Tìm Trăng Đáy Nước
58: Bữa Cơm Lý Minh Trí Nấu


Một tuần nhanh chóng trôi qua, tối thứ Sáu, Lý Minh Trí hỏi Ngô Uyển Nhi: “Sáng mai cô định cho An Nhiên hoạt động gì?”“Tôi định đưa bé đi chợ.

Anh thấy được không?” Uyển Nhi đã nghĩ đến, nhanh chóng trả lời.“Được, vậy sáng mai tôi đưa bé sang cô, cùng đi ăn sáng rồi đi chợ.” Lý Minh Trí nhanh nhảu đề nghị.“Ơ, anh đi cùng có được không?” Uyển Nhi thật không tưởng tượng nổi người như Lý Minh Trí đi vô chợ trông thế nào.

Rồi anh sẽ làm gì, hay là thích gì thì kêu người ta đưa cho rồi quay đi, quên trả tiền.

Uyển Nhi bật cười vì trí tưởng tượng của mình.“Cô nghĩ tôi chưa từng đi chợ sao? Vậy mai cùng đi rồi sẽ biết.” Lý Minh Trí thấy Uyển Nhi cười, đoán ra được cô đang nghĩ gì, lên tiếng phản đối.“A, dạ.” Uyển Nhi vội gật đầu, thầm mắng đầu óc của mình, vậy mà lại để Lý Minh Trí biết là cô đang nghĩ xấu về anh.***Sáng thứ Bảy, bảy giờ ba mươi, Lý Minh Trí gọi cho Uyển Nhi: “Tôi và An Nhiên đến rồi.

Cô từ từ xuống.” Vẫn là câu nói quen thuộc của anh.“Dạ, tôi xuống liền.” Uyển Nhi trả lời xong, lấy túi đi xuống.“Chào cô Uyển Nhi, hôm nay chúng ta đi chợ à.

Con háo hức quá.” An Nhiên vừa thấy Uyển Nhi, tíu tít nói cười.“Hôm nay An Nhiên đi chợ mua đồ, cô và ba chỉ đi theo phụ tá thôi.” Uyển Nhi cười xoa tóc bé.“Dạ được.

Vậy con thích gì thì mua ha cô?” An Nhiên vui vẻ hỏi lại.“Đúng vậy.” Uyển Nhi và Lý Minh Trí cùng đáp.


Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ.“Cô muốn đi chợ nào?” Lý Minh Trí quay sang hỏi Uyển Nhi.“Gần đây có chợ Thị Nghè, thức ăn ở đây cũng ngon.

Chúng ta đi đến đó đi.” Uyển Nhi nhanh chóng trả lời.“Được.” Nói rồi Lý Minh Trí đưa mũ bảo hiểm cho Uyển Nhi.

Hôm nay anh đưa An Nhiên đi bằng xe máy, chắc là muốn cho cô bé trải nghiệm.

An Nhiên ngồi trước, Uyển Nhi lên xe, khoảng cách thật gần với Lý Minh Trí, khiến cô có chút lúng túng, cố giữ khoảng cách để không ngồi sát vào anh.Vòng ra con đường bên hông chợ, ba người ăn điểm tâm bằng món bún mắm.

An Nhiên lần đầu được ăn ở những hàng quán bên đường thế này, cô bé vô cùng thích thú.

Lý Minh Trí nhìn con vui vẻ, mới biết được Uyển Nhi nói đúng, trước giờ mình bao bọc con quá, thành ra vô tình tước mất nhiều niềm vui trẻ thơ của con.Ăn xong, Lý Minh Trí đi gửi xe, cả ba hùng dũng tiến vô chợ.

Hôm nay cả ba đều mặc quần short (quần đùi), áo thun thoải mái, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp, ngược lại trông rất trẻ trung ăn ý, đi đến đâu cũng bị mọi người chú ý.Mấy chị mấy cô bán hàng quen với Uyển Nhi, nhanh miệng chào: “Hôm nay đưa chồng con đi chợ cùng à.” Khiến Uyển Nhi đỏ mặt, chưa kịp giải thích thì Lý Minh Trí đã nhanh nhảu bảo An Nhiên mua đồ của các chị.

Các chị lâu lâu có được khách sộp, tủm tỉm cười hoài, còn Uyển Nhi chỉ biết câm nín đứng nhìn.Dạo một vòng chợ, ba người tay xách đủ thứ, túi lớn túi nhỏ, không còn xách được nữa mới chịu ra xe về.

Mua cho lắm, đến lúc treo lên xe mới phiền, Lý Minh Trí quen đi ô tô, chỉ cần cho vô cốp là xong, giờ phải tìm chỗ máng túi này treo túi kia, Uyển Nhi ngồi sau cầm phụ một mớ, thật vất vả mới có thể trở về.“Con muốn lên nhà cô Uyển Nhi nấu ăn và xem tranh.

Lần trước cô hứa rồi.” Xe đang chạy thì An Nhiên phía trước lên tiếng.Lý Minh Trí nhìn qua kính chiếu hậu dò hỏi Uyển Nhi, cô chỉ còn biết gật đầu đồng ý.

Lý Minh Trí cong khoé môi vui vẻ.Xuống xe, Uyển Nhi nói với Lý Minh Trí: “Chỗ tôi ở rất nhỏ, hy vọng anh không chê.”Cô sợ con người quen ở nhà cao cửa rộng như anh, không biết làm sao chui vô chỗ ở nhỏ bé của cô, nên nói trước.“Cô ở được thì tôi ở được thôi.

Đừng lo mấy chuyện vặt đó.

Nào chúng ta lên.” Lý Minh Trí lập tức trả lời cho Uyển Nhi yên tâm.An Nhiên hớn hở đi trước dẫn đường.


Vô nhà, Uyển Nhi tìm chỗ cho hai cha con ngồi, nhưng Lý Minh Trí xua tay, cùng cô sắp xếp những thứ vừa mua được để cất tủ lạnh, động tác rất thành thạo.

Uyển Nhi nhìn thấy thế, ngước cặp mắt tròn xoe nhìn anh.

Lý Minh Trí quay sang cốc đầu cô:“Em nghĩ tôi là cậu ấm không biết làm gì đấy à.

Lúc nhỏ ba mẹ tôi hay đi công việc, chuyện bếp núc tôi tự mình làm.

Nên không lạ lẫm gì đâu.

Nếu hôm nay em không chê thì để hai ba con nấu cơm mời em.

Em cho mượn bếp là được.”Lý Minh Trí nói một hơi, Uyển Nhi nghe mà chưa tiêu hoá được, lại còn thân mật gọi cô là “Em” nữa chứ.“Anh nấu cơm á?” Uyển Nhi hoang mang hỏi lại.Lý Minh Trí cười cười gật đầu nhìn Uyển Nhi.An Nhiên đứng cạnh lên tiếng: “Ba con nấu ăn ngon lắm.

Những lúc con bệnh, toàn ba nấu cho con ăn.”Uyển Nhi thầm thán phục người đàn ông này.

Một đại gia như anh, lại có thể tự mình nấu ăn cho con gái, thật cô vô cùng bội phục, cũng hiểu được tình yêu của anh dành cho cô công chúa nhỏ An Nhiên nhiều đến mức nào.An Nhiên đang quan sát gian phòng, thấy bình hoa mận gồm những nhánh dài khẳng khiu cắm trên chiếc bình cổ cao, đang trổ hoa chúm chím trong góc phòng, trầm trồ: “Nhìn giống cây khô mà có thể trổ hoa, đẹp quá ha cô Uyển Nhi.”“Đây là hoa mận, giờ đang là mùa đó.


Hoa này ở Tây Bắc rất nhiều, cũng rất đẹp” Uyển Nhi giải thích cho An Nhiên hiểu.An Nhiên đòi Uyển Nhi cho vô phòng xem tranh, Lý Minh Trí cười nói:“Em cứ yên tâm giao bếp cho tôi, đảm bảo không đổ bể thứ gì đâu.”Uyển Nhi không có ý đó, chỉ sợ một mình Lý Minh Trí làm cơm sẽ vất vả, mà cô ngồi chơi ăn cơm người này tự tay nấu, cảm giác cũng quá kỳ lạ.

Nhưng Lý Minh Trí đã nói vậy, cô chỉ biết cười, đưa An Nhiên vào phòng cho bé xem tranh.Hai cô trò đang say sưa tô vẽ thì nghe tiếng gõ cửa.

Lý Minh Trí bên ngoài nói: “Cơm xong rồi, mời hai cô trò.”Uyển Nhi và An Nhiên bước ra, liền thấy một bàn cơm đẹp mắt bày biện sẵn: salad cá ngừ, ớt chuông xào thịt bò, canh cải chua sườn non, cá muối sả ớt chiên giòn.

Chỉ hơn một tiếng mà anh đã nấu xong bốn món ngon lành như thế, Uyển Nhi chỉ biết tròn mắt ngắm nhìn, không nói nên lời.Lý Minh Trí nhìn biểu cảm của Uyển Nhi, cười nói: “Mời em ngồi xuống nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào?”Uyển Nhi nếm thử, món nào cũng thơm ngon vừa miệng, đúng là một đầu bếp giỏi.

“Tôi không nghĩ là anh biết nấu ăn, mà còn nấu ngon thế này.

Thật mở rộng tầm mắt.” Uyển Nhi thật lòng khen tặng.“Vậy ăn cho nhiều vào.” Lý Minh Trí vừa nói vừa gắp thức ăn cho An Nhiên và Uyển Nhi.Bữa cơm này, đối với Uyển Nhi như ăn mật ngọt, cảm giác như nằm mơ.

Không ngờ có một ngày Lý Minh Trí đích thân nấu cơm cho cô ăn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương