Tiết tự học sau giờ thể dục ngày hôm đó, Kinh Trập và Lâm Kiêu về đến lớp là đã sắp đến giờ tan học.

Trời lạnh thấu xương, Lâm Kiêu chỉ mặc một chiếc áo thun, mái tóc ẩm ướt được anh vuốt ra sau đầu.

Lúc anh vào lớp, đẩy cửa cũng không phát ra tiếng động lớn, nhưng đám người bên trong lại đồng loạt quay đầu nhìn.

Lâm Kiêu trưng ra bộ mặt thờ ơ, tay áo thun được xắn lên tận vai, để lộ cánh tay với những đường cong cơ bắp như có như không.
Cậu trai trẻ vừa mới vận động nên còn mang theo mùi cơ thể rất rõ ràng, có người đang khe khẽ bàn tán.

Nữ sinh nhìn Lâm Kiêu, nam sinh cũng nhìn anh.

Trần Mộc Dương ỷ mình thân thiết nên nhỏ giọng kêu anh: “Thiếu gia à, cậu tém lại xíu…”
Lâm Kiêu không hề làm gì cả, khó hiểu nhíu mày: “Cậu đang nói nhảm gì đấy?”
Trần Mộc Dương không giỏi Ngữ văn, cậu ta gãi đầu: “Cái ấy… ấy ấy, à thì ấy ấy… đó là gì ấy nhỉ?”
Ậm ờ hết nửa buổi cậu ta cũng chưa tìm được từ để hình dung.
Tiếng cười trong lớp ngày càng lớn, Lâm Kiêu gõ bàn, ra hiệu cho mọi người yên lặng.
Thế nhưng không có tác dụng gì, những chuyện dở hơi trong lớp thường trở nên cực kỳ sôi nổi.
Lâm Kiêu vào khoảng hai phút thì Kinh Trập mới lững thững đến muộn.

Cô đi đường cũng nhẹ nhàng, yên tĩnh đến mức gần như không tồn tại; nhưng khi vào lớp, cô còn ôm áo khoác của Lâm Kiêu và ly nước của hai người, rước lấy vô vàn ánh mắt tò mò từ đám người.
Kinh Trập vào lớp, lần lượt đặt ly nước lên bàn của từng người, cuối cùng mới đưa áo khoác cho Lâm Kiêu.
Lâm Kiêu nhận lấy rồi tiện tay ném lên bàn, Kinh Trập cố chấp cầm lên: “Anh còn chưa hết cảm lạnh.”
Ý cô là: Mặc đi.
Thiếu gia họ Lâm luôn mất kiên nhẫn với những người đòi quản mình.

Anh nhíu mày không vui, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy áo khoác, sau đó miễn cưỡng mặc, dáng vẻ ấy giống như con trai nhà lành bị cưỡng ép.
Với lại anh chưa từng nghe lời Hình Mạn và Lâm Chính Trạch như vậy, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại nghe theo Thẩm Kinh Trập, chắc là do lần nào đối chọi với cô, lần đó thường không có chuyện gì tốt!
Đúng là gặp ma mà.
Trần Mộc Dương ghé vào sau bàn, cười đến mức run người.

Chuông tan học vừa reo lần một, cậu ta đã vọt lên, vỗ cơ bắp trên cánh tay Lâm Kiêu: “Tớ đã bảo cậu bớt tỏa ra hormone rồi mà, nữ sinh lớp chúng ta không tìm được đối tượng thì cậu phải chịu trách nhiệm hết nhé.”
Lâm Kiêu đã sớm miễn dịch, nghe vậy còn cảm thấy tự luyến mà nhướn mày: “Tớ chỉ có một thôi, dù sao cũng không thể chém tớ thành mấy chục phần để chia cho mỗi người một phần được!”
Trần Mộc Dương giơ ngón tay cái với thiếu gia: “Sức tưởng tượng của cậu thật phong phú.”
Dứt lời, cậu ta lại nhớ đến từ ngữ mà mình khó lòng hình dung: “Cậu có biết là cậu có chút ấy ấy không? Ấy ấy á…”
Cậu ta vỗ vai thiếu gia, ý định khiến anh có thể thần giao cách cảm.
Nhưng thiếu gia cũng chẳng đọc được bao nhiêu sách vở, anh bực bội nhìn cậu ta: “Ấy ấy cái đầu cậu!”
Kinh Trập không nghe nổi nữa, nghiêng đầu nói: “Ý cậu ta là anh trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt, tiếng của Kinh Trập không lớn nhưng ôn hòa rõ ràng, lại thêm hiệu quả gây hài khi kể chuyện cười mà bản mặt nghiêm túc, thế là hai hàng ngồi sau được dịp cười ha hả, thậm chí Giang Tử Ngộ ngồi hàng phía trước còn đập bàn hưởng ứng.
Trần Mộc Dương kích động chỉ vào Kinh Trập: “Em yêu, em thật hiểu tôi.”
Lâm Kiêu đột nhiên nhíu mày, trở tay đấm Trần Mộc Dương: “Gọi bậy gì đấy.”
Trần Mộc Dương bĩu môi: “Chuyện này mà cậu cũng quản.”
Lâm Kiêu nhún vai: “Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, hiện giờ mẹ tớ là người giám hộ của em ấy, cậu không sợ ai gọt mình thì cứ việc gọi.”
Trần Mộc Dương chậc chậc: “Vậy tớ gọi cậu thế nào đây, gọi cả tên lẫn họ thì xa lạ quá, đúng không?” Cậu ta nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập mở miệng nói: “Sao cũng được.”
“Ầy, cậu có tên ở nhà không?” Trần Mộc Dương tò mò: “Tớ nói cậu nghe, thiếu gia của chúng tớ có tên ở nhà là Nghiêu Nghiêu, nhưng hồi nhỏ mọi người đều cảm thấy thêm chữ Vương bên cạnh sẽ thành chữ Dao.[1] Thiếu gia của chúng tớ lại có làn da mỏng manh mịn màng, mọi người luôn gọi cậu ấy là Dao Muội, thế là cậu ấy không bao giờ để người khác gọi mình là Nghiêu Nghiêu nữa, ai gọi thì người đó tự lo.”
[1] Nghiêu: 尧 thêm chữ Vương: 王 sẽ thành chữ Dao: 瑶.
Trần Mộc Dương nói xong, Lâm Kiêu nhếch mép, lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Muốn chết hả?”
Trần Mộc Dương vui không kìm được: “Tên ở nhà của tớ ngầu vãi luôn, tên là Cẩu Cẩu, bởi vì là chó chăn cừu.”
Kinh Trập sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, không nhịn được cười.
Hình như Trần Mộc Dương còn rất thích thú: “Tớ thích chó nhất, kiếp sau tớ muốn làm một chú chó, tốt nhất là chó Dubin, quá đẹp trai ngầu lòi.”
Tánh lảm nhảm của Trần Mộc Dương đúng là quá trời quá đất, chỉ cần mở đầu chủ đề thôi là cậu ta có thể lái nó đến tận dãy núi Himalaya, cậu ta ôm cổ thiếu gia: “Chắc chắn thiếu gia của chúng tớ là chú chó đẹp trai, Demu ấy, ngốc mà ngầu lắm cơ.”
Kinh Trập tưởng tượng đôi chút, đúng là rất giống.
Sau cùng Lâm Kiêu không nhịn nổi nữa, đấm một cú vào bụng Trần Mộc Dương: “Cút.”
Trước khi cút, Trần Mộc Dương còn hỏi Kinh Trập: “Cậu có tên ở nhà không?”
Kinh Trập im lặng một lát, Tần Tuyết đi ngang qua cũng nghiêng tai nghe ngóng: “Nói cho tớ nghe với?”
Sau cùng Kinh Trập lắc đầu: “Cứ gọi Kinh Trập là được.”
Trần Mộc Dương và Tần Tuyết cũng không hỏi tới cùng, dù gì tên ở nhà là chuyện riêng tư, không nói cũng không sao.
Chẳng qua Tần Tuyết lén truyền tờ giấy cho Kinh Trập: Sao cậu ôm đồ của lớp trưởng thế?
Kinh Trập: Anh ấy lười.

Tần Tuyết: Thế là cậu ôm giùm hả?
Kinh Trập: Ừ.
Cô đã đồng ý với bà rằng sẽ cố hết sức giúp đỡ anh.
Kinh Trập cũng không biết giúp gì, nhưng những gì có thể giúp, cô đều sẽ giúp đỡ.
Dường như cuối cùng Lâm Kiêu đã hiểu được điều đó.

Trong giờ học thể dục anh bị Kinh Trập làm cho nghẹn họng, nói một câu như thể đang mỉa mai: “Em cũng nghe lời thật ấy.”
Kinh Trập không hé răng.
Anh sai cô lùi ra xa năm mét, cô cam chịu mà nhảy cóc, nhảy xong mà giáo viên thể dục vẫn chưa quay lại.

Anh không muốn về lớp, thế là moi quả bóng rổ trong sọt đựng đồ cạnh tường, đứng ngoài sân bóng rổ và ghi được ba điểm.
Anh ném bóng, Kinh Trập ngồi trên khán đài nhìn anh.

Cô ngoan ngoãn không hé răng, trông cô như vậy lại không khiến người khác tức giận nữa.
Đến khi sắp sửa tan học anh mới vẫy tay gọi cô, Kinh Trập chậm rì rì đi theo sau.

Đi được nửa chừng thì cô vòng ngược lại, ôm áo khoác và hai ly nước bị bỏ quên, thành ra chậm hơn anh vài bước.

Cô hỏi: “Anh muốn mặc áo không?”
Lâm Kiêu cố tình không nói chuyện, Kinh Trập lại nói thêm: “Bệnh cảm sẽ nặng hơn đó.”
Sau cùng Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Em còn dông dài hơn cả mẹ tôi.”
Kinh Trập mím môi.
Lâm Kiêu đi rất nhanh, Kinh Trập luôn im lặng theo sau, nhìn anh bước một lần ba bậc thang, cô bị bỏ lại tít đằng sau.
Giống như cái đuôi nhỏ.

Những ngày tiếp theo cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày phải đến trường đúng giờ, đến căn tin ăn cơm, sau đó nghe giảng và làm bài tập.
Chẳng qua thời tiết đột nhiên ấm lên, tưởng như những ngày hè hồi quang phản chiếu.
Ngày cuối tuần hôm nay là một ngày nắng chói chang, Lâm Kiêu ngủ đến chín giờ sáng mới thức dậy.

Từ nhỏ anh đã có tật xấu dính giường, hơn nữa lúc thức dậy thường hay bực bội.

Những khi ở nhà, mẹ anh sẽ tóm anh ra khỏi giường, nhưng hiện giờ bố mẹ không ở nhà, dì giúp việc cũng không dám gọi anh dậy.
Vừa thức dậy anh đã nhận được cuộc gọi của Trần Mộc Dương.

Thằng Cẩu này như mắc chứng tăng động, một khắc cũng chẳng chịu nhàn, sáng sớm đã gọi anh ra ngoài xem phim.

Lâm Kiêu gặp ác mộng nên bừng tỉnh, bây giờ vẫn còn bực bội đầy mình, anh cầm di động mà cực kỳ hoang mang: “Hai thằng con trai đi xem phim chung, cậu có bệnh không hả?”
Trần Mộc Dương: “Cậu già đầu mà còn so đo vụ này làm gì.

Tớ không ngại sắm vai bạn gái của cậu đâu, để tớ mặc váy cho! Tới đi tới đi, một mình tớ đi xem thì chán lắm.”
Lâm Kiêu mắng cậu ta là đồ bệnh.
“Thôi bỏ đi, tớ ngại cay mắt.”
Trần Mộc Dương: “Vậy cậu hỏi giùm tớ là Kinh Trập có đi không?”
Lâm Kiêu cười mỉa: “Cậu quanh co lòng vòng làm gì?”
Trần Mộc Dương cười khà khà: “Bồi dưỡng chút tình cảm ấy mà, nói không chừng có thể thân càng thêm thân.”
Lâm Kiêu hất cho cậu ta bát nước lạnh: “Bố đây có thể khiến cậu tổn thương càng thêm tổn thương.”
Trần Mộc Dương đột nhiên cất giọng hát: “Anh nói rằng ~ chút đau ~ vì ~ mưa ~ gió ~ này ~chẳng tính cái gì ~”[2]
[2] Lời bài hát Thủy Thủ – Trịnh Trí Hóa.

Bản sub của LOVELOVETEA.
Lâm Kiêu lại mắng: “Cút.”
Sau đó anh ngắt cuộc gọi.
Kinh Trập mặc áo khoác, mang giày cao su, đứng tưới nước trong vườn hoa.

Nắng buổi sáng đã lên cao, khuôn mặt cô phơi nắng nên hơi đỏ ửng.

Cô đội mũ rơm trên đầu, mặt mày khuất sau vành mũ, nhưng không hiểu sao Lâm Kiêu lại cảm nhận được nét cười qua ánh mắt cô.
Anh thức dậy tắm rửa, xuống dưới tìm đồ ăn.

Dì Tôn đã chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây cho anh, anh cắn sandwich, vừa nghiêng đầu đã thấy người đứng trong sân.

Lâm Kiêu chỉ đối phương, hỏi dì Tôn: “Em ấy đang làm gì vậy?”
Dì Tôn mỉm cười: “Tưới hoa đấy!”
Lâm Kiêu nhếch mép: “Quả là đầy sức sống.”
Cả người anh đầy vẻ lười biếng, không quá nhiệt tình do ngủ không ngon, dì Tôn không nhịn được dông dài: “Sáu giờ người ta đã dậy rồi, đi tản bộ với ông chủ một lát rồi đưa Đóa Đóa đến ven hồ dạo chơi, tiếp theo đi mua thức ăn với dì, về ăn sáng xong thì lại đi dọn dẹp vườn hoa.”
Vườn hoa trong sân chỉ có tác dụng trang trí, Hình Mạn không thích lật tới sửa lui, Lâm Chính Trạch cũng bận, thỉnh thoảng nhờ một chuyên gia thiết kế vườn tược tới chăm sóc chứ ngày thường chẳng có ai lo liệu, thành ra cây cỏ sinh trưởng cực kỳ hoang dã.
Kinh Trập có một tình yên tha thiết với đất đai, cô từng đến vườn hoa không ít lần.

Sau khi được Lâm Chính Trạch cho phép, mỗi ngày cô đều phụ trách chăm sóc hoa cỏ.
Lâm Kiêu không thể nào hiểu nổi, sao lại có những người tràn trề sức sống đến như vậy.
Anh bỏ sandwich xuống, cầm ly sữa bò lên uống một hớp, dì Tôn đột nhiên nhắc nhở: “Bà chủ nói nếu cậu còn bỏ mứa thì sẽ bỏ đói cậu mười ngày.”
Giọng điệu đe dọa rõ ràng như thế, Lâm Kiêu khổ sở day huyệt Thái Dương, chắc chắn là do Thẩm Kinh Trập.
Lúc anh đang nuốt miếng sandwich cuối cùng thì Kinh Trập vào phòng khách, cô đã cởi đồ làm vườn.

Lúc đi vào, cô mặc váy hoa, mái tóc xõa xuống bị mũ ép nên hơi rối.

Vừa ngước mắt nhìn thấy anh, cô liền ngẩn ra ba giây, sau đó nói: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
Không hiểu sao Lâm Kiêu lại bị sặc, anh quay đầu đi, cúi người ho khan vài tiếng.
Sau đó anh kìm nén sự khó chịu trong cổ họng, quay đầu lại nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới: “Em bôi gì trên người thế?”
Kinh Trập cúi đầu nhìn lại mình, lắc đầu: “Không bôi gì cả.”
Lâm Kiêu nhếch mép: “Vùng núi em ở không có nắng sao?”
Kinh Trập “ồ” lên, sau đó lắc đầu.

Mùa hè ánh mặt trời sẽ gắt hơn đôi chút, nhưng cây cối ngày hè tỏa bóng mát che trời, mỗi ngày chỉ có tầm ba giờ chiều là ánh nắng vừa khéo chiếu vào sân.
Thảo nào lại trắng đến gần như phát sáng.

Không biết cô vừa đổ mồ hôi hay do hơi nước phun lên mà trên người đang lấp lánh ánh nước.
Có lẽ do hôm nay thời tiết quá đẹp, hoặc do hôm nay cô mặc váy, bởi vì trước đây anh chưa từng để ý.
Lâm Kiêu bĩu môi: “Để em ở trong nhà, buổi tối không cần bật đèn nữa nhỉ.”
Kinh Trập hoang mang nhìn anh, gì vậy trời…
**
Kinh Trập đi tắm rửa, trong phòng ngủ của cô có một phòng tắm riêng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hình Mạn muốn cô đến ở căn phòng đối diện với Lâm Kiêu, dì ấy sợ một cô gái như cô gặp bất tiện.
Lúc đó Lâm Kiêu không được vui cho lắm, Hình Mạn bèn nói với anh rằng, hoặc là con phải nhẫn nhịn, hoặc là con dọn đồ sang phòng khác.
Lâm thiếu gia cao quý đương nhiên không muốn rời khỏi căn phòng do chính tay mình dày công sửa sang lại vô số lần, cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp.
Sau khi tắm xong, Kinh Trập kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời vừa lúc đang lên cao, cô không nhịn được ngẩng đầu nheo mắt nhìn, mùi hương của bùn đất dường như vẫn còn quanh quẩn quanh chóp mũi, đây là một ngày thư giãn nhất kể từ khi cô đến miền nam.
Thành phố đối với cô thực sự là một nơi quá rộng lớn, bầu trời ở đây giống như càng cao rộng mênh mông hơn.

Đôi khi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, cô lại có cảm giác choáng váng đến bất an.
Kinh Trập ngồi vào bàn học, mở bài tập ngày hôm trước ra, sau đó lại lấy di động từ trong ngăn kéo bàn học ra liếc nhìn.

Chiếc di động này có màu xanh lam, màn hình hơi lớn.

Đây vốn dĩ là điện thoại di động của Lâm Kiêu, sau khi anh đổi sang điện thoại mới thì không dùng đến chiếc này nữa.

Sau đó chú Lâm đã đưa chiếc này cho cô.

Lúc đưa cho cô, dì Hình Mạn nói: “Con gái dùng kiểu di động này xấu xí lắm, để dì dẫn cháu đi mua một cái mới, cho cháu tự chọn kiểu dáng.”
Kinh Trập hoảng hốt, vội lắc lắc đầu: “Không… Không cần đâu ạ.”
Chú Lâm cũng nói: “Chiếc này vẫn còn mới, bỏ đi thì tiếc lắm, cứ dùng tạm trước đã.”
Dì Hình Mạn nghe vậy thì không vui, lải nhải mắng chú Lâm keo kiệt.
Thật ra chú Lâm rất để ý đến lòng tự trọng của cô.

Cô tới đây ở vốn đã tạo ra nhiều phiền toái cho nhà bọn họ, nếu nói là để đó không dùng đến thì cô lại càng dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.

Nhưng cô vẫn vô cùng cảm kích dì Hình Mạn, bởi cô cũng nhìn ra được dì ấy là thật lòng quan tâm cô.
Chỉ là, đối với Lâm Kiêu… Cô vẫn không biết nên đối xử như thế nào đối với anh.
Ngày đó khi Lâm Kiêu dạy cô cách dùng di động và máy tính, nhìn mười đầu ngón tay của anh như đang khiêu vũ trên bàn phím, Kinh Trập liền cảm thấy hai người vốn không cùng một thế giới, cho nên việc cô và anh không thể tiếp nhận lẫn nhau cũng là điều bình thường.

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, lúc nói chuyện tốc độ cũng rất nhanh, như thể đang nóng lòng muốn mau chóng kết thúc công việc khổ sai này.

Kinh Trập cũng yên lặng lắng nghe, cô cố gắng nghe một lần là hiểu rõ.

Giống như khi còn nhỏ, cô đi học, có một khoảng thời gian có rất nhiều giáo viên trong trường đồng thời xin thôi việc, mà trường học cũng chưa kịp tuyển giáo viên mới, những giáo viên còn lại một người phải đảm nhiệm rất nhiều môn học, dần dần, bọn họ gần như không chống đỡ nổi nữa.

Thời gian đó Kinh Trập vô cùng tập trung nghe giảng, cô cũng không muốn lén lút nhờ giáo viên giảng bài lại, phần vì sợ ngày hôm sau những giáo viên còn lại sẽ không xuất hiện nữa.
Mỗi người đều có một lập trường riêng không thể thay đổi được, cho nên mọi người không cần phải trách móc đổ lỗi cho nhau.
Trên điện thoại, các bạn học đang nói chuyện phiếm trong nhóm chat của lớp.

Mọi người đều than thở cuối tuần thật buồn chán.

Sau đó có một người đề nghị rằng mới có một trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, hỏi có ai muốn lập nhóm đi chơi chung không, nhưng chỉ lác đác vài ba người trả lời.
Tần Tuyết: Tớ không đi đâu, những trò cần trí tuệ thì tớ không đủ thông minh, trò kinh dị khủng bố thì tớ lại càng không tham gia được.

Tớ chăm chỉ trang điểm mỗi ngày không phải để đi trình diễn mấy vẻ mặt kinh hoàng thất sắc ấy.

Chẳng lẽ không có hoạt động nào đẹp đẽ hơn chút sao?
Đào Tinh Tinh: Cậu có thể đánh liều chi tiền đãi một buổi trà chiều, song với thực lực của bố cậu thì có lẽ cậu không cần phải đánh liều đâu.

Nhưng cậu thiếu mất một người chụp ảnh, cho nên cậu có thể mời tớ cùng đi uống trà chiều.
Sau đó Đào Tinh Tinh liên tục gửi mấy hình biểu tượng đồng ý hay không đồng ý.
Tần Tuyết cảm thấy mình đang bị lừa, nhưng ở nhà cả ngày cô ấy cũng thực sự buồn chán, bèn sảng khoái để bị chặt chém, quyết định set kèo với Đào Tinh Tinh.
Tần Tuyết thoát ra khỏi nhóm chat, nhắn tin riêng cho Kinh Trập.
Bão Tuyết: Kinh Trập, tớ mời cậu đi uống trà chiều, cậu có đi được không?
Sao Cũng Được: Các cậu đi đi! Tớ không đi được rồi, tớ còn chưa làm xong bài tập.
Bão Tuyết: Được rồi, cậu đúng là phần tử hiếm có của lớp chúng ta đấy.

Thứ hai nhớ cho tớ mượn bài tập để chép nhá.
Sao Cũng Được: Được.
Kinh Trập đặt điện thoại xuống, tiện tay ngắt kết nối mạng.

Chiếc di động lúc này chỉ có thể nghe gọi, như vậy cô sẽ không bị quấy rầy làm phiền nữa.
Ngẩng đầu lên lần nữa thì đã tới giữa trưa.
Cô liếc nhìn đồng hồ, sau đó xuống lầu tìm dì Tôn.

Dì Tôn cũng vừa từ bên ngoài quay về, trên tay xách theo một cái làn đi chợ.

Bà ấy có thói quen trước khi nấu ăn đều ra ngoài mua thực phẩm tươi mới.
Kinh Trập rửa sạch tay, nói: “Dì, để cháu giúp dì nhé!”
Dì Tôn xua xua tay: “Cháu đi học bài đi, không cần phải để ý mấy việc này đâu.” Nói xong thì cười cười: “Bà chủ nói tháng sau sẽ tăng lương cho dì, cháu cứ như vậy làm dì xấu hổ không dám nhận đấy.”
Kinh Trập cười nói: “Cháu làm cùng dì còn có thể học được một ít tay nghề nấu nướng đấy ạ.”
Dì Tôn đang định nói cháu còn nhỏ học cái này để làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tương lai có thể Kinh Trập phải sống một mình, vì thế dì ấy bèn ngầm đồng ý.
Dì Tôn rất thích đứa trẻ này, ôn hòa lại lễ phép, khiêm tốn nhưng không cố ý lấy lòng.

Tuy rằng mỗi sáng cô đều dậy sớm làm việc, nhưng dì ấy cũng có thể cảm giác được là cô thật tình muốn làm cái gì đó chứ không phải vì cố gắng biểu hiện để lấy lòng ai.

Nhìn sơ thì cô đúng là đã từng làm qua những việc này, tay chân lanh lẹ, làm việc cũng rất cẩn thận chu đáo.
“Ở nhà cháu ai là người nấu cơm? Là bà nội của cháu à?” Dì Tôn vừa thoăn thoắt nhặt rau vừa nghiêng đầu hỏi Kinh Trập.
Kinh Trập đeo tạp dề, ngồi xổm xuống phân loại thực phẩm ra thành từng loại, trả lời: “Hầu hết thời gian đều là cháu nấu, bà nội cháu còn bận làm việc khác.”
Bà nội vất vả lắm mới có thể nuôi cô lớn đến từng này, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Lúc Kinh Trập còn nhỏ, cô chưa thể giúp đỡ bà nội được việc gì, sau đó lớn hơn một chút, cô cảm thấy mình ít nhất có thể học nấu cơm.

Ban đầu cô chỉ phụ bà nội nấu cơm, cố ý đi qua đi lại trong phòng bếp nhìn bà nội xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Có đôi khi bà nội bận bịu quá sẽ gõ đầu cô, nói cô làm vướng chân vướng tay, nhưng cô cũng không đi ra ngoài.

Lần đầu tiên cô tự mình nấu cơm đã có thể nấu được một bữa cơm ra hình ra dáng.
Dì Tôn tấm tắc khen: “Lâm Kiêu lớn bằng từng này rồi mà đến quả táo cũng chưa từng rớ tay gọt.”
Đúng lúc này, người bị nói là đến quả táo cũng chưa từng rớ tay gọt trùng hợp đi ngang qua.

Lâm Kiêu là đi xuống lấy nước uống, nghe vậy liền đứng chắn trước chiếc bàn điều khiển đang mở: “Với tới mặt bàn không?”
Anh nghiêng đầu, rũ mắt đánh giá Kinh Trập từ trên xuống dưới.

Ánh mắt này thật sự rất thiếu đánh, nhưng có lẽ vì gương mặt của anh nên đã làm giảm bớt đi sự thiếu đánh kia, chỉ còn mang theo vài phần nghi ngờ: Với tấm thân bé nhỏ này của em?
Dì Tôn liếc nhìn Lâm Kiêu: “Đứa nhỏ này, sao cháu có thể nói như thế chứ!”
Kinh Trập bình thản đáp lại: “Em có thể dẫm lên ghế.”
Lâm Kiêu nhíu mày, không lên tiếng nữa.


Thế mà cô cũng nghĩ ra được, như vậy không thấy nguy hiểm sao? Nhưng mở miệng hỏi câu này thì có hơi ngốc nghếch.
Bữa trưa này một nửa là dì Tôn làm, một nửa là Kinh Trập làm.

Bố mẹ Lâm Kiêu đi vắng nên trong nhà chỉ có hai người bọn họ và dì Tôn.

Trần Mộc Dương đợi nửa ngày không thấy Lâm Kiêu trả lời, cậu ta bèn sang tận nhà để kiểm tra.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, cậu ta vội vàng đi rửa sạch tay, ngồi sẵn vào bàn đợi ăn chực.
Dì Tôn cười nói: “Hôm nay em gái tự tay làm cơm đấy.”
Lâm Kiêu kéo ghế ra ngồi xuống, nghe vậy thì ngẩng đẩu nhìn Kinh Trập một cái.

Kinh Trập nhỏ giọng giải thích: “Chỉ có hai món là do em làm thôi.” Cô không chắc chắn nói: “Có lẽ… vẫn có thể ăn được.”
Trần Mộc Dương “wow” lên một tiếng: “Kinh Trập, cậu đa-zi-năng thật đấy, nhưng sau này không thể để thằng con trai nào được lợi như vậy.

Lúc yêu đương cậu phải lười biếng một chút.

Giống như chị gái vô dụng của tớ ấy, cả ngày chẳng rớ tay làm việc gì, chỉ ngồi chễm chệ sai anh rể tớ làm cái này cái kia, còn dịu dàng động viên anh rể tớ là không có gì là không thể học, sau đó anh rể tớ bèn chăm chỉ học tập.

Đây là một chiêu rất khôn ngoan! Đàn ông ấy mà nếu nhàn rỗi quá rất dễ sinh hư, cậu phải khiến cho anh ta bận rộn…”
Lâm Kiêu nghe vậy, nhịn không được chọc chọc khuỷu tay vào người cậu ta: “Cậu cứ nói nhiều như vậy coi chừng không tìm được bạn gái đấy.”
Trần Mộc Dương bĩu môi.
Kinh Trập khó hiểu mỉm cười, hình như hơi bị lạc đề rồi.
Cả bữa cơm chỉ nghe thấy Trần Mộc Dương bô bô cái miệng, Lâm Kiêu thực sự rất muốn đóng gói cậu ta lại rồi ném ra ngoài.

Lúc cơm nước xong xuôi, cậu ta còn giả bộ hỏi một câu: “Thiếu gia, rốt cuộc cậu có đi xem phim với tớ không vậy? Nếu cậu không đi…”
Nghe vậy, đồng tử của Lâm Kiêu hơi co rụt lại: “Đi…”
Trần Mộc Dương nghẹn họng: “Gì?”
Lâm Kiêu giật giật khóe miệng, quắc mắt lườm cậu ta, trong ánh mắt đều là: Bớt diễn trò trước mặt tớ đi.
Trần Mộc Dương ôm hận, ở dưới bàn ăn giơ chân đạp cho Lâm Kiêu một cái, sau đó mới hỏi: “Kinh Trập, cậu đi không? Tớ bao nguyên một phòng VIP, đủ chỗ cho sáu người vào xem, không đi cũng rất lãng phí.”
Kinh Trập nghe xong chỉ nghĩ đến chuyện không được lãng phí, cô do dự liếc mắt nhìn Lâm Kiêu, giống như đang hỏi: Em có nên đi không?
Mặc dù quan hệ của cô và Lâm Kiêu không phải quá thân thiết, nhưng lúc gặp phải chuyện, người mà cô tin tưởng nhất vẫn luôn là anh.
Lâm Kiêu bị cô nhìn đến mức tim đập thình thịch, nhíu mày nói: “Em nhìn tôi làm gì, muốn đi thì đi thôi.”
Thế là Kinh Trập bèn gật đầu.
Trần Mộc Dương vỗ tay: “Quá tốt.”
Chỉ là người nào đó trong lòng vô cùng khó chịu.

Trong lúc đợi Kinh Trập đi thay quần áo, Trần Mộc Dương nắm lấy cổ áo của Lâm Kiêu: “Thiếu gia, hai người chúng ta có phải nên cạnh tranh công bằng không?”
Lâm Kiêu gạt tay cậu ta ra: “Nếu tớ không đi, cậu nghĩ là em ấy có thể ra ngoài cùng cậu sao?”
Trần Mộc Dương há miệng thở dốc: “Hình như cũng đúng.”
Lâm Kiêu cau chặt mày, sớm biết như vậy anh không đồng ý đi thì hơn.
Lúc Kinh Trập ra cửa, cô xách theo một chiếc túi do mình tự may lấy, hoàn toàn tự nhiên không gây ô nhiễm môi trường, chỉ có điều nhìn khá là thô ráp, tuy không thể nói là xấu nhưng nhìn thế nào vẫn thấy quái quái, tóm lại là rất thu hút sự chú ý của người khác.
Lâm Kiêu đã nhịn cô rất lâu, lúc lên xe nhịn không được nữa bèn hỏi cô một câu: “Em nghiêm túc theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường đến vậy sao?”
Kinh Trập nghe không hiểu, lắc đầu nói: “Cũng chưa hẳn.”
Anh sờ sờ túi xách của cô: “Cái này em tự làm à?”
Kinh Trập gật gật đầu, túi xách này là do cô tái chế từ quần áo cũ bị bỏ đi.
Lâm Kiêu muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nghẹn không nói ra lời, anh vừa cảm thấy thẩm mỹ của mình bị ảnh hưởng, lại vừa cảm thấy mắc mớ gì mình đi quản nhịp sống cá nhân của cô!
Mặc dù thiếu gia rất ghét những người hay chỉ tay năm ngón, cũng rất ghét chỉ tay năm ngón vào người khác hoặc đưa ra phương án giải quyết thay họ, nhưng nếu để anh nói thì anh sẽ nói: Tôi mua cho em cái túi xách khác nhé!
Nhưng nói như vậy không phải rất quái gở sao? Vì thế anh rất khó chịu trong lòng.
Kinh Trập thấy anh nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, cô lại nhớ tới lần trước anh hỏi cô muốn xin một con thỏ con, nhịn không được thử hỏi thăm dò một câu: “Anh… muốn sao?”
Lâm Kiêu lập tức giơ tay xua xua, lắc đầu nói: “Cảm ơn, tôi không muốn.” Nhưng lại sợ bản thân ghét bỏ quá rõ ràng, anh lại nói thêm một câu: “Tôi thích con thỏ kia của em hơn.”
Trần Mộc Dương đang cúi đầu liên hệ với quản lý của rạp chiếu phim tư nhân, nghe vậy thì ngẩng đầu hỏi: “Thỏ, thỏ gì cơ?”
Kinh Trập nói: “Hôm nào tớ sẽ tặng cho các cậu.”
Các cậu…
Lâm Kiêu khó chịu: “Cậu ta không cần đâu.”
Trần Mộc Dương suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì chứ?”
Lâm Kiêu ấn cậu ta ngồi xuống: “Tớ không thích dùng đồ giống với cậu.” Nói xong lại nhìn Kinh Trập: “Tôi muốn một cái độc nhất vô nhị, nếu em đã tặng tôi rồi thì không được tặng cho người khác nữa.”
Kinh Trập chưa từng thấy người có nhiều tật xấu như vậy nhưng cô vẫn gật gật đầu.
Trần Mộc Dương vén tay áo lên chuẩn bị đấu võ mồm 300 hiệp với thiếu gia, nhưng thiếu gia chỉ giơ một ngón tay lên nói: “Của cậu thì đợi đồ do nghệ nhân làm đi.”
Trần Mộc Dương bị tiền tài mua chuộc, thành thật ngồi lại chỗ của mình.
Kinh Trập tuy không biết đồ do nghệ nhân làm là cái gì, nhưng cô cũng đoán chắc hẳn là rất đắt.

Anh thế mà lại dùng một đồ vật rất đắt để đổi lấy một con thỏ con làm thủ công không cần phải bỏ tiền ra.

Cô không nhịn được chọc chọc Lâm Kiêu: “Anh từ nhỏ…đã không biết tính rồi sao?”
Vẻ mặt cô nghiêm túc như đang muốn hỏi: Có phải đầu óc anh từ nhỏ đã bị nước vào không?
Cô còn sợ lời mình nói kích thích đến anh, vì thế nên giọng nói nhỏ đến mức Trần Mộc Dương cũng không nghe thấy được.
Lâm Kiêu cũng phải ghé sát tai vào để nghe, sau đó anh nhỏ giọng đáp lại cô: “Phạm pháp à?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương