Lô Bảo Bảo một tay đặt ở dưới bàn học, tay vẫn còn đang nghịch chiếc điện thoại màu hồng phấn.

Đây là quà sinh nhật lúc cô mười sáu tuổi, bên trên đính đầy pha lê, thể hiện đầy đủ tâm hồn thiếu nữ.Lúc này điện thoại lóe lên, Giang Sắt cúi đầu nhìn sang, liền nhìn thấy tiêu đề: Châu Âu xuất hiện siêu xe ngông cuồng chạy đua với cảnh sát, nghi ngờ chủ xe là người Hoa Hạ.Cầm đầu là một chiếc xe thể thao màu trắng trông rất hung hăng ngạo nghễ.


Trong tấm ảnh chụp từ vệ tinh, ở một góc của mui xe mơ hồ nhìn ra logo đặc thù dành cho hàng đặt riêng, hai chữ "Bùi Dịch" cứ quẩn quanh trên đầu lưỡi của Giang Sắt, nhưng cuối cùng cô cũng không có nói ra.Lô Bảo Bảo cầm điện thoại quơ quơ tay, thấy Giang Sắt nhìn qua, mới cẩn thận liếc nhìn giáo viên Anh ngữ trên bục giảng, rồi tiến gần đến Giang Sắt hỏi:"Sắt Sắt, đã nhìn thấy chưa, tiêu đề tin nóng ý." Nói xong, cô nàng lại không kiềm nén được hiếu kỳ trong lòng, nhỏ giọng hỏi:"Theo như tin tức có ghi thì mấy người điều khiển những xe sang trọng này có thể là người trong nước, trong nước cũng có nhiều kẻ có tiền thật đó."Giang Sắt không lên tiếng, nhưng Lô Bảo Bảo lại duỗi cùi chỏ đụng đụng vào người cô:"Này, cậu nói gì đi chứ, những người này có thể là ai nhỉ?" Cô nàng cầm bút máy chấm vào chiếc xe thể thao màu trắng trong hình rồi nói:"Đêm qua mình có điều tra qua rồi, xe này tối thiểu cũng phải từng này đấy." Cô nàng thả bút máy xuống, xòe bàn tay để dựng "Năm" ngón: "Năm mươi triệu."Giang Sắt trong lòng nói nhỏ, không, còn hơn thế nữa.Đây là xe thể thao đặt hàng sản xuất riêng, trên thế giới cũng là độc nhất vô nhị, vẻ ngoài thanh lịch, đương nhiên giá của nó cũng "rất đẹp"."Cái này làm tớ nhớ đến "Thịnh yến vương giả" năm ngoái.” Lô Bảo Bảo nháy mắt ra hiệu, cái cô nàng đang nói tới là vụ bê bối trong ngành giải trí đã gây chấn động Hoa Hạ vào năm ngoái.

"Cậu nói xem, người ngồi trong xe có khi nào là mấy cô nàng siêu mẫu, minh tinh xinh đẹp hoặc mấy thể loại tương tự trong ngành giải trí không, trước chơi xe, rồi sau là phụ nữ.""Đừng nói nữa." Giang Sắt nhắc nhở cô nàng một câu, hai người xì xào bàn tán đã khiến giáo viên Anh ngữ trên bục giảng để ý tới.


Lô Bảo Bảo còn muốn nói thêm, nhưng ngẩng đầu lên đã thấy giáo viên Anh ngữ nhìn qua bên này, liên tục nhíu mày.


Cô lè lưỡi, đút vội điện thoại di dộng vào trong hộc bàn, không dám nói nữa.Thế nhưng đó chỉ là không dám bàn tán trong tiết học chứ không có nghĩa Lô Bảo Bảo đã quên chuyện này.Chuông hết tiết vừa vang lên, cô ấy lại lấy điện thoại di động ra, kéo kéo Giang Sắt hứng chí bừng bừng mà nói:"Có thể lái được chiếc xe thể thao có giá trị như thế này, thì không thể là một minh tinh có địa vị quá thấp nhỉ? "Thịnh yến vương giả" năm ngoái, chụp được cả một lũ nhà giàu và minh tinh đang ăn chơi trên du thuyền đấy..."Giang Sắt mí mắt giật giật: "Ba của cậu có hối hận khi đưa điện thoại cho cậu không?""Cậu ngốc thế, ba tớ không biết!"Bức ảnh trên điện thoại di dộng cũng không sai biệt lắm với tin tức mà Giang Sắt nhìn thấy hôm qua, sau đó là giới thiệu về kiểu dáng nguyên mẫu của nhiều loại xe thể thao khác, Lô Bảo Bảo xem say sưa, còn Giang Sắt cũng đã ngồi thần người được một lúc:"Chỗ đó rất gần Bordeaux.""Cái gì? Cái gì Bo..." Lô Bảo Bảo ngẩng đầu lên, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào Giang Sắt, "Cái đó là cái gì?""Bordeaux, Bordeaux." Giang Sắt nhìn vẻ mặt mê mang của cô ấy đành bổ sung: "Nơi sản xuất rượu nho."Lô Bảo Bảo lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ một cái lên bàn: "Hóa ra là chỗ đó."Giang Sắt bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười, nhưng nghĩ đến mấy chữ "rượu nho" lại khiến cô thở dài.Lô Bảo Bảo ngồi bên vẫn còn lải nhải, nhưng trong lòng cô lại nhớ đến Bùi Dịch.Bùi Dịch là cháu đích tôn của cấp trên của Phùng Trung Lương, ông nội cô, cũng là đầu quả tim của Bùi gia.Sau khi cô theo Phùng Trung Lương từ Hồng Kông trở về Hoa Hạ, lúc đến Bùi gia chào hỏi đã quen nhau.Phùng Nam lớn hơn Bùi Dịch năm tuổi, Bùi Dịch chơi thân với cô từ nhỏ, cô vẫn coi Bùi Dịch là em trai của mình.Nhưng một tháng trước, Bùi Dịch cãi nhau với cô, trong lúc tức giận, đã cùng đám bạn bè kéo nhau sang Pháp.Cậu có một trang viên ở Pháp, là do người Bùi gia cho tiền mua vào hai năm trước.

Hai người vốn hẹn nhau sẽ cùng nhau đi Pháp vào mua thu hoạch nho đầu năm nay, chỉ tiếc cậu còn chưa trở về thì cô đã tỉnh lại dưới thân phận Giang Sắt.Nghĩ tới đây, tâm tình Giang Sắt có chút sa sút, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi chút ít.Cô với Bùi Dịch cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ, cậu là bảo bối của Bùi gia, từ nhỏ đã được cưng chiều đến mức không sợ trời không sợ đất, tính cách phản nghịch hung hăng càn quấy, đối với con gái, cũng chỉ chơi thân với một mình cô.Cậu là con trai trưởng của Bùi gia thế hệ này, người Bùi gia đều nói cậu thiếu một người chị.Ngày họ cãi nhau, tối đó cô đi ăn tối với người thừa kế của Tập đoàn Giang Hoa, vừa trở về thì nảy sinh tranh cãi với Bùi Dịch đã đợi cô ở trong nhà.Mặc dù tính cách cậu kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt cô luôn nhường nhịn vài phần, nào ngờ hôm đó cãi nhau cậu không quay đầu đã bỏ đi, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi họ quen nhau trong nhiều năm."Cậu đang suy nghĩ gì thế?"Lô Bảo Bảo không nhịn được lại đụng Giang Sắt một cái: "Cầm sách tiếng Anh cả nửa buổi rồi đấy."Cô nàng một mình một người nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng không thấy được đáp lại, ngẩng đầu lên thì mới phát hiện Giang Sắt vốn cũng không nhìn điện thoại của cô:"Cậu có đang nghe chuyện của tớ không đấy?"Giang Sắt lắc đầu: "Đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, còn mấy phút nữa lại vào học rồi, tiết tới là tiết toán đó, đừng để giáo viên phát hiện ra cậu chơi điện thoại."Lô Bảo Bảo nghe xong lời này, cũng lè lưỡi, vội vàng khóa màn hình điện thoại rồi ném vào trong túi, thò tay lấy sách để dưới hộc bàn, sờ soạng một hồi, vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên hỏi:"Cậu nói mấy người kia có thể là ai?"Giang Sắt nào có tâm tư buôn chuyện cùng cô ấy, cô vẫn còn đang phiền lòng vì chuyện của mình đây.Tạm gác chuyện Bùi Dịch không nói, sau khi trở thành Giang Sắt, ngoại trừ việc trẻ hơn vài tuổi, tướng mạo Giang Sắt khá xinh đẹp ra thì cô thật sự không còn ưu điểm nào.Ngày cô tỉnh lại, một bên mặt sưng phù, từ mấy lời nói sáo rỗng của Đỗ Hồng Hồng, cô biết được nguyên thân Giang Sắt đã cãi nhau mấy câu với Đỗ Bưu vào đêm trước, bị Đỗ Xương Quần đánh một bạt tai mà ngất xỉu.Nguyên thân Giang Sắt chỉ là con ghẻ ký sinh ở Đỗ gia, trên dưới Đỗ gia không ai yêu quý cô ấy, bây giờ cục diện rối rắm này lại được Phùng Nam tiếp nhận.Cô cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đỗ Xương Quần và Chu Huệ vào sáng sớm nay, sắp sửa thi tốt nghiệp trung học rồi, chỉ sợ Đỗ Xương Quần sẽ không trả cho cô chi phí học đại học.


Việc học là cần thiết nên cô phải tự mình nghĩ biện pháp.Giang Sắt đặt sách toán lên trên bàn học, sắp hết kỳ rồi, mà cuốn sách của Giang Sắt vẫn còn như mới, lật mấy trang thì đều không nhìn thấy dấu vết ghi chép.Lôi Bảo Bảo vẫn còn cười:"Nước đến chân mới nhảy à." Cô nàng bĩu môi: "Thôi được rồi.

"Hành động giải cứu" sẽ được quay ở Thẩm Trang vào cuối tuần này, tớ thực sự rất muốn đi.""Cậu muốn đi thì cứ đi."Giang Sắt lên tiếng, Lô Bảo Bảo hai tay ôm chặt cánh tay của cô, ngực dán chặt vào, cọ qua cọ lại."Làm nũng cũng vô dụng."Cô dùng tay kia đẩy mặt Lô Bảo Bảo ra, vẻ mặt Lô Bảo Bảo lộ vẻ cầu khẩn:"Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, cha tớ quản tớ y như con lừa ý, ngày nào cũng bắt tớ ở nhà ôn tập, cậu cứu tớ đi nha.""Cậu đi cầu mẹ cậu thì tốt hơn." Giang Sắt bị dáng vẻ đáng thương của cô nàng chọc cười, Lô Bảo Bảo lập tức ngồi thẳng dậy, ôm cánh tay cô đung đưa."Cậu đến nhà tìm tớ, bảo có hẹn với tớ đi học ở thư viện, cha tớ đảm bảo đồng ý, sau đó, cậu cùng tớ đi Thẩm Trang!"Cô nói xong, không thấy Giang Sắt lung lay, đành tiếp tục nói:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương