Tín Đồ Shopping Và Chị Gái
-
Chương 8
MỘT GIỚI HẠN CHI TIÊU.
Thế cũng được thôi. Tôi có thể xoay xở với một giới hạn chi tiêu. Dễ ấy mà. Trên thực tế, tôi cũng đang chờ có nó. Sẽ khá thoải mái khi biết mình có thể tiêu bao nhiêu tiền.
Thêm nữa ai chẳng biết mấu chốt của việc đặt ra giới hạn chi tiêu là khiến nó giúp bạn. Chính xác là thế.
“Thế thì... giới hạn chi tiêu của em hôm nay là bao nhiêu?” tôi nói, băn khoăn bên cánh cửa phòng đọc. Lúc đó là khoảng một tiếng sau và Luke đang tìm cái gì đó trong ngăn bàn. Trông anh hơi căng thẳng.
“Xin lỗi, em nói gì cơ?” anh nói mà không buồn ngẩng lên.
“Em chỉ đang băn khoăn không biết hôm nay thì em được tiêu bao nhiêu tiền. Khoảng hai mươi bảng à?”
“Anh đoán thế,” Luke nói, chẳng thèm để tâm.
“Thế thì… em có thể lấy nó không?”
“Lấy cái gì?”
“Liệu em cò thể lấy hai mươi bảng của em không?
Luke nhìn tôi chằm chặp một lúc như thể tôi đã hoàn toàn hóa điên, rồi lấy ví ra, lôi ra một tờ hai mươi bảng và đưa cho tôi. “Được chưa?”
“Rồi. Cám ơn.”
Tôi nhìn tờ giấy bạc. Hai mươi bảng. Thử thách của tôi đấy. Tôi cảm thấy mình như một bà nội trợ thời chiến được phát sổ lương thực.
Đó là một cảm giác rất kỳ cục, cảm giác không có thu nhập của riêng mình ấy. Hay là một việc làm. Trong ba tháng trời. Làm sao tôi sống sót nổi sau những ba tháng? Liệu tôi có nên kiếm một việc khác để lấp chỗ trống không? Tôi chợt nghĩ có lẽ đây là một cơ hội. Tôi có thể thử điều gì đó hoàn toàn mới!
Tôi chợt hình dung ra chính mình trong vai một thợ làm vườn. Tôi có thể mua một đôi ủng thật sành điệu rồi trở thành chuyên gia về bụi rậm.
Hoặc là... phải rồi! Tôi có thể thành lập công ty cung cấp một dịch vụ độc đáo chưa ai từng cung cấp, rồi kiếm hàng triệu đô! Mọi người sẽ nói “Becky thật thiên tài! Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?” Và dịch vụ độc đáo đó sẽ là...
Nó sẽ bao gồm...
OK, tôi sẽ trở lại vấn đề này sau.
Sau đó, khi tôi thấy Luke cho một số giấy tờ vào cái cặp tài liệu nhãn Brandon Communications, tôi chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Tất nhiên rồi. Tôi có thể giúp anh ấy trong công việc!Tôi muốn nói đó là toàn bộ ý nghĩa của hôn nhân! Nó nên trở thành quan hệ đối tác. Tôi hoàn toàn có thể tham gia vào việc điều hành công ty, như Hillary Clinton ấy, và mọi người sẽ biết rằng chính tôi là người đã đưa ra tất cả những ý tưởng hay. Tôi tưởng tượng ra mình đang đứng bên Luke trong bộ com lê màu tùng lam, cười rạng rỡ trong khi pháo giấy chào mừng rơi đầy xuống đầu
“Luke, nghe em nói này,” tôi nói. “Em muốn giúp anh.”
“Giúp á?” Anh nhìn lên với một cái cau mày lơ đãng.
“Em muốn giúp anh việc kinh doanh.”
“Becky, anh không chắc…”
“Em thực sự muốn ủng hộ anh, và em rỗi những ba tháng. Thật hoàn hảo! Anh thậm chí còn không phải trả em nhiều tiền.”
Luke trông hơi ngớ người ra.
“Chính xác thì em sẽ làm gì?”
“À... em vẫn chưa biết,” tôi thừa nhận. “Nhưng em có thể đưa ra vài ý tưởng mới. Có lẽ về marketing. Như lúc em nghĩ ra slogan cho Đầu tư Vùng đất mũi ấy. Lúc đó anh đã nói em sẽ rất có ích. Rồi cả chuyến em đến Pháp viết bài nữa, và em đã viết lại cái thông cáo báo chí đó cho anh? Nhớ không?”
Luke hầu như không nghe gì.
“Em yêu, bọn anh đang rất bận với vụ thuyết phục Arcodas. Anh không có thời gian cho em tham gia cùng. Có lẽ sau khi xong vụ này...”
“Sẽ không mất thời gian đâu!” tôi ngạc nhiên nói. “Em sẽ giúp anh tiết kiệm thời gian! Em sẽ là một sự giúp đỡ! Anh từng mời em làm việc, nhớ không?”
“Anh biết là anh đã từng. Nhưng làm một việc thực sự, toàn thời gian, hơi khác với việc lấp chỗ trống trong ba tháng. Nếu em muốn chuyển nghề thì lại là chuyện khác.” Anh quay lại tiếp tục phân loại
Anh đang phạm một sai lầm lớn. Ai cũng biết các công ty cần giao lưu với các ngành khác. Kinh nghiệm tư vấn mua sắm của tôi có thể là vô giá với anh. Đấy là còn chưa kể đến nền tảng phóng viên tài chính của tôi.
Khi tôi vẫn đang nhìn, Luke cố cất một tệp tài liệu đi và va ống chân vào một thùng gỗ đầy sari[1].
[1] Trang phục tryền thống của phụ nữ Ấn Độ, Bangladesh, Nepal và Sri Lanka.
“Giời ạ,” anh nói giọng bực mình. “Becky, nếu em thực sự muốn giúp anh...”
“Vâng?” tôi phấn khởi nói.
“Thì em có thể dọn dẹp căn hộ này.”
***
Tôi ở đây, chuẩn bị cống hiến bản thân mình cho công ty của Luke, còn anh thì nghĩ tôi nên dọn dẹp.
Tôi nhấc cái thùng gỗ lên bàn cà phê mặt đá rồi lấy dao cậy nắp ra, và hạt xốp trào ra khắp nơi như bông tuyết. Tôi thọc tay vào trong đám xốp đó, kéo ra một gói bọc nilông chống va đập. Trong vòng vài giây tôi thẫn thờ nhìn nó - rồi tôi chợt nhớ ra. Chúng là những quả trứng vẽ tay của Nhật Bản. Mỗi quả minh họa một cảnh trong truyền thuyết về Long Vương. Tôi nghĩ mình đã mua năm quả.
Tôi quệt mồ hôi và nhìn đồng hồ. Tôi đã dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, và nói thật là, căn phòng trông không khá hơn trước mấy. Thật ra thì... trông còn tệ hơn. Khi nhìn quanh đống lộn xộn, tôi chợt thấy u ám.
Cái tôi cần là một tách cà phê. Phải.
Tôi đi khỏi phòng xuống bếp, đã thấy tươi sáng hơn một chút, bật ấm đun nước lên. Và có lẽ cả bánh quy nữa. Tôi mở chạn inốc ra, tìm hộp, chọn một chiếc bánh quy, rồi lại cất hộp đi. Mọi chuyển động đều gây ra tiếng lanh canh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Trời ơi, ở đây yên tĩnh quá, phải thế không? Chúng tôi cần mua một cái radio.
Tôi miết ngón tay lên mặt bếp granit, thở hắt ra. Có lẽ mình sẽ gọi điện cho mẹ để buôn chuyện. Nhưng nếu mẹ vẫn kỳ lạ thế thì thôi. Một hôm tôi từng thử gọi điện về nhà và giọng mẹ hoàn toàn giả tạo, nói rằng bà phải dập máy bởi người cạo ống khói đang ở đó. Cứ như là nhà tôi từng có một người thợ cạo ống khói thật ấy. Có lẽ đang có ai đó đến thăm nhà hoặc gì đấy đại loại thế.
Mình cũng có thể gọi cho Suze.
Không. Không phải Suze.
Hoặc Danny! Danny là bạn thân nhất của tôi hồi chúng tôi ở New York. Hồi đó anh là một nhà thiết kế thời trang sống chật vật nhưng giờ thì, thật bất ngờ, anh ấy khá ổn. Tôi còn thấy tên anh ấy trên tạp chí Voguel. Nhưng từ khi trở về đến giờ tôi vẫn chưa nói chuyện với anh.
Giờ này mà gọi đi New York thì không tiện lắm - nhưng không sao. Danny chẳng bao giờ tuân thủ thời gian biểu bình thường. Tôi bấm số của anh ấy và sốt ruột nghe tiếng đổ chuông.
“Xin chào!”
“Chào!” tôi nói. “Danny, mình là...”
“Chào mừng đã đến với đế chế đang được mở rộng chưa từng thấy của Danny Kovitz.Ồ, phải. Đây là một cái máy.
“Để biết được những bí quyết thời trang của Danny, bấm phím một. Để nhận catalô... bấm phím hai. Nếu bạn muốn gửi quà hoặc mời Danny đi dự tiệc, bấm phím ba...”
Tôi chờ cho đến khi danh sách bấm phím kết thúc và có một tiếng bíp.
“Chào!” tôi nói. “Danny, Becky đây! Mình về rồi! Thế nên... thỉnh thoảng gọi cho mình nhé!” Tôi đọc số điện thoại của mình rồi đặt ống nghe xuống.
Ấm nước sôi reo ầm ĩ và tôi vội bắc xuống đất thận trọng rót vào bình cà phê, nghĩ xem nên gọi tiếp cho ai. Nhưng... chẳng còn ai nữa. Sự thật là, tôi đã không sống ở London hai năm trời. Và có vẻ tôi đã mất liên lạc với hầu hết bạn cũ.
Ý nghĩ mình cô đơn nhảy vào đầu óc tôi mà không báo trước.
Không, mình không cô đơn. Mình ổn.
Ước gì mình và Luke đã không về nhà.
Đừng ngốc thế. Mọi thứ đều rất tuyệt. Mình là một phụ nữ đã có chồng, có nhà riêng và... và rất nhiều thứ phải tiếp tục chung sống cùng.
Đột nhiên chuông cửa reo và tôi ngước lên ngạc nhiên. Tôi không mong đợi có ai đến cả.
Có lẽ đó là một gói hàng. Hoặc có thể Luke đã quyết định về nhà sớm! Tôi bước ra sảnh và nhấc điện thoại nội bộ để liên lạc với khách lên.
“Xin chào?”, con yêu phải không?” một giọng thân thuộc vang lên. “Mẹ đây.”
Tôi há hốc mồm bên ống nghe. Mẹ á? Ở dưới lầu ư?
“Bố mẹ đến thăm con đây,’’ bà tiếp tục. “Bố mẹ tạt qua thế này không sao chứ?”
“Dĩ nhiên không sao ạ!” tôi thốt lên kinh ngạc và bấm nút mở cửa. Bố mẹ đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Tôi nhanh chóng đi xuống bếp, rót cà phê vào cốc, xếp mấy cái bánh ra đĩa, rồi vội quay lại chỗ thang máy.
“Chào bố mẹ!” tôi nói khi cửa mở. “Bố mẹ lên nhà đi ạ. Con mới pha cà phê!”
Khi tôi ôm bố mẹ, tôi có thể thấy họ đang nhìn nhau e dè. Cả hai đều đang mặc khá chỉn chu và mẹ thậm chí còn đeo cả chuỗi ngọc trai thường chỉ dùng đi đám cưới.
Có chuyện gì thế này? Chuyện gì?
“Mẹ hy vọng bố mẹ không làm phiền con, con yêu.” Mẹ nói khi theo tôi vào căn hộ.
“Không! Tất nhiên là không rồi!” tôi nói. “Ý con là, rõ ràng con cũng có vài việc lặt vặt... những thứ cần phải làm quen...”
“Ừ phải.” Mẹ gật đầu. “Thôi, bố mẹ không muốn làm mất thời gian của con đâu. Chỉ là...” Mẹ ngưng lại. “Liệu chúng ta có thể vào nhà ngồi không?”
“Ôi. À...” Tôi liếc qua cửa phòng khách. Cái sofa lọt thỏm giữa những chiếc hộp với những thứ chứa bên trong tràn ra ngoài và ngập dưới đống thảm cùng hạt xốp đóng gói. “Bọn con vẫn chưa có phòng khách. Ta vào bếp vậy.
***
Cho dù ai đã thiết kế ra kiểu ghế quầy bar sành điệu để đặt trong bếp này thì cũng chắc chắn là họ chưa từng có bố mẹ đến nhà uống cà phê. Bố mẹ tôi phải mất gần năm phút để leo lên ghế, trong lúc tôi đứng xem, sợ điếng người khi trông họ cứ như sắp ngã lộn nhào.
“Loại chân mảnh khảnh, hả?” bố hổn hển khen khi ông cố leo lên đến lần thứ năm. Trong khi đó mẹ chậm chạp lần mò lên mặt ghế, trông ngượng ngập như thể đang trong một talk show truyền hình.
“Bố mẹ ổn cả chứ ạ?” tôi lo lắng nói. “Vì con có thể đi lấy mấy cái ghế khác...”
“Vớ vẩn!” bố nói ngay lập tức. “Thế này rất thoải mái.”
Bố đang nói dối. Tôi có thể thấy ông đang bấu chặt tay quanh mép ghế trơn tuột và liếc mắt xuống sàn lát đá bên dưới như thể đang cố giữ thăng bằng trên một bờ tường ở tầng bốn mươi.
“Mặt ghế hơi cứng, đúng không con?” mẹ thăm dò. “Con nên mua mấy tấm lót xinh xinh ở cửa hàng Peter Jones ấy.”
“Vâng... có lẽ ạ.”
Tôi đưa cà phê cho bố mẹ, tự kéo cho mình một chiếc ghé quầy bar, rồi thờ ơ leo lên.
Ái. Đau quá.
Trời ạ, mấy cái ghế này cần khéo léo mới lên được. Đúng là những cái ghế bóng bẩ
“Thế... bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?” tôi nói, với tay lấy tách cà phê của mình.
Im lặng một lát.
“Becky, bố mẹ đến đây là có lý do,” bố nói. “Bố có chuyện muốn nói với con.”
Trông ông nghiêm nghị quá, tôi thấy lo. Có lẽ đó không phải chuyện về ngôi nhà. Có lẽ là chuyện gì đấy còn tệ hơn nữa.
“Chuyện này liên quan đến bố,” ông tiếp tục.
“Bố bị ốm,” tôi nói trước khi kịp ngăn mình lại. “Ôi trời ơi. Ôi trời ơi. Con biết ngay là có chuyện không hay mà...”
“Bố không ốm. Không phải thế. Đó là... một chuyện khác.” Ông day day thái dương rồi nhìn lên. “Becky, nhiều năm về trước...”
“Hãy cho con biết một cách nhẹ nhàng thôi, Graham!” mẹ tôi cắt ngang.
“Anh đang cho nó biết một cách nhẹ nhàng đây!” bố cáu kỉnh đáp, xoay ghế. “Đó chính xác là những gì anh đang làm!”
“Anh không thế!” mẹ nói. “Anh đang vội vã thì có.”
Giờ thì tôi đã hoàn toàn hoang mang.
“Cho con biết cái gì một cách nhẹ nhàng cơ?” tôi nói, hết nhìn bố lại nhìn mẹ. Có chuyện gì thế ạ?”
“Becky, trước khi bố gặp mẹ con...” Bố tránh ánh mắt tôi. “Bố đã có một cô gái khác.
“Rồi ạ,” tôi nói, họng nghẹn lại.
Bố và mẹ sắp ly dị và đó là lý do tại sao họ bán nhà. Tôi sắp sửa trở thành sản phẩm của một gia đình tan vỡ.
“Bố và cô ấy mất liên lạc,” bố tiếp tục. “Nhưng gần đây... vài sự kiện đã xảy ra.”
“Anh đang khiến con bối rối đấy, Graham!” mẹ thốt lên.
“Anh không làm nó bối rối! Becky, con có thấy bối rối không?”
“Dạ... cũng hơi,” tôi thừa nhận.
Mẹ nghiêng người qua và cầm lấy tay tôi.
“Becky, con yêu, nói vòng nói vo mãi thì cuối cùng chuyện là... con có một người chị.”
Một người chị.
Tôi thẫn thờ nhìn mẹ. Mẹ đang nói về cái gì thế?
“Chị cùng cha khác mẹ thôi, ta nên nói thế,” bố nói thêm, gật đầu thành thật. “Hơn con hai tuổi.”
Não tôi bị đoản mạch. Điều này thật vớ vẩn. Làm sao tôi lại có một bà chị mà không biết gì được cơ chứ?
“Bố có con gái riêng, con yêu,” mẹ nói dịu dàng. “Một cô con gái mà chính bố cũng không biết cho mãi đến gần đây. Cô ấy liên lạc với bố mẹ khi con đi nghỉ trăng mật. Bố mẹ đã gặp cô ấy vài lần, đúng không Graham?” Mẹ liếc nhìn bố, ông đang gật đầu. “Cô ấy... rất tốt
Gian bếp hoàn toàn yên lặng. Tôi nuốt nước bọt vài lần. Tôi không thể nào chấp nhận điều này. Bố có một đứa con khác ư?
Bố có một đứa...
“Vậy...” tôi ấp úng. “Ai là người phụ nữ của đời bố mà không phải mẹ?”
Tôi không thể tin được rằng mình đang hỏi chính bố mình vè chuyện tình cảm của ông. Dù đó chỉ là một chuyện tình cảm ba mươi năm về trước.
Bố không hề nao núng trước câu hỏi.
“Tên cô ấy là Marguerite,” bố nói với một ánh mắt không hề dao động. “Hồi đó bố hay đi công tác bằng tàu hỏa còn cô ấy là chiêu đãi viên trên chuyến tàu 7 giờ 40 từ London đi Carlisle.”
Một chiêu đãi viên trên tàu. Tôi đột nhiên hình dung ra cảnh bố tôi hồi còn trẻ mặc bộ vest sáng màu mốt những năm 1970 với ve áo to, ngồi cười với một cô chiêu đãi viên mặc đồng phục khi nàng rót cà phê cho ông. Nàng khẽ chạm vào bố khi tiếp tục đẩy chiếc xe đẩy qua...
OK, tôi cũng không chắc mình có muốn nghĩ thêm về chuyện đó không.
“Hồi đấy bố con đẹp trai lắm”, mẹ đế thêm vào. “Hồi bố để ria ấy.”
Tôi há hốc mồm ra nhìn mẹ. Bố từng để ria mép sao? Trời ạ, gia đình này còn có bao nhiêu bí mật nữa?
Rồi thình lình tôi nhớ ra.
“Cô gái đó! Ngày con về ấy.” Tim tôi đập thình thịch. “Người đi cùng bố mẹ ấy không...?”
Mẹ liếc sang bố. Bố gật đầu.
“Đó là cô ấy. Chị gái cùng cha khác mẹ của con. Cô ấy đến thăm bố mẹ.”
“Khi bố mẹ thấy con, con yêu... bố mẹ không biết phải làm gì cả!” mẹ nói, kèm theo một tiếng cười lo lắng. “Bố mẹ không muốn gây ra cú sốc cho cuộc sống của con!”
“Bố mẹ quyết định sẽ nói với con khi con ổn định hơn một chút,” bố xen vào. “Khi con đã sắp xếp hòm hòm.”
Giờ thì tôi đã thấy hoàn toàn chóng mặt. Đúng là cô ấy. Tôi đã thấy chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
“Tên... tên cô ấy là gì ạ?” tôi cố nặn ra câu nói.
“Tên cô ấy là Jessica,” bố nói sau khi ngưng lại. “Jessica Bertram.”
Jessica. Chị gái tôi, Jessica.
Chào. Bạn đã gặp chị tôi, Jessica, chưa?
Tôi hết nhìn gương mặt lo lắng của bố lại liếc sang đôi mắt sáng đầy hy vọng của mẹ và bất chợt cảm thấy rất lạ. Cứ như thể có một trái bong bóng đang dần bay lên từ trong người tôi. Như rất nhiều cảm xúc thực sự mạnh mẽ đang cố tìm đường thoát ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi không phải là con độc nhất.
Tôi có chị gái của chính mình. Mình có chị gái.
Tôi có CHỊ GÁI.
Thế cũng được thôi. Tôi có thể xoay xở với một giới hạn chi tiêu. Dễ ấy mà. Trên thực tế, tôi cũng đang chờ có nó. Sẽ khá thoải mái khi biết mình có thể tiêu bao nhiêu tiền.
Thêm nữa ai chẳng biết mấu chốt của việc đặt ra giới hạn chi tiêu là khiến nó giúp bạn. Chính xác là thế.
“Thế thì... giới hạn chi tiêu của em hôm nay là bao nhiêu?” tôi nói, băn khoăn bên cánh cửa phòng đọc. Lúc đó là khoảng một tiếng sau và Luke đang tìm cái gì đó trong ngăn bàn. Trông anh hơi căng thẳng.
“Xin lỗi, em nói gì cơ?” anh nói mà không buồn ngẩng lên.
“Em chỉ đang băn khoăn không biết hôm nay thì em được tiêu bao nhiêu tiền. Khoảng hai mươi bảng à?”
“Anh đoán thế,” Luke nói, chẳng thèm để tâm.
“Thế thì… em có thể lấy nó không?”
“Lấy cái gì?”
“Liệu em cò thể lấy hai mươi bảng của em không?
Luke nhìn tôi chằm chặp một lúc như thể tôi đã hoàn toàn hóa điên, rồi lấy ví ra, lôi ra một tờ hai mươi bảng và đưa cho tôi. “Được chưa?”
“Rồi. Cám ơn.”
Tôi nhìn tờ giấy bạc. Hai mươi bảng. Thử thách của tôi đấy. Tôi cảm thấy mình như một bà nội trợ thời chiến được phát sổ lương thực.
Đó là một cảm giác rất kỳ cục, cảm giác không có thu nhập của riêng mình ấy. Hay là một việc làm. Trong ba tháng trời. Làm sao tôi sống sót nổi sau những ba tháng? Liệu tôi có nên kiếm một việc khác để lấp chỗ trống không? Tôi chợt nghĩ có lẽ đây là một cơ hội. Tôi có thể thử điều gì đó hoàn toàn mới!
Tôi chợt hình dung ra chính mình trong vai một thợ làm vườn. Tôi có thể mua một đôi ủng thật sành điệu rồi trở thành chuyên gia về bụi rậm.
Hoặc là... phải rồi! Tôi có thể thành lập công ty cung cấp một dịch vụ độc đáo chưa ai từng cung cấp, rồi kiếm hàng triệu đô! Mọi người sẽ nói “Becky thật thiên tài! Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?” Và dịch vụ độc đáo đó sẽ là...
Nó sẽ bao gồm...
OK, tôi sẽ trở lại vấn đề này sau.
Sau đó, khi tôi thấy Luke cho một số giấy tờ vào cái cặp tài liệu nhãn Brandon Communications, tôi chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Tất nhiên rồi. Tôi có thể giúp anh ấy trong công việc!Tôi muốn nói đó là toàn bộ ý nghĩa của hôn nhân! Nó nên trở thành quan hệ đối tác. Tôi hoàn toàn có thể tham gia vào việc điều hành công ty, như Hillary Clinton ấy, và mọi người sẽ biết rằng chính tôi là người đã đưa ra tất cả những ý tưởng hay. Tôi tưởng tượng ra mình đang đứng bên Luke trong bộ com lê màu tùng lam, cười rạng rỡ trong khi pháo giấy chào mừng rơi đầy xuống đầu
“Luke, nghe em nói này,” tôi nói. “Em muốn giúp anh.”
“Giúp á?” Anh nhìn lên với một cái cau mày lơ đãng.
“Em muốn giúp anh việc kinh doanh.”
“Becky, anh không chắc…”
“Em thực sự muốn ủng hộ anh, và em rỗi những ba tháng. Thật hoàn hảo! Anh thậm chí còn không phải trả em nhiều tiền.”
Luke trông hơi ngớ người ra.
“Chính xác thì em sẽ làm gì?”
“À... em vẫn chưa biết,” tôi thừa nhận. “Nhưng em có thể đưa ra vài ý tưởng mới. Có lẽ về marketing. Như lúc em nghĩ ra slogan cho Đầu tư Vùng đất mũi ấy. Lúc đó anh đã nói em sẽ rất có ích. Rồi cả chuyến em đến Pháp viết bài nữa, và em đã viết lại cái thông cáo báo chí đó cho anh? Nhớ không?”
Luke hầu như không nghe gì.
“Em yêu, bọn anh đang rất bận với vụ thuyết phục Arcodas. Anh không có thời gian cho em tham gia cùng. Có lẽ sau khi xong vụ này...”
“Sẽ không mất thời gian đâu!” tôi ngạc nhiên nói. “Em sẽ giúp anh tiết kiệm thời gian! Em sẽ là một sự giúp đỡ! Anh từng mời em làm việc, nhớ không?”
“Anh biết là anh đã từng. Nhưng làm một việc thực sự, toàn thời gian, hơi khác với việc lấp chỗ trống trong ba tháng. Nếu em muốn chuyển nghề thì lại là chuyện khác.” Anh quay lại tiếp tục phân loại
Anh đang phạm một sai lầm lớn. Ai cũng biết các công ty cần giao lưu với các ngành khác. Kinh nghiệm tư vấn mua sắm của tôi có thể là vô giá với anh. Đấy là còn chưa kể đến nền tảng phóng viên tài chính của tôi.
Khi tôi vẫn đang nhìn, Luke cố cất một tệp tài liệu đi và va ống chân vào một thùng gỗ đầy sari[1].
[1] Trang phục tryền thống của phụ nữ Ấn Độ, Bangladesh, Nepal và Sri Lanka.
“Giời ạ,” anh nói giọng bực mình. “Becky, nếu em thực sự muốn giúp anh...”
“Vâng?” tôi phấn khởi nói.
“Thì em có thể dọn dẹp căn hộ này.”
***
Tôi ở đây, chuẩn bị cống hiến bản thân mình cho công ty của Luke, còn anh thì nghĩ tôi nên dọn dẹp.
Tôi nhấc cái thùng gỗ lên bàn cà phê mặt đá rồi lấy dao cậy nắp ra, và hạt xốp trào ra khắp nơi như bông tuyết. Tôi thọc tay vào trong đám xốp đó, kéo ra một gói bọc nilông chống va đập. Trong vòng vài giây tôi thẫn thờ nhìn nó - rồi tôi chợt nhớ ra. Chúng là những quả trứng vẽ tay của Nhật Bản. Mỗi quả minh họa một cảnh trong truyền thuyết về Long Vương. Tôi nghĩ mình đã mua năm quả.
Tôi quệt mồ hôi và nhìn đồng hồ. Tôi đã dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, và nói thật là, căn phòng trông không khá hơn trước mấy. Thật ra thì... trông còn tệ hơn. Khi nhìn quanh đống lộn xộn, tôi chợt thấy u ám.
Cái tôi cần là một tách cà phê. Phải.
Tôi đi khỏi phòng xuống bếp, đã thấy tươi sáng hơn một chút, bật ấm đun nước lên. Và có lẽ cả bánh quy nữa. Tôi mở chạn inốc ra, tìm hộp, chọn một chiếc bánh quy, rồi lại cất hộp đi. Mọi chuyển động đều gây ra tiếng lanh canh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Trời ơi, ở đây yên tĩnh quá, phải thế không? Chúng tôi cần mua một cái radio.
Tôi miết ngón tay lên mặt bếp granit, thở hắt ra. Có lẽ mình sẽ gọi điện cho mẹ để buôn chuyện. Nhưng nếu mẹ vẫn kỳ lạ thế thì thôi. Một hôm tôi từng thử gọi điện về nhà và giọng mẹ hoàn toàn giả tạo, nói rằng bà phải dập máy bởi người cạo ống khói đang ở đó. Cứ như là nhà tôi từng có một người thợ cạo ống khói thật ấy. Có lẽ đang có ai đó đến thăm nhà hoặc gì đấy đại loại thế.
Mình cũng có thể gọi cho Suze.
Không. Không phải Suze.
Hoặc Danny! Danny là bạn thân nhất của tôi hồi chúng tôi ở New York. Hồi đó anh là một nhà thiết kế thời trang sống chật vật nhưng giờ thì, thật bất ngờ, anh ấy khá ổn. Tôi còn thấy tên anh ấy trên tạp chí Voguel. Nhưng từ khi trở về đến giờ tôi vẫn chưa nói chuyện với anh.
Giờ này mà gọi đi New York thì không tiện lắm - nhưng không sao. Danny chẳng bao giờ tuân thủ thời gian biểu bình thường. Tôi bấm số của anh ấy và sốt ruột nghe tiếng đổ chuông.
“Xin chào!”
“Chào!” tôi nói. “Danny, mình là...”
“Chào mừng đã đến với đế chế đang được mở rộng chưa từng thấy của Danny Kovitz.Ồ, phải. Đây là một cái máy.
“Để biết được những bí quyết thời trang của Danny, bấm phím một. Để nhận catalô... bấm phím hai. Nếu bạn muốn gửi quà hoặc mời Danny đi dự tiệc, bấm phím ba...”
Tôi chờ cho đến khi danh sách bấm phím kết thúc và có một tiếng bíp.
“Chào!” tôi nói. “Danny, Becky đây! Mình về rồi! Thế nên... thỉnh thoảng gọi cho mình nhé!” Tôi đọc số điện thoại của mình rồi đặt ống nghe xuống.
Ấm nước sôi reo ầm ĩ và tôi vội bắc xuống đất thận trọng rót vào bình cà phê, nghĩ xem nên gọi tiếp cho ai. Nhưng... chẳng còn ai nữa. Sự thật là, tôi đã không sống ở London hai năm trời. Và có vẻ tôi đã mất liên lạc với hầu hết bạn cũ.
Ý nghĩ mình cô đơn nhảy vào đầu óc tôi mà không báo trước.
Không, mình không cô đơn. Mình ổn.
Ước gì mình và Luke đã không về nhà.
Đừng ngốc thế. Mọi thứ đều rất tuyệt. Mình là một phụ nữ đã có chồng, có nhà riêng và... và rất nhiều thứ phải tiếp tục chung sống cùng.
Đột nhiên chuông cửa reo và tôi ngước lên ngạc nhiên. Tôi không mong đợi có ai đến cả.
Có lẽ đó là một gói hàng. Hoặc có thể Luke đã quyết định về nhà sớm! Tôi bước ra sảnh và nhấc điện thoại nội bộ để liên lạc với khách lên.
“Xin chào?”, con yêu phải không?” một giọng thân thuộc vang lên. “Mẹ đây.”
Tôi há hốc mồm bên ống nghe. Mẹ á? Ở dưới lầu ư?
“Bố mẹ đến thăm con đây,’’ bà tiếp tục. “Bố mẹ tạt qua thế này không sao chứ?”
“Dĩ nhiên không sao ạ!” tôi thốt lên kinh ngạc và bấm nút mở cửa. Bố mẹ đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Tôi nhanh chóng đi xuống bếp, rót cà phê vào cốc, xếp mấy cái bánh ra đĩa, rồi vội quay lại chỗ thang máy.
“Chào bố mẹ!” tôi nói khi cửa mở. “Bố mẹ lên nhà đi ạ. Con mới pha cà phê!”
Khi tôi ôm bố mẹ, tôi có thể thấy họ đang nhìn nhau e dè. Cả hai đều đang mặc khá chỉn chu và mẹ thậm chí còn đeo cả chuỗi ngọc trai thường chỉ dùng đi đám cưới.
Có chuyện gì thế này? Chuyện gì?
“Mẹ hy vọng bố mẹ không làm phiền con, con yêu.” Mẹ nói khi theo tôi vào căn hộ.
“Không! Tất nhiên là không rồi!” tôi nói. “Ý con là, rõ ràng con cũng có vài việc lặt vặt... những thứ cần phải làm quen...”
“Ừ phải.” Mẹ gật đầu. “Thôi, bố mẹ không muốn làm mất thời gian của con đâu. Chỉ là...” Mẹ ngưng lại. “Liệu chúng ta có thể vào nhà ngồi không?”
“Ôi. À...” Tôi liếc qua cửa phòng khách. Cái sofa lọt thỏm giữa những chiếc hộp với những thứ chứa bên trong tràn ra ngoài và ngập dưới đống thảm cùng hạt xốp đóng gói. “Bọn con vẫn chưa có phòng khách. Ta vào bếp vậy.
***
Cho dù ai đã thiết kế ra kiểu ghế quầy bar sành điệu để đặt trong bếp này thì cũng chắc chắn là họ chưa từng có bố mẹ đến nhà uống cà phê. Bố mẹ tôi phải mất gần năm phút để leo lên ghế, trong lúc tôi đứng xem, sợ điếng người khi trông họ cứ như sắp ngã lộn nhào.
“Loại chân mảnh khảnh, hả?” bố hổn hển khen khi ông cố leo lên đến lần thứ năm. Trong khi đó mẹ chậm chạp lần mò lên mặt ghế, trông ngượng ngập như thể đang trong một talk show truyền hình.
“Bố mẹ ổn cả chứ ạ?” tôi lo lắng nói. “Vì con có thể đi lấy mấy cái ghế khác...”
“Vớ vẩn!” bố nói ngay lập tức. “Thế này rất thoải mái.”
Bố đang nói dối. Tôi có thể thấy ông đang bấu chặt tay quanh mép ghế trơn tuột và liếc mắt xuống sàn lát đá bên dưới như thể đang cố giữ thăng bằng trên một bờ tường ở tầng bốn mươi.
“Mặt ghế hơi cứng, đúng không con?” mẹ thăm dò. “Con nên mua mấy tấm lót xinh xinh ở cửa hàng Peter Jones ấy.”
“Vâng... có lẽ ạ.”
Tôi đưa cà phê cho bố mẹ, tự kéo cho mình một chiếc ghé quầy bar, rồi thờ ơ leo lên.
Ái. Đau quá.
Trời ạ, mấy cái ghế này cần khéo léo mới lên được. Đúng là những cái ghế bóng bẩ
“Thế... bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?” tôi nói, với tay lấy tách cà phê của mình.
Im lặng một lát.
“Becky, bố mẹ đến đây là có lý do,” bố nói. “Bố có chuyện muốn nói với con.”
Trông ông nghiêm nghị quá, tôi thấy lo. Có lẽ đó không phải chuyện về ngôi nhà. Có lẽ là chuyện gì đấy còn tệ hơn nữa.
“Chuyện này liên quan đến bố,” ông tiếp tục.
“Bố bị ốm,” tôi nói trước khi kịp ngăn mình lại. “Ôi trời ơi. Ôi trời ơi. Con biết ngay là có chuyện không hay mà...”
“Bố không ốm. Không phải thế. Đó là... một chuyện khác.” Ông day day thái dương rồi nhìn lên. “Becky, nhiều năm về trước...”
“Hãy cho con biết một cách nhẹ nhàng thôi, Graham!” mẹ tôi cắt ngang.
“Anh đang cho nó biết một cách nhẹ nhàng đây!” bố cáu kỉnh đáp, xoay ghế. “Đó chính xác là những gì anh đang làm!”
“Anh không thế!” mẹ nói. “Anh đang vội vã thì có.”
Giờ thì tôi đã hoàn toàn hoang mang.
“Cho con biết cái gì một cách nhẹ nhàng cơ?” tôi nói, hết nhìn bố lại nhìn mẹ. Có chuyện gì thế ạ?”
“Becky, trước khi bố gặp mẹ con...” Bố tránh ánh mắt tôi. “Bố đã có một cô gái khác.
“Rồi ạ,” tôi nói, họng nghẹn lại.
Bố và mẹ sắp ly dị và đó là lý do tại sao họ bán nhà. Tôi sắp sửa trở thành sản phẩm của một gia đình tan vỡ.
“Bố và cô ấy mất liên lạc,” bố tiếp tục. “Nhưng gần đây... vài sự kiện đã xảy ra.”
“Anh đang khiến con bối rối đấy, Graham!” mẹ thốt lên.
“Anh không làm nó bối rối! Becky, con có thấy bối rối không?”
“Dạ... cũng hơi,” tôi thừa nhận.
Mẹ nghiêng người qua và cầm lấy tay tôi.
“Becky, con yêu, nói vòng nói vo mãi thì cuối cùng chuyện là... con có một người chị.”
Một người chị.
Tôi thẫn thờ nhìn mẹ. Mẹ đang nói về cái gì thế?
“Chị cùng cha khác mẹ thôi, ta nên nói thế,” bố nói thêm, gật đầu thành thật. “Hơn con hai tuổi.”
Não tôi bị đoản mạch. Điều này thật vớ vẩn. Làm sao tôi lại có một bà chị mà không biết gì được cơ chứ?
“Bố có con gái riêng, con yêu,” mẹ nói dịu dàng. “Một cô con gái mà chính bố cũng không biết cho mãi đến gần đây. Cô ấy liên lạc với bố mẹ khi con đi nghỉ trăng mật. Bố mẹ đã gặp cô ấy vài lần, đúng không Graham?” Mẹ liếc nhìn bố, ông đang gật đầu. “Cô ấy... rất tốt
Gian bếp hoàn toàn yên lặng. Tôi nuốt nước bọt vài lần. Tôi không thể nào chấp nhận điều này. Bố có một đứa con khác ư?
Bố có một đứa...
“Vậy...” tôi ấp úng. “Ai là người phụ nữ của đời bố mà không phải mẹ?”
Tôi không thể tin được rằng mình đang hỏi chính bố mình vè chuyện tình cảm của ông. Dù đó chỉ là một chuyện tình cảm ba mươi năm về trước.
Bố không hề nao núng trước câu hỏi.
“Tên cô ấy là Marguerite,” bố nói với một ánh mắt không hề dao động. “Hồi đó bố hay đi công tác bằng tàu hỏa còn cô ấy là chiêu đãi viên trên chuyến tàu 7 giờ 40 từ London đi Carlisle.”
Một chiêu đãi viên trên tàu. Tôi đột nhiên hình dung ra cảnh bố tôi hồi còn trẻ mặc bộ vest sáng màu mốt những năm 1970 với ve áo to, ngồi cười với một cô chiêu đãi viên mặc đồng phục khi nàng rót cà phê cho ông. Nàng khẽ chạm vào bố khi tiếp tục đẩy chiếc xe đẩy qua...
OK, tôi cũng không chắc mình có muốn nghĩ thêm về chuyện đó không.
“Hồi đấy bố con đẹp trai lắm”, mẹ đế thêm vào. “Hồi bố để ria ấy.”
Tôi há hốc mồm ra nhìn mẹ. Bố từng để ria mép sao? Trời ạ, gia đình này còn có bao nhiêu bí mật nữa?
Rồi thình lình tôi nhớ ra.
“Cô gái đó! Ngày con về ấy.” Tim tôi đập thình thịch. “Người đi cùng bố mẹ ấy không...?”
Mẹ liếc sang bố. Bố gật đầu.
“Đó là cô ấy. Chị gái cùng cha khác mẹ của con. Cô ấy đến thăm bố mẹ.”
“Khi bố mẹ thấy con, con yêu... bố mẹ không biết phải làm gì cả!” mẹ nói, kèm theo một tiếng cười lo lắng. “Bố mẹ không muốn gây ra cú sốc cho cuộc sống của con!”
“Bố mẹ quyết định sẽ nói với con khi con ổn định hơn một chút,” bố xen vào. “Khi con đã sắp xếp hòm hòm.”
Giờ thì tôi đã thấy hoàn toàn chóng mặt. Đúng là cô ấy. Tôi đã thấy chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
“Tên... tên cô ấy là gì ạ?” tôi cố nặn ra câu nói.
“Tên cô ấy là Jessica,” bố nói sau khi ngưng lại. “Jessica Bertram.”
Jessica. Chị gái tôi, Jessica.
Chào. Bạn đã gặp chị tôi, Jessica, chưa?
Tôi hết nhìn gương mặt lo lắng của bố lại liếc sang đôi mắt sáng đầy hy vọng của mẹ và bất chợt cảm thấy rất lạ. Cứ như thể có một trái bong bóng đang dần bay lên từ trong người tôi. Như rất nhiều cảm xúc thực sự mạnh mẽ đang cố tìm đường thoát ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi không phải là con độc nhất.
Tôi có chị gái của chính mình. Mình có chị gái.
Tôi có CHỊ GÁI.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook