Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi
-
Chương 43
Chuyện Lâm Hàn đi tìm Hòa Đào, Hàn Kiệt không có ý định bỏ qua như vậy.
Có thể nói những chuyện Lâm Hàn làm nếu như chỉ nhằm vào anh, chỉ cần không quá đáng, anh cũng có thể chịu đựng, nhưng duy nhất không thể chịu đựng được, Lâm Hàn tự ý chủ động đi tìm Hòa Đào.
Hiện tại Hòa Đào chính là đường giới hạn của anh, người mà anh xem như bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay, anh làm sao bằng lòng để người khác tới quơ tay múa chân.
Vả lại dựa theo tính cách Lâm Hàn, rất khó đoán mục đích của hắn là gì.
Chẳng qua Hàn Kiệt cũng không có ý định nói gì với Lâm Hàn, dù sao nhiều năm như vậy, anh đã sớm hiểu rõ Lâm Hàn không thể nào nghe anh.
Cho nên sắp tới năm mới, Hàn Kiệt sớm hơn dự định hẹn Hàn Sâm ra, ăn một bữa bữa cơm đoàn viên, ở trên bàn ăn, liền nói chuyện của Lâm Hàn: "Con không biết lúc trước cha và ba đã giao ước gì, nhưng sau này không cần nữa rồi."
Hàn Sâm vừa nghe anh nói như vậy, cũng không hiểu anh có ý gì, nhìn vào đôi mắt Hàn Kiệt: "Con đã quyết định rồi, ta không có ý kiến."
Có điều nghĩ lại khi Hàn Kiệt còn bé ôm bắp đùi của ông hỏi ông, tại sao người khác đều có ba, con lại không có, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua có chút nhanh.
Đảo mắt, Hàn Kiệt liền nói cho ông biết, con không cần ba nữa.
Không hiểu sao, Hàn Sâm liền cảm thấy có chút nuối tiếc, ngậm ngùi.
Từ nhà hàng đi ra, Hàn Kiệt chào một tiếng với Hàn Sâm, liền dự định trở về, Hàn Sâm lại gọi anh: "Ta biết con ăn tết sẽ qua chỗ bạn trai nhỏ của con, lúc đó đừng đi tay không, đây cho con."
Nhìn cha ruột anh đưa tới thẻ ngân hàng Hàn Kiệt nở nụ cười: "Xem thường con sao, con hiện tại cũng là người làm công kiếm tiền, tuy rằng ít một chút, nhưng con có nghĩa khí, cha lấy về đi, chờ sau này con kiếm được nhiều, hiếu kính cha một chút cũng là điều đương nhiên."
Hàn Sâm bị lời này của Hàn Kiệt làm cho sững sờ, sau đó cười mắng anh một câu: "Thằng nhóc này, được, ta sẽ chờ con hiếu kính."
Đưa mắt nhìn Hàn Kiệt rời đi, Hàn Sâm lúc này thật sự cảm giác được con mình đã lớn rồi.
Ba Hòa sắp xuất viện, Tô Khả cùng Hòa Đào liền đi dạo phố, đi một vòng nhìn xem còn thiếu thứ gì chưa mua không.
"Tết năm nay cậu có nghỉ không?" Hòa Đào nghiêng đầu liếc nhìn Tô Khả, Tô Khả mọi năm cũng sẽ trải qua cùng cậu, chỉ có điều những năm qua Tô Khả đêm 30 cũng không nghỉ làm, nên Hòa Đào lúc này mới hỏi vậy.
"Tớ đổi việc rồi, hiện tại không bận nữa, năm mới đều như nghỉ lễ bình thường." Từ khi ở quán Bar xảy ra chuyện như vậy, không đợi chủ quán Bar đuổi y, y liền tự mình chủ động nghỉ việc.
"Tốt lắm, lúc đó cậu qua đây sớm một chút." Hòa Đào vừa nói xong, đúng lúc nhìn thấy trước quầy đang bày một chuỗi hạt hình quả đào, nhịn không được liền lôi kéo Tô Khả đi tới.
"Ôi, vật này thật đáng yêu, cậu muốn mua sao?" Tô Khả đưa tay cầm một cái lên nhìn.
Hòa Đào gật đầu: "Muốn mua, cậu nói thắt lại một chút, đeo ở cổ tay có phải cũng rất đẹp không?"
Hòa Đào diễn tả cho y, Tô Khả lại cười nói: "Tặng người ta à, còn đưa hạt đào, ai nha nha, không đơn giản a, cậu đây là muốn người ta lúc nào cũng nghĩ tới cậu, chỉ cần giơ tay là có thể nhớ tới cậu, được đó!"
Tô Khả tuy rằng lời nói này không nói rõ tên họ, nhưng Hòa Đào làm sao không nghe ra ý của y, hai má liền đỏ lên: "Cậu biết là tốt rồi, nói nhiều như vậy làm gì a."
Tô Khả nghe lời này cười hì hì: "Bên kia có dây đỏ, cậu có thể để cho ông chủ giúp cậu thắt."
"Tớ cũng có ý này." Nói xong Hòa Đào chọn mấy hạt hình quả đào tròn đẹp đưa qua đó để lão bản giúp cậu thắt lại thành vòng tay.
Lâm Hàn từ lần trước tìm Hòa Đào nói chuyện, bị Hàn Kiệt nhìn thấy liền luôn muốn tìm cơ hội để giải thích với Hàn Kiệt, nhưng Hàn Kiệt vẫn luôn không nhận điện thoại của hắn, hắn đi đến nhà mấy lần, đều không tìm được người, hơn nữa Hàn Kiệt còn đổi khóa nhà.
Khi hắn nghĩ có nên tới bệnh viện trực tiếp tìm người không, thì trợ lý của Hàn Sâm đã tìm đến hắn.
Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Sâm, trong lòng Lâm Hàn vẫn như trước lo lắng, hắn lúc trước ở bên Hàn Sâm, nói thật là vì tiền, chỉ là Hàn Sâm vẫn luôn không nhìn thấu hắn thôi, hắn cũng tưởng chính mình vẫn có thể tiếp tục lừa gạt, nhưng lại xem nhẹ bản tính tham lam của mình, khi không thiếu tiền, lại muốn tôn nghiêm, tưởng tượng Hàn Sâm cũng giống vậy, muốn người khác đều tôn kính và ngưỡng mộ chính mình.
Hắn từ trước đến giờ là người ích kỷ, đời này yêu nhất chỉ có chính hắn, cho nên khi phát hiện không còn đủ tiền để thỏa mãn hắn, thì lại vứt bỏ Hàn Sâm và Hàn Kiệt.
Có điều hắn lại không quên tìm Hàn Sâm đòi một số tiền lớn, Hàn Sâm vào lúc ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến hắn tưởng là Hàn Sâm đã sớm phát hiện bộ mặt thật của hắn.
Hàn Sâm sau khi đưa tiền cho hắn, chỉ nói một câu, Hàn Kiệt sau này sẽ không có quan hệ với hắn nữa.
Hàn Kiệt đối với hắn mà nói chỉ là một sự cố bất ngờ, cho nên không tính là cái gì cả.
Cho tới sau này khi hắn về nước, dự định hoàn thành tham vọng của hắn, lại phát hiện khoảng cách chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng, khi không có bối cảnh điều kiện trước tiên, cho dù hắn thật sự rất có năng lực, muốn đi nửa bước cũng khó khăn.
Cho nên hắn vào lúc đó liền nghĩ tới Hàn Sâm, nhưng sau khi gặp trở ngại mấy lần từ chỗ Hàn Sâm. Hắn mới nhớ tới hắn còn có con trai.
Người lớn không được thì uy hiếp đứa bé, có thể nói kế hoạch này thế mà lại thuận lợi, qua mấy lần lặng lẽ tiếp cận Hàn Kiệt, Hàn Sâm liền tìm hắn, nói chuyện hiệp ước.
Nhiều năm như vậy, hắn mỗi tháng đều có thể lấy phí sinh hoạt 7 con số từ chỗ Hàn Sâm, cùng với một chút trợ giúp.
Có thể nói hiệp ước này đối với hắn mà nói rất có lời, việc duy nhất mà hắn phải làm chính là mỗi tuần đến thăm Hàn Kiệt một lần.
Những năm này hắn đã hình thành thói quen lợi dụng Hàn Kiệt và Hàn Sâm, chưa từng thật sự suy xét qua ý nghĩ của hai người bọn họ.
Mà khi Hàn Sâm nói cho hắn biết, hiệp ước ngừng hẳn, sau này không cho phép hắn lại xuất hiện trước mặt Hàn Kiệt, hắn mới hoảng hốt tỉnh ngộ lại, Hàn Kiệt vốn dĩ thật sự không cần hắn.
Đứa bé sẽ bởi vì một câu khen ngợi qua loa của hắn có thể vui mừng tới mấy ngày liền, đã hoàn toàn không cần hắn.
Tuy rằng đã sớm dự tính được, nhưng khi thật sự tới, hắn vẫn không thể tin được mà phải hỏi một câu: "Là chính miệng Hàn Kiệt nói sao?"
Lúc trước trong hiệp ước liền nói rõ hiệp ước ngừng hẳn chính là ngày mà Hàn Kiệt không cần hắn nữa.
"Bằng không thì sao?" Hàn Sâm trên mặt không có biểu cảm gì, anh từ lúc bắt đầu nổi giận với Lâm Hàn cho tới bây giờ đã không còn cảm giác, quá trình chuyển biến này thực ra không tốn quá nhiều thời gian của anh.
Lâm Hàn chung quy không muốn tin tưởng kết quả như vậy: "Hàn Sâm em biết anh hận em, nhưng anh không thể đối xử với em như vậy, Tiểu Kiệt nó còn nhỏ, hiện tại lại là thời kỳ quan trọng của nó, em phải ở bên nó."
Có thể nói những chuyện Lâm Hàn làm nếu như chỉ nhằm vào anh, chỉ cần không quá đáng, anh cũng có thể chịu đựng, nhưng duy nhất không thể chịu đựng được, Lâm Hàn tự ý chủ động đi tìm Hòa Đào.
Hiện tại Hòa Đào chính là đường giới hạn của anh, người mà anh xem như bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay, anh làm sao bằng lòng để người khác tới quơ tay múa chân.
Vả lại dựa theo tính cách Lâm Hàn, rất khó đoán mục đích của hắn là gì.
Chẳng qua Hàn Kiệt cũng không có ý định nói gì với Lâm Hàn, dù sao nhiều năm như vậy, anh đã sớm hiểu rõ Lâm Hàn không thể nào nghe anh.
Cho nên sắp tới năm mới, Hàn Kiệt sớm hơn dự định hẹn Hàn Sâm ra, ăn một bữa bữa cơm đoàn viên, ở trên bàn ăn, liền nói chuyện của Lâm Hàn: "Con không biết lúc trước cha và ba đã giao ước gì, nhưng sau này không cần nữa rồi."
Hàn Sâm vừa nghe anh nói như vậy, cũng không hiểu anh có ý gì, nhìn vào đôi mắt Hàn Kiệt: "Con đã quyết định rồi, ta không có ý kiến."
Có điều nghĩ lại khi Hàn Kiệt còn bé ôm bắp đùi của ông hỏi ông, tại sao người khác đều có ba, con lại không có, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua có chút nhanh.
Đảo mắt, Hàn Kiệt liền nói cho ông biết, con không cần ba nữa.
Không hiểu sao, Hàn Sâm liền cảm thấy có chút nuối tiếc, ngậm ngùi.
Từ nhà hàng đi ra, Hàn Kiệt chào một tiếng với Hàn Sâm, liền dự định trở về, Hàn Sâm lại gọi anh: "Ta biết con ăn tết sẽ qua chỗ bạn trai nhỏ của con, lúc đó đừng đi tay không, đây cho con."
Nhìn cha ruột anh đưa tới thẻ ngân hàng Hàn Kiệt nở nụ cười: "Xem thường con sao, con hiện tại cũng là người làm công kiếm tiền, tuy rằng ít một chút, nhưng con có nghĩa khí, cha lấy về đi, chờ sau này con kiếm được nhiều, hiếu kính cha một chút cũng là điều đương nhiên."
Hàn Sâm bị lời này của Hàn Kiệt làm cho sững sờ, sau đó cười mắng anh một câu: "Thằng nhóc này, được, ta sẽ chờ con hiếu kính."
Đưa mắt nhìn Hàn Kiệt rời đi, Hàn Sâm lúc này thật sự cảm giác được con mình đã lớn rồi.
Ba Hòa sắp xuất viện, Tô Khả cùng Hòa Đào liền đi dạo phố, đi một vòng nhìn xem còn thiếu thứ gì chưa mua không.
"Tết năm nay cậu có nghỉ không?" Hòa Đào nghiêng đầu liếc nhìn Tô Khả, Tô Khả mọi năm cũng sẽ trải qua cùng cậu, chỉ có điều những năm qua Tô Khả đêm 30 cũng không nghỉ làm, nên Hòa Đào lúc này mới hỏi vậy.
"Tớ đổi việc rồi, hiện tại không bận nữa, năm mới đều như nghỉ lễ bình thường." Từ khi ở quán Bar xảy ra chuyện như vậy, không đợi chủ quán Bar đuổi y, y liền tự mình chủ động nghỉ việc.
"Tốt lắm, lúc đó cậu qua đây sớm một chút." Hòa Đào vừa nói xong, đúng lúc nhìn thấy trước quầy đang bày một chuỗi hạt hình quả đào, nhịn không được liền lôi kéo Tô Khả đi tới.
"Ôi, vật này thật đáng yêu, cậu muốn mua sao?" Tô Khả đưa tay cầm một cái lên nhìn.
Hòa Đào gật đầu: "Muốn mua, cậu nói thắt lại một chút, đeo ở cổ tay có phải cũng rất đẹp không?"
Hòa Đào diễn tả cho y, Tô Khả lại cười nói: "Tặng người ta à, còn đưa hạt đào, ai nha nha, không đơn giản a, cậu đây là muốn người ta lúc nào cũng nghĩ tới cậu, chỉ cần giơ tay là có thể nhớ tới cậu, được đó!"
Tô Khả tuy rằng lời nói này không nói rõ tên họ, nhưng Hòa Đào làm sao không nghe ra ý của y, hai má liền đỏ lên: "Cậu biết là tốt rồi, nói nhiều như vậy làm gì a."
Tô Khả nghe lời này cười hì hì: "Bên kia có dây đỏ, cậu có thể để cho ông chủ giúp cậu thắt."
"Tớ cũng có ý này." Nói xong Hòa Đào chọn mấy hạt hình quả đào tròn đẹp đưa qua đó để lão bản giúp cậu thắt lại thành vòng tay.
Lâm Hàn từ lần trước tìm Hòa Đào nói chuyện, bị Hàn Kiệt nhìn thấy liền luôn muốn tìm cơ hội để giải thích với Hàn Kiệt, nhưng Hàn Kiệt vẫn luôn không nhận điện thoại của hắn, hắn đi đến nhà mấy lần, đều không tìm được người, hơn nữa Hàn Kiệt còn đổi khóa nhà.
Khi hắn nghĩ có nên tới bệnh viện trực tiếp tìm người không, thì trợ lý của Hàn Sâm đã tìm đến hắn.
Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Sâm, trong lòng Lâm Hàn vẫn như trước lo lắng, hắn lúc trước ở bên Hàn Sâm, nói thật là vì tiền, chỉ là Hàn Sâm vẫn luôn không nhìn thấu hắn thôi, hắn cũng tưởng chính mình vẫn có thể tiếp tục lừa gạt, nhưng lại xem nhẹ bản tính tham lam của mình, khi không thiếu tiền, lại muốn tôn nghiêm, tưởng tượng Hàn Sâm cũng giống vậy, muốn người khác đều tôn kính và ngưỡng mộ chính mình.
Hắn từ trước đến giờ là người ích kỷ, đời này yêu nhất chỉ có chính hắn, cho nên khi phát hiện không còn đủ tiền để thỏa mãn hắn, thì lại vứt bỏ Hàn Sâm và Hàn Kiệt.
Có điều hắn lại không quên tìm Hàn Sâm đòi một số tiền lớn, Hàn Sâm vào lúc ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến hắn tưởng là Hàn Sâm đã sớm phát hiện bộ mặt thật của hắn.
Hàn Sâm sau khi đưa tiền cho hắn, chỉ nói một câu, Hàn Kiệt sau này sẽ không có quan hệ với hắn nữa.
Hàn Kiệt đối với hắn mà nói chỉ là một sự cố bất ngờ, cho nên không tính là cái gì cả.
Cho tới sau này khi hắn về nước, dự định hoàn thành tham vọng của hắn, lại phát hiện khoảng cách chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng, khi không có bối cảnh điều kiện trước tiên, cho dù hắn thật sự rất có năng lực, muốn đi nửa bước cũng khó khăn.
Cho nên hắn vào lúc đó liền nghĩ tới Hàn Sâm, nhưng sau khi gặp trở ngại mấy lần từ chỗ Hàn Sâm. Hắn mới nhớ tới hắn còn có con trai.
Người lớn không được thì uy hiếp đứa bé, có thể nói kế hoạch này thế mà lại thuận lợi, qua mấy lần lặng lẽ tiếp cận Hàn Kiệt, Hàn Sâm liền tìm hắn, nói chuyện hiệp ước.
Nhiều năm như vậy, hắn mỗi tháng đều có thể lấy phí sinh hoạt 7 con số từ chỗ Hàn Sâm, cùng với một chút trợ giúp.
Có thể nói hiệp ước này đối với hắn mà nói rất có lời, việc duy nhất mà hắn phải làm chính là mỗi tuần đến thăm Hàn Kiệt một lần.
Những năm này hắn đã hình thành thói quen lợi dụng Hàn Kiệt và Hàn Sâm, chưa từng thật sự suy xét qua ý nghĩ của hai người bọn họ.
Mà khi Hàn Sâm nói cho hắn biết, hiệp ước ngừng hẳn, sau này không cho phép hắn lại xuất hiện trước mặt Hàn Kiệt, hắn mới hoảng hốt tỉnh ngộ lại, Hàn Kiệt vốn dĩ thật sự không cần hắn.
Đứa bé sẽ bởi vì một câu khen ngợi qua loa của hắn có thể vui mừng tới mấy ngày liền, đã hoàn toàn không cần hắn.
Tuy rằng đã sớm dự tính được, nhưng khi thật sự tới, hắn vẫn không thể tin được mà phải hỏi một câu: "Là chính miệng Hàn Kiệt nói sao?"
Lúc trước trong hiệp ước liền nói rõ hiệp ước ngừng hẳn chính là ngày mà Hàn Kiệt không cần hắn nữa.
"Bằng không thì sao?" Hàn Sâm trên mặt không có biểu cảm gì, anh từ lúc bắt đầu nổi giận với Lâm Hàn cho tới bây giờ đã không còn cảm giác, quá trình chuyển biến này thực ra không tốn quá nhiều thời gian của anh.
Lâm Hàn chung quy không muốn tin tưởng kết quả như vậy: "Hàn Sâm em biết anh hận em, nhưng anh không thể đối xử với em như vậy, Tiểu Kiệt nó còn nhỏ, hiện tại lại là thời kỳ quan trọng của nó, em phải ở bên nó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook