Tin Tức Tố Của Anh Ấy Thật Thơm
-
3: Bánh Quy Sữa
Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Nửa đêm Tạ Dương bị lạnh đến tỉnh ngủ, đôi mắt mơ màng.
Đèn trong phòng vẫn sáng như cũ, ánh đèn rực rỡ.
Tạ Dương cử động tay, cảm giác khó chịu trong người biến mất.
Cậu choáng váng đỡ đầu, từ từ đứng lên, bổ nhào lên giường, quấn chăn bông quanh người để khôi phục nhiệt độ, sau đó chậm rãi đi đến phòng vệ sinh.
Lúc chiều ra nhiều mồ hôi nên bây giờ cảm giác dính dính trên người vô cùng khó chịu.
Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, cơ thể Tạ Dương thoải mái hơn nhiều, ngay cả đầu cũng bớt choáng váng.
Tạ Dương nhặt ống tiêm bị ném trên mặt đất lên, lấy túi màu đen bọc lại cẩn thận ném vào thùng rác, sau đó tắt đèn trong phòng, rón ra rón rén xuống lầu, muốn đi phòng bếp tìm gì đó ăn.
Nhưng không tìm được gì cả.
Từ trước đến nay dì đầu bếp trong nhà nấu cơm đều vừa đủ ăn, không quá nhiều hay quá ít, tủ lạnh cũng không thừa cái gì để ăn.
Dù có cũng cho mèo hoang ăn.
Dựa theo lời mẹ Lý nói, không ăn cơm đúng giờ thì chừa đồ ăn làm gì?
Tạ Dương vốn không tính ăn đồ nguội, cậu muốn tìm đồ ăn vặt đặt trong tủ lạnh, kết quả đối mặt với tầng để đồ ăn vặt trống rỗng, tâm tình cậu không tốt đứng dậy.
Chắc mẹ Lý gọi người đến lấy đi!
"Đệt...!đói chết mất." Tạ Dương đóng mạnh của tủ lạnh như muốn trút giận, định quay lại ngủ tiếp.
Từ phòng bếp đi ra, khi đi qua phòng khách, Tạ Dương liếc mắt nhìn thấy một lọ sữa và một túi bánh quy trên bàn cơm.
Cậu bước đến cầm lấy lọ sữa, quay đầu nhìn xung quanh, không biết là ai đặt ở chỗ này.
Nhưng ở đây là nhà mình, lại đặt trên bàn cơm của mình, chẳng lẽ mình không thể ăn?
Tạ Dương cầm sữa cùng túi bánh quy, rung đùi đắc ý như chú hổ nhỏ đáng yêu tìm được đồ ăn, cậu đi lên đầu, tâm trạng tốt lên không ít.
Nhưng khi nhìn đến bài tập hoá học còn đang dang dở trên bàn, tâm trạng có chút biến đổi.
Tuy rằng Tạ Dương không nộp bài tập, giáo viên cũng không kỳ vọng cậu nộp, mẹ Lý tất nhiên cũng không ôm hy vọng cậu sẽ học bài và làm bài tập.
Nhưng!
Tạ Dương cậu có khi nào không làm bài tập xong đâu!
"Chậc, mọi việc không suôn sẻ." Tạ Dương uống một ngụm sữa, chẹp chẹp miệng, mở màn cửa ra, nhìn lũ ve trên cây, "Nếu mày không trốn nhanh, tao sẽ nướng mày đấy."
Đèn sáng soi nhà, trăng sáng soi người.
Tạ Dương cầm cây bút còn ít mực, chống đầu, từ từ làm xong ba bài tập hóa học còn lại.
Khoảng 5 giờ 30 phút sáng, cậu lên giường đi ngủ, ngủ chưa được nửa tiếng đã bị đánh thức.
Tạ Dương hơi khó chịu khi chưa tỉnh ngủ mà phải rời giường, nhưng đối mặt mẹ Lý lại thu liễm một chút.
Mẹ Lý đứng ở cửa nhìn đầu tóc lộn xộn với quầng thâm mắt của Tạ Dương, "Còn không dậy mau? Con có nhớ hôm nay khai giảng không hả?"
"......!Nhớ ạ." Tạ Dương xoa mái tóc, từ trên giường bước xuống, "Con đi rửa mặt, chút con xuống lầu ăn cơm sau."
Mẹ Lý thoáng nhìn qua vỏ bánh quy cùng sữa trên bàn Tạ Dương, "Tối hôm qua thức khuya chơi game?"
"Ân, đúng vậy, sau khai giảng không chơi được nữa, con rất quý trọng thời gian này nha." Tạ Dương thuận miệng nói, mang dép lê, ngáp một cái rồi đi vào phòng vệ sinh.
Nghe mẹ Lý nói thế, Tạ Dương đoán rằng bánh quy sữa không phải do bà cố ý để lại cho cậu.
Dì đầu bếp làm theo căn dặn của mẹ, sẽ không làm việc gì khi chưa có lời dặn dò của bà.
Cho nên, sữa cùng bánh quy, là của Cận Từ?
"Quý trọng thời gian? Con nói lời này không biết ngại sao?" Mẹ Lý thật sự bị bộ dáng này của Tạ Dương chọc cho tức giận, "Con nhìn Cận Từ ở phòng bên cạnh xem! Buổi sáng 6 giờ dậy đọc sách! Bây giờ đã ăn cơm xong còn đang chờ con dưới lầu!"
Tay Tạ Dương nặn kem đánh răng, đưa mắt nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của mình trong gương, còn có quầng thâm mắt, "Chờ con làm gì?"
"Lần đầu Tiểu Từ tới đây, chưa biết gì cả, con mang thằng bé đi theo báo danh, làm quen với hoàn cảnh trong khuôn viên trường, làm quen với bạn bè mới." Ngữ khí của mẹ Lý tốt hơn một chút.
"Làm quen với ai? Làm quen với băng nhóm của con à? Mẹ có chịu không?" Tạ Dương khịt mũi từ trong phòng vệ sinh đi ra, đôi mắt đào hoa cong lên như cố tình cười, thoạt nhìn khiến người ta khó chịu, "Cận Từ là người rất ưu tú, đi theo con không tốt lắm đâu?"
"Con còn không biết xấu hổ! Con biết mẹ tốn bao nhiêu tiền để con vào lớp A1 không?" Nhắc tới Tạ Dương, mẹ Lý liền tức giận không thôi, "Thành tích kém! Mẹ vốn dĩ cũng không trông cậy vào con có thành tích xuất sắc, nhưng con đánh nhau ẩu đả sao lại thế này? Còn nữa, vi phạm kỉ luật nhiều vô số kể! Để nhét con vào lớp A1 không biết mẹ đã cùng biết bao nhiêu giáo viên uống trà tặng quà đâu đấy!"
Sắc mặt Tạ Dương tối sầm lại, nụ cười cố tình kia cũng thu lại, đáy mắt âm trầm, cậu trầm mặc nhìn mẹ Lý, cuối cùng không nói gì nữa, nhẹ tay đóng cửa phòng vệ sinh lại, lẳng lặng rửa mặt.
Lần đầu tiên mẹ Lý thấy Tạ Dương đột nhiên trầm mặc không nói, ngay cả bộ dáng giận dỗi cũng không có, bà ngây người một chút, không nghĩ nữa đành đi ra ngoài.
**
Tạ Dương học ngoại trú, ngày thường đi học sẽ có tài xế trong nhà đưa đón.
Ở ghế sau thường chỉ có mình cậu, hiện giờ lại có hai người ngồi.
Một người là cậu, còn lại là Cận Từ.
Cậu không muốn nói chuyện với Cận Từ, Cận Từ cũng không muốn nói chuyện với cậu.
Đặc biệt là bây giờ Tạ Dương còn tức giận, trong xe vốn có Cận Từ lạnh như khối băng, còn thêm Tạ Dương như vậy, không khí trong xe như rơi vào hầm băng.
Lạnh đến nỗi làm người ta hoảng hốt.
Tay bác Nghiêm cầm lái không khỏi run lên, không dám mở miệng nói chuyện, đành phải yên lặng lái xe.
Khi bác đón đưa một mình Tạ Dương, không khí trong xe ấm áp, còn thường xuyên nói chuyện trong trường cùng Tạ Dương, nhưng bây giờ bác Nghiêm liếc mắt nhìn Cận Từ ngồi bên cạnh, cảm thấy về sau sẽ không còn cơ hội nói chuyện với Tạ Dương.
Người này lạnh lùng quá!
Tạ Dương dù tức giận vẫn là cầm di động chơi, ai cũng có thể hoà hợp với di động mà phải không?
"Bạch tuộc không phải con mực: Ba ba! Mau! Tới cứu con!"
"Bạch tuộc không phải con mực: Tao mơ thấy kì này sẽ học lớp của An Đại Thiện, vậy thì có thể trốn không làm bài tập.....!Nhưng kì lạ là tao sẽ học lớp của chủ nhiệm Trương a a a! Cô đó không phải chủ nhiệm khối 12 sao!"
"Bạch tuộc không phải con mực: Mẹ nó một chút bài tập ta cũng chưa làm a!"
Tạ Dương nhấp miệng, tâm tình tốt hơn một chút.
An Đại Thiện tên đầy đủ là An Tùng Nghiệp, trường cấp ba Giang Dương này là trường trọng điểm, khó được một thầy giáo Phật hệ*.
*Phật hệ ở đây chỉ tính tình hiền lành
Không làm bài tập? Không quan trọng muốn học hay không, làm bài tập nhiều hay ít, chỉ cần không gây chuyện là được.
An Tùng Nghiệp hàng năm đều chủ nhiệm lớp cuối của cấp ba Giang Dương, cần cù chăm chỉ, giúp trường học giảm bớt không ít học sinh gây chuyện.
Trường cấp ba chia lớp, Tạ Dương nghĩ mình sẽ vào lớp của An Tùng Nghiệp, "Bạch tuộc không phải con mực" - Trương Ngộ cũng tưởng vậy.
Đáng tiếc, từ lời của Trương Ngộ, cậu ta sẽ gặp giáo viên rất khó.
chủ nhiệm Trương tên là Trương Cảnh, giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn, là cô giáo lớn tuổi, quản lý học sinh rất nghiêm khắc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến Tạ Dương thiếu chút nữa bị bắt kiểm điểm.
"A-Axit hiđroxypropionic: Ồ, chúc mừng."
"Bạch tuộc không phải con mực:......"
"Bạch tuộc không phải con mực: Tên mày lạ vậy? Có nghĩa gì?"
"A-Axit hiđroxypropionic: Quen không? Cái này tên chất hóa học."
"A-Axit hiđroxypropionic: Giáo viên Trương kia chủ nhiệm lớp mấy?"
"Bạch tuộc không phải con mực: Lớp C chứ còn lớp nào nữa, tao không rõ, chủ nhiệm Trương không phải thích học sinh ưu tú lớp A nhất à? Sao năm nay lại dạy lớp C chúng ta chứ? Không lẽ tới thời kỳ mãn kinh rồi hả?"
Lớp C còn kém hơn lớp C1, C2, chính là lớp kém nhất trường.
"Bạch tuộc không phải con mực: Ai...!đúng rồi, Dương ca, tao xem danh sách lớp C sao không tìm thấy tên mày?"
"Bạch tuộc không phải con mực: Đệt, không lẽ mày thôi học!"
"Bạch tuộc không phải con mực: Mày chơi không đẹp! Nghỉ cũng không nói với tao một tiếng! Để tao ở lại một mình đối mặt với chủ nhiệm Trương đáng sợ, Dương ca nhẫn tâm như vậy sao?
Khoé môi Tạ Dương mím chặt khẽ giật.
"A-Axit hiđroxypropionic: Con trai lớn rồi phải tập đối mặt sóng gió cuộc đời đi, tự mình bay đi kiếm ăn"
"Bạch tuộc không phải con mực: Tao thấy mày còn bay được mà, nên tao sẽ tiếp tục ăn ké..."
"A-Axit hiđroxypropionic: Cút."
Tạ Dương nhắn tin xong liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại cúi đầu đọc tin nhắn.
"A-Axit hiđroxypropionic: Còn năm phút nữa đến trường học, phải đến ban A1 học."
"A-Axit hiđroxypropionic: Hết thời rồi con trai à."
Tạ Dương nhắn tin xong thì nhắm mắt lại, tính chợp mắt một chút để đối mặt với sự thật phũ phàng rằng mình sẽ học ở lớp A1.
Lớp A1 cái gì cũng tốt, chỉ có điều, chính là có nhiều Alpha.
Sau khi Omega thành niên, mỗi tháng sẽ phát tình một lần, nhưng Tạ Dương dùng thuốc ức chế, hai chu kỳ phải tiêm một lần, ngụy trang không tốt sẽ lộ ngay.
Nhiều Alpha nghĩa là tần số tiêm thuốc ức chế phải đổi thành một chu kì một lần, hơn nữa, lần trước khi đi lấy thuốc ức chế, khám qua một lượt, bác sĩ cũng nói, thuốc ức chế có thể sử dụng nhiều lần, nhưng hiệu quả không rõ rệt.
Có hiệu lực trong vòng một năm.
Hơn nữa tác dụng phụ của thuốc ức chế quá lớn, sẽ gây tổn thương cơ thể rất nhiều, từ thời gian vô lực ấy đã cho thấy Tạ Dương cũng không thích hợp dùng.
Mọi thứ đều không thuận lợi.
Tạ Dương biết một lần mua thuốc ức chế cần bao nhiêu tiền, giờ phải tiêm một lần một chu kì, quả thật không đủ tiền.
Tuy mẹ Lý cho tiền tiêu vặt rất hào phóng, nhưng cũng không đủ mua nhiều thuốc ức chế như vậy.
Vốn dĩ hai chu kì một lần, tiền tiêu vặt mẹ Lý cho đã đủ dùng, nhưng nếu là một chu kì một lần, còn phòng tình huống đặc biệt, tiền tiêu vặt hoàn toàn không đủ.
Cmn, vì cái gì cậu phải đến lớp A1 học vậy!
"Tới rồi." bác Nghiêm dừng xe ở cổng trường, nhẹ giọng nói, quay đầu lại híp mắt nhìn Tạ Dương, lại xem Cận Từ lạnh nhạt bên cạnh, miễn cưỡng cười, "Khai giảng có nhiều người, nên không cho xe vào."
Tạ Dương mơ màng tỉnh lại, nhìn về phía Cận Từ bên cạnh không nói một lời.
Tất cả là lỗi của Cận Từ.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn!
Tạ Dương: Đều là lỗi của Cận Từ! Tôi không có tiền!
Cận Từ: Tôi có rất nhiều tiền..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook