Tình Anh Duyên Em
C35: Tự ra tay

Từ trưa tới chiều, Dạ Cảnh Tinh vẫn luôn tìm cách để ở bên cạnh Hứa Tuệ Trân. Vì hắn sợ cô buồn, rồi suy nghĩ lung tung, nên cứ sở là lại lê cái chân què đi tìm.

“Tuệ Trân, em đâu rồi?” Hắn vừa trong thang máy đi ra, đã bắt đầu kêu réo.

Bấy giờ, cô đang bận dở tay trong bếp thì nghe hắn gọi, nên liền lật đật chạy ra với dáng vẻ khẩn trương.

“Tôi đây! Anh muốn đi đâu?” Cô trả lời xong, thì cũng đã tới bên cạnh dìu hắn.

“Không thấy em nên đi tìm. Mà em làm gì trong đó vậy?”

“Tôi nấu cơm tối. Chân cẳng đau thế này sao không ở yên trên phòng đi, tìm tôi làm gì?”

“Người làm đâu sao không bảo họ chuẩn bị? Em xuống bếp làm gì cho dầu mỡ bắn vào người.” Vừa nói xong, hắn lại ngó mặt xung quanh nhà để tìm người giúp việc.

Và hắn lại giở cái giọng quyền lực lên để mà gọi:

“Người đâu hết rồi, mau ra đây.”


“Thôi! Là tôi tự mình muốn làm, nên bảo họ ra ngoài vườn hết rồi. Anh qua sofa ngồi đi, để tôi vào nấu tiếp cho xong để còn ăn cơm.” Hứa Tuệ Trân định dìu hắn ra phòng khách, nhưng hắn lại không chịu đi.

“Đưa tôi vào bếp.”

“Vào bếp làm gì? Anh vừa chê trong đó dầu mỡ mà?” Hứa Tuệ Trân trưng ra biểu cảm ngây ngô vì khó hiểu.

“Giờ đổi ý rồi, muốn vào đó để lát nữa ăn tối luôn cho tiện. Đi đi, em dìu tôi.” Miệng hắn nói, chứ tay thì đã quàng qua eo cô gái.

Nam nhân tâm cơ thừa nước đục thả câu là hắn chứ còn ai vào đây.

Hứa Tuệ Trân cũng hết cách, nên đành chiều. Thế nhưng cả hai vừa quay lưng, thì Quản gia ở phía cửa bất ngờ thông báo:

“Thiếu gia! Phu nhân đến tìm và đang vào tới ạ.”

Phu nhân? Là bà Võ Mộc Ngư, người mẹ chồng cô từng gặp duy nhất một lần trong tiệc cưới đó sao? Bà ấy tới đây để làm gì?

Biết Hứa Tuệ Trân đang lo lắng, Dạ Cảnh Tinh đã chủ động giữ khoảng cách với cô, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Em vào bếp trước đi, khi nào bà ấy về hẵng ra.”

“Anh tự đi được không?”

“Được! Em đi đi.”

Sau đó, cả hai vội vàng chia riêng khi vực. Cô vào bếp, hắn khập khiễng đi ra phòng khách. Chỉ ít phút sau, bà Mộc Ngư đã vào tới với phong thái tôn nghiêm.

Việc đầu tiên khi bà bước vào, là phóng tầm nhìn bao quát từ phòng khách tới thấp thoáng gian bếp bên trong, rồi mới ôn nhu cất câu hỏi:

“Chân con thế nào rồi? Đã đến bệnh viện kiểm tra lại chưa?”


“Chương Xuân Di nói mẹ biết à?” Hắn thờ ơ hỏi lại.

“Tự mẹ tìm hiểu rồi biết được. Không chỉ vậy, mẹ còn biết tất thảy mọi chuyện con đã làm.”

“Vậy nên mới tìm tới tận đây trách mắng tôi đó à? Hay mẹ định hỏi thăm tung tích của Tuệ Trân để về báo lại với Dạ Cảnh Văn? Nếu là vậy, thì mẹ về đi. Tôi sẽ không để cô ấy quay trở lại đó.” Hắn lạnh nhạt, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng kiên định.

Cứ nghĩ khi nghe hắn nói xong, bà ấy sẽ tức giận. Nhưng điều đó đã không xảy ra, bà vẫn ôn nhu và nhìn đứa con út của mình bằng ánh mắt quan tâm, lo lắng.

“Mẹ không ngờ, con bé ấy lại có khả năng khiến con có thể nghiêm túc bước vào tình yêu như vậy.”

“Ý mẹ là sao?” Hắn cau mày với những lời nói lấp lửng của mẹ mình.

Nhưng sau đó bà Mộc Ngư không giải thích rõ ràng, mà lại hỏi:

“Vết thương của con, là do Cảnh Văn gây ra sao?”

“Không! Tự tôi ra tay với chính mình vì mục đích riêng thôi, không liên quan tới anh ta.” Dạ Cảnh Tinh trả lời rất nhanh, vì đối với hắn đó đã là sự thật.

Nếu là Dạ Cảnh Văn ra tay, thì viên đạn chắc gì đã ghim trên chân hắn chứ.


“Để được quan tâm, được cơ hội giữ chân người ta ở lại, mà con dám tự làm mình bị thương. Xem ra, vị trí của Hứa Tuệ Trân ở trong lòng con không hề đơn giản.” Bà Mộc Ngư thoáng cười.

Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên thoải mái. Mà chính Dạ Cảnh Tinh cũng đang cảm thấy khó hiểu với những thái độ này của mẹ mình.

“Chờ cô ấy chính thức ly hôn, tôi cũng sẽ chính thức chinh phục chân ái của đời mình.” Hắn vẫn thẳng thắn trả lời.

“Con chắc chắn chứ? Nếu lỡ mai sau hối hận thì sao?”

“Khả năng hối hận là không phần trăm. Mẹ về báo lại với Dạ Cảnh Văn rằng, chỉ cần đến khi Hứa Tuệ Trân quyết định chấm dứt, thì cả đời này anh ta đừng hòng được tới gần cô ấy, dù chỉ là nửa bước.”

“Cảnh Văn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Cho nên, trước tiên con cần biết rõ quyết định của cô ta là gì. Biết đâu người ta vì nóng giận nhất thời, mà nông nổi đôi phút. Mẹ không muốn vì một cô gái, mà con trai mẹ tổn thương.”

Nói xong, bà Mộc Ngư đã đứng dậy.

“Vết thương tuy nhẹ, nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng. Từ giờ, bản thân con cũng phải đặc biệt cẩn thận, cần giúp gì cứ gọi cho mẹ.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương