"Ba biết những năm nay nợ con rất nhiều, có thể hay không cho ba một cơ hội bù đắp?"

Biểu cảm của Lâm Hàn rất bi thương.

Nhưng đối với Hàn Kiệt bây giờ, nhìn tới vẻ mặt của Lâm Hàn, trong lòng đã có cách ứng phó.

"Được." Anh lạnh nhạt trả lời xong, lại nhìn tới trong mắt Lâm Hàn xuất hiện mừng rỡ: "Còn có chuyện khác không, nếu như không có, con muốn trở về phòng trước."

Trong nháy mắt đó, nội tâm Lâm Hàn dâng lên mong đợi lại bị thái độ xa cách cùng lãnh đạm của Hàn Kiệt phá hủy.

Nhìn Hàn Kiệt xoay người, Lâm Hàn nắm chặt nắm đấm, trong lòng liền dâng lên cảm giác không vui, khiến cho hắn hận không thể xông lên chất vấn Hàn Kiệt tại sao phải đối xử với hắn như vậy, tại sao phải giống như Hàn Sâm đối với hắn như thế.

Nhưng mà lý trí còn sót lại, cho hắn biết nếu hiện tại hắn làm gì với Hàn Kiệt, Hàn Sâm nhất định sẽ không cho hắn gặp Hàn Kiệt nữa.

Nếu như vậy, Hàn Sâm giao ước qua với hắn rất nhiều chuyện, cũng sẽ không thể tiếp tục.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hàn Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Anh không phải như lúc nhỏ, Lâm Hàn chỉ cần hơi lấy lòng hoặc lộ ra biểu cảm khổ sở, anh sẽ như bé ngoan tùy ý hắn an bài.

Nói cách khác, khi anh cần hắn, hắn không ở đó, bây giờ nghĩ muốn bù đắp cũng đã muộn.

Huống hồ ăn thiệt thòi nhiều năm như vậy, anh cũng không tin Lâm Hàn thật sự muốn bù đắp cho anh.

o0o

Tô Khả đưa xong rượu trở về, liền thấy nữ sinh ngồi bên người Cố Lễ.

Theo điều kiện của Cố Lễ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Khả nhìn thấy anh bị người khác tiếp cận.

Nhưng nhìn bạn trai mình bị người khác nhớ đến, tóm lại không phải là trải nghiệm quá tốt.

"Này, Alpha kia luôn tới tìm cậu là bạn trai của cậu phải không?"

Tiểu Kha bên cạnh chọc cánh tay Tô Khả.

Tiểu Kha là Beta, trên thực tế trong hoàn cảnh làm thêm tại quán bar phức tạp như vậy, ông chủ sẽ không tuyển Omega.

Dù sao kỳ phát tình của Omega rất phiền phức.

Như Tô Khả là cố ý uống qua thuốc.

Tô Khả không muốn thỏa mãn tiểu Kha nhiều chuyện, người làm thêm ở đây, không thể thổ lộ tình cảm.

Làm không tốt mà nói quá nhiều, phiền phức càng lớn.

"Bên kia có tiếng chuông, tôi đi qua đó một chút." Tô Khả nói xong, xem như không thấy trong mắt tiểu Kha mang vẻ mong đợi.

Không biết được đáp án muốn biết, tiểu Kha khó chịu mà bĩu môi, giả vờ cái gì nha, tôi xem bạn trai cậu có thể dỗ dành cậu đến khi nào!

Cố Lễ đuổi đi nữ sinh Omega bên người, lại đi tìm thân ảnh Tô Khả, phát hiện không thấy Tô Khả, nghĩ rằng có thể đã đi làm việc rồi.

Đồng thời nhìn thấy lại có người nhìn thấy anh muốn lại đây, Cố Lễ vì để tránh phiền phức, đứng lên dự định đi ra ngoài hóng mát một chút.

Cho nên chờ Tô Khả trở về, liền không thấy Cố Lễ, trùng hợp chính là, nữ sinh kia mới vừa đến gần Cố Lễ cũng biến mất.

Phút chốc dâng lên cảm xúc chua xót cùng khủng hoảng, khiến trong lòng Tô Khả rất chán ghét chính mình.

Cậu vừa cảm thấy chính mình nên tin tưởng Cố Lễ, vừa đối với chính mình vô cùng không tự tin.

Hai loại tâm tình hợp lại cùng nhau, khiến sắc mặt cậu rất khó nhìn.

Cố tình tiểu Kha nhìn thấy cậu như vậy còn làm bộ dạng xem kịch vui: "A, sắc mặt của cậu làm sao khó coi như vậy, có phải là nhìn thấy bạn trai cậu đi cùng người khác ra ngoài, ghen tỵ, tôi xem bạn trai cậu cũng không phải rất để ý cậu nha."

"Câm miệng." Tô Khả mãnh liệt lườm hắn một cái, xoay người đi phòng vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

Cố Lễ đứng ở bên ngoài hóng mát, tính toán một chút giờ tan ca của Tô Khả, chạy đến cửa hàng 24h ở đối diện, mua một chút đồ ăn đi ra, anh thật ra không mong muốn Tô Khả tiếp tục làm việc ở đây, dù sao hoàn cảnh của nơi này đối một Omega rất nguy hiểm.

Huống hồ thời gian tan ca quá muộn, tuy nhiên anh còn chưa nghĩ ra phải cùng Tô Khả nói thế nào.

Bên nhau lâu như vậy, anh có thể cảm giác được lòng tự trọng của Tô Khả rất lớn.

Mua một ly trà sữa nóng trở về, đúng lúc thấy Tô Khả từ bên trong đi ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Cố Lễ nhìn thấy Tô Khả kìm lòng không được nhíu mày lại rồi rất nhanh thả lỏng.

"Anh đi đâu?"

"Đi cửa hàng 24h đối diện, làm sao vậy?" Cố Lễ cảm giác được cảm xúc của Tô Khả không đúng, muốn biết nguyên nhân.

Tô Khả lại lắc đầu một cái, đưa tay lấy đi trà sữa trong tay anh: "Là cho em sao?"

Cố Lễ sờ đầu cậu: "Lúc nãy anh không có mặt đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có." Tô Khả lắc đầu một cái, cậu không muốn để cho Cố Lễ biết một mặt khó chịu trong lòng cậu.

Rất nhiều chuyện, cậu đều tình nguyện rút lui cũng không muốn đối mặt.

Cố Lễ thở dài, gật đầu: "Em không muốn nói thì đừng nói, chẳng qua trong lòng nhịn không được, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh."

Cố Lễ ôn nhu khiến Tô Khả có chút tự ti mặc cảm.

Nhẹ nhàng cắn ống hút gật đầu.

Ngay lúc này, đột nhiên có người ở phía sau hô một tiếng tên của Cố Lễ.

Cố Lễ cùng Tô Khả đều ngẩng đầu lên nhìn xem, chỉ thấy một nữ sinh đội mũ bảo hiểm mô tô, lái xe mô tô chạy về phía Cố Lễ.

"Là cậu nha." Cố Lễ xoay người nhìn Từ San, nếu tính ra thì đây là bạn gái trước đây của anh, có điều hai người đã chia tay được hơn một năm.

Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp nhau.

"Đây là bạn trai mới của cậu sao?" Từ San mặc dù là Omega, tính cách lại hướng ngoại khoe khoang, ánh mắt nhìn về phía Tô Khả mang theo tia xem xét lộ liễu.

Cố Lễ theo bản năng che chắn Tô Khả: "Muộn như vậy còn chưa đi về?"

Hành động của Cố Lễ khiến Từ San cảm thấy thú vị, vừa liếc nhìn Tô Khả phía sau anh: "Đúng rồi, muộn như vậy, không bằng cậu đưa tớ về đi?"

Cố Lễ rõ ràng cảm giác được tay Tô Khả kéo áo anh run lên một chút: "Đừng có mơ mộng, nhanh về đi."

Cố Lễ trực tiếp nắm lấy tay Tô Khả, xoay người rời đi.

Từ San nhìn Cố Lễ nắm chặt tay Tô Khả, bộ dáng sốt sắng như vậy, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều, thì ra người này không phải sẽ không nói chuyện yêu đương, chỉ là tùy người thôi.

Hừ, có chút khó chịu nói: "Cố Lễ, tớ sẽ tìm cậu!"

Rõ ràng âm thanh này lực truyền đến rất mạnh, trực tiếp khiến Cố Lễ và Tô Khả đều nghe thấy rõ có mấy phần không đúng.

"Cái kia, anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa." Cố Lễ nhìn Tô Khả cúi đầu cắn ống hút, mặc dù Tô Khả cái gì cũng không hỏi, nhưng càng yên tĩnh như vậy, Cố Lễ càng sợ Tô Khả kìm nén nhiều dằn vặt chính mình.

Tô Khả ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: "Vậy trước kia có quan hệ sao?"

Trong lòng Cố Lễ bối rối một chút: "Đúng, trước đây có quen nhau, nhưng đã chia tay hơn một năm rồi, cũng không gặp lại, không biết hôm nay làm sao lại gặp phải."

Cố Lễ vô cùng chột dạ.

Tô Khả lại gật đầu: "Sau này sẽ còn có quan hệ sao?"

"Làm sao có khả năng đó, đương nhiên không có quan hệ gì rồi."

"Vậy em tin anh."

Nghe được câu nói này, Cố Lễ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tô Khả lại không bình tĩnh như biểu hiện của cậu.

o0o

Hòa Đào vừa thấy Hàn Kiệt rời đi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hỏi là ai, kết quả đối phương lại không lên tiếng.

Hòa Đào nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Lý Tường Húc đứng ở ngoài, liền nhíu mày, không biết muộn như vậy Lý Tường Húc tới tìm cậu là muốn làm gì.

Đối phương không lên tiếng cậu cũng dứt khoát không lên tiếng.

Chỉ là Lý Tường Húc gõ cửa không ngừng, điều này khiến cho Hòa Đào có chút sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương