Tìm Trăng Đáy Nước
87: Công Dã Traag


Tháng Năm, bằng lăng dịu dàng khoe sắc, từng chùm hoa tím mong manh bung nở, cánh hoa nhẹ như giấy lung lay trong gió.

Tuyến đường Cộng Hoà và dọc bờ kênh Nhiêu Lộc nhờ sắc tím trở nên lãng mạn hơn, đằm thắm hơn.Uyển Nhi thích bằng lăng, năm nào mùa hoa nở rộ cũng đem máy ảnh ra ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời.

Nhưng năm nay, nhìn bằng lăng nở, trong lòng cô chợt hoảng hốt.

Tháng Năm đến, năm học sắp kết thúc, Uyển Nhi biết thời gian cô gần An Nhiên chỉ còn tính bằng những ngày ít ỏi, mong manh như cánh bằng lăng kia.Nhiều lần Mạc Anh Khôi đưa Uyển Nhi về, gặp Lý Minh Trí.

Anh chỉ thờ ơ nhìn cô, không biểu lộ cảm xúc gì, giống như không nhìn thấy cô, hoặc chỉ xem cô như người xa lạ.

Dù biết con người này đã không còn để mắt đến mình, Uyển Nhi vẫn nghe tim mình đau nhói.

Uyển Nhi đâu biết rằng giấu bên trong vẻ lạnh lùng ấy, trái tim Lý Minh Trí cũng chua xót như cô.

Anh muốn giữ lại lòng kiêu hãnh của mình, chỉ có thể bày ra thái độ thờ ơ nhìn Mạc Anh Khôi săn đón Uyển Nhi.


Hai con người, đều mang trong mình sự tự tôn quá cao, tình cảm dành cho đối phương vẫn tràn đầy, chỉ vì hiểu lầm mà trở nên xa cách vạn dặm, thật đáng tiếc.Gần đây việc điều tra của Mạc Anh Khôi có những tiến triển mới, đã tra ra được nơi Dương Phước An làm việc và sống sau khi rời mái ấm vô Sài Gòn.

Ban đầu cô ấy phụ quán ăn, sau làm thu ngân cho một cửa hàng tiện lợi.

Uyển Nhi dành hầu hết thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình đi cùng Mạc Anh Khôi để tìm hiểu, hỏi thăm, tìm những người từng gặp, từng biết Dương Phước An để biết về cuộc sống của chị ấy.Thì ra mười một năm trước lúc mới vô Sài Gòn được vài tháng, chị ấy yêu một người đàn ông đi giao hàng ở quán ăn.

Thời gian đó Uyển Nhi mới mười sáu mười bảy tuổi, đang lo chuyện học hành, ít liên lạc với Dương Phước An, lại còn quá nhỏ nên chị ấy không có dịp tâm sự với cô.

Uyển Nhi đoán có lẽ là do chân ướt chân ráo vô thành phố, không nơi nương tựa, gặp được người quan tâm giúp đỡ mình, khiến Dương Phước An động lòng.Sau hơn một năm hai người họ chia tay.

Sau đó Dương Phước An mới phát hiện mình có thai.

Chị ấy đã quyết tâm giữ lại đứa trẻ, vì đây là tình máu mủ duy nhất của chị ấy.

Dương Phước An nghỉ làm chỗ cũ, chuyển sang làm thu ngân cho cửa hàng tiện lợi, chờ ngày sinh nở.

Nhưng ông trời thật không chiếu cố chị ấy.

Lúc gần sinh, chị ấy bị thai lưu, khi mổ lấy bé gái ra đã không còn hơi thở.

Nhìn đứa trẻ như đang ngủ say, chị cứ ôm vào lòng, mong dùng hơi ấm của mình giành lại sự sống cho con.

Nhưng trái tim đứa bé mãi không có nhịp đập.Dương Phước An bị đả kích, hoảng loạn một thời gian mới bình tâm trở lại, tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt của mình.

Lúc này Dương Phước An xin nghỉ làm, chuyển chỗ ở đi nơi khác.

Nhưng nơi đâu thì Mạc Anh Khôi chưa tra ra được, những thông tin đều biến mất một cách vô lý.


Đây cũng chính là thời gian gia đình Ngô Uyển Nhi gặp biến cố, ba mẹ bị tai nạn, nằm liệt rồi qua đời.

Dù chưa tra ra thông tin, nhưng Uyển Nhi tin rằng, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này của Dương Phước An cũng là chuyện của Ngô Uyển Nhi.Những thông tin mới điều tra được khiến Ngô Uyển Nhi như rớt từ trên trời xuống, cảm giác hụt hẫng không thể diễn tả thành lời.

Đứa bé con của Dương Phước An không tồn tại, tất cả những gì cô làm trong sáu năm nay chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi.

Lý Minh Trí, Lý An Nhiên tất cả đều không liên quan gì đến Dương Phước An cả.

Nghĩ cũng đúng thôi, một người ở tít trên cao như Lý Minh Trí, sao có thể phát sinh tình cảm với Dương Phước An đến mức có con.

Điều này trước đây Mạc Anh Khôi đã từng nghi vấn, nhưng Uyển Nhi cứ bám lấy niềm tin này mà lao vào cuộc tìm kiếm, hoá ra chỉ là công dã tràng mà thôi.Chính vì Lý Minh Trí và Lý An Nhiên không liên quan gì đến Dương Phước An, nên Lý Minh Trí mới cho rằng chuyện Uyển Nhi đang làm là một trò lừa, là bằng chứng nguỵ tạo để đối phó với gia đình anh.

Uyển Nhi luôn ôm hy vọng tìm ra sự thật để minh oan cho mình, để đường hoàng đứng trước mặt Lý An Nhiên mà nhận cháu.

Giờ không có cơ hội nữa, Ngô Uyển Nhi vẫn là người đầy tâm cơ trong con mắt của Lý Minh Trí.Ngô Uyển Nhi không biết Mạc Anh Khôi đã đưa mình trở về nhà như thế nào.

Cô vẫn còn sốc với thông tin này, biết được sự thật mà cô còn mơ hồ hơn khi chưa biết gì.An Nhiên đang trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ thấy cô, chạy ào ra như một cơn gió.“Cô Uyển Nhi, hôm nay con tổng kết năm học, con được phần thưởng rất to nè.” An Nhiên líu lo ôm phần quà to đùng và tờ giấy khen khoe với cô, gương mặt lấp lánh ánh sáng.Uyển Nhi lấy lại tinh thần, ôm An Nhiên thật lòng khen ngợi: “An Nhiên của cô giỏi quá.

Con phải duy trì phong độ nha.” Nói rồi Uyển Nhi kéo An Nhiên ôm thật chặt vào lòng.An Nhiên như cảm nhận được tâm sự nặng nề của Uyển Nhi, bé lấy tay xoa gương mặt Uyển Nhi, hỏi: “Cô có chuyện gì buồn sao?”Uyển Nhi nghĩ, sự thật đã là như vậy, lý do cô ở lại đây cũng không còn.


An Nhiên cũng kết thúc năm học, đã đến thời điểm cô rời khỏi đây.

Uyển Nhi vuốt tóc An Nhiên nói:“Giờ cô cần tập trung để hoàn thành kỳ tốt nghiệp, để có được phần thưởng to như An Nhiên.

Nên cô sẽ không dạy An Nhiên nữa, ba con sẽ tìm người thay cho cô.

Cô cũng không ở đây nữa.”Nói đến đây, Uyển Nhi không kiềm được xúc động, giọng nghẹn ngào.

Những lời này thật nhẹ, nhưng khi thốt ra, trái tim cô nặng trĩu.

Cố gắng trấn tĩnh, để cho An Nhiên không buồn, Uyển Nhi cười nói: “Khi nào rảnh, cô đến chơi với An Nhiên nha.”An Nhiên khóc lóc không chịu, giận dỗi bỏ chạy vào nhà.

Uyển Nhi nhìn theo bé, phát hiện Lý Minh Trí từ lúc nào đứng cách đó không xa, đang nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lẽo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương