Tin Nóng Giới Giải Trí
-
32: Lây Nhiễm Cảm Xúc
Đạo diễn điều hành ở một bên, nghe xong lời này của Cố Gia Nhĩ, thì nhất thời lắp bắp kinh hãi:"Đạo diễn Cố?""Thu tiếng trực tiếp?"Mọi người xung quanh đều có chút kinh ngạc, mấy năm gần đây trong nước có xu hướng tiến gần với nước ngoài, hiện tại chưa nói đến truyền hình, nhưng điện ảnh cũng dần lựa chọn thu tiếng trực tiếp thay cho lồng tiếng.Nhưng hầu hết các đạo diễn có thể làm được điều đó đều có lòng tin rất lớn đối với kỹ năng đài từ của diễn viên tham gia diễn xuất.Trong nhiều trường hợp, cường độ âm thanh của giọng nói đủ để ảnh hưởng đến diễn xuất của diễn viên trong phim, sức hấp dẫn của giọng nói đủ để tăng ấn tượng của khán giả về cốt truyện, vì vậy có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của diễn viên lồng tiếng là như thế nào.Cho dù ngay từ đầu Tôn Khải Minh biết Giang Sắt biết tiếng Pháp, mà lý do nhân vật Miss.
Trương này được giao cho cô, cũng không phải vì muốn thu tiếng trực tiếp, mà chỉ là vì muốn lồng tiếng khớp với khuôn miệng khi phát âm lúc sản xuất hậu kỳ mà thôi.Nhưng lúc này Cố Gia Nhĩ lại muốn thu tiếng trực tiếp."Cô ấy chỉ là người mới." Đạo diễn điều hành không khỏi nhìn Cố Gia Nhĩ một cái, đối với quyết định tạm thời hứng khởi này của ông có chút hoài nghi.Chỉ là vừa nói ra khỏi miệng, đạo diễn điều hành liền biết mình đã nói sai.Ở trường quay Cố Gia Nhĩ mới là người nói một không hai, đối với người có tính tình không tốt là Cố Gia Nhĩ mà nói, thì hoài nghi của anh ta lúc này đã đủ khiến cho trong lòng ông khó chịu.Anh ta đang muốn mở miệng giải thích, thì Cố Gia Nhĩ đã không quay đầu mà nói tiếp:"Cho nên tôi là đạo diễn, hay anh là đạo diễn?"Xung quanh không ai dám lên tiếng nữa, lúc này sắc mặt Cố Gia Nhĩ mới hòa hoãn xuống một chút, ra dấu tay, ý bảo thợ quay phim tạm dừng lại, rồi quay ngược lại đoạn phim Giang Sắt mới đọc lời thoại vừa nãy.Trong tai nghe, ngữ điệu của cô rất hoàn mỹ, ý nhị độc đáo, kể về lịch sử Paris một cách êm tai, phối hợp với khuôn mặt của cô, tạo cho người nghe có một loại cảm giác hưởng thụ về cả mặt nghe lẫn nhìn."Giọng nói của cô ấy không có vấn đề gì, nhưng thu giọng trực tiếp thì vẫn không đủ tiêu chuẩn." Ngoại trừ tiếng tạp âm ở phim trường ra, thì vẻ mặt của cô bình tĩnh, ngữ khí hơi lạnh lùng.Cho dù là đang mỉm cười, nhưng vẫn mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo.Nếu chỉ là thưởng thức về mặt thị giác, thì không có nhiều vấn đề, nhưng Cố Gia Nhĩ vẫn lấy tai nghe ra:"Bảo cô ấy lại đây."Giọng điệu của cô thiếu sự nhiệt tình, giống như chỉ là đọc lời thoại một cách máy móc, không thể khơi dậy được sự nhiệt tình của người nghe đối với Paris.Trong khoang máy bay ngồi đầy người, lại đặt không ít máy móc, thế nên cho dù có bật điều hòa, nhưng đứng một lát vẫn cảm thấy nóng như cũ.Giang Sắt vừa đọc xong lời thoại, liền thấy thư ký trường quay vẫy tay với cô, cô đi về phía Cố Gia Nhĩ."Đạo diễn, có phải tôi nói sai lời thoại không?"Giang Sắt hỏi một tiếng, Cố Gia Nhĩ lắc đầu, năm xưa ông từng học qua quay phim ở Pháp một thời gian ngắn, cho nên cũng có hiểu biết nhất định về tiếng Pháp.Giọng nói của cô chuẩn xác, lời thoại cũng không có vấn đề gì.
"Lần này vai trò của Miss.
Trương là giới thiệu về Paris ở trên máy bay, điều này đã khơi dậy chờ mong của Uông Thiến Thiến đối với Paris.”Ông vừa nói xong, Giang Sắt liền hiểu được ý tứ Cố Gia Nhĩ muốn biểu đạt."Cô là người mới vào nghề." Ánh mắt Cố Gia Nhĩ đảo qua người cô, nói chuyện cũng không khách khí: "Cô không sợ hãi trước ống kính, ánh mắt không né tránh, trấn áp được cục diện là một điều tốt, nhưng trông cô quá lạnh lùng.
Cô phải hiểu được ý nghĩa của diễn viên, đối với kịch bản, cô phải là người hầu trong cốt truyện, mà không phải coi đây là sân khấu khiến cho cô tỏa sáng, làm nổi bật lên phong cách riêng của một mình cô.”Giang Sắt ngẩn người."Nếu muốn lây nhiễm cảm xúc cho người khác, ít nhất trước tiên phải điều chỉnh cảm xúc, khiến cho chính bản thân mình lây nhiễm mới được." Cố Gia Nhĩ nhìn đôi lông mày khẽ chau lại của cô, nói tiếp: "Điều kiện ngoại hình của cô không tệ, lại từng được Trương Tĩnh An chỉ dẫn qua, nên hiểu rằng muốn vào nghề này, không nên chỉ dựa vào mặt của cô mà thôi.”Trong giới giải trí có nhiều người mới, Giang Sắt hôm nay đẹp hơn minh tinh trong giới, ngày mai đương nhiên cũng có những người mới xuất chúng khác."Bằng không thì cho dù là nổi lên, cũng chỉ là danh tiếng, không có tác phẩm đàng hoàng, thì cũng sẽ không lâu dài."Ông vẫy tay và chỉ sang một bên:"Cô ở một bên suy nghĩ cho kỹ một chút, nên đọc lời thoại như thế nào, nghĩ kỹ rồi lại đọc cho tôi nghe."Sau khi Cố Gia Nhĩ nói như vậy, mọi người ở xung quanh đều có chút giật mình.Ông dường như đặc biệt coi trọng người mới này, cố ý chỉ điểm ý nghĩa của cô.Mọi người trong đoàn làm phim đều nhìn về phía Giang Sắt, trong lòng đều cảm thấy người mới này có chút may mắn.Phải biết rằng trong giới bây giờ, tuy rằng so ra Cố Gia Nhĩ kém đạo diễn hàng đầu như Trương Tĩnh An, nhưng ông vẫn có chỗ đứng của riêng mình.Phim của ông có thị trường riêng, có tên của Cố Gia Nhĩ, chính là bảo chứng doanh thu phòng vé ở một mức nhất định.Rất nhiều nhà đầu tư đều vui vẻ đầu tư vào bộ phim của ông, ngoại trừ nam nữ chính và các diễn viên phụ quan trọng mà nhà đầu tư có quyền sắp xếp người vào, thì Cố Gia Nhĩ vẫn có quyền quyết định trong việc lựa chọn phần lớn các diễn viên.Tướng mạo này của Giang Sắt vừa mắt ông, tương lai xuất hiện vài lần trong phim điện ảnh của Cố Gia Nhĩ, không lo không nổi tiếng."Cảm ơn đạo diễn."Giang Sắt dĩ nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Gia Nhĩ, cô khom lưng lui sang một bên, không tiếng động thở dài.Trước đó cô chỉ coi diễn xuất là một công việc mà thôi, ban đầu bước vào nghề này, đều là vì không muốn làm rối loạn cuộc sống vốn có của nguyên thân Giang Sắt, nghĩ đến có lẽ một ngày nào đó, khi mình tỉnh lại, lại lần nữa biến lại thành Phùng Nam, thì cô cũng sẽ không gây ra phiền toái gì nhiều cho Giang Sắt.Cho nên khi lựa chọn công việc vì muốn cuộc sống của mình không đến mức quá quẫn bách, trước nhất cô chọn chính là dựa theo tâm nguyện của Giang Sắt, tiến vào giới giải trí.Ngay từ đầu bất luận là trong "Hành động giải cứu" của Trương Tĩnh An, hay là tất cả những gì cô làm sau này vì để vào đoàn làm phim "Biến giả thành thật", thì giống như những gì cô đã nói với Đới Giai, chỉ vì nghèo mà thôi.Cô không lo được lo mất, khi đối diện với ống kính chỉ là làm tốt bổn phận, không để xảy ra sai sót, không tranh giành sự nổi tiếng.Nhưng Cố Gia Nhĩ chỉ một câu đã chỉ thẳng ra là cô không có ở trong bộ phim.Cô là chính mình từ đầu đến cuối, cô đóng vai tiếp viên hàng không Miss.Trương nhưng chỉ là thay đổi trang phục, mà vẫn là chính bản thân cô.Cho dù là sau khi bộ phim điện ảnh này được chiếu, thì trong lúc nhất thời cô có thể dựa vào mỹ mạo mà ra mắt, nhưng trong tương lai trừ phi cô không vào nghề này, còn nếu muốn ở lại trong nghề này một thời gian dài, thì cô sẽ không có thể vẫn mãi là Giang Sắt cho mọi nhân vật, mà không phải là một nhân vật ở trong bộ phim.Giang Sắt nhíu mày, cho dù ngay từ đầu khi cô bước chân vào giới giải trí là vì học phí, nhưng cô cũng không bằng lòng bị người ta coi là bình hoa.Trong miệng cô khẽ đọc lời thoại, nhớ tới lời nói của Cố Gia Nhĩ lúc trước, cũng không để ý xung quanh còn có không ít người, mà lẩm bẩm nói lời thoại.Vài câu thoại bị cô đọc đến mức thuộc làu làu, mà càng đọc cô càng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Gia Nhĩ.Lời thoại cô đọc không có lực lây nhiễm cảm xúc, không thể tạo ra cộng hưởng, khơi dậy nhiệt tình của người khác đối với Paris.Nhưng thế nào mới là có lực lây nhiễm cảm xúc?Cô đọc rồi đọc, âm lượng dần dần nhỏ dần.Cô nhớ tới Bùi Dịch.“......!Trang viên em mua nằm trong một ngôi làng ở Médoc, chỗ đó có đủ loại nho, phong cách trang viên lấy màu trắng chị thích làm chủ đạo.
Buổi sáng thức dậy, đẩy cửa sổ ra, bầu trời đặc biệt trong xanh, phóng mắt nhìn thì tất cả đều là vườn nho, trong không khí chị hít thở còn mang theo hương thơm đặc trưng của nho.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook