Tìm Trăng Đáy Nước
83: Chạm Mặt


Dạo gần đây hai tập đoàn Lý Minh và Nguyễn Nguyễn hợp tác nhiều hạng mục, Lý Minh Trí và Tú Văn thường xuyên gặp nhau, trong công ty lẫn bên ngoài.

Trong công ty bắt đầu xuất hiện lời đồn về hai người, nào là “Trai tài gái sắc”, “Xứng lứa vừa đôi”, “Hổ mọc thêm cánh”, “Vẽ rồng thêm mắt”… Đến nỗi mẹ anh, bà Lan Anh ở nước Mỹ xa xôi còn gọi về hỏi xa gần:“Minh Trí à, con thấy con bé Nguyễn Nguyễn Tú Văn đó thế nào? Mẹ biết nó từ lúc nhỏ, gần đây nó công tác bên đây có ghé thăm mẹ.

Nhìn là biết nó có tình cảm với con.

Hai gia đình cũng hợp nhau.

Con có thể mở lòng, hoặc để tâm một chút nhé.”Lý Minh Trí chỉ ậm ờ cho qua.

Biết Tú Văn từ lúc nhỏ, nhìn cô ấy thay đổi thành thiếu nữ rồi thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ, trong lòng anh chỉ xem Tú Văn như em gái nhỏ của mình.Tối Chủ Nhật, Tú Văn hẹn anh đi ăn để bàn công chuyện, sáng mai thứ Hai cần chốt phương án để làm việc với bên thứ ba.

Lý Minh Trí lại có hẹn trước với An Nhiên, dẫn con gái đi chơi.

Đắn đo một hồi, Lý Minh Trí quyết định đưa An Nhiên theo:“Hôm nay con gái đi bàn công chuyện cùng ba nha.”An Nhiên nghe mà háo hức, vâng dạ gật đầu.

Giờ bé khá dạn dĩ, không sợ người lạ nữa.


Nhắc đến đây, Lý Minh Trí lại nghĩ về Uyển Nhi.

Lâu rồi anh không gặp cô ấy.

Đúng là, dù hai người ở cùng một nhà, nếu không có lòng thì vẫn không thể gặp nhau.Lý Minh Trí và Nguyễn Nguyễn Tú Văn hẹn nhau ở của khách sạn Caravelle, ngồi dưới sảnh, nhìn ra quảng trường Lam Sơn đang lên đèn rực rỡ.

Một Sài Gòn thu nhỏ hiện ra trước mắt, tráng lệ mỹ miều.

Lý Minh Trí có nói với Tú Văn là đưa An Nhiên theo, Tú Văn tinh tế tặng cho An Nhiên một bức tranh, vẽ hình bé gái bế một chú cún đáng yêu.

An Nhiên rất thích thú: “Con cảm ơn cô.

Con chó dễ thương quá.”“Con thích là cô vui rồi.

Đây là tranh cô vẽ, con chó cô nuôi được vài năm.

Nếu con thích hôm nào có dịp cô dắt chó theo cho con chơi cùng.” Tú Văn mỉm cười duyên dáng nói.“Cô cũng học vẽ à.

Giống cô giáo của con.” An Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, trong thâm tâm của bé, chỉ có mỗi cô Uyển Nhi là biết vẽ mà thôi.“Cô có học vẽ lúc ở Nhật.

Con cũng đang học vẽ sao, cô giáo đến dạy kèm à?” Tú Văn vui vẻ bắt chuyện cùng An Nhiên.“Dạ, cô dạy con đàn, vẽ, dạy đủ thứ luôn.

Cô giáo ở trong nhà con.” An Nhiên hãnh diện khoe, ánh mắt lấp lánh.Tú Văn nghe An Nhiên trả lời như thế thì khá ngạc nhiên, nhìn sang Lý Minh Trí vẻ thắc mắc.

Nãy giờ Lý Minh Trí ngồi im nhìn hai người làm quen nhau, nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Tú Văn, anh chỉ im lặng vẻ không liên quan.

Tú Văn là người giao tiếp giỏi, nhìn thì hiểu ngay là anh không muốn trả lời về cô giáo này nên cô khôn khéo chuyển đề tài, bắt đầu nói về chuyện làm ăn.Bất chợt An Nhiên reo lên: “Cô Uyển Nhi kìa.”Lý Minh Trí và Nguyễn Nguyễn Tú Văn nhìn theo hướng chỉ của An Nhiên, Uyển Nhi xuất hiện ngay cửa chuẩn bị bước vào, bên cạnh cô còn có người đàn ông lần trước anh thấy trước nhà, Mạc Anh Khôi.

Mắt Lý Minh Trí ánh lên tia ghen tị lẫn tức giận.Người lớn còn chưa kịp phản ứng thì An Nhiên đã lạch bạch chạy đến nắm tay Uyển Nhi, cười nói vui vẻ.

Uyển Nhi nhìn theo hướng An Nhiên chạy tới, trông thấy Lý Minh Trí đang ngồi cạnh một cô gái cực kỳ xinh đẹp, kiêu sa, khí chất tiểu thư vương giả.

Trông hai người như tiên đồng ngọc nữ.


Lòng Uyển Nhi chợt thắt lại.Nguyễn Nguyễn Tú Văn nhìn thấy Mạc Anh Khôi, nhận ra người quen, cô tươi cười vẫy tay chào.

Không còn cách nào khác, Uyển Nhi đành theo Mạc Anh Khôi đến bàn chào hai người.“Mạc Anh Khôi, thật vui được gặp anh ở đây.” Tú Văn duyên dáng chìa tay ra bắt tay với Mạc Anh Khôi.

Bàn tay trắng nõn, được chăm sóc công phu, mỗi móng tay đính đá tỉ mỉ, như một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt.“Rất vui được gặp cô, Tú Văn.” Mạc Anh Khôi nồng nhiệt bắt tay lại.“Đây là…”Tú Văn đưa mắt nhìn Uyển Nhi, vẻ tò mò, cô đang nghĩ Uyển Nhi là người yêu của Mạc Anh Khôi, trong lòng thầm đánh giá người con gái trước mặt.

Phụ nữ, luôn muốn mình nổi bật nhất, xinh đẹp nhất, thu hút nhất.

Mà cô gái này, ăn mặc đơn giản, không trang điểm cầu kỳ, không trang sức rườm rà, vẫn toát lên khí chất thanh cao, ngọt ngào, tri thức.

So với Tú Văn hoàn toàn đối lập, nhưng không vì thế mà thua kém, mỗi người mỗi vẻ, khiến Tú Văn có chút hiếu kỳ.“Đây là bạn từ thời phổ thông của tôi, Ngô Uyển Nhi, cô ấy là một hoạ sĩ, còn là một nghệ sĩ dương cầm.” Mạc Anh Khôi vui vẻ giới thiệu, không giấu được vẻ tự hào.Uyển Nhi nghe nhắc đến tên mình, khẽ gật đầu chào Tú Văn theo phép lịch sự.

Ánh mắt cố gắng không nhìn vào Lý Minh Trí.Lý Minh Trí từ lúc thấy Uyển Nhi, ngồi im không tỏ thái độ gì, kỳ thực trong lòng anh đang xuất hiện nhiều cảm xúc, vui mừng vì nhìn thấy cô, ghen tị khi cô đi với người khác.“Đây là Mạc Anh Khôi, là giám đốc trẻ tài ba, đang hợp tác với công ty em.

Còn đây là Lý Minh Trí, là tổng giám đốc tập đoàn Lý Minh.” Tú Văn uyển chuyển giới thiệu hai người đàn ông với nhau.Mạc Anh Khôi lịch sự gật đầu chào.

Anh nghe nhiều về Lý Minh Trí, trong giới kinh doanh lẫn những chuyện liên quan đến Uyển Nhi, Dương Phước An, nhưng trước giờ chưa gặp.

Giờ đây, trước mặt anh là người đàn ông ngạo nghễ, có phần thờ ơ, lạnh lùng đúng như thiên hạ đồn thổi.Lý Minh Trí cũng thầm đánh giá Mạc Anh Khôi.

Lịch lãm, nồng nhiệt, giỏi giao tiếp, đúng kiểu người tự thân lập nghiệp.Mạc Anh Khôi ung dung đưa tay ra bắt tay Lý Minh Trí: “Chào anh.


Nghe danh đã lâu.”Lý Minh Trí chỉ thờ ơ gật đầu, bắt tay đáp lễ.

Ánh mắt thì đặt trên người Ngô Uyển Nhi, từ đầu đến giờ im lặng đứng một bên, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình trong mắt người khác.

Uyển Nhi cảm nhận được ánh mắt của anh, ra sức nhìn chỗ khác, vành tai thoáng ửng hồng.“Cô Uyển Nhi, cô cũng đến đây sao? Nếu biết vậy chúng ta cùng đi thì vui biết mấy?” Giọng nói thỏ thẻ của An Nhiên vang lên, mọi người đưa mắt nhìn Uyển Nhi.“Đây là cô giáo Uyển Nhi của con.” An Nhiên thấy vậy hãnh diện giới thiệu.Ánh mắt Nguyễn Nguyễn Tú Văn khẽ trầm xuống, cô gái ngọt ngào này là cô giáo của An Nhiên sao, là người vừa nãy An Nhiên nói ở lại nhà Lý Minh Trí.

Một chút lo lắng ánh lên khoé mắt Tú Văn.

Nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười:“Chào chị, lúc nãy nghe An Nhiên nói về chị rất nhiều.

Em cũng biết qua đàn, vẽ, hy vọng có cơ hội được chị chỉ giáo.”Uyển Nhi không quen nghe lời khách sáo, chỉ mỉm cười đáp lời: “Là Anh Khôi giới thiệu quá.

Tôi chưa tốt nghiệp, chưa tính là hoạ sĩ, chỉ dạy mấy đứa trẻ con.

Còn đàn thì tôi có học cho biết chứ không theo trường lớp gì.

Thật ngại.”Lý Minh Trí vẫn không lên tiếng, toàn bộ sự tập trung của anh đều đặt lên người Uyển Nhi, khiến cô dù không trực tiếp nhìn, vẫn cứ lúng túng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương