Chuyển ngữ: Phương
“Tớ sẽ không đi đâu hết… “
***
“Này này nàyyy, tôi vừa mới nghe được tin tốt, trường chúng ta sẽ đi du xuân!!!” Tưởng Lỗi chạy vào hét lớn.
“Đi đâu đi đâu?”
“Thắng cảnh hồ Duyệt Tâm ở thị trấn Năm Thạch, hai ngày một đêm, trường học bao khách sạn!”
“”
Thẩm Khinh Nùng ngó ra cửa sổ, thấy Thiệu Vân đang đi vào lớp.
“Suỵt, thầy chủ nhiệm đến rồi ”
Thiệu Vân cũng không giấu nổi vẻ hứng hởi trên khuôn mặt mình
“Chắc cả lớp đã biết hết rồi?”
“Biết rồi ạ! ” Cả lớp đồng thanh
“Lần này chúng ta sẽ đi tham quan thắng cảnh ở hồ Duyệt Tâm, hai người một phòng, nam nữ ở riêng, tự chia nhóm đi.”
Trần Yến hơi cúi người xuống, hạ giọng nói với Thẩm Khinh Nùng: “Hai chúng ta ở riêng một phòng?”
Thẩm Khinh Nùng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, mặt đỏ bừng, cảnh cáo Trần Yến: “Cậu đừng có mà làm xằng làm bậy.”
Trần Yến khẽ cười
……
Tiết tự học buổi tối, Trần Yến giúp Thẩm Khinh Nùng luyện lại tiếng Trung cổ.

Sau khi học xong hai người liền thu dọn đồ đạc, tắt đèn rồi rời khỏi phòng học.

Lúc xuống tầng, hai bọn họ vô tình nghe được thanh âm kì lạ trong góc lớp, Thẩm Khinh Nùng giữ chặt Trần Yến theo bản năng, đặt ngón trỏ lên môi hắn, ra hiệu không được phát ra âm thanh.
Lúc hai người họ nghe rõ âm thanh kì lạ kia, cả người đều đỏ bừng.
Chậc, ai lại to gan vậy ta? Ở trong góc lớp hôn nhau đắm đuối, thi thoảng còn có tiếng thở dốc nữa.
Mặt Thẩm Khinh Nùng đỏ vì ngại, tim đập thình thịch, cậu cảm giác như bàn tay Trần Yến đang nắm lấy tay cậu đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Thời gian dường như đóng băng, từng giây phút đều trôi qua thật chậm rãi
Lúc Thẩm Khinh Nùng nghĩ rằng bọn họ cần phải làm gì đó chứ không phải đứng yên một cách vô nghĩa này, bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu đột nhiên buông ra, Trần Yến nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Ò” Thẩm Khinh Nùng có chút mất hứng
Về đến nhà, Thẩm Khinh Nùng lập tức chui vào nhà tắm tắm một trận.


Thẩm Bình An và Lục Thanh Tử lại đi công tác rồi.

Thẩm Khinh Nùng gọi cơm hộp, tôm hùm đất với mấy món kho.

Lúc shipper giao cơm hộp, cậu nghĩ đến Trần Yến dạy kèm cậu nãy giờ cũng chưa ăn gì.
Cậu móc điện thoại ra gọi cho Trần Yến.
“Xin lỗi, người nhận tạm thời không bắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Có lẽ là cậu ấy đang bận, Thẩm Khinh Nùng nghĩ
Quá tam ba bận, Thẩm Khinh Nùng gọi cho Trần Yến ba lần, ba lần hắn không bắt máy.

Không còn cách nào khác, cậu đành bắc thang trèo sang phòng Trần Yến.
Cậu vào phòng ngủ, thấy Trần Yến đang nằm trên giường.
“Trần Yến?” Thẩm Khinh Nùng rón rén bước tới cạnh giường, thấy Trần Yến đã ngủ say.
Trần Yến nhíu mày, giống như đang mơ phải ác mộng.
“Trần Yến?” Thẩm Khinh Nùng gọi hắn.
Kì mẫn cảm của Trần Yến tới rồi, trên đường về nhà hắn cảm thấy cực kì khó chịu.

Về nhà uống một ít thuốc ngủ may sao cũng nhắm mắt lên giường được, nhưng trong mơ cũng chả vui vẻ gì cho cam.
Trong mơ, hắn thấy Thẩm Khinh Nùng cắt đi tuyến thể của mình, mỉm cười nói với hắn: “Trần Yến, tớ….không cần tin tức tố của cậu nữa…”
Trần Yến đau đớn vô cùng, như là người chết đuối vô vọng nắm lấy cọng rơm, cố gắng níu kéo lấy cánh tay cậu: “Thẩm Khinh Nùng….đừng bỏ tớ mà….làm ơn….”
Thẩm Khinh Nùng đang định leo thang về phòng thi bị cánh tay Trần Yến níu lại, hai mắt vẫn nhắm chặt, hàng mi khẽ run, trong miệng như đang cầu xin cậu…
Thẩm Khinh Nùng biết hắn đang mơ ác mộng, nhẹ nhàng ngồi bên mép giường xoa xoa đầu Trần Yến.
Trong mơ, Trần Yến ôm Thẩm Khinh Nùng từ đằng sau, giọng nghèn nghẹn cầu xin: “Tớ thích cậu….Thẩm Khinh Nùng…tớ thích cậu….đừng đi mà…”
Sâu thẳm bên trong cậu ấy thật sự rất ấm áp, chỉ là bề ngoài quá đỗi lạnh lùng mà thôi..
“Trần Yến!”
Trần Yến quay đầu, thấy một “Thẩm Khinh Nùng” khác đứng cách đó không xa, vươn tay ra ôm chầm lấy hắn: “Tớ đây, đừng sợ…”
Trần Yến thất thần, ôm lấy cậu.

Thân thể “Thẩm Khinh Nùng” này dần dần trong suốt, cuối cùng tan thành bọt nước, biến mất trong không trung.
“Trần Yến, tớ ở đây.” Thẩm Khinh Nùng mỉm cười “Tớ sẽ không đi đâu hết…”

……
Lúc Trần Yến tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng, hắn cảm thấy cánh tay nặng trĩu, quay đầu sang thì thấy Thẩm Khinh Nùng đang ngồi cạnh mép giường ôm cánh tay hắn ngủ say, hẳn là đêm qua khó chịu lắm.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng bế Thẩm Khinh Nùng lên giường rồi đắp chăn bông cho cậu.
Ngốc thật đấy, lúc nào cũng kè kè bên người hắn như này khiến trái tim Trần Yến sắp tan chảy thành vũng nước rồi.
Sau khi phân hóa thành Omega xong khuôn mặt cậu lại càng trở nên tinh xảo hơn, lông mi rất dài, làn da trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu vào.

Mỗi lần bị Trần Yến trêu chọc, phiếm mắt hồng như sắp khóc.

Môi cậu khẽ tách ra, thở đều.
Sáng sớm của kì mẫn cảm khiến Trần Yến cảm thấy hơi khó chịu nên hắn vào nhà vệ sinh giải quyết một chút.
Lúc Thẩm Khinh Nùng thức giấc đã thấy mình nằm trên giường, cậu lọ mọ bò dậy, mở cửa phòng chạy xuống nhà, thấy Trần Yến đang mặc tạp dề làm bữa sáng.
Trần Yến nghe thấy tiếng vang, nhận ra cậu đã tỉnh, còn không thèm quay đầu lại
“Dậy rồi?”
“Ừm, tớ về thay đồ đã.”
Thẩm Khinh Nùng về nhà mặc đồng phục hẳn hoi, đem cơm hộp tối qua bỏ vào tủ lạnh, rồi chạy sang nhà Trần Yến ăn sáng.

Trần Yến đặt sandwich với sữa bò lên bàn, Thẩm Khinh Nùng ngồi xuống, ủ rũ: “Không muốn uống sữa nữa.”
Trần Yến đổi thành trà mật ong.
“Hôm qua tớ có gọi tôm hùm đất về, tính rủ cậu sang ăn, thế mà cuối cùng một miếng cũng chưa đụng vào…….” Thẩm Khinh Nùng bĩu môi
“Vậy thì tối nay ăn.”
“Ừm.”
Thẩm Khinh Nùng với Trần Yến ăn sáng xong chuẩn bị đi học.

Vì hôm nay còn sớm nên hai người quyết định đi bộ.

Hai nam thần cùng nhau đi học, chẳng phải là bắt mắt cực kì saoo?
Có mấy nữ sinh vẫn luôn bám theo bọn họ, còn phát ra tiếng cười kỳ quái, không phải cười nhạo, mà là hưng phấn ý, trong nụ cười đó còn xen lẫn một chút dâm đãng……
Lúc băng qua đường Trần Yến nắm tay Thẩm Khinh Nùng, nhẹ nhàng dắt cậu băng qua, đám nữ sinh kia hét lên: “Aaa, ngọt chết tuiiii!”
Trần Yến với Thẩm Khinh Nùng quay đầu lại, mấy nữ sinh kia thấy vậy liền nín cười.

Thẩm Khinh Nùng dường như nhận ra điều gì đó….
Chủ nhân tài khoản Tieba [ Thanh Trần SZD ] với mấy người này hình như là chung một giuộc
___
Dư Tĩnh cuống quýt mở nhóm chat “Diễn đàn đệ tử của Thanh Trần” ra
Dư Tĩnh: Aaaaaa, hôm nay tui thấy Trần Yến cùng Thẩm Khinh Nùng cùng nhau đi học, ngọt chết tui ngọt chết tui, lúc 2 người họ băng qua đường ý, Trần Yến còn ôm Thẩm Khinh Nùng cơ!!!! Ngọt chếtttttt
Lâm Tiểu Tinh: Bả nói thật đó, lúc đó tui đứng cạnh tiểu Tĩnh mà.
Trong diễn đàn ầm ĩ hết cả lên “OTP bún real quá nè trờii!!!!”
Thẩm Khinh Nùng tự dưng hắt xì
Trần Yến: “Cảm lạnh à?”
Thẩm Khinh Nùng: “Chắc chắn là có người nói xấu sau lưng tớ rồi…… Hắt xì!”
Trần Yến: “Hôm nay đừng ăn kem nữa, uống nước ấm đi.”.

Xin hãy đọc truyện tại _ T г Ц м t г u у e n .V N _
Thẩm Khinh Nùng: “Hử? Thật sự hổng cần đâu, tớ hổng bị gì thiệt mà….hắt xì!”
Lúc Cố Vi vào lớp thấy Thẩm Khinh Nùng đáng thương ngồi cạnh Trần Yến, cậu ta cảm thấy cánh tay sắp nổi da gà đến nơi rồi.
Cố Vi thì thầm với Tưởng Lỗi: “Cậu nhìn đi, Thẩm ca trước mặt chúng ta với Thẩm ca trước mặt Trần Yến như một trời một vực ý, sợ vãi.”
Tưởng Lỗi: “Hiểu liền.”
Cố Vi: “Quan hệ bọn họ tốt thật, đúng là anh em tốt!”
……
Cuối tuần, Thẩm Khinh Nùng tới trung tâm quảng trường.
Quảng trường trung tâm có đài phun nước lớn, xung quanh nó là những con đường được lát bằng đá cuội, gần đó còn có rất nhiều tiểu thương đang chào hàng.
Thẩm Khinh Nùng thấy không có người tới tìm cậu nên chọn đại một cửa hàng gần đó mua hai cái vòng, đơn giản nhưng ngầu lòi.

Thẩm Khinh Nùng cảm thấy nếu Trần Yến đeo nó lên trông cực kì đẹp, nghĩ xong rồi cất vòng tay vào túi quần.

Lúc cậu ra cửa, Trần Yến đã hỏi cậu có cần mình giúp đỡ không, Thẩm Khinh Nùng cự tuyệt, Trần Yến cũng không ép buộc cậu.
Mấy cái việc vặt này cậu tự giải quyết được, cần gì người khác nhúng tay?
“Thẩm Khinh Nùng!”
A, lại cái giọng khó chịu này…
Thẩm Khinh Nùng thờ ơ quay đầu lại, thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Phùng Hiên Thư, phía sau dẫn theo một đám người, có Alpha, có Beta, tất cả nhìn trông rất đô con.
Trong đó có một tên Alpha nhìn Thẩm Khinh Nùng, khinh khỉnh nói: “Phùng Hiên Thư, mày không nhầm hở? Định đánh thằng oắt con này thật sao? Nhìn xem, gầy vãi, thật là mất mặt danh Alpha mà.”
Thẩm Khinh Nùng cười nhạt: “Không thử thì sao mà biết được?”
Phùng Hiên Thư xoay xoay khớp vai, đáp lại tên kia: “Ai chà bạn thân của giáo thảo thì cũng nên nhẹ nhàng chút ha, mấy cái tên chỉ biết cắm đầu vào học thì đánh đấm cái gì~”
“Đứng đầu toàn khối nên không biết cái gì? Hơ hơ, cậu đây đánh mày đến không nhận ra mẹ còn được ấy chứ”
Trong lòng Thẩm Khinh Nùng như dâng lên ngọn lửa, túm cổ áo Phùng Hiên Thư

“Mẹ nó cho mày nói lại lần nữa?”
“Ai cha ~ Giận ồi? Xem ra bị tao nói trúng tim đen rồi nè, thành tích tốt thì có ích lợi gì, thể nào cũng bị tao đánh cho nát mặt mà thôi…… A!”
Thẩm Khinh Nùng đấm một quyền: “Mày tìm cái chết hở?”
Phùng Hiên Thư nhất thời không phản ứng lại, Thẩm Khinh Nùng cứ vậy đấm hắn
Bên này đồng bọn của Phùng Hiên Thư không trơ mắt ngơ được nữa, có điều bọn họ không ngờ tới là Thẩm Khinh Nùng ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại còn tàn nhẫn, đánh bọn họ đến mức không thể phản kháng, mỗi người đều bị đạp vài cái.
Tuy Thẩm Khinh Nùng chiếm lợi thế nhưng trên mặt cũng bị thương không ít.
Trừ Phùng Hiên Thư, tất cả người đi theo hắn đều bị cậu đánh gục
Thẩm Khinh Nùng đỏ mắt, một chân đá vào ngực tên Alpha kia: “Mẹ mày, mau quỳ xuống xin lỗi lão tử.”
Phùng Hiên Thư thấy tình hình cấp bách, chỉ còn nước rút lui hạ hỏa: “Được rồi Thẩm Khinh Nùng à, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không…?”
Thẩm Khinh Nùng nhìn chằm chằm hắn, quát lớn: “Câm miệng!” rồi ngồi xổm xuống túm cổ áo tên Alpha gần đó tát một cái, để lại dấu tay “Mày có xin lỗi tao không?”
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi, là tôi không nên bảo cậu là hạng nhất chân yếu tay mềm.” Alpha kia hoảng sợ xin lỗi cậu.
Thẩm Khinh Nùng lúc này mới buông tha cho cậu ta, một đám người bò dậy từ trên mặt đất, thi nhau chạy đi.
Phùng Hiên Thư sợ Thẩm Khinh Nùng chưa nguôi ngoai, cầu xin lòng thương hại: “Tôi……xin lỗi.”
Thẩm Khinh Nùng lau lau vệt máu ở khóe miệng, “Còn nói chuyện kiểu này nữa á? Lần sau lúc nào tôi gặp là lúc ấy tôi đánh chết cậu.”
Lúc Phùng Hiên Thư nhìn theo bóng dáng Thẩm Khinh Nùng rời đi, đột nhiên cảm thấy người này cực kì có mị lực.
“Ngầu vãi! Tôi muốn kết nghĩa anh em với cậu rồi đấyy.”
……
Thẩm Khinh Nùng về đến nhà, lấy hòm thuốc ra, tự xử lý miệng vết thương.
“Đau ——” cồn chạm vào miệng vết thương xót kinh khủng khiếp, hai hàm răng cắn chặt.
“Leng keng!” Chuông cửa vang lên.
Là Trần Yến, không được, không thể mở cửa, nếu không thì bị cậu ấy mắng chết….Thôi thì đánh liều vậy………………………….
Thẩm Khinh Nùng không phát ra tiếng động, tiếng chuông cửa ngừng vang, cậu nghe thấy tiếng Trần Yến rời đi
“Ha…” Thẩm Khinh Nùng nhẹ nhàng thở phào.
Cậu chỉ bôi thuốc qua loa, tính về phòng ngủ một giấc, vừa mới mở cửa ra đã thấy Trần Yến nằm trên giường
!!!
Thẩm Khinh Nùng thất kinh: “C-c-cậu vào bằng cách nào?”
“Ban công.” Trần Yến thẳng thừng
Thẩm Khinh Nùng: À quên nhà cậu ta với nhà tui sát vách với nhau mà
Trần Yến đứng dậy, thân hình cao lớn làm cậu vô thức cảm thấy áp bách, khiến Thẩm Khinh Nùng không thể động đậy.
Trần Yến đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng bóp bóp mặt, ân cần hỏi: “Đau không?”
Thẩm Khinh Nùng nhìn ánh mắt Trần Yến tràn đầy lo lắng, đầu mũi cay cay, nghẹn ngào: “Đau…… bọn họ xuống tay tàn nhẫn lắm hụ hụ.”
Trần Yến bật cười, áp vào trán cậu, cọ cọ chóp mũi: “Nhưng cậu không dễ bị bắt nạt mà, phải không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Khinh Nùng kiêu ngạo hất cằm.
Hô hấp hai người hòa lẫn vào nhau, không khí cực kì ám muội..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương