Tìm Sói Để Gả
-
Chương 11
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa phá vỡ không khí yên lặng, cũng thức tỉnh người trên giường đang quấn quýt.
“Lão đại, lão đại! Mở cửa nhanh a!” Thanh âm lo lắng của Hoắc Lỗi từ ngoài cửa phòng truyền đến.
Khởi Diệu còn buồn ngủ nhìn Mạt Vô Ngân, “Tìm ngươi.” Hôn hắn một cái, rồi lại chui vào trong chăn.
Mạt Vô Ngân bất đắc dĩ rời giường, nhìn Khởi Diệu một cái mới xuống giường, trong lòng không cao hứng vì mới sáng sớm đã bị đánh thức.
Đi ra ngoài, hờ hững mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Lỗi vẻ mặt gấp gáp cùng Vân Huyên hốc mắt hồng hồng. Thật không nghĩ bọn họ cùng lúc xuất hiện, đặc biệt là Vân Huyên, nàng có chút sợ hắn, bình thường chỉ cần vừa thấy hắn sẽ bị dọa cho sợ đến phát run, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động tìm hắn.
“Phát sinh chuyện gì?” Hắn mở cửa để bọn họ đi vào.
“Lão đại, chuyện lớn rồi, không thấy Diệu nha đầu!” Hoắc Lỗi vừa tiến vào bên trong phòng khách, liền lớn tiếng: “Sáng sớm hôm nay Tiểu Xuân bưng nước rửa mặt đến phòng Diệu nha đầu, không thấy nàng, chỉ ở trên bàn lưu lại một phong thư, nói nàng muốn hộ tống bằng hữu đến chỗ an toàn, bảo chúng ta không cần quan tâm.” Hắn gấp gáp nói một chuỗi dài, thở hổn hển, vẻ mặt đưa đám nói: “Lão đại, chúng ta nên làm sao cho phải đây?”
“Không cần làm gì.” Mạt Vô Ngân nguội lạnh trả lời.
“Đại ca, Tiểu Vân cầu xin ngươi suy nghĩ một ít biện pháp đi!” Vân Huyên lôi kéo ống tay áo đại ca, gấp gáp cầu xin. “Vạn nhất Khởi Diệu tỷ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao đây?” Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Mạt Vô Ngân vụng về vỗ vỗ vai nàng an ủi, gương mặt thâm sâu khó lường. Hắn nên nói sao? Nói Diệu Nhi đang ở trên giường mình sao?
“Đại ca, không nghĩ tới ngươi vô tình như vậy, Diệu nha đầu mất tích, ngươi sao không hề quan tâm? Mặc dù nàng rất thích nói lời độc địa, lại thích cùng người cãi vã, nhueng là một chút ác ý cũng không có. Nếu như ngươi không đi tìm nàng, vậy ta đi là được!” Thấy lão đại một chút phản ứng cũng không có, Hoắc Lỗi lớn tiếng tuyên bố, mặt đỏ lên xoay người muốn ra ngoài tìm.
“A! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi sao lại như chim sẻ, ầm ĩ chết đi được, còn mắng chửi người đây? Ngươi đến tột cùng là muốn đi tìm ai? Gấp gáp như vậy.” Khởi Diệu ngáp dài, áo quần chưa chỉnh từ trong phòng đi ra, căn bản cũng không biết mình chính là nhân vật khiến mọi người cãi cọ.
“A! Khởi Diệu tỷ!” Vừa thấy Khởi Diệu, Vân Huyên kêu lớn, nhất thời không khóc nữa, xông lên phía trước kéo tay Khởi Diệu, phảng phất e sợ nàng đột nhiên biến mất.
“Diệu nha đầu.” Thấy người mà hắn lo lắng thật lâu xuất hiện ở nơi không ngờ tới, hơn nữa quần áo có chút xốc xếch, Hoắc Lỗi ngạc nhiên há to mồm, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Mạt Vô Ngân không khỏi thở dài, âm thầm bội phục năng lực đáng sợ của Diệu Nhi, một người mà có thể làm mọi người náo loạn, xem ra từ nay về sao náo nhiệt.
“Được rồi, Tiểu Vân, ngươi chớ khóc.” Khởi Diệu an ủi Vân Huyên, vừa giúp nàng lau nước mắt vừa hướng Hoắc Lỗi nói: “Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi có thể đem miệng ngậm vào, nếu không cẩn thận ruồi bay vào a.”
“Diệu nha đầu, ngươi sao lại ở chỗ này đây?” Hoắc Lỗi vẫn cảm thấy kinh ngạc cùng không hiểu.
“Tại sao ta không thể ở chỗ này?” Khởi Diệu cây ngay không sợ chết đứng trả lời.
“Nhưng là, Khởi Diệu tỷ, ngươi không phải đi tìm bằng hữu sao?” Vân Huyên đột nhiên nhớ tới nội dung bức thư nàng để lại.
“Bằng hữu? Ta thời điểm nào muốn đi tìm bằng hữu?” Khởi Diệu nghi hoặc nhìn mọi người.
Phát giác Khởi Diệu không muốn giải đáp nghi vấn của hắn, Hoắc Lỗi quay đầu nhìn về phía đại ca, hi vọng có thể lấy được giải đáp từ đại ca. Vừa nhìn, hắn lại bị làm cho kinh sợ lần thứ hai!
Ô ô, quá sức! Lão đại ánh mắt ôn nhu, mặt mỉm cười nhìn Diệu nha đầu. Đây tột cùng là chuyện gì?
Xem bên này một chút, nhìn bên kia một chút, ánh mắt lưu chuyển giữa đại ca và Khởi Diệu, Hoắc Lỗi thông suốt mấy phần, xem ra trong nhà sắp có hỉ sự!
Sợ muội muội không cẩn thận làm hỏng chuyện, Hoắc Lỗi vội vàng tiến lên kéo Vân Huyên đang muốn đặt câu hỏi ra ngoài.
“Ca, ngươi làm gì thế? Khởi Diệu tỷ vẫn chưa trả lời ta!” Vân Huyên không thuận theo vung tay của hắn.
“Ai nha! Ngươi đừng ầm ĩ, đi ra ngoài ta nói cho ngươi biết!” Hoắc Lỗi vừa nói vừa kéo Vân Huyên hướng ngoài phòng đi, khi đi tới cửa còn cố ý giúp bọn hắn đóng cửa phòng, hơn nữa hài hước nói thêm một câu: “Quấy rầy, lão đại, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý chúng ta làm phiền.”
“Ca, ngươi rốt cục muốn nói cho ta biết cái gì?” Vân Huyên nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng giậm chân.
“Tin tốt. Đi! Chúng ta đến lương đình nói.” Hoắc Lỗi giống như phát hiện bí mật gì, nhỏ giọng nói với Vân Huyên, cũng lôi kéo nàng đi tới đình viện.
Bên trong phòng, Khởi Diệu không hiểu nhìn Mạt Vô Ngân, chỉ thấy hắn nhún nhún vai, cũng không nói chuyện.
Một lát sau, giống như là nhớ tớ chuyện gì, hắn nghiêm mặt, uy hiếp hướng Khởi Diệu đi tới.
“Tại sao muốn rời đi?” Hắn tức giận hỏi.
“Rời đi?! Ta tại sao muốn rời đi?”
“Ngươi lưu lại thư, nói muốn đưa bằng hữu rời đi nơi này.” Mạt Vô Ngân lên án nói.
Nghe đến đó, Khởi Diệu cuối cùng cũng thông suốt, thì ra người bọn họ muốn tìm là nàng a! Từ từ, như vậy mới vừa rồi Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi không phải là đang mắng nàng? Tốt! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi nhớ kĩ cho ta, thù này không báo không phải quân tử, món nợ này ta ghi nhớ.
Mạt Vô Ngân lạnh lùng nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu sa của nàng, trong lòng tức giận. “Bằng hữu ngươi muốn đưa đi rốt cuộc là người nào? Nam hay nữ?”
Không nghĩ tới lãnh mạc Mạt trang chủ còn là thùng dấm chua, đúng loại sặc mùi, bề ngoài lạnh như băng, bên trong lại là nhiệt tình như lửa.
“Nam, hơn nữa ngươi còn biết.” Bộ dáng ghen tuông của hắn làm Khởi Diệu mừng rỡ, cũng làm nàng muốn trêu hắn.
“Nam?! Ngươi muốn cùng nam nhân rời đi! Nói, đến tột cùng là người nào?” Hắn tức giận gầm thét.
“Lang của ta a! Lang của ta.” Nàng ngọt ngào nói.
“Lang của ngươi?”
“Đúng vậy a!” Nàng kéo hắn ngồi xuống, cả người không khách khí ngồi trên đùi hắn. “Lang của ta!”
Suy nghĩ thật lâu, Mạt Vô Ngân cuối cùng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng, mở to hai mắt nhìn nàng, xem ra hắn đã thua trong tay tiểu nữ nhân này.
“Đại ngốc qua!” Nàng mắng yêu, ngọt ngào rúc vào trong ngực hắn.
Mạt Vô Ngân cằm đặt trên đầu nàng, khẽ vuốt ve lưng nàng, hưởng thụ tư vị ôm giai nhân. “Diệu Nhi, ta muốn cùng ngươi thương lượng chuyện hôn nhân của chúng ta.” Hắn nôn nóng muốn cưới nàng vào cửa, “Ngươi nghĩ mười ngày sau chúng ta liền bái đường được không?”
“Mười ngày?!”
“Ừ. Dĩ nhiên, nếu như ngươi cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể lùi lại.” Hắn trong giọng nói có thật sâu thất vọng.
“A, ta chưa nói không được a!” Nàng đưa tay vòng qua cổ Mạt Vô Ngân, đem đầu hắn kéo xuống, ghé vào lỗ tai hắn thẹn thùng nói nhỏ: “Coi như ngươi muốn ngày mai ta gả cho ngươi, ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Thật sự?” Hắn không dám tin nhìn nàng, thấy nàng khẳng định gật đầu, mới yên lòng nhếch miệng cười to. “Vậy ta lập tức bảo người chuẩn bị.”
“Đúng rồi! Chớ quên nói cho Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi cùng Tiểu Vân.” Khởi Diệu nhắc nhở.
“Không cần lo lắng.” Hắn nhẹ bóp mũi nhỏ của nàng, “Bọn họ a! Giờ phút này e là đã đoán được.”
###
Bên trong lương đình, Hoắc Lỗi hao lời cùng Vân Huyên giải thích tính huống “Đặc biệt” vừa rồi, nhìn hắn văng nước miếng nói xong, dáng vẻ muốn ngừng mà không được, chẳng biết bỏ thêm bao nhiêu dầu, thêm bao nhiêu dấm vào.
“Ca, ý của ngươi là, Khởi Diệu tỷ có thể trở thành đại tẩu của chúng ta?” Vân Huyên cuối cùng cũng hiểu ý tứ của nhị ca, cao hứng mở to mắt.
“Đúng. Đương nhiên rồi, đây chỉ là có thể, cũng không phải tuyệt đối.” Hoắc Lỗi cường điệu nói, nhưng cũng cho mình một đường lui.
“Nhưng là ngươi nói Khởi Diệu tỷ quần áo xốc xếch, ngươi còn nói nàng từ phòng đại ca đi ra.” Vân Huyên tái diễn lời hắn đã nói, có chút tức giận: “Nếu quả thật là như vậy, đại ca nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Theo đạo lí như vậy không sai! Bất quá.”
“Ta mặc kệ, nếu như đại ca không chịu trách nhiệm với Khởi Diệu tỷ, ngươi và ta nhất định phải hướng đại ca kháng nghị.”
“Này...chuyện này liên quan gì đến chúng ta đây?” Hoắc Lỗi gãi đầu.
“Bởi vì Khởi Diệu tỷ là bằng hữu của chúng ta, nếu như nàng bị khi dễ, chúng ta nhất định phải giúp nàng.”
“Nhưng là”
“Không có nhưng là, nhị ca, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này ngươi nghe ngóng nga!” Bởi vì bị Khởi Diệu ảnh hưởng, Vân Huyên trở nên quả quyết có chính kiến.
Hoắc Lỗi đau đầu nhíu mày, trời ạ! Hắn sao lại bị kéo xuống vũng bùn đây?
###
Gió thổi đìu hiu xen lẫn một tia lạnh lẽo, trời đông giá rét lại sắp tới, khí trời không hề ấm áp nữa, sớm muộn độ chênh lệch nhiên độ trong ngày cũng càng lúc càng lớn.
Cây cối cảm nhận được thời tiết biến đổi, lá cây đã sớm rụng hết, chỉ còn dư lại nhánh cây trụi lủi, chỉ có cây tùng bách vẫn xanh tươi.
Đối với Khởi Diệu mà nói, đây là thời khắc đáng nhớ. Kể từ khi hiểu tình cảm của mình đối với Mạt Vô Ngân, hiểu rõ thân thế của hắn, nàng đối với hắn càng yêu nhiều hơn.
Lúc hai người vừa mới bắt đầu qua lại, nàng phi thường để ý cảm nhận của Mạt Vô Ngân, vì vậy cứ theo hắn, mà Mạt Vô Ngân cũng phi thường để ý cảm xúc của Khởi Diệu, nghĩ hết biện pháp để nàng vui mừng, bất quá cũng không thể tránh mâu thuẫn bộc phát!
Đó là hiểu lầm nhỏ không đáng kể, nguyên nhân là hai người quá mức lấy lòng đối phương, Mạt Vô Ngân cảm thấy ngày càng không giống mình mà tâm tình giảm sút, Khởi Diệu cũng cảm thấy mình mệt mỏi.
Trên thực tế, Khởi Diệu căn bản không biết mình cùng Mạt Vô Ngân cãi vã thế nào, chỉ biết là Mạt Vô Ngân hờ hững hướng nàng nói mấy câu, nàng ngay lập tức tức giận gào to, nước mắt cũng tràn ra, vừa khóc vừa lớn tiếng nói nàng muốn nghĩ lại xem có nên yêu hắn nữa không, bởi vì rất rõ ràng hắn đã bắt đầu ghét nàng.
Nói xong, nàng hướng bên ngoài chạy. Nhưng là, còn chưa chạy đến cửa, liền bị Mạt Vô Ngân bắt được, ôm vào lòng. Hắn đem nàng ôm vào trong phòng, đối với nàng tức giận nói, trách cứ nàng vội vàng kết luận, cũng bá đạo ra lệnh Khởi Diệu không được không yêu hắn, bởi vì hắn yêu nàng vô phương cứu chữa.
Sau đó, Khởi Diệu cuối cùng cũng hiểu rõ phương thức biểu đạt tình cảm khác biệt của lão công. Mặc dù hắn có phần bị nàng cảm hóa, ôn nhu đối đãi nàng mấy ngày, nhưng là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, muốn cho khuôn mặt vốn lạnh như băng của hắn ngày ngày đối với nàng nở nụ cười, căn bản là vọng tưởng. Ít nhất nàng oán trách với Tiểu Vân như vậy.
Tiểu Vân sau khi nghe, không khỏi nở nụ cười, “Khởi Diệu tỷ, nga! Không, là tẩu tẩu. Ngươi không cảm thấy đại ca như vậy cũng rất tốt sao? Nếu như hắn mỗi ngày đều hé ra khuôn mặt tươi cười, ta ngược lại sẽ vô cùng không quen.”
Khởi Diệu nghĩ cũng không sai, nàng thật đúng là tưởng tượng không ra khuôn mặt tươi cười cả ngày của Mạt Vô Ngân.
###
Nền trời xanh vài đám mây trắng lay động, bên trong sơn trang khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đều là vui mừng. Chưa tới ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, bên trong sơn trang già trẻ lớn bé đều bận rộn, chỉ có một người rãnh rỗi nhất.
Chính là nhân vật chính: tân nương.
Khởi Diệu ngồi bên trong lương đình ở Bắc viện, trên bàn đá một quyển sách mở, bên cạnh là một chén trà ngon.
Chỉ thấy nàng hai tay nâng gò má, mờ mịt nhìn mây trắng trên trời, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm, nhàm chán lật Nhất Hiệt Thư, nhìn chưa đến mấy dòng chữ lại ngơ ngác nhìn thùy dương (cây liễu rủ cành), cứ như vậy ở bên trong lương đình cả một buổi chiều, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mạt Vô Ngân đứng bên cạnh cửa sổ thư phòng chính là thấy cảnh tượng này. Diệu Nhi như vậy đã nửa canh giờ, cùng vẻ hoạt bát thường ngày khác nhau rất nhiều. Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái, hắn thầm nghĩ.
Diệu Nhi chẳng bao giờ yên tĩnh, sao hôm nay lại yên lặng như vậy đây? Ngày hôm qua còn thấy nàng cùng Tiểu Vân cười cười nói nói chuẩn bị thành thân muốn dùng gì đó, hôm nay lại thấy nàng trầm mặc như vậy, Mạt Vô Ngân vô cùng không quen.
Kể từ lần đó cãi vã, hai người càng hiểu đối phương hơn, tình cảm cũng càng thêm vững chắc, hắn không hề cố gắng thay đổi bản thân, bởi vì Diệu Nhi yêu chính là hắn.
Cảm giác được trong lòng nàng có chuyện, hắn muốn cùng nàng chia sẻ. Mạt Vô Ngân mặt lạnh lùng lại cười khổ, đây chính là Diệu Nhi dạy hắn, nói cái gì vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, như vậy mới có thể sống chung lâu dài, nếu không không bao lâu vợ chồng chia lìa. Thật không biết nàng có suy nghĩ cổ quái này từ đâu?
Khởi Diệu khó có thể hạ quyết định, chợt, eo nhỏ của nàng bị bàn tay hữu lực vòng quanh. Nàng dựa về sau, cả người liền lọt vào ngực Mạt Vô Ngân.
“Chuyện của ngươi đã xong chưa?”
“Ân, chuyện hôn lễ đã làm xong, ngươi chỉ cần chờ bái đường là được.” Mạt Vô Ngân vừa nói vừa đem nàng ôm lấy, để cho nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm nàng. “Ngươi ở đây muốn làm gì?” Hắn cúi đầu cau mày hỏi.
Khởi Diệu không nói lời nào lắc đầu một cái, nàng còn chưa có quyết định có nên cho Mạt Vô Ngân biết chuyện nàng đến từ tương lai hay không.
“Ngươi có chuyện gạt ta.” Đây không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định. Nàng rốt cuộc đang phiền não cái gì? Mạt Vô Ngân mặt nhăn hơn, nàng có phải đổi ý hay không? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi kinh hãi vạn phần. “Nói, ngươi không phải là...có phải hay không tỉnh ngộ?” Hắn lạnh lùng nói, không muốn nàng miễn cưỡng gả cho hắn.
“Tỉnh ngộ cái gì?” Khởi Diệu không hiểu nhìn hắn.
“Tỉnh ngộ mình không nên gả cho kẻ không phải người cũng không phải yêu.” Sắc mặt hắn âm trầm, khẩu khí lạnh lẽo.
Khởi Diệu giống như bị kim châm một cái lập tức ngồi thẳng, quay đầu căm tức nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của hắn, tức giận gào to: “Không cho phép! Ta không cho phép ngươi dùng từ đáng ghét này để hình dung mình! Cũng không cho phép ngươi hoài nghi ta có lấy ngươi hay không! Có nghe hay không?” Nam nhân này làm người ta sinh khí, đã thế lại ngoan cố! Nàng tức giận suy nghĩ.
“Đúng vậy, lão bà đại nhân, ta nghe được!” Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận thở hồng hộc, hắn yên tâm trả lời, không để bụng Khởi Diệu mới vừa rồi hô to gọi nhỏ. “Vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang phiền não cái gì?” Mạt Vô Ngân lần nữa đem nàng kéo vào trong ngực.
Khởi Diệu do dự suy nghĩ, nếu như muốn thẳng thắn với hắn, hiện tại chính là thời điểm, nhưng hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?
“Diệu Nhi” Hắn thúc giục.
“Được rồi, ta nói là được.” Nàng chần chờ một chút mới nói: “Ta vốn là không muốn nói, để tránh hù dọa ngươi. Nhưng tình huống hiện tại, ta đại khái cũng không thể trở về nữa, nếu như không nói cho ngươi, ngươi sao này sẽ phát hiện, cho nên....”
“Diệu Nhi, nói điểm chính.” Mạt Vô Ngân thở dài cắt đứt Khởi Diệu đang càu nhàu.
Khởi Diệu mất hứng lườm hắn một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta không phải là người thời đại này, ta đến từ tương lai.” Thấy hắn không hiểu cau mày, Khởi Diệu giải thích: “Nói thế này đi, niên đại của ta với các ngươi kém gần một ngàn năm, ta đến từ một ngàn năm sau, chuyện lúc đó, ta đang ngồi trên phi cơ đi Hồng Kông, không nghĩ tới gặp luồng không khí rối loạn, phi cơ đột nhiên nổ tung, ta chỉ cảm giác được bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo đi, sau đó liền ngất đi, khi tỉnh lại cũng đã ở thời đại này.”
Nàng vừa nói xong, liền lẳng lặng chờ Mạt Vô Ngân phản ứng. Nhưng chờ thật lâu, Mạt Vô Ngân vẫn không nói gì, chẳng qua là như có suy nghĩ nhìn nàng.
“Ngươi không tin ta?” Nàng cất cao giọng nói.
Hắn vẫn không lên tiếng, cứ nhìn nàng.
“Này! Mạt Vô Ngân, ngươi rốt cuộc có tin ta nói hay không?!” Khởi Diệu dùng ngón trỏ chọc lồng ngực hắn, sớm biết phản ứng của hắn như vậy, nàng đã không nói.
Mạt Vô Ngân cuối cùng cũng có phản ứng gật đầu một cái, “Thì ra ngươi không phải người thời đại này. Ta còn đang buồn bực vì sao ngươi có cách dùng từ cùng ý tưởng kì quái như vậy?”
“Như thế, ngươi thật tin tưởng điều ta nói?” Thấy hắn dễ dàng liền tin tưởng, hơn nữa không có phản ứng kịch liệt như nàng nghĩ, Khởi Diệu hoài nghi hỏi.
“Ân. Ta biết thế gian này có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, nếu ta cũng có thể biến thân thành sói, ngươi tại sao không thể từ một ngàn năm sau tới nơi này?” Hắn tuyệt không thấy lạ nhún nhún vai.
“Nga” Nghe giải thích của hắn, nàng yên tâm nói tiếp: “Mạt Vô Ngân, ta muốn trở về nhà gỗ nhỏ trên núi xem một chút, thuận tiện cầm lại hòm y dược của ta, có được hay không?”
Hắn lần nữa lại vẻ mặt trầm tư, Khởi Diệu kéo kéo ống tay áo của hắn.
“Chỉ là trở về xem một chút cùng cầm đồ mà thôi?” Hắn không yên lòng nhấn mạnh.
“Ân, thật sự trở về xem một chút cùng cầm hòm y dược thôi.” Khởi Diệu bảo đảm nói.
“Được rồi, bất quá phải đợi sau khi chúng ta thành thân, hơn nữa ta và ngươi cùng trở về mới được.”
“Hảo, cứ như vậy quyết định.”
Khởi Diệu rúc vào trong ngực hắn, sớm biết hắn có thể tiếp nhận chuyện cổ quái này, lại sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng mấy ngày trước đã sớm nói, hại nàng phiền não cả ngày, không biết nên như thế nào mở miệng. Bỏ xuống gánh nặng, nàng bắt đầu có chút buồn ngủ.
“Diệu Nhi” Mạt Vô Ngân nhẹ lay động nàng, khiến nàng chú ý.
“Có chuyện gì?” Nàng xoay thân thể tới gần hắn, ngáp một cái, nhắm mắt lại, đem mặt tựa vào ngực hắn.
“Nói cho ta biết, ngươi mới vừa nói "phi kê" (kê: con gà, "cơ" với "kê" trong tiếng trung đồng âm), rốt cuộc là cái gì? Gà sẽ bay sao?” Hắn bây giờ không cách nào tưởng tượng người có thể ngồi phía trên gà rồi bay.
Mạt Vô Ngân kiên nhẫn chờ Khởi Diệu giải thích, vậy mà nàng cái gì cũng chưa nói.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi! Xem ra chỉ có chờ nàng tỉnh rồi hỏi. Cũng không hiểu được là lần thứ mấy, Diệu Nhi cùng hắn nói chuyện luôn là nói đến ngủ thiếp đi, hắn thật không có sức quyến rũ như vậy sao?
Mạt Vô Ngân không có gọi nàng dậy. Hắn ở trán nàng hôn một cái, rón rén đem nàng ôm vào bên trong phòng của mình.
“Lão đại, lão đại! Mở cửa nhanh a!” Thanh âm lo lắng của Hoắc Lỗi từ ngoài cửa phòng truyền đến.
Khởi Diệu còn buồn ngủ nhìn Mạt Vô Ngân, “Tìm ngươi.” Hôn hắn một cái, rồi lại chui vào trong chăn.
Mạt Vô Ngân bất đắc dĩ rời giường, nhìn Khởi Diệu một cái mới xuống giường, trong lòng không cao hứng vì mới sáng sớm đã bị đánh thức.
Đi ra ngoài, hờ hững mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Lỗi vẻ mặt gấp gáp cùng Vân Huyên hốc mắt hồng hồng. Thật không nghĩ bọn họ cùng lúc xuất hiện, đặc biệt là Vân Huyên, nàng có chút sợ hắn, bình thường chỉ cần vừa thấy hắn sẽ bị dọa cho sợ đến phát run, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động tìm hắn.
“Phát sinh chuyện gì?” Hắn mở cửa để bọn họ đi vào.
“Lão đại, chuyện lớn rồi, không thấy Diệu nha đầu!” Hoắc Lỗi vừa tiến vào bên trong phòng khách, liền lớn tiếng: “Sáng sớm hôm nay Tiểu Xuân bưng nước rửa mặt đến phòng Diệu nha đầu, không thấy nàng, chỉ ở trên bàn lưu lại một phong thư, nói nàng muốn hộ tống bằng hữu đến chỗ an toàn, bảo chúng ta không cần quan tâm.” Hắn gấp gáp nói một chuỗi dài, thở hổn hển, vẻ mặt đưa đám nói: “Lão đại, chúng ta nên làm sao cho phải đây?”
“Không cần làm gì.” Mạt Vô Ngân nguội lạnh trả lời.
“Đại ca, Tiểu Vân cầu xin ngươi suy nghĩ một ít biện pháp đi!” Vân Huyên lôi kéo ống tay áo đại ca, gấp gáp cầu xin. “Vạn nhất Khởi Diệu tỷ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao đây?” Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Mạt Vô Ngân vụng về vỗ vỗ vai nàng an ủi, gương mặt thâm sâu khó lường. Hắn nên nói sao? Nói Diệu Nhi đang ở trên giường mình sao?
“Đại ca, không nghĩ tới ngươi vô tình như vậy, Diệu nha đầu mất tích, ngươi sao không hề quan tâm? Mặc dù nàng rất thích nói lời độc địa, lại thích cùng người cãi vã, nhueng là một chút ác ý cũng không có. Nếu như ngươi không đi tìm nàng, vậy ta đi là được!” Thấy lão đại một chút phản ứng cũng không có, Hoắc Lỗi lớn tiếng tuyên bố, mặt đỏ lên xoay người muốn ra ngoài tìm.
“A! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi sao lại như chim sẻ, ầm ĩ chết đi được, còn mắng chửi người đây? Ngươi đến tột cùng là muốn đi tìm ai? Gấp gáp như vậy.” Khởi Diệu ngáp dài, áo quần chưa chỉnh từ trong phòng đi ra, căn bản cũng không biết mình chính là nhân vật khiến mọi người cãi cọ.
“A! Khởi Diệu tỷ!” Vừa thấy Khởi Diệu, Vân Huyên kêu lớn, nhất thời không khóc nữa, xông lên phía trước kéo tay Khởi Diệu, phảng phất e sợ nàng đột nhiên biến mất.
“Diệu nha đầu.” Thấy người mà hắn lo lắng thật lâu xuất hiện ở nơi không ngờ tới, hơn nữa quần áo có chút xốc xếch, Hoắc Lỗi ngạc nhiên há to mồm, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Mạt Vô Ngân không khỏi thở dài, âm thầm bội phục năng lực đáng sợ của Diệu Nhi, một người mà có thể làm mọi người náo loạn, xem ra từ nay về sao náo nhiệt.
“Được rồi, Tiểu Vân, ngươi chớ khóc.” Khởi Diệu an ủi Vân Huyên, vừa giúp nàng lau nước mắt vừa hướng Hoắc Lỗi nói: “Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi có thể đem miệng ngậm vào, nếu không cẩn thận ruồi bay vào a.”
“Diệu nha đầu, ngươi sao lại ở chỗ này đây?” Hoắc Lỗi vẫn cảm thấy kinh ngạc cùng không hiểu.
“Tại sao ta không thể ở chỗ này?” Khởi Diệu cây ngay không sợ chết đứng trả lời.
“Nhưng là, Khởi Diệu tỷ, ngươi không phải đi tìm bằng hữu sao?” Vân Huyên đột nhiên nhớ tới nội dung bức thư nàng để lại.
“Bằng hữu? Ta thời điểm nào muốn đi tìm bằng hữu?” Khởi Diệu nghi hoặc nhìn mọi người.
Phát giác Khởi Diệu không muốn giải đáp nghi vấn của hắn, Hoắc Lỗi quay đầu nhìn về phía đại ca, hi vọng có thể lấy được giải đáp từ đại ca. Vừa nhìn, hắn lại bị làm cho kinh sợ lần thứ hai!
Ô ô, quá sức! Lão đại ánh mắt ôn nhu, mặt mỉm cười nhìn Diệu nha đầu. Đây tột cùng là chuyện gì?
Xem bên này một chút, nhìn bên kia một chút, ánh mắt lưu chuyển giữa đại ca và Khởi Diệu, Hoắc Lỗi thông suốt mấy phần, xem ra trong nhà sắp có hỉ sự!
Sợ muội muội không cẩn thận làm hỏng chuyện, Hoắc Lỗi vội vàng tiến lên kéo Vân Huyên đang muốn đặt câu hỏi ra ngoài.
“Ca, ngươi làm gì thế? Khởi Diệu tỷ vẫn chưa trả lời ta!” Vân Huyên không thuận theo vung tay của hắn.
“Ai nha! Ngươi đừng ầm ĩ, đi ra ngoài ta nói cho ngươi biết!” Hoắc Lỗi vừa nói vừa kéo Vân Huyên hướng ngoài phòng đi, khi đi tới cửa còn cố ý giúp bọn hắn đóng cửa phòng, hơn nữa hài hước nói thêm một câu: “Quấy rầy, lão đại, các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý chúng ta làm phiền.”
“Ca, ngươi rốt cục muốn nói cho ta biết cái gì?” Vân Huyên nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng giậm chân.
“Tin tốt. Đi! Chúng ta đến lương đình nói.” Hoắc Lỗi giống như phát hiện bí mật gì, nhỏ giọng nói với Vân Huyên, cũng lôi kéo nàng đi tới đình viện.
Bên trong phòng, Khởi Diệu không hiểu nhìn Mạt Vô Ngân, chỉ thấy hắn nhún nhún vai, cũng không nói chuyện.
Một lát sau, giống như là nhớ tớ chuyện gì, hắn nghiêm mặt, uy hiếp hướng Khởi Diệu đi tới.
“Tại sao muốn rời đi?” Hắn tức giận hỏi.
“Rời đi?! Ta tại sao muốn rời đi?”
“Ngươi lưu lại thư, nói muốn đưa bằng hữu rời đi nơi này.” Mạt Vô Ngân lên án nói.
Nghe đến đó, Khởi Diệu cuối cùng cũng thông suốt, thì ra người bọn họ muốn tìm là nàng a! Từ từ, như vậy mới vừa rồi Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi không phải là đang mắng nàng? Tốt! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi nhớ kĩ cho ta, thù này không báo không phải quân tử, món nợ này ta ghi nhớ.
Mạt Vô Ngân lạnh lùng nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu sa của nàng, trong lòng tức giận. “Bằng hữu ngươi muốn đưa đi rốt cuộc là người nào? Nam hay nữ?”
Không nghĩ tới lãnh mạc Mạt trang chủ còn là thùng dấm chua, đúng loại sặc mùi, bề ngoài lạnh như băng, bên trong lại là nhiệt tình như lửa.
“Nam, hơn nữa ngươi còn biết.” Bộ dáng ghen tuông của hắn làm Khởi Diệu mừng rỡ, cũng làm nàng muốn trêu hắn.
“Nam?! Ngươi muốn cùng nam nhân rời đi! Nói, đến tột cùng là người nào?” Hắn tức giận gầm thét.
“Lang của ta a! Lang của ta.” Nàng ngọt ngào nói.
“Lang của ngươi?”
“Đúng vậy a!” Nàng kéo hắn ngồi xuống, cả người không khách khí ngồi trên đùi hắn. “Lang của ta!”
Suy nghĩ thật lâu, Mạt Vô Ngân cuối cùng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nàng, mở to hai mắt nhìn nàng, xem ra hắn đã thua trong tay tiểu nữ nhân này.
“Đại ngốc qua!” Nàng mắng yêu, ngọt ngào rúc vào trong ngực hắn.
Mạt Vô Ngân cằm đặt trên đầu nàng, khẽ vuốt ve lưng nàng, hưởng thụ tư vị ôm giai nhân. “Diệu Nhi, ta muốn cùng ngươi thương lượng chuyện hôn nhân của chúng ta.” Hắn nôn nóng muốn cưới nàng vào cửa, “Ngươi nghĩ mười ngày sau chúng ta liền bái đường được không?”
“Mười ngày?!”
“Ừ. Dĩ nhiên, nếu như ngươi cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể lùi lại.” Hắn trong giọng nói có thật sâu thất vọng.
“A, ta chưa nói không được a!” Nàng đưa tay vòng qua cổ Mạt Vô Ngân, đem đầu hắn kéo xuống, ghé vào lỗ tai hắn thẹn thùng nói nhỏ: “Coi như ngươi muốn ngày mai ta gả cho ngươi, ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Thật sự?” Hắn không dám tin nhìn nàng, thấy nàng khẳng định gật đầu, mới yên lòng nhếch miệng cười to. “Vậy ta lập tức bảo người chuẩn bị.”
“Đúng rồi! Chớ quên nói cho Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi cùng Tiểu Vân.” Khởi Diệu nhắc nhở.
“Không cần lo lắng.” Hắn nhẹ bóp mũi nhỏ của nàng, “Bọn họ a! Giờ phút này e là đã đoán được.”
###
Bên trong lương đình, Hoắc Lỗi hao lời cùng Vân Huyên giải thích tính huống “Đặc biệt” vừa rồi, nhìn hắn văng nước miếng nói xong, dáng vẻ muốn ngừng mà không được, chẳng biết bỏ thêm bao nhiêu dầu, thêm bao nhiêu dấm vào.
“Ca, ý của ngươi là, Khởi Diệu tỷ có thể trở thành đại tẩu của chúng ta?” Vân Huyên cuối cùng cũng hiểu ý tứ của nhị ca, cao hứng mở to mắt.
“Đúng. Đương nhiên rồi, đây chỉ là có thể, cũng không phải tuyệt đối.” Hoắc Lỗi cường điệu nói, nhưng cũng cho mình một đường lui.
“Nhưng là ngươi nói Khởi Diệu tỷ quần áo xốc xếch, ngươi còn nói nàng từ phòng đại ca đi ra.” Vân Huyên tái diễn lời hắn đã nói, có chút tức giận: “Nếu quả thật là như vậy, đại ca nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Theo đạo lí như vậy không sai! Bất quá.”
“Ta mặc kệ, nếu như đại ca không chịu trách nhiệm với Khởi Diệu tỷ, ngươi và ta nhất định phải hướng đại ca kháng nghị.”
“Này...chuyện này liên quan gì đến chúng ta đây?” Hoắc Lỗi gãi đầu.
“Bởi vì Khởi Diệu tỷ là bằng hữu của chúng ta, nếu như nàng bị khi dễ, chúng ta nhất định phải giúp nàng.”
“Nhưng là”
“Không có nhưng là, nhị ca, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này ngươi nghe ngóng nga!” Bởi vì bị Khởi Diệu ảnh hưởng, Vân Huyên trở nên quả quyết có chính kiến.
Hoắc Lỗi đau đầu nhíu mày, trời ạ! Hắn sao lại bị kéo xuống vũng bùn đây?
###
Gió thổi đìu hiu xen lẫn một tia lạnh lẽo, trời đông giá rét lại sắp tới, khí trời không hề ấm áp nữa, sớm muộn độ chênh lệch nhiên độ trong ngày cũng càng lúc càng lớn.
Cây cối cảm nhận được thời tiết biến đổi, lá cây đã sớm rụng hết, chỉ còn dư lại nhánh cây trụi lủi, chỉ có cây tùng bách vẫn xanh tươi.
Đối với Khởi Diệu mà nói, đây là thời khắc đáng nhớ. Kể từ khi hiểu tình cảm của mình đối với Mạt Vô Ngân, hiểu rõ thân thế của hắn, nàng đối với hắn càng yêu nhiều hơn.
Lúc hai người vừa mới bắt đầu qua lại, nàng phi thường để ý cảm nhận của Mạt Vô Ngân, vì vậy cứ theo hắn, mà Mạt Vô Ngân cũng phi thường để ý cảm xúc của Khởi Diệu, nghĩ hết biện pháp để nàng vui mừng, bất quá cũng không thể tránh mâu thuẫn bộc phát!
Đó là hiểu lầm nhỏ không đáng kể, nguyên nhân là hai người quá mức lấy lòng đối phương, Mạt Vô Ngân cảm thấy ngày càng không giống mình mà tâm tình giảm sút, Khởi Diệu cũng cảm thấy mình mệt mỏi.
Trên thực tế, Khởi Diệu căn bản không biết mình cùng Mạt Vô Ngân cãi vã thế nào, chỉ biết là Mạt Vô Ngân hờ hững hướng nàng nói mấy câu, nàng ngay lập tức tức giận gào to, nước mắt cũng tràn ra, vừa khóc vừa lớn tiếng nói nàng muốn nghĩ lại xem có nên yêu hắn nữa không, bởi vì rất rõ ràng hắn đã bắt đầu ghét nàng.
Nói xong, nàng hướng bên ngoài chạy. Nhưng là, còn chưa chạy đến cửa, liền bị Mạt Vô Ngân bắt được, ôm vào lòng. Hắn đem nàng ôm vào trong phòng, đối với nàng tức giận nói, trách cứ nàng vội vàng kết luận, cũng bá đạo ra lệnh Khởi Diệu không được không yêu hắn, bởi vì hắn yêu nàng vô phương cứu chữa.
Sau đó, Khởi Diệu cuối cùng cũng hiểu rõ phương thức biểu đạt tình cảm khác biệt của lão công. Mặc dù hắn có phần bị nàng cảm hóa, ôn nhu đối đãi nàng mấy ngày, nhưng là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, muốn cho khuôn mặt vốn lạnh như băng của hắn ngày ngày đối với nàng nở nụ cười, căn bản là vọng tưởng. Ít nhất nàng oán trách với Tiểu Vân như vậy.
Tiểu Vân sau khi nghe, không khỏi nở nụ cười, “Khởi Diệu tỷ, nga! Không, là tẩu tẩu. Ngươi không cảm thấy đại ca như vậy cũng rất tốt sao? Nếu như hắn mỗi ngày đều hé ra khuôn mặt tươi cười, ta ngược lại sẽ vô cùng không quen.”
Khởi Diệu nghĩ cũng không sai, nàng thật đúng là tưởng tượng không ra khuôn mặt tươi cười cả ngày của Mạt Vô Ngân.
###
Nền trời xanh vài đám mây trắng lay động, bên trong sơn trang khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên mặt mỗi người đều là vui mừng. Chưa tới ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, bên trong sơn trang già trẻ lớn bé đều bận rộn, chỉ có một người rãnh rỗi nhất.
Chính là nhân vật chính: tân nương.
Khởi Diệu ngồi bên trong lương đình ở Bắc viện, trên bàn đá một quyển sách mở, bên cạnh là một chén trà ngon.
Chỉ thấy nàng hai tay nâng gò má, mờ mịt nhìn mây trắng trên trời, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm, nhàm chán lật Nhất Hiệt Thư, nhìn chưa đến mấy dòng chữ lại ngơ ngác nhìn thùy dương (cây liễu rủ cành), cứ như vậy ở bên trong lương đình cả một buổi chiều, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mạt Vô Ngân đứng bên cạnh cửa sổ thư phòng chính là thấy cảnh tượng này. Diệu Nhi như vậy đã nửa canh giờ, cùng vẻ hoạt bát thường ngày khác nhau rất nhiều. Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái, hắn thầm nghĩ.
Diệu Nhi chẳng bao giờ yên tĩnh, sao hôm nay lại yên lặng như vậy đây? Ngày hôm qua còn thấy nàng cùng Tiểu Vân cười cười nói nói chuẩn bị thành thân muốn dùng gì đó, hôm nay lại thấy nàng trầm mặc như vậy, Mạt Vô Ngân vô cùng không quen.
Kể từ lần đó cãi vã, hai người càng hiểu đối phương hơn, tình cảm cũng càng thêm vững chắc, hắn không hề cố gắng thay đổi bản thân, bởi vì Diệu Nhi yêu chính là hắn.
Cảm giác được trong lòng nàng có chuyện, hắn muốn cùng nàng chia sẻ. Mạt Vô Ngân mặt lạnh lùng lại cười khổ, đây chính là Diệu Nhi dạy hắn, nói cái gì vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, như vậy mới có thể sống chung lâu dài, nếu không không bao lâu vợ chồng chia lìa. Thật không biết nàng có suy nghĩ cổ quái này từ đâu?
Khởi Diệu khó có thể hạ quyết định, chợt, eo nhỏ của nàng bị bàn tay hữu lực vòng quanh. Nàng dựa về sau, cả người liền lọt vào ngực Mạt Vô Ngân.
“Chuyện của ngươi đã xong chưa?”
“Ân, chuyện hôn lễ đã làm xong, ngươi chỉ cần chờ bái đường là được.” Mạt Vô Ngân vừa nói vừa đem nàng ôm lấy, để cho nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm nàng. “Ngươi ở đây muốn làm gì?” Hắn cúi đầu cau mày hỏi.
Khởi Diệu không nói lời nào lắc đầu một cái, nàng còn chưa có quyết định có nên cho Mạt Vô Ngân biết chuyện nàng đến từ tương lai hay không.
“Ngươi có chuyện gạt ta.” Đây không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định. Nàng rốt cuộc đang phiền não cái gì? Mạt Vô Ngân mặt nhăn hơn, nàng có phải đổi ý hay không? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi kinh hãi vạn phần. “Nói, ngươi không phải là...có phải hay không tỉnh ngộ?” Hắn lạnh lùng nói, không muốn nàng miễn cưỡng gả cho hắn.
“Tỉnh ngộ cái gì?” Khởi Diệu không hiểu nhìn hắn.
“Tỉnh ngộ mình không nên gả cho kẻ không phải người cũng không phải yêu.” Sắc mặt hắn âm trầm, khẩu khí lạnh lẽo.
Khởi Diệu giống như bị kim châm một cái lập tức ngồi thẳng, quay đầu căm tức nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của hắn, tức giận gào to: “Không cho phép! Ta không cho phép ngươi dùng từ đáng ghét này để hình dung mình! Cũng không cho phép ngươi hoài nghi ta có lấy ngươi hay không! Có nghe hay không?” Nam nhân này làm người ta sinh khí, đã thế lại ngoan cố! Nàng tức giận suy nghĩ.
“Đúng vậy, lão bà đại nhân, ta nghe được!” Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận thở hồng hộc, hắn yên tâm trả lời, không để bụng Khởi Diệu mới vừa rồi hô to gọi nhỏ. “Vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang phiền não cái gì?” Mạt Vô Ngân lần nữa đem nàng kéo vào trong ngực.
Khởi Diệu do dự suy nghĩ, nếu như muốn thẳng thắn với hắn, hiện tại chính là thời điểm, nhưng hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?
“Diệu Nhi” Hắn thúc giục.
“Được rồi, ta nói là được.” Nàng chần chờ một chút mới nói: “Ta vốn là không muốn nói, để tránh hù dọa ngươi. Nhưng tình huống hiện tại, ta đại khái cũng không thể trở về nữa, nếu như không nói cho ngươi, ngươi sao này sẽ phát hiện, cho nên....”
“Diệu Nhi, nói điểm chính.” Mạt Vô Ngân thở dài cắt đứt Khởi Diệu đang càu nhàu.
Khởi Diệu mất hứng lườm hắn một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta không phải là người thời đại này, ta đến từ tương lai.” Thấy hắn không hiểu cau mày, Khởi Diệu giải thích: “Nói thế này đi, niên đại của ta với các ngươi kém gần một ngàn năm, ta đến từ một ngàn năm sau, chuyện lúc đó, ta đang ngồi trên phi cơ đi Hồng Kông, không nghĩ tới gặp luồng không khí rối loạn, phi cơ đột nhiên nổ tung, ta chỉ cảm giác được bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo đi, sau đó liền ngất đi, khi tỉnh lại cũng đã ở thời đại này.”
Nàng vừa nói xong, liền lẳng lặng chờ Mạt Vô Ngân phản ứng. Nhưng chờ thật lâu, Mạt Vô Ngân vẫn không nói gì, chẳng qua là như có suy nghĩ nhìn nàng.
“Ngươi không tin ta?” Nàng cất cao giọng nói.
Hắn vẫn không lên tiếng, cứ nhìn nàng.
“Này! Mạt Vô Ngân, ngươi rốt cuộc có tin ta nói hay không?!” Khởi Diệu dùng ngón trỏ chọc lồng ngực hắn, sớm biết phản ứng của hắn như vậy, nàng đã không nói.
Mạt Vô Ngân cuối cùng cũng có phản ứng gật đầu một cái, “Thì ra ngươi không phải người thời đại này. Ta còn đang buồn bực vì sao ngươi có cách dùng từ cùng ý tưởng kì quái như vậy?”
“Như thế, ngươi thật tin tưởng điều ta nói?” Thấy hắn dễ dàng liền tin tưởng, hơn nữa không có phản ứng kịch liệt như nàng nghĩ, Khởi Diệu hoài nghi hỏi.
“Ân. Ta biết thế gian này có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, nếu ta cũng có thể biến thân thành sói, ngươi tại sao không thể từ một ngàn năm sau tới nơi này?” Hắn tuyệt không thấy lạ nhún nhún vai.
“Nga” Nghe giải thích của hắn, nàng yên tâm nói tiếp: “Mạt Vô Ngân, ta muốn trở về nhà gỗ nhỏ trên núi xem một chút, thuận tiện cầm lại hòm y dược của ta, có được hay không?”
Hắn lần nữa lại vẻ mặt trầm tư, Khởi Diệu kéo kéo ống tay áo của hắn.
“Chỉ là trở về xem một chút cùng cầm đồ mà thôi?” Hắn không yên lòng nhấn mạnh.
“Ân, thật sự trở về xem một chút cùng cầm hòm y dược thôi.” Khởi Diệu bảo đảm nói.
“Được rồi, bất quá phải đợi sau khi chúng ta thành thân, hơn nữa ta và ngươi cùng trở về mới được.”
“Hảo, cứ như vậy quyết định.”
Khởi Diệu rúc vào trong ngực hắn, sớm biết hắn có thể tiếp nhận chuyện cổ quái này, lại sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng mấy ngày trước đã sớm nói, hại nàng phiền não cả ngày, không biết nên như thế nào mở miệng. Bỏ xuống gánh nặng, nàng bắt đầu có chút buồn ngủ.
“Diệu Nhi” Mạt Vô Ngân nhẹ lay động nàng, khiến nàng chú ý.
“Có chuyện gì?” Nàng xoay thân thể tới gần hắn, ngáp một cái, nhắm mắt lại, đem mặt tựa vào ngực hắn.
“Nói cho ta biết, ngươi mới vừa nói "phi kê" (kê: con gà, "cơ" với "kê" trong tiếng trung đồng âm), rốt cuộc là cái gì? Gà sẽ bay sao?” Hắn bây giờ không cách nào tưởng tượng người có thể ngồi phía trên gà rồi bay.
Mạt Vô Ngân kiên nhẫn chờ Khởi Diệu giải thích, vậy mà nàng cái gì cũng chưa nói.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi! Xem ra chỉ có chờ nàng tỉnh rồi hỏi. Cũng không hiểu được là lần thứ mấy, Diệu Nhi cùng hắn nói chuyện luôn là nói đến ngủ thiếp đi, hắn thật không có sức quyến rũ như vậy sao?
Mạt Vô Ngân không có gọi nàng dậy. Hắn ở trán nàng hôn một cái, rón rén đem nàng ôm vào bên trong phòng của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook