Tìm Trăng Đáy Nước
78: Lòng Chợt Lạnh Như Nắm Tro Tàn


Uyển Nhi và Mạc Anh Khôi không biết rằng ở một góc khuất trong quán, có một đôi mắt luôn dõi theo hai người.

Khi họ vừa vào quán, Lý Minh Trí cũng vào theo cửa khác.

Để tránh bị phát hiện, anh chọn ngồi ở một góc khuất trong quán, vờ đọc báo để che đi gương mặt.

Vì khoảng cách xa, anh không nghe được nội dung câu chuyện, chỉ nhìn thấy cảnh Uyển Nhi đưa điện thoại cho Mạc Anh Khôi xem, rồi hai người túm lại cùng thảo luận.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Minh Trí nghĩ rằng, Mạc Anh Khôi chính là đồng bọn của Uyển Nhi, hai người đang bàn luận về những gì Uyển Nhi vừa tra được.

Đúng là Uyển Nhi có âm mưu với An Nhiên và nhà anh thật rồi.Cơn giận như nhấn chìm Lý Minh Trí, tay cầm báo mà run lên vì cảm giác bị dối lừa.

Mấy ngày trước, khi nhìn camera, dù thực hiện mọi biện pháp đề phòng Uyển Nhi, nhưng thâm tâm anh vẫn nuôi hy vọng, là anh hiểu nhầm Uyển Nhi, cô ấy có nỗi khổ nào đó chưa tiện tỏ bày.

Giờ hiện thực phơi bày trước mắt, anh cảm thấy mình là gã đàn ông ngu ngốc nhất trên đời, đã bị cô đùa bỡn.


Vậy mà anh còn cho rằng Uyển Nhi là người con gái thánh thiện, nhân hậu nhất mà anh từng gặp, rằng tình cảm cô dành cho An Nhiên là chân thành.

Nhớ lại lời tỏ tình của mình hôm sinh nhật, nhìn người đàn ông anh tuấn đang nói cười cùng Uyển Nhi, anh vừa thẹn vừa giận, bất giác đấm mạnh vào bàn.“Uyển Nhi, tôi xem cô còn giở trò gì nữa?”Lý Minh Trí gọi điện thoại cho cô Năm, dặn cô cần để mắt đến An Nhiên nhiều hơn, không được để An Nhiên một mình với Uyển Nhi.

Cô Năm nghe mà chưa hiểu chuyện gì.

Chỉ biết vâng dạ, lòng đầy thắc mắc không biết hỏi ai: “Sao tự nhiên lại như vậy.

Cô Uyển Nhi trước giờ vẫn yêu thương An Nhiên mà ta? Giờ đề phòng cả cô ấy luôn sao?”Nhớ lại tuần rồ về quê đám giỗ, đúng ra còn một ngày nữa mới lên, nhưng Lý Minh Trí gọi điện nói cô lên gấp.

Bình thường cậu ấy không như vậy, chẳng lẽ là mấy ngày cô đi, ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Thôi thì cứ làm theo lời cậu chủ vậy.Uyển Nhi và Mạc Anh Khôi rời khỏi một lúc rồi mà Lý Minh Trí vẫn ngồi lặng im ở đó.

Anh cần ổn định cảm xúc của mình để có thể đối mặt với Uyển Nhi, để cư xử bình thường với cô, để cô không cảnh giác.

Trông thấy tia nắng cuối cùng đã tắt, phố xá lên đèn, Lý Minh Trí mới đứng lên trở về nhà.Trước đây, khi chưa có Uyển Nhi đến, mỗi ngày anh cố về sớm là vì An Nhiên, sợ con gái một mình buồn tủi, ngóng trông ba.

Từ khi Uyển Nhi đến dạy, anh tranh thủ về sớm, đôi khi đem việc về nhà chỉ để gặp cô lúc vừa dạy An Nhiên xong, để chào cô, tiễn cô ra cổng.

Sau khi Uyển Nhi dọn về ở trong nhà, anh càng thu xếp về sớm, để ăn bữa cơm vội cùng cô, hoặc đưa cô đi đàn.

Mới gần hai tháng mà điều đó đã thành thói quen của anh, như từ lâu lắm.

Còn giờ đây, anh chỉ muốn đi đâu đó để không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả dối của cô.

Từ bỏ một thói quen thật không dễ dàng, anh cần phải làm điều không dễ dàng đó.Về đến nhà, thấy Uyển Nhi đang dọn cơm cùng cô Năm, An Nhiên xoắn xuýt một bên.

Lý Minh Trí tươi cười bước vào: “Cả nhà đang ăn cơm sao?”An Nhiên chạy đến ôm anh, phụng phịu: “Lúc đi ba nó về sớm chơi với con và cô Uyển Nhi.

Cuối cùng cô Uyển Nhi đi, ba cũng đi đâu mất.”Uyển Nhi nghe An Nhiên nói vậy, mỉm cười vuốt tóc bé: “Cô có hẹn, chẳng phải đã cố về sớm với An Nhiên rồi sao?”Vừa ngước lên, đụng phải ánh nhìn chăm chú của Lý Minh Trí, Uyển Nhi chợt thấy chột dạ, lảng tránh ánh mắt ấy, bắt sang chuyện khác: “Có cơm rồi, ăn cơm thôi.”Cả nhà ngồi vào bàn ăn.


Lý Minh Trí vẫn vui vẻ, bắt chuyện nói cô Năm kể về đám giỗ ở quê nhà.

Cô Năm nhiệt tình kể thật chi tiết, vậy là bữa cơm cũng trôi qua êm đẹp.***Sáng thứ Hai, như thường lệ Lý Minh Trí đưa Uyển Nhi và An Nhiên đến trường.

Uyển Nhi ngồi băng ghế sau cùng An Nhiên, Lý Minh Trí ngồi ghế phụ, hôm nay tài xế lái đưa cả nhà đi.

Sau khi An Nhiên vào lớp, trên xe còn lại Uyển Nhi và anh.

Lý Minh Trí giả vờ nhắm mắt, tựa đầu vào ghế.

Uyển Nhi ngồi sau tưởng là anh mệt, không nói gì thêm, chỉ mải mê ngắm nhìn bên ngoài.

Lý Minh Trí chỉ nhắm hờ mắt, khoé mắt vẫn nhìn thấy khuôn mặt thích thú của cô khi ngắm phố phường, giống như mọi lần, khiến con tim anh trào dâng những nỗi niềm khó tả.Cứ như vậy đến thứ Sáu, Lý Minh Trí cảm thấy quá mệt mỏi, anh quyết định lật bài ngửa với Uyển Nhi.

Buổi cơm tối, anh nói với cô: “Ngày mai thứ Bảy, em cho An Nhiên nghỉ nhé.

Anh đưa bé và cô Năm đi gặp người quen.

Em có muốn đi đâu không thì anh cho tài xế đưa đi?”Cô Năm và An Nhiên tròn mắt nhìn Lý Minh Trí, chưa nghe anh nói gì về việc này cả.


Cô Năm là người lớn, điều chỉnh tâm trạng được ngay.

Còn An Nhiên vẫn ngạc nhiên: “Đi đâu vậy ba.

Không có cô Uyển Nhi đi cùng sao?”Uyển Nhi nghe vậy, vội nói với An Nhiên: “Mai cô ở nhà làm bài.

An Nhiên đi chơi với ba và cô Năm vui vẻ nhé.”Rồi quay sang Lý Minh Trí, mỉm cười nhỏ nhẹ cất tiếng: “Mai em ở nhà, không đi đâu.

Anh không cần lo cho em.”Lý Minh Trí nhìn một lúc vào gương mặt của cô, nói với cô Năm: “Cô đưa chìa khoá nhà cho Uyển Nhi, để nhờ Uyển Nhi sắp xếp một chút, buổi tối cả nhà cùng ăn tối.”Rồi quay sang Uyển Nhi: “Nhờ em cắm ít hoa, tối anh mua thức ăn về, cả nhà cùng ăn.

Không phải nấu nướng gì.”Cô Năm chỉ biết vâng dạ.

Còn Uyển Nhi, lòng thầm vui, nghĩ sẽ có cả một ngày để tìm thêm manh mối.

Những cảm xúc lướt trên mặt Uyển Nhi, Lý Minh Trí đều trông thấy, lòng anh chợt lạnh như nắm tro tàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương