Tìm Trăng Đáy Nước
73: Thật Ra Anh Chỉ Là Đứa Trẻ To Xác


Sáu giờ, Uyển Nhi thức giấc.

Đêm qua cô ngủ ít, tâm trí khá mơ màng, thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, có chút hoảng hốt.

Mở mắt nhìn lại lần nữa, thấy tay chân mình đang ôm chặt cơ thể Lý Minh Trí, Uyển Nhi mới nhớ tối qua cô chăm sóc anh nên ở lại đây.

Cô chỉ muốn sưởi ấm anh, sau khi ngủ thì xem anh như cái gối mà ôm chặt thế này, nếu để Lý Minh Trí biết được, thật là xấu hổ.

Uyển Nhi lén nhìn, thấy Lý Minh Trí vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng nhấc chân, rút tay ra khỏi người anh.

Khẽ đưa tay sờ đầu anh thấy đã bớt nóng, chỉ còn âm ấm.

Cô rón rén rời khỏi phòng, xuống dưới bếp chuẩn bị bữa sáng và lo cho An Nhiên đi học.Cửa phòng vừa khép lại, Lý Minh Trí liền mở mắt.

Khi Uyển Nhi vừa thức giấc, dù cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhưng vẫn đánh thức Lý Minh Trí, có thể là vì thói quen tỉnh ngủ của anh, cũng có thể vì cơ thể mất đi vòng ôm của cô.

Biết cô sẽ ngại ngùng với cảnh thân mật này, anh giả vờ còn say ngủ, tránh cho cô một phen bối rối.Sáng nay Uyển Nhi nghỉ học.

Lý Minh Trí bệnh khiến cô không yên tâm, ở nhà chăm sóc cho anh.


Uyển Nhi vào bếp nấu cháo, vừa để cho An Nhiên ăn sáng, vừa để cho Lý Minh Trí ăn cho dễ tiêu.

Chuẩn bị cho An Nhiên đi học xong, Uyển Nhi mang cháo lên phòng cho Lý Minh Trí.Nhẹ đẩy cửa vào, Lý Minh Trí đã thức giấc.“Chào buổi sáng.

Tối qua thấy anh sốt cao quá nên em ở đây chăm sóc cho anh.” Uyển Nhi lên tiếng giải thích cho sự hiện diện của mình.“Chào buổi sáng.

Anh còn đang suy nghĩ sao mình lại nằm trong phòng.

Cảm ơn em, Uyển Nhi.” Lý Minh Trí nhìn Uyển Nhi cảm kích, cố nói sao cho khỏi ngượng ngùng.

Nhìn cô mang cháo nhẹ bước vào phòng sợ anh thức giấc, anh có cảm giác như cô là người vợ hiền, vừa lo cho chồng vừa lo cho con.“Anh thấy sao rồi?” Uyển Nhi đến bên giường, nhìn anh lo lắng.“Anh khoẻ hơn nhiều rồi.

Nằm nghỉ thêm một ngày nữa thì không sao.” Lý Minh Trí nắm tay Uyển Nhi, nói cho cô yên tâm.“Anh lúc nào cũng nói không sao.

Sáng qua mệt sao không nói với em.

Mãi đến khuya em mới phát hiện.

Nếu em không phát hiện, thật không biết giờ anh sao nữa.” Uyển Nhi nhớ lại cơn sốt của Lý Minh Trí tối qua mà sợ hãi.

Nếu cô không quay vào kiểm tra, để anh sốt cao như vậy qua một đêm, thật không biết ra sao.Lý Minh Trí nhìn thấy Uyển Nhi lo lắng cho mình như vậy, trong lòng thấy ngọt ngào.

Siết chặt bàn tay của cô, bày ra gương mặt hối lỗi: “Xin lỗi đã làm em lo lắng.”Nghe anh nói vậy, Uyển Nhi thôi không trách nữa, dịu dàng nói: “Là em lo quá thôi.

Anh không sao là tốt rồi.

Giờ ăn cháo đi cho khoẻ.”Uyển Nhi đỡ Lý Minh Trí ngồi dựa vào thành giường, lấy gối lót lưng cho anh.

Rồi giúp anh vệ sinh.

Nhìn cô tất bật như vậy, anh vừa thương vừa thích.

Xong xuôi, cô ngồi xuống bên cạnh, đút cháo cho anh ăn.

Cơ thể còn mệt, miệng đắng cổ đau, anh vốn không thích cháo.

Trong ấn tượng của Lý Minh Trí, cháo gắn với các cơn bệnh, anh thật không muốn ăn chút nào.


Nhưng nể tình Uyển Nhi đã cực công nấu cho anh.

Anh gắng gượng hé miệng nuốt vài muỗng, rồi lắc đầu không muốn ăn nữa.Uyển Nhi hiểu cảm giác của người bệnh, cố ép, mãi anh mới ăn thêm một chút.

Lúc này, anh như một đứa trẻ đang làm nũng với cô.

Uyển Nhi nhớ có nghe ai đó nói đàn ông thật ra là một đứa trẻ to xác, giờ đây, cô đã cảm nhận được điều đó.

Nhưng mà dỗ con nít thì dễ, chỉ cần đem kẹo, đồ chơi, hứa cho đi chơi là dỗ được.

Còn đối với đứa trẻ cao to trước mặt, Uyển Nhi thật không biết dỗ kiểu gì, chỉ kiên nhẫn ngồi đút cho anh từng muỗng.

Sau một hồi, tô cháo đã vơi đi không ít.

Lý Minh Trí lắc đầu không muốn ăn nữa, thấy bao nhiêu đó tạm được, Uyển Nhi không ép thêm.

Uyển Nhi pha thuốc hạ sốt, Lý Minh Trí nhất định không chịu uống, nói muốn nằm một chút.

Uyển Nhi đành chiều theo, đỡ anh nằm xuống.“Em ăn sáng rồi ngủ một chút đi, cả đêm qua chắc em mệt lắm rồi.

Anh ngủ thêm một chít nữa là không sao.” Lý Minh Trí ngước nhìn Uyển Nhi, căn dặn.“Được, vậy anh ngủ đi, tí em vô xem, cần gì thì gọi em nha.

Hôm nay em ở nhà.” Uyển Nhi gật đầu.Lúc Uyển Nhi trở lại, thấy Lý Minh Trí nằm im, sờ trán anh thấy nóng rực như tối qua.

Hốt hoảng, Uyển Nhi lay anh dậy:“Em đưa anh đi khám.


Sốt đi sốt lại như vầy không ổn chút nào.”Uyển Nhi gọi cho tài xế định đưa Lý Minh Trí đi khám.

Anh tài xế cho Uyển Nhi biết, gia đình có bác sĩ riêng, là Hồ Hải Hoàng, bạn của Lý Minh Trí, rồi đưa cho Uyển Nhi số điện thoại.

Uyển Nhi gọi cho vị bác sĩ này ba cuộc liên tiếp, không ai bắt máy.

Uyển Nhi nghĩ chắc buổi sáng bác sĩ bận rộn không nghe máy được, trong lúc chờ đợi, cô hạ sốt tạm thời cho anh, lau người, pha thuốc hạ sốt đút anh uống.

Anh không mở miệng, cô phải dùng muỗng nhỏ, đút từng tí cho đến lúc hết thuốc.

Gần một tiếng sau bác sĩ gọi lại, nghe Uyển Nhi nói tình hình của Lý Minh Trí, bảo sẽ đến ngay.Khám cho Lý Minh Trí xong, Hải Hoàng nói: “Cậu ấy mới đi công tác nước ngoài về, sốc nhiệt, lại không nghỉ ngơi, bị viêm phế quản cấp.

Anh chàng này không chịu đi khám, không chịu chích thuốc, uống thuốc gì cả nên mới nặng như vậy.”Uyển Nhi nghe vậy thì lo lắng vô cùng: “Vậy giờ có cần đưa anh ấy nhập viện không?”“Anh chàng này có khiêng đến bệnh viện, tỉnh dậy cũng sẽ bò về thôi.

Giờ tôi truyền dịch và thuốc cho cậu ấy hạ sốt, cô cho cậu ấy ăn chút gì rồi uống thuốc đúng giờ là được.

Ngày mai tôi đến khám lại.

Có chuyện gì thì gọi tôi ngay.” Hồ Hải Hoàng nhìn Lý Minh Trí rồi nhìn Uyển Nhi dặn dò.“Dạ, cảm ơn bác sĩ.” Nghe bác sĩ nói vậy, Uyển Nhi thấy yên tâm phần nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương