Nhà của Đường Hiểu Vi.

Bùi Ôn Hạ đợi mãi mà không thấy Bùi Họa về, quyết định đi trước, hôm sau lại ghé. Bây giờ cậu không phải Bùi Tranh, những chuyện ở ngầm không nên nhúng tay vào, bốn người Mộ Lăng Thần sẽ bị cậu liên lụy mất mạng như chơi.

Chỉ có Đường Hiểu Vi ở nhà, những người khác đã ra ngoài bận việc. Cậu không rõ, bọn họ thì có thể có việc bận gì được.

Anh mặc tạp dề, tay áo xắn lên, vui vẻ nhìn Bùi Ôn Hạ: “Em về rồi à, muốn tắm trước hay ăn cơm trước?”

“…” Anh là vợ em đấy à?

Cậu suy nghĩ.

“Đi tắm trước.”

Đường Hiểu Vi lấy khăn tắm lấy quần áo cho cậu, dịu ngoan nói: “Chờ mọi người về rồi mình ăn tối nha.”

Bùi Ôn Hạ đáp một tiếng, lon ton chạy vào phòng tắm, cởi quần áo ra ném vào sọt nhỏ trên kệ tủ.

Trong phòng tắm có một cái bồn ngâm mình, nước bên trong là nước ấm, có lẽ là Đường Hiểu Vi đã pha giúp cậu.


“…Người gì đâu mà tốt ghê.” Nhưng người tốt đó, là của mình.

Ngâm mình trong nước ấm, Bùi Ôn Hạ thở dài thỏa mãn, vì hôm nay cậu ngồi cả ngày, khá uể oải.

Nếu gia chủ nhà học Bạc đã mất, vậy thì nhà họ Tần rất có thể muốn nhân cơ hội nuốt trọn nhà kia. Tần, Bạc hai nhà thường xuyên đấu trí đấu dũng, Bùi Tranh được huấn luyện nghiêm ngặt để theo hầu gia chủ, chắn tai giúp ông ta. Bị ám sát, bị đầu độc, bị xe tông, thủ đoạn ùn ùn không dứt.

Bùi Ôn Hạ lắc đầu, cậu lại suy nghĩ lung tung, trước kia cậu đâu có yếu đuối như vậy đâu. Cũng nhờ bốn người các anh, bây giờ cậu không những biết cách làm người, biết yêu đương, còn lo xa, lo chuyện bao đồng.

Cạch.

Nghe tiếng mở cửa, cậu đưa mắt nhìn về phía trước, tròn mắt nhìn: “…Sở Hàn?” Dáng người thật tốt.

Phòng tắm bên trong hơi nước lượn lờ mông lung, Bùi Ôn Hạ nửa thân mình ngâm trong nước, da thịt lộ ra, có chút ửng hồng, tóc ướt dính sát vào khuôn mặt, nhìn hiền lành và mềm mỏng hơi bình thường. Lòng Tần Sở Hàn khẽ nhúc nhích, muốn tránh đi nhưng đôi chân cứ chôn tại chỗ.

“…Xin lỗi anh, em không biết anh có ở bên trong. Hay để em đi nhé?”

Hắn không nghe tiếng nước cũng không nghe tiếng động nào nên cứ nghĩ là không ai sử dụng.

Cậu lắc đầu, trái lại còn gọi mời: “Có muốn…vào đây ngâm chung không?” Tắm chung cũng đâu mất miếng thịt nào, trái lại còn tiết kiệm nước.

Bồn tắm cũng không nhỏ, hai người vẫn dư sức.

Tần Sở Hàn chấn động: “…” Ôn Hạ, anh ngây thơ quá rồi.

“Vậy…em xin phép vào trong.”

“…Ừ.”

Ào ào.

Bùi Ôn Hạ không hiểu sao bây giờ lại có chút hồi hộp. Chính cậu đã nói sẽ cho người ta ngâm chung, hiện tại thì ngại ngùng muốn đổi ý. Rõ ràng đối với sự hiện diện của em út lúc nào cũng tín nhiệm, nhưng lúc này lại có cảm giác áp bách?

Hắn ngồi một đầu khác, đối diện cậu, rũ mắt, đáng thương nhìn: “Ôn Hạ, nếu anh không thoải mái thì để em ra ngoài trước?”

Vốn muốn tìm cớ chuồn ra khỏi đây, nhưng nhìn hắn như cún bị bỏ rơi, cậu cảm thấy đáng yêu, duỗi chân đạp nhẹ qua: “Vậy nếu tôi nói ‘ừ’ thì cậu sẽ ngoan ngoãn đi ra?”


“…Sẽ. Ôn Hạ, anh biết em sẽ không làm trái ý anh.” Lời tỏ tình trong lúc mơ hồ nhưng hắn còn nhớ, cậu cũng nghe thấy.

Tần Sở Hàn không những không rụt chân về mà còn cố tình giả ngu, đưa mắt liếc Bùi Ôn Hạ sắp biến thành cua luộc, nhịn cười. Rõ ràng rất ngây thơ da mặt mỏng nhưng lại thích thả thính. Cậu đạp không có lực, giống như gãi ngứa cho hắn, làn da mát lạnh chạm vào cũng rất thoải mái.

Ngâm nước ấm dần chuyển sang lạnh, cậu nhớ ra mình chưa gội đầu, không được tự nhiên leo ra, bật vòi sen.

Suốt quá trình, lưng cậu như bị kim chích, Tần Sở Hàn nhìn Bùi Ôn Hạ tắm không chớp mắt, từ trên xuống dưới nhìn thấy hết. Eo thon chân dài, màu da trắng hồng, cho hắn cảm giác mịn như là nhung, mông cũng vễnh, ngón chân cuộn tròn lại cũng be bé đáng yêu…

Tắt vòi sen, cậu lấy khăn tắm lau sạch bọt nước dính trên người, lấy một cái khăn khác bọc cả người lại, kéo cửa ra ngoài, mặt đỏ bừng: “Chưa ngâm đủ à, nước lạnh cả rồi?”

Tần Sở Hàn liếc bản thân, lắc đầu: “…Ngâm một lát nữa ạ.” Hiện tại hắn không dám đứng lên.

“??”

Bùi Ôn Hạ để lại khăn tắm sạch khác, ra ngoài mặc đồ trước.

________

Trên bàn cơm.

Diệp Lạc Dương và Kỳ Ân là con ông cháu cha có sản nghiệp ở đây, cho nên hôm nay đến công ty xem cho bố. Tần Sở Hàn về gặp người thân, quê hắn ở đây, Mộ Lăng Thần hỏi thăm tin tức của đại gia bao nuôi Tô Nghiên khắp nơi, muốn ăn miếng trả miếng Roselia.

Mộ Lăng Thần dặn dò: “Các em đi ra ngoài cẩn thận một chút, ở đây toàn là lưu manh với giang hồ không đấy. Chúng ta lại còn nhằm vào Roselia, ai biết được có bị trả thù hay không.”


Kỳ Ân không sợ trời không sợ đất, đặt xuống bàn mấy khẩu súng lục: “Lấy phòng thân đi mấy anh.”

“…”

Mộ Lăng Thần bất lực: “…Đừng có đùa, cất vào đi Kỳ Ân, chạm vào là còng số 8 tới tay đó.”

“…”

Diệp Lạc Dương thích thú sờ soạng báng súng, tiếc nuối nói: “Em không đi xa nữa, bên công ty đã khảo sát xong rồi.”

Chỉ có Tần Sở Hàn là có người thân sống ở đây: “Em sẽ cẩn thận hơn.” Khó có dịp quay về đây, hắn muốn thăm mẹ và em gái nhiều chút.

Mộ Lăng Thần gật đầu: “Chờ mọi chuyện êm đẹp, chúng ta lại đến nhà Sở Hàn chào hỏi. Ha, Sở Hàn?”

“Sở, Sở Hàn, mũi em chảy máu kìa? Bệnh rồi?” Đường Hiểu Vi lo lắng tìm khăn giấy.

Tần Sở Hàn bối rối: “…Chắc tại em bị nóng trong người, một chút.” Cũng tại hắn có ý đồ hạ lưu với người ta, đã nóng còn ăn đồ cay.

Bùi Ôn Hạ: “??”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương