Editor: Trong hôm nay mình sẽ cố gắng hoàn bộ này. Mong mọi người ủng hộ nha. o(* ̄▽ ̄*)o

Lại một lần nữa tới quảng trường Thời Đại, Hòa Đào có một loại cảm giác trở về thăm chốn cũ, Hàn Kiệt trực tiếp dẫn người tới tầng hầm, khi đi qua máy gắp thú bông nghiêng đầu tiến lại bên tai Hòa Đào nhỏ giọng hỏi: "Còn muốn nữa không, lát nữa lại gắp cho em hai con thú bông?"

Nghĩ đến hai con thú bông lần trước được chính mình cẩn thận cất giấu, Hoà Đào tiếc trưng bày ra ngoài, lỗ tai đỏ lên lắc đầu một cái: "Không muốn."

Cậu không có tham lam, có vài thứ không cần mấy, chỉ cần Hàn Kiệt thích cậu là đủ rồi.

Chỉ là Hàn Kiệt lại không biết tiểu Omega đang suy nghĩ gì, thấy Hòa Đào lắc đầu còn tưởng rằng cậu không thích, ngẫm lại cũng đúng, thú bông hình như đều là thứ mà nữ sinh yêu thích: "Không thích thì bỏ đi, anh lần sau sẽ tặng cho em mấy thứ khác, hay là em nói với anh em thích gì nào!"

"Không, không phải không thích, chính là được rồi, hai con là đủ rồi." Cậu không thích chính mình ngày càng trở nên tham lam, nếu cứ như vậy có một ngày trong lòng cậu nhất định sẽ mất cân bằng, như thế Hàn Kiệt sẽ cảm thấy cậu rất phiền, cậu không muốn trở thành bộ dạng đáng ghét kia.

Nhìn bộ dáng tiểu Omega vô cùng nhuyễn manh, trong lòng Hàn Kiệt liền mềm đi, bản thân cũng cảm thấy chính mình sau khi gặp được Hòa Đào, đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nếu lúc trước có người dám nói với anh sau khi yêu đương sẽ mềm lòng như cháo, anh nhất định sẽ đấm một quyền tới hắn, nhưng bây giờ, chính anh cũng không tự chủ muốn đối xử ôn nhu, lại càng ôn nhu với Hòa Đào.

Biết Hòa Đào nói như vậy hơn phân nửa là đối với tương lai của bọn họ không có lòng tin, Hàn Kiệt tuy rằng trong lòng phiền muộn, nhưng anh từng tuổi này, xác thực không bảo đảm được tương lai của Hoà Đào, thời đại học sinh yêu nhau, rất nhiều lúc đều là bằng cảm giác cùng nhau, sẽ không xen lẫn nhiều thứ như vật chất, có thể chính vì vậy, nên liên quan đến hai chữ tương lai, mới càng xa vời như vậy.

Cho nên anh sẽ không nói cái gì, Hòa Đào không có lòng tin, anh có là tốt rồi, anh nhất định sẽ dùng hành động thực tế khiến cho cậu có lòng tin với tương lai của hai người bọn họ.

Đưa tay sờ đầu Hòa Đào: "Đi thôi, trước tiên mang em tham quan một vòng."

Hòa Đào gật đầu, bị Hàn Kiệt lôi kéo tiến vào sân patin, quả thực giống như Hàn Kiệt nói, trên sân patin lúc này không có bất kỳ ai, bọn họ có thể xem như đã bao hết chỗ này.

"Ông chủ, hai đôi giày."

"Được, chờ một chút."

Lúc lấy được giày trượt băng khô, Hàn Kiệt trực tiếp nhận lấy, sau đó rất tự nhiên ngồi xổm ở trước mặt Hòa Đào tháo dây giày của Hòa Đào, Hòa Đào bị hành động đột kích bất ngờ của anh làm sợ hết hồn, vội vã đưa tay ra ngăn cản, cậu làm sao có thể để Hàn Kiệt vì cậu làm chuyện như vậy?

"Đừng, đừng như vậy, anh mau đứng lên, em tự mình mang là được rồi."

Hàn Kiệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bối rối của tiểu Omega, cười nói: "Ngoan, lấy tay ra, giày này em mang không tốt, lát nữa trượt sẽ không thoải mái, anh mang cho em một lần, lần sau tự em mang có được không?"

"Anh, anh có thể nói với em, nói với em mang như thế nào, em tự mình mang, thoải mái hay không em biết mà."

"Không được." Hàn Kiệt trực tiếp dùng hành động bày tỏ từ chối từ anh, trực tiếp nắm cổ chân Hòa Đào, đem giày cậu cởi ra.

Hòa Đào lập tức liền đỏ mặt, cậu không cần nhìn cũng có thể cảm giác được ông chủ đứng ở bên cạnh đang cười híp mắt nhìn bọn họ.

Hàn Kiệt lại hoàn toàn giống như không có cảm giác, động tác không nhanh không chậm mà đổi giày trượt băng cho cậu: "Được rồi, thoải mái không?"

Hòa Đào gật đầu: "Thoải mái."

Hàn Kiệt nghe vậy rốt cuộc hài lòng câu lên khóe miệng, đứng dậy ngồi vào chỗ bên cạnh, đổi giày cho bản thân.

Hàn Kiệt mang xong giày đứng lên, đưa tay về phía Hoà Đào: "Nào, anh mang theo em, sẽ không để cho em bị ngã."

Chỉ cần ở cùng Hàn Kiệt, Hòa Đào tự nhiên là không sợ, giơ tay nắm lấy tay Hàn Kiệt: "Vậy, vậy thì làm phiền anh rồi."

Hàn Kiệt nghe vậy nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn một phần, lôi kéo Hòa Đào vào bên trong đi vòng quanh, động tác đột ngột, làm cho Hòa Đào nhỏ giọng kêu một tiếng, Hàn Kiệt ôm eo cậu, dẫn người vào khu vực an toàn trên sân patin, dựa vào anh tim Hòa Đào đập thình thịch, Hàn Kiệt cúi đầu nhìn bởi vì Hoà Đào căng thẳng nên hai gò má hơi hồng lên: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho em bị ngã, thả lỏng."

"Em, em biết, chính là, chính là không khống chế được." Hòa Đào cũng muốn thả lỏng, nhưng chân của cậu bây giờ giống như không phải của chính cậu.

Hàn Kiệt bị câu trả lời đáng yêu của Hòa Đào, làm cho nhịn không được cười một tiếng: "Vậy em ôm anh đi, anh mang em cảm nhận chút gió."

Hòa Đào gật đầu, bây giờ vào lúc này, hiển nhiên Hàn Kiệt nói gì thì là cái đó, vì vậy không có chút do dự liền ôm lấy eo Hàn Kiệt, nhưng một giây sau, lúc chân chính trải nghiệm tốc độ, Hòa Đào lại hối hận, mặc dù có Hàn Kiệt ôm, cậu vẫn cảm thấy lúc trượt băng, bản thân dường như sắp bị văng ra ngoài, nếu đây chính là cái gọi là cảm nhận chút gió, Hòa Đào tỏ ra cậu không cần đâu.

Tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm thấy bên eo càng ôm càng chặt, Hàn Kiệt liền biết tiểu Omega trong lòng đang hãi sợ.

Hàn Kiệt đưa Hòa Đào về tới khu nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy nước mắt rưng rưng của Hòa Đào, Hàn Kiệt ôm cậu một cái: "Được rồi, không trượt nữa, sớm biết trượt cái này làm cho em sợ hãi như vậy, sẽ không mang em tới chơi cái này."

"Không, em không sao, em không có sợ hãi mà." Hòa Đào nghe vậy nhanh chóng lắc đầu, cậu không muốn bởi vì bản thân mà phá hủy tâm trạng của Hàn Kiệt khi mang chính mình ra ngoài chơi.

Đối mặt với sự hiểu chuyện của tiểu Omega, Hàn Kiệt lần đầu tiên cảm thấy có chút bất lực, anh thật sự rất muốn nói với Hòa Đào, hãy thử tin tưởng anh nhiều hơn và cũng có lòng tin đối với chính mình.

Chẳng qua cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ sờ đầu Hòa Đào: "Có đói bụng chưa, nên ăn cơm trưa rồi."

"Em chưa đói, sao anh không tự mình trượt một lúc nữa đi?"

"Không muốn, anh đói rồi." Hàn Kiệt lôi kéo Hòa Đào ngồi xuống, vừa đổi giày vừa nói: "Lát nữa ăn chút gì đó, em có muốn ăn gì không, xung quanh đây bán rất nhiều thức ăn."

"Anh muốn ăn gì?" Hòa Đào cũng mang lại giày của chính mình, vừa đổi vừa hỏi.

"Cơm xá xíu thế nào, bên này có một tiệm, nghe nói mùi vị còn rất chính tông."

"Được nha." Hàn Kiệt thích thì cậu cũng thích, dù sao cậu cũng không có kén ăn.

"Được rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn." Hàn Kiệt sau khi mang giày xong liền đứng lên qua kia tính tiền với ông chủ, chờ lúc Hòa Đào đi ra, liền thấy Hàn Kiệt cầm trên tay hai ly nước: "Anh đi mua nước?"

"Em không khát sao?" Hàn Kiệt cười tươi đưa một ly tới trước mặt Hòa Đào, nhìn cậu nhận lấy.

Hòa Đào cầm ly nước, trong lòng có cảm giác khó chịu, suốt buổi trưa đều là Hàn Kiệt chăm sóc cậu, rõ ràng cậu biết tâm trạng của Hàn Kiệt có lẽ không có tốt như vậy, Hàn Kiệt lại vẫn luôn cười với cậu, mà cậu thì không biết phải làm sao an ủi anh, bản thân làm bạn trai của người ta như vậy, quả thật là quá kém cỏi.

Hàn Kiệt uống một hớp nước, nhìn Hoà Đào cúi đầu cắn ống hút: "Ống hút đó đắc tội em sao, sao lại cắn nó thảm như vậy?"

Nghe thấy Hàn Kiệt trêu ghẹo, Hòa Đào đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kiệt, do dự một chút, cuối cùng vẫn dè dặt hỏi: "Việc đó, anh có liên quan đến không, ý em nói là tin tức của anh mới vừa lan truyền ở trong trường học....."

"Rốt cuộc đã hỏi rồi?"

Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn cậu, Hòa Đào thấy trong mắt Hàn Kiệt mang ý cười và bao dung, lập tức cậu liền hiểu rõ, Hàn Kiệt có lẽ vẫn luôn đợi cậu hỏi chính anh đi.

Bỗng nhiên cảm thấy chính mình hình như quá mức dè dặt rồi.

Có lẽ Hàn Kiệt cũng giống như chính mình, trong giai đoạn tình yêu này, đều lo lắng bất an đi?

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Tiểu Hòa Đào của tôi chính là đáng yêu như vậy, không cho các người nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương