Tìm Trăng Đáy Nước
86: Dầm Mưa


Hôm nay chỗ đàn nghỉ, Uyển Nhi từ trường về thẳng nhà.

Lúc cô đạp xe về, trời giăng sấm chớp đì đùng, gió thổi rát vào mặt, lá cây bay đầy trên không trung, báo hiệu một cơn mưa to đang đến.

Những hạt mưa to nặng ào ạt rơi xuống, thốc vào mặt Uyển Nhi, đau rát.

Gió lớn quá, cô chỉ biết cố hết sức đạp xe thật nhanh về nhà.

Hôm nay Uyển Nhi không mang theo áo mưa, cũng không muốn dừng lại mua, chỉ lấy túi nilon gói chiếc cặp vào, còn bản thân mình cứ để mặc nước mưa tưới tắm lên người, ướt sũng.

Lúc trước Uyển Nhi hay khinh bỉ những người tự hành hạ bản thân vì một chuyện buồn nào đó.

Giờ đây, cô đã hiểu cảm giác, lấy cơn đau bên ngoài để tạm quên nỗi đau bên trong.Về đến nhà, anh bảo vệ thấy Uyển Nhi chật vật như vậy, định tìm dù che cho cô.

Cô chỉ cười đáp: “Cảm ơn anh, tôi ướt cả rồi, không cần che nữa đâu.”Hiện giờ là bảy giờ ba mươi, giờ học đàn của Lý An Nhiên đã kết thúc, nhìn thoáng qua màn mưa, phòng khách vẫn sáng đèn, có mấy người ngồi ở đó, chắc là Nguyễn Nguyễn Tú Văn ở lại tránh mưa, Lý Minh Trí và Lý An Nhiên ngồi cùng.

Nghĩ người trong nhà có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, Uyển Nhi cố chạy nhanh, đi đường vòng, tránh xa nơi ấm cúng mọi người đang ngồi vui vẻ bên trong.Về được đến phòng, Uyển Nhi lần tìm chìa khoá trong chiếc cặp nhưng không có.


Có lẽ trong lúc chạy vội, cặp nghiêng, rớt mất chìa khoá rồi.

Chìa khoá dự phòng thì ở nhà chính, Uyển Nhi không muốn sang đó vào lúc chật vật này.

Cô gọi cho cô Năm, điện thoại cô ấy hết pin.

Uyển Nhi đứng trước hành lang một lúc, từng cơn gió đem theo những hạt mưa thổi tới tấp vào người, lạnh run.

Cô đội mưa lọ mọ dò dẫm đi ngược lại đường cũ, tìm chìa khoá.Ngồi trong phòng khách, Lý Minh Trí nhìn thấy Uyển Nhi ngay từ lúc cô vừa bước qua khỏi cổng.

Qua màn mưa trắng xoá, anh chỉ thấy cô chạy vội về, ướt sũng.

Nghĩ cô lại giở trò thương cảm cho anh xem.

Một lúc sau Lý Minh Trí lại thấy Uyển Nhi đi ngược trở ra, đội mưa dò dẫm vừa đi vừa tìm gì đó.

Anh nghĩ ngay đến chìa khoá, nếu là vật khác, có thể đợi mưa tạnh hẳn tìm, chỉ có chìa khoá cô phải tìm để vô được phòng.

Lý Minh Trí bỗng thấy tức giận, sao cô không vô nhà chính để lấy chìa khoá dự phòng, vì không muốn nhìn thấy anh sao.

Anh lại quên rằng, chính anh đang ngồi yên ấm trong nhà bên cạnh người đẹp, còn Uyển Nhi ướt sũng từ đầu đến chân, quần áo dính cả vào người, làm sao có thể tự nhiên như không mà bước vô gặp mọi người.Lý Minh Trí trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa giận dữ.

Từ lâu rồi, trừ giờ dạy cho An Nhiên, Uyển Nhi không buồn đặt chân vô nhà chính, không gặp anh lấy một lần.

Cô đã bày trò khổ nhục kế sao không diễn cho trót, nếu cô xuống nước năn nỉ anh, anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Anh đưa Nguyễn Nguyễn Tú Văn về dạy cho An Nhiên, một phần để xem phản ứng của cô.

Nhưng cô thì sao, anh yêu cầu gì làm đó, ngoan ngoãn đến mức làm anh tức điên.

Thời gian này, Uyển Nhi đi lại với Mạc Anh Khôi nhiều hơn.


Có lẽ sắp rời khỏi căn nhà này.Càng nghĩ Lý Minh Trí càng giận.

Anh mặc kệ cô, ngoài mặt điềm tĩnh uống trà, nghe Nguyễn Nguyễn Tú Văn kể chuyện.

Nhưng mắt không hiểu sao cứ nhìn ra bên ngoài, thấy Uyển Nhi vẫn dò dẫm tìm.

Cuối cùng không chịu nổi, Lý Minh Trí đi vào bếp tìm cô Năm, nói: “Cô ra ngoài xem Uyển Nhi làm sao.”Cô Năm lúc này mới nhìn ra cửa sổ, giật mình, lấy dù chạy vội ra.

Một lát sau cô Năm trở vô mang chìa khoá đưa cho Uyển Nhi.

Thấy Uyển Nhi đã tái nhợt, cô Năm lo lắng giục Uyển Nhi: “Con mau về phòng thay quần áo và sưởi ấm kẻo cảm lạnh.”Uyển Nhi gật đầu, đưa tay vuốt nước mưa chảy tràn trên gương mặt, quay người trở về phòng.

Cô Năm không yên tâm, vô bếp nấu nước gừng, đem dầu tràm, lấy thêm chăn, mang sang giúp Uyển Nhi làm ấm người.Lý Minh Trí ngồi nhìn mọi việc cô Năm làm, đoán được cô Năm giúp Uyển Nhi làm ấm.

Anh chỉ im lặng ngồi nhìn mà không hỏi để cô Năm đỡ phân tâm lo chăm sóc Uyển Nhi.Tám giờ ba mươi, Tú Văn ngồi bên nhắc nhở anh: “Đến giờ ra sân bay rồi”.Lý Minh Trí, Tú Văn và một số người nữa của hai tập đoàn có chuyến công tác nước ngoài.

Chiều nay Tú Văn đến dạy An Nhiên xong, ngồi nán lại để đi cùng Lý Minh Trí cho tiện.

Lý Minh Trí nhìn đồng hồ, đứng dậy mà lòng lo lắng cho Uyển Nhi.

Mắt nhìn về phía phòng cô, chỉ thấy bóng dáng bận rộn của cô Năm phản chiếu trên màn, chắc là đang ủ ấm cho cô ấy.Uyển Nhi được cô Năm chăm sóc xong, nằm cuộn tròn trong chăn, mê man ngủ.


Buổi tối cô hơi sốt, tự lê tấm thân mệt mỏi đi pha thuốc hạ sốt uống, lấy khăn đắp cho mình, rồi chập chờn ngủ thiếp đi.

Trong mơ cô thấy ba mẹ ân cần chăm sóc cô, vỗ về cho cô ngủ.

Cô lẩm bẩm: “Ba, mẹ, con gái thấy cô đơn quá.”Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Uyển Nhi giơ tay chạm phải một bàn tay to lớn, cô nắm lấy áp vào mặt mình, nghĩ là bàn tay của ba cô trong mơ.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay ấy.

Lý Minh Trí để yên cho Uyển Nhi ấp tay mình lên mặt cô, cảm nhận giọt nước mắt buồn tủi của cô, nghe lòng mình đau thắt: “Ngô Uyển Nhi, rốt cuộc tôi phải làm sao với em đây?”Lúc tối ra tới sân bay, làm xong thủ tục, trong lúc ở phòng chờ anh gọi về cho cô Năm định hỏi thăm tình hình của Uyển Nhi.

Nhưng điện thoại cô Năm hết pin, không nói chuyện được.

Lý Minh Trí cứ nhấp nhổm không yên, cuối cùng, anh nói mọi người đi trước.

Anh mua lại chuyến bay vào sáng sớm hôm sau.

Trong đêm quay trở về nhà, ngồi bên giường trông Uyển Nhi, nhìn thấy cô thổn thức, trái tim tưởng đã nguội lạnh của anh thoáng xốn xang..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương