Tìm Lại Tình Yêu 2
-
6: Ra Mặt Bảo Vệ
"Anh à, hay chúng ta cứ bỏ đi."
Mặt mũi Thẩm Vãn Tinh co rúm lại, cô hốt hoảng kéo tay Trần Đình Thâm, vội vàng ngăn cản, tuy nhiên, người bên cạnh dường như chẳng hề nghe những lời cô nói.
Trần Đình Thâm thậm chí còn khẳng định chắc nịch: "Vãn Tinh, em cứ ở yên đó, vấn đề này để anh xử lý, rất nhanh thôi sẽ xong xuôi.
Anh đã quyết rồi, em đừng ngăn cản, việc em cần làm là theo sau anh thôi." Nụ cười trên khuôn mặt Trần Đình Thâm biến mất từ khi nào chẳng hay, thay vào đó chính là sự u ám, sát khí đằng đằng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Một tay giữ chặt Thẩm Vãn Tinh, tay còn lại chằng chịt những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm.
Chưa hết, hai mắt Trần Đình Thâm vằn lên mấy tia máu đỏ vô cùng rùng rợn.
Đụng vào Thẩm Vãn Tinh chắc chắn không được yên ổn với anh.
Hiện tại, đến nặng lời với đối phương mà Trần Đình Thâm còn chả dám chứ huống chi nghĩ tới việc khiến vợ mình thương tích thành ra như vậy.
Vẻ mặt Thẩm Vãn Tinh viết rõ hai chữ lo lắng, tuy nhiên, Trần Đình Thâm đã quyết, môi đỏ hơi mấp máy, định ngăn cản nhưng sau khi chứng kiến thái độ của người đàn ông, cô nàng chỉ biết ngoan ngoãn lẳng lặng bước theo đằng sau Trần Đình Thâm.
Thẩm Vãn Tinh vốn rất sợ làm to chuyện lên, cô hy vọng được yên ổn mà thôi, đồng thời, người con gái đặc biệt sợ hãi làm cho đối tượng xung quanh bản thân mất lòng vì mình.
Từ trước tới giờ, cô luôn sống trong sự nhút nhát, chịu đựng đánh giá từ những kẻ xa lạ.
Vừa vặn gặp quản gia trên đường, Trần Đình Thâm khó chịu ra lệnh: "Giúp việc trong nhà đâu hết rồi? Ông mau gọi bọn họ tới phòng ăn cho tôi, tôi đang cần giải quyết vài vấn đề đây." Nói rồi, anh nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Vãn Tinh kéo cô về phía trước.
"Dạ.
Tôi đã biết." Dù hai người họ đã đi xa, vị quản gia cao tuổi vẫn trang nghiêm cúi đầu, một chiếc khăn màu trắng được vắt trên cánh tay ông, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh Trần Đình Thâm đưa ra.
Khoảng vài phút sau, toàn thể người làm trong nhà đã tập hợp trước mặt Trần Đình Thâm, ai nấy đều cảm nhận được dường như chuẩn bị xảy ra chuyện chẳng lành, bọn họ thấp thỏm đến mức chân mềm nhũn, chả tài nào đứng vững.
Thỉnh thoảng, mấy kẻ ở kế bên nhau huých vào vai đối phương, ngỏ ý mau chóng hỏi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Giúp việc như họ vô cùng thông minh, làm công cho nhà họ Trần được một thời gian rồi, đương nhiên biết khi Trần Đình Thâm bày ra khuôn mặt khó chịu, ánh mắt sắc bén đang dần dần xỏ xiên qua thân thể đối phương như thế kia chắc chắn cậu chủ tức giận lên tới đỉnh điểm.
Thẩm Vãn Tinh ngồi bên cạnh lòng như lửa đốt, nhiều lần cô muốn tìm cơ hội nói chuyện tuy nhiên đến giờ vẫn chưa tài nào thực hiện được.
Cô luôn mang theo những luồng suy nghĩ tiêu cực.
Lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm nhíu chặt, anh nhếch môi, cẩn thận giơ bàn tay Thẩm Vãn Tinh ra trước mắt mấy người đang đùn đẩy nhau ở phía đối diện, bình tĩnh hỏi: "Là kẻ nào gây ra? Ai khiến vợ tôi bị thương thành ra như vậy? Tôi thừa biết do mấy người làm, nếu còn hy vọng sống tiếp thì tốt nhất khai hết sự thật cho tôi, đừng để tôi mang biện pháp mạnh ra, tới lúc đó cầu xin cũng muộn rồi." Ngữ khí điềm tĩnh nhưng ẩn sâu trong thanh âm thốt ra từ miệng Trần Đình Thâm chính là hàm ý đe dọa rõ ràng.
Hại vợ anh, đương nhiên phải chịu trừng phạt.
"Cái đó…"
"Cậu… cậu chủ…"
"Chúng… chúng tôi…"
Dưới ánh đèn vàng xa hoa lộng lẫy, đối diện với người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục, thản nhiên vắt chân lên ghế, điềm tĩnh dịu dàng với cô gái bên cạnh, người giúp việc ai nấy đều đổ mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch chẳng còn lấy một cắt máu, đồng tử co rụt lại.
Bọn họ run sợ, luống cuống liếc nhau, có vẻ đang hỏi rằng nên làm thế nào mới tốt, chả ai dám thốt ra dù chỉ một lời.
Trần Đình Thâm mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi: "Cho mấy người năm phút, khai hết sự thật ra cho tôi, nếu không nghỉ việc đồng loạt đi, sau này cũng đừng mong làm được ở chỗ khác.
Còn tiếp tục ấp a ấp úng chọc giận tôi thì tôi chẳng biết bản thân chịu đựng được đến bao giờ đâu." Đôi mắt lạnh lùng quét qua từng kẻ, chân tay ai nấy đều cứng ngắc, vẻ mặt ngờ nghệch, đến thở còn không dám.
Giúp việc sợ hãi tột cùng.
"Đình Thâm, thôi mà." Thẩm Vãn Tinh tim đập thình thịch thình thịch, lấy hết can đảm kéo tay chồng mình, cô líu ríu mở miệng, căng thẳng tột độ: "Anh… anh bỏ qua cho họ đi, dù sao họ cũng không cố ý đâu.
Đều do em bất cẩn, coi như em xin anh đấy, em thật sự sợ lắm." Cô đặc biệt run rẩy khi chứng kiến vẻ mặt khác từ Trần Đình Thâm, hoàn toàn khác xa dáng vẻ dịu dàng hôm qua cô được thấy.
Anh vừa bất lực, vừa đau xót, đưa tay đỡ trán, thở hắt ra từng hơi: "Vãn Tinh, em lương thiện quá mức rồi, dù bọn họ khiến em bị thương mà em còn nói giúp nữa.
Để bản thân chịu thiệt quá không tốt đâu." Nhiều khi Trần Đình Thâm hy vọng vợ mình ích kỷ hơn một chút, đòi hỏi nhiều lên, như vậy anh còn thoải mái hơn với việc cứ phải chứng kiến Thẩm Vãn Tinh rụt rè từng li từng tí giống trước mắt.
Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như sao trời vương vấn một tầng sương mỏng.
"Được rồi." Trần Đình Thâm đáp ứng cô, quay sang lạnh giọng đe dọa: "Nể tình vợ tôi đứng ra cầu xin, lần này coi như tôi bỏ qua cho các người.
Tuy nhiên, hai tháng sau sẽ chẳng có lương thưởng gì hết, đây là hình phạt nhẹ nhất khi dám coi thường nữ chủ nhân nhà họ Trần, còn dám vi phạm lần thứ hai thì tôi đảm bảo hình phạt mấy người không tưởng tượng nổi đâu." Anh gằn mạnh từng chữ, luồng sát khí xung quanh tỏa ra làm giúp việc sợ càng thêm sợ.
Bọn họ gật đầu lia lịa: "Dạ, chúng tôi đã hiểu thưa cậu chủ."
Lần sau có cho tiền bọn họ cũng chả lớn gan đến mức đó đâu.
Cứ tưởng Thẩm Vãn Tinh là người vợ có danh không phận, bị Trần Đình Thâm ghét bỏ cùng cực, sớm muộn gì cũng ly hôn, ai dè đối phương được Trần Đình Thâm yêu thương hết nấc, thậm chí thiếu gia còn vì vợ mình mà thay đổi thái độ như chong chóng, ai nấy đều nhận ra được hết.
"Được rồi, mau rời khỏi đi.
Từ nay về sau dám đối xử vô lễ với vợ tôi dù dưới mọi hình thức thì cứ chuẩn bị tinh thần." Anh lạnh lùng ném cho bọn họ một câu.
Dòng người lũ lượt rời khỏi, phòng bếp chật kín nay chỉ còn có Thẩm Vãn Tinh ngồi bên cạnh Trần Đình Thâm.
Anh sai quản gia đem theo hộp cứu thương tới, cần sơ cứu nhẹ cho vợ, chứ nếu Trần Đình Thâm tiếp tục nhìn, anh chắc chắn chẳng chịu nổi khi trên người Thẩm Vãn Tinh dính bất kỳ vết thương nào dù nó đặc biệt nhỏ bé.
Vừa băng bó, vừa than thở: "Em đó, bớt lương thiện đi, em cứ như vậy sẽ bị bắt nạt đấy.
Nhiều khi anh ước em cứ nổi điên lên mà chửi mấy người kia một trận, anh nhất định ở đằng sau tương trợ." Vừa giận vừa thương, Trần Đình Thâm bất lực ra mặt: "Nếu đau thì cứ nói với anh, cấm em cố nhịn."
"Đình Thâm, vết thương nhỏ thôi mà." Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vãn Tinh lắp bắp: "Đừng rắc rối như thế chứ.
Đợi hai ba ngày nó khỏi thôi."
"Vết thương nhỏ cũng không được phép chủ quan.
Băng vào cho chắc."
"Bình thường thôi mà, em bị nhiều rồi nên chẳng chết được đâu." Thẩm Vãn Tinh bất giác thốt lên, nhận ra bản thân nói hơi nhiều, cô vội vàng đưa tay lên che miệng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook