Tìm Lại Anh Và Một Lần Nữa Yêu Anh
-
Chương 21: Máu và nước mắt
Ngày hôm nay lớp học của Chi Nga tự dưng thừa thêm một người, nhưng giảng đường gần 200 sinh viên, ghép của bốn lớp vào nên có thêm một người cũng chả ai nhận ra. Đó chẳng phải ai xa lạ chính là người bạn phương xa Bóng tròn của Chi Nga.
“Bên này!”
Chi Nga vẫy tay gọi Bóng tròn khi thấy đầu cậu ta lấp ló bên ngoài. Chi Nga không chịu được việc Bóng tròn cứ lải nhải mãi việc muốn xem khung cảnh trường đại học là như thế nào. Xem cái đầu cậu ta ấy. Cậu ta học cấp ba là chuyên toán của trường Sư Phạm, chẳng phải trường cấp ba của cậu ta nằm trong đại học Sư Phạm hay sao? Có phải là học sinh nhà quê lần đầu ra thành phố đâu mà cần đi xem trường đại học? Hơn nữa nhà cậu ta trên đường Giải Phóng cách trường Bách Khoa chưa tới ba km, Chi Nga không tin cậu ta chưa từng tới đây. Mục đích chỉ có là đến gặp Tóc vàng và anh chàng Đầu to mà Chi Nga hay kể mà thôi. Tóc vàng thì dễ dàng rồi nhưng mà anh chàng Đầu to kia thì mỗi tuần chỉ có ba tiết chính trị học ghép giảng đường mới có thể gặp mặt được.
Nếu không dính phải “đóa hoa” ngoại quốc kia thì Chi Nga có thể lén lút theo dõi Quang được, chẳng hạn len lén đi theo, chẳng hạn giả vờ ngồi nhầm vào giảng đường anh đang học. Nhưng mà cái tên Tery kia bám dai như đỉa, lại học cùng lớp, Chi Nga không có cách nào cắt đuôi được. Hai người đi cùng nhau thì như đèn flash khắp nơi chiếu vào, không thể làm cái việc được gọi là lén lút được. Thế nên Chi Nga chỉ còn cách mỏi mòn đợi chờ cho đến ngày thứ tư hàng tuần có tiếp học ghép lớp để mà ngồi chảy nước miếng ngắm anh yêu.
…
“Tóc vàng?”
“Bóng tròn?”
“Ùa, đúng là xinh gái như tưởng tượng.”
“Đúng là trai mặt như dự đoán.”
Hai người bạn thân số một và số hai của Chi Nga trực tiếp bỏ qua cô, tự làm quen với nhau. Chi Nga lờ đi không thèm quan tâm tới hai tên ngốc ấy.
Anh yêu của cô hôm nay mặc cái áo phông trắng với cái quần bò màu xanh công nhân. Chả cần hỏi cũng biết bộ quần áo này là gu thẩm mỹ của mẹ anh chứ còn ai vào đây. Hồi ấy sau khi yêu nhau phải vất vả lắm cô mới chỉnh được phong cách ăn mặc cho anh. Đầu anh đang để kiểu húi cua, nhưng đã dài ra rồi. Kiểu tóc này chẳng ăn nhập gì với cái đầu to tướng của anh. Anh còn để một chút mái hòng che đi cái trán rộng có xu hướng hói của mình nhưng lại khiến mái tóc càng thêm xấu. Anh luôn lo lắng tới năm ba mươi tuổi mình sẽ hói. Ừm, bây giờ Chi Nga có thể nói cho anh hay, hơn ba mươi tuổi anh tóc vẫn đầy đầu nên đừng lo lắng gì nhé!
Anh ngồi bàn thứ ba, đang cười đùa với người bạn bên cạnh. Hình dáng anh đã dần trùng khít với bản thân anh lần đầu Chi Nga gặp. Hơi đậm người một xíu, cao vừa đúng 1m7, anh hợp với màu đen, anh không đẹp trai yêu mị như Tery, cũng chẳng phải kiểu khỏe khoắn bắt mắt như Bóng tròn, nhưng khuôn mặt anh luôn toát lên vẻ thông minh và chân thành. Đó là khuôn mặt Chi Nga đắm đuối suốt bao nhiêu năm trời.
Bên tai trái có tiếng gió nhè nhẹ.
“Có thể ngừng bắn điện bằng mắt không? Theo thông tin mà tớ thu thập được thì cậu ta không hứng thú với trẻ con đâu.”
Bên tai phải cũng có tiếng gió nhè nhẹ.
“Anh ta chỉ được cái nhìn rất dễ thân thiết thôi, làm gì đến mức chảy nước rãi ròng ròng thế này?”
Chi Nga chùi miệng, đưa mắt sang trái lườm một cái, đưa mắt sang phải lườm cái nữa, sau đó mặc kệ hai thằng bạn dở hơi để… tiếp tục phóng điện bằng mắt vào cái người mặc quần bò màu xanh công nhân ngồi bàn thứ ba. Môn kinh tế chính trị này Chi Nga chắc chắn không nghe được một từ nào vì giờ giảng của nó cô dùng 100% công lực để ngắm giai. Do quá tập trung chuyên môn nên Chi Nga chẳng biết chuông reo từ lúc nào, khi thấy anh thu dọn sách vở cùng bạn bước ra khỏi lớp cô mới thất thần đứng dậy định bước theo thì bị hai cánh tay kéo lại.
“Chết vì giai!”
“Tỉnh chưa?”
Chi Nga định thần lại nhìn thấy hai thằng bạn đã thân thiết với nhau từ bao giờ. Trong lúc cô bận ngắm giai thì họ đã xưng huynh gọi đệ, trở thành best friend forever rồi. Chi Nga có chút cảm giác bị cho ra rìa.
“Thích thì tấn công luôn đi, Chi Nga, bà trở lên rụt rè thế từ bao giờ?”
Tery tự cho là đúng trả lời giúp Chi Nga.
“Em nó còn muốn lớn thêm chút nữa!”
Bóng tròn nhìn nhìn vào thân hình như học sinh tiểu học với bộ ngực “trước sau như một” của Chi Nga thì gật gật đầu nói hiểu.
Sao bọn đàn ông đứa nào nghĩ đến lớn hơn thì đều chỉ nghĩ đến ngực thôi nhỉ? Cô có nên nói là đến năm hai mươi tám tuổi “cái đó” của cô cũng chẳng lớn hơn bây giờ là bao không? Thôi bỏ đi. Nếu nói ra, Tery hẳn sẽ khuyên cô tích kiệm tiền từ bây giờ mà đi độn ngực, còn hẳn thằng bạn tồi Bóng tròn sẽ nói kiểu như “đàn ông không thích lấy phụ nữ thông minh về làm vợ, phụ nữ ngực nhỏ lại càng không”.
Chi Nga vừa thở dài vừa lắc đầu nhìn hai thằng bạn. Cô thầm nghĩ, đây cũng là lý do em yêu anh đấy anh yêu ạ. Anh không chỉ thích sự thông minh của em, anh còn thích cả bộ ngực nhỏ của em. Như anh nói, sờ một cái biết liền là của nhà mình. Khụ khụ, Chi Nga thật không muốn bàn luận hay suy nghĩ tiếp về cái chủ đề ngực này nữa. Cô nói:
“Bóng tròn, về trường đi, chiều nay cậu phải có lớp học.”
Tery phụ họa:
“Làm bài tập về nhà chưa? Nếu không cô giáo sẽ phạt đứng cuối lớp đó!”
Bóng tròn hậm hực nhìn Chi Nga với Tery. Các người cứ đắc ý đi, cũng chỉ hơn năm nữa thôi thì tôi cũng là sinh viên như các người. Cứ đợi đấy!
Tery và Chi Nga tiễn Bóng tròn đến tận bến xe bus. Trong lúc chờ xe, Bóng tròn hỏi:
“Cậu định khi nào mới gặp anh ta?”
Chi Nga quẹt quẹt tay vào mũi. Cô vẫn thấy chưa chuẩn bị tốt, chưa sẵn sàng nhưng không muốn giải thích kỹ chỉ lẩm bẩm nói cho xong chuyện.
“Lớn thêm chút nữa!”
“Cậu định lớn đến mức nào thì mới gặp?”
Với con người thích kế hoạch cụ thể như Bóng tròn, nếu không chịu nói rõ thì khó mà im miệng. Nhưng Chi Nga vẫn cho một cái đáp án mù mờ.
“Ờ thì, đợi trưởng thành thêm chút nữa.”
Cái gì mà lớn lên với trưởng thành thêm chút nữa, toàn khái niệm mơ hồ à. Bóng tròn chán nản.
“Thế cậu định bao giờ mới trưởng thành? Ngày mai, tháng sau này năm sau? Hay đợi ra trường hẳn thì mới gặp luôn cho tiện?”
Tóc vàng đột nhiên lên tiếng.
“Thực ra thì cậu có dấu hiệu trưởng thành rồi đó!”
Chi Nga khó hiểu quay sang nhìn Tóc vàng. Hắn nhấn mạnh vào bốn chữ “dấu hiệu trưởng thành” nhưng cô chả hiểu hắn định nói cái gì. Xe bus vừa kịp đến nhưng Bóng tròn còn chưa bước lên được xe đã bị Tóc vàng tóm gáy lại.
“Gì thế?”
“Cởi áo khoác ra!”
Bóng tròn không hiểu nhưng vẫn làm như Tery nói. Tery đưa cái áo khoác cho Chi Nga thì bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của cả cô và Bóng tròn. Cậu ta thủng thẳng đáp:
“À, cậu cũng không cần phải khoe cái dấu hiệu trưởng thành với tất cả mọi người đâu!”
Bóng tròn còn ngơ ngác chứ Chi Nga thì giật mình đỏ bừng mặt, cầm vội cái áo khoác buộc vội vào hông. Thảo nào Bóng tròn bị giữ lại, trong ba người chỉ có hắn là mặc áo khoác.
Phụ nữ có hai ngày đặc biệt cần nhớ đó là đêm đầu tiên là ngày đầu tiên xuất hiện chu kỳ chứng tỏ mình đã trưởng thành. Nhưng phần lớn họ chỉ nhớ được đêm đầu tiên. Chi Nga cũng nằm trong số đông người đó nên làm sao mà cô nhớ được chu kỳ đầu tiên của cô sẽ xuất hiện vào hôm nay chứ? Thậm chí cô còn mặc váy trắng.
“Bóng tròn đi mua băng vệ sinh, tôi đưa Chi Nga vào nhà vệ sinh.”
Tery rất tỉnh táo phân phó nhiệm vụ. Lúc đó Bóng tròn mới đỏ bừng mặt nhận ra vấn đề. Cậu ta cúi gằm mặt đi được năm bước thì chạy vội về.
“Tóc vàng, cậu đi đi, tôi làm sao biết được tiệm tạp hóa với cái nhà vệ sinh trường cậu ở đâu.”
Tery làm sao mà ngờ Bóng tròn lại tỉnh táo nhanh như thế, mà lý do cậu ta đưa ra cũng chuẩn xác nên đành đen mặt nhận nhiệm vụ vinh quang: đi mua băng vệ sinh. Chi Nga nói với Bóng tròn:
“Tớ vào nhà vệ sinh một mình được, cậu về trước đi.”
Nhưng Tery sao có thể để cậu ta về dễ dàng thế được, như thế chỉ có mình cậu phải đối diện với tình huống đáng xấu hổ này. Cậu đã phải đi mua băng vệ sinh, là mua băng vệ sinh đấy nhé! Bị Tery nhìn chằm chằm, Bóng tròn mặt đỏ tía tai nuốt nước bọt biết không trốn được nên đáp:
“Tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh rồi về cũng không muộn.”
Khi cả hai tiến tới tầng một khu giảng đường thì bất chợt có người đi nhanh qua va vào Chi Nga khiến cô ngã, tí xíu nữa là đập mặt xuống đất. Bóng tròn luống cuống đỡ Chi Nga dậy. Cái thẻ sinh viên đeo lủng lẳng ở cổ cô bật ra rơi xuống đất. Người vừa va vào cô cuống quýt vừa xin lỗi vừa nhặt thẻ đưa lại cho cô. Bóng tròn giúp cô phủi bụi dưới gấu váy.
“Này Chi Nga, sao đầu gối cậu có vết sẹo lớn vậy?”
Nếu bình thường Chi Nga hẳn sẽ quát “Ai cho ông săm soi chân tôi?”, nhưng lúc này Chi Nga lại muốn trả lời Bóng tròn. Cô không nhìn người hỏi mà lại nhìn người đang cầm thẻ sinh viên của mình mà nó:
“Ba năm trước, bị xe đạp tông.”
Bóng tròn giờ mới giật mình nhận ra người vừa tông Chi Nga và đang đưa lại cái thẻ sinh viên chả phải là anh chàng Đầu to của Chi Nga thì còn ai vào đây? Thấy Chi Nga trả lời xong thì cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện, cũng không có ý định cầm lấy thẻ sinh viên, Bóng tròn thấy tình huống đó vội đưa tay đỡ hộ.
Đầu To gãi gãi đầu hỏi:
“Em có sao không?”
Chi Nga lắc lắc đầu.
“Xin lỗi nhé!”
Chi Nga gật gật đầu.
“Vậy tôi đi trước đây!”
Chi Nga còn chưa kịp lắc đầu hay gật đầu thì Đầu to có vẻ đang vội, xoay người lại chạy biến đi. Cô nàng đẫn đờ quay lại nhìn thằng bạn, mắt đã đỏ hoe, miệng run run lẩm bẩm liên tục.
“Anh ấy rõ ràng đã đọc tên tớ trên thẻ sinh viên, tại sao anh ấy không nhớ ra tớ? Tớ đã hai lần nhắc anh ấy, tớ là Chi Nga, là Chi Nga, anh ấy không được quên.”
“Vết sẹo này là bạn anh ấy tông xe đạp vào tớ mà ra. Chính anh ấy đã đưa tớ về sau đấy. Sao anh ấy lại không nhớ chút nào?”
“Bao nhiêu năm nay chỉ có mình tớ nhớ và dõi theo anh ấy thôi sao?”
Con gái mấy ngày chu kỳ thường dễ dàng xúc động. Chi Nga tủi thân bật khóc. Kiếp trước, cô chỉ gặp anh có một lần đã khiến anh lấy hết can đảm ra mà làm quen, sau đó thì kiên trì bền bỉ theo đuổi. Còn kiếp này, cô đã gặp anh ba lần, lần nào cũng chỉ có cô chủ động, còn anh cứ như thế lướt qua cô, chẳng thèm bận tâm nhớ về cô.
Cô có thể trách anh sao, khi mà cô mãi chẳng lớn, cứ là đứa bé con thế này thì đến bao giờ anh mới chịu ghé mắt nhìn cô đây?
Bóng tròn lần đầu nhìn thấy bà cụ non Chi Nga khóc thì luống cuống, trong lòng khổ sở rủa tên Tóc vàng chạy đi đâu mà lâu thế. Đúng lúc cậu ta nhăn nhó nhất thì Tóc vàng quay lại. Câu đầu tiên cậu ta nói khi nhìn thấy Chi Nga là:
“Hôm nay là ngày gì mà cậu rơi cả máu và nước mắt thế?”
Tối đó về ngẫm lại, ba lần gặp của cô thực ra có thể đặt tên cho nó. Lần đầu là quần đùi xanh, lần thứ hai là sẹo đầu gối. Lần thứ ba hẳn phải là: máu và nước mắt.
Lần tình cờ gặp lại khiến Chi Nga bật khóc này đã đập tan chút tự tin cuối cùng của Chi Nga. Cô quyết định sẽ âm thầm đợi thêm hai, ba năm nữa, đến khi cô trở thành một cô gái xinh đẹp thì cô sẽ xuất hiện lại trước mắt anh. Dù sao, anh cũng trong tầm nhìn của cô, chẳng chạy đi đâu được. Nhưng cái cảm giác nhìn ngắm người đàn ông của mình mà phải lén lút thật cũng không thoải mái chút nào. Bóng tròn và Tery bị Chi Nga khóc dọa cho sợ, nên cũng ít đả động đến vấn đề này của cô. Có điều Chi Nga sẽ phải thất vọng vì quyết định im hơi lặng tiếng này của mình, bởi lẽ nhìn thấy trong tầm mắt không có nghĩa là của mình.
“Bên này!”
Chi Nga vẫy tay gọi Bóng tròn khi thấy đầu cậu ta lấp ló bên ngoài. Chi Nga không chịu được việc Bóng tròn cứ lải nhải mãi việc muốn xem khung cảnh trường đại học là như thế nào. Xem cái đầu cậu ta ấy. Cậu ta học cấp ba là chuyên toán của trường Sư Phạm, chẳng phải trường cấp ba của cậu ta nằm trong đại học Sư Phạm hay sao? Có phải là học sinh nhà quê lần đầu ra thành phố đâu mà cần đi xem trường đại học? Hơn nữa nhà cậu ta trên đường Giải Phóng cách trường Bách Khoa chưa tới ba km, Chi Nga không tin cậu ta chưa từng tới đây. Mục đích chỉ có là đến gặp Tóc vàng và anh chàng Đầu to mà Chi Nga hay kể mà thôi. Tóc vàng thì dễ dàng rồi nhưng mà anh chàng Đầu to kia thì mỗi tuần chỉ có ba tiết chính trị học ghép giảng đường mới có thể gặp mặt được.
Nếu không dính phải “đóa hoa” ngoại quốc kia thì Chi Nga có thể lén lút theo dõi Quang được, chẳng hạn len lén đi theo, chẳng hạn giả vờ ngồi nhầm vào giảng đường anh đang học. Nhưng mà cái tên Tery kia bám dai như đỉa, lại học cùng lớp, Chi Nga không có cách nào cắt đuôi được. Hai người đi cùng nhau thì như đèn flash khắp nơi chiếu vào, không thể làm cái việc được gọi là lén lút được. Thế nên Chi Nga chỉ còn cách mỏi mòn đợi chờ cho đến ngày thứ tư hàng tuần có tiếp học ghép lớp để mà ngồi chảy nước miếng ngắm anh yêu.
…
“Tóc vàng?”
“Bóng tròn?”
“Ùa, đúng là xinh gái như tưởng tượng.”
“Đúng là trai mặt như dự đoán.”
Hai người bạn thân số một và số hai của Chi Nga trực tiếp bỏ qua cô, tự làm quen với nhau. Chi Nga lờ đi không thèm quan tâm tới hai tên ngốc ấy.
Anh yêu của cô hôm nay mặc cái áo phông trắng với cái quần bò màu xanh công nhân. Chả cần hỏi cũng biết bộ quần áo này là gu thẩm mỹ của mẹ anh chứ còn ai vào đây. Hồi ấy sau khi yêu nhau phải vất vả lắm cô mới chỉnh được phong cách ăn mặc cho anh. Đầu anh đang để kiểu húi cua, nhưng đã dài ra rồi. Kiểu tóc này chẳng ăn nhập gì với cái đầu to tướng của anh. Anh còn để một chút mái hòng che đi cái trán rộng có xu hướng hói của mình nhưng lại khiến mái tóc càng thêm xấu. Anh luôn lo lắng tới năm ba mươi tuổi mình sẽ hói. Ừm, bây giờ Chi Nga có thể nói cho anh hay, hơn ba mươi tuổi anh tóc vẫn đầy đầu nên đừng lo lắng gì nhé!
Anh ngồi bàn thứ ba, đang cười đùa với người bạn bên cạnh. Hình dáng anh đã dần trùng khít với bản thân anh lần đầu Chi Nga gặp. Hơi đậm người một xíu, cao vừa đúng 1m7, anh hợp với màu đen, anh không đẹp trai yêu mị như Tery, cũng chẳng phải kiểu khỏe khoắn bắt mắt như Bóng tròn, nhưng khuôn mặt anh luôn toát lên vẻ thông minh và chân thành. Đó là khuôn mặt Chi Nga đắm đuối suốt bao nhiêu năm trời.
Bên tai trái có tiếng gió nhè nhẹ.
“Có thể ngừng bắn điện bằng mắt không? Theo thông tin mà tớ thu thập được thì cậu ta không hứng thú với trẻ con đâu.”
Bên tai phải cũng có tiếng gió nhè nhẹ.
“Anh ta chỉ được cái nhìn rất dễ thân thiết thôi, làm gì đến mức chảy nước rãi ròng ròng thế này?”
Chi Nga chùi miệng, đưa mắt sang trái lườm một cái, đưa mắt sang phải lườm cái nữa, sau đó mặc kệ hai thằng bạn dở hơi để… tiếp tục phóng điện bằng mắt vào cái người mặc quần bò màu xanh công nhân ngồi bàn thứ ba. Môn kinh tế chính trị này Chi Nga chắc chắn không nghe được một từ nào vì giờ giảng của nó cô dùng 100% công lực để ngắm giai. Do quá tập trung chuyên môn nên Chi Nga chẳng biết chuông reo từ lúc nào, khi thấy anh thu dọn sách vở cùng bạn bước ra khỏi lớp cô mới thất thần đứng dậy định bước theo thì bị hai cánh tay kéo lại.
“Chết vì giai!”
“Tỉnh chưa?”
Chi Nga định thần lại nhìn thấy hai thằng bạn đã thân thiết với nhau từ bao giờ. Trong lúc cô bận ngắm giai thì họ đã xưng huynh gọi đệ, trở thành best friend forever rồi. Chi Nga có chút cảm giác bị cho ra rìa.
“Thích thì tấn công luôn đi, Chi Nga, bà trở lên rụt rè thế từ bao giờ?”
Tery tự cho là đúng trả lời giúp Chi Nga.
“Em nó còn muốn lớn thêm chút nữa!”
Bóng tròn nhìn nhìn vào thân hình như học sinh tiểu học với bộ ngực “trước sau như một” của Chi Nga thì gật gật đầu nói hiểu.
Sao bọn đàn ông đứa nào nghĩ đến lớn hơn thì đều chỉ nghĩ đến ngực thôi nhỉ? Cô có nên nói là đến năm hai mươi tám tuổi “cái đó” của cô cũng chẳng lớn hơn bây giờ là bao không? Thôi bỏ đi. Nếu nói ra, Tery hẳn sẽ khuyên cô tích kiệm tiền từ bây giờ mà đi độn ngực, còn hẳn thằng bạn tồi Bóng tròn sẽ nói kiểu như “đàn ông không thích lấy phụ nữ thông minh về làm vợ, phụ nữ ngực nhỏ lại càng không”.
Chi Nga vừa thở dài vừa lắc đầu nhìn hai thằng bạn. Cô thầm nghĩ, đây cũng là lý do em yêu anh đấy anh yêu ạ. Anh không chỉ thích sự thông minh của em, anh còn thích cả bộ ngực nhỏ của em. Như anh nói, sờ một cái biết liền là của nhà mình. Khụ khụ, Chi Nga thật không muốn bàn luận hay suy nghĩ tiếp về cái chủ đề ngực này nữa. Cô nói:
“Bóng tròn, về trường đi, chiều nay cậu phải có lớp học.”
Tery phụ họa:
“Làm bài tập về nhà chưa? Nếu không cô giáo sẽ phạt đứng cuối lớp đó!”
Bóng tròn hậm hực nhìn Chi Nga với Tery. Các người cứ đắc ý đi, cũng chỉ hơn năm nữa thôi thì tôi cũng là sinh viên như các người. Cứ đợi đấy!
Tery và Chi Nga tiễn Bóng tròn đến tận bến xe bus. Trong lúc chờ xe, Bóng tròn hỏi:
“Cậu định khi nào mới gặp anh ta?”
Chi Nga quẹt quẹt tay vào mũi. Cô vẫn thấy chưa chuẩn bị tốt, chưa sẵn sàng nhưng không muốn giải thích kỹ chỉ lẩm bẩm nói cho xong chuyện.
“Lớn thêm chút nữa!”
“Cậu định lớn đến mức nào thì mới gặp?”
Với con người thích kế hoạch cụ thể như Bóng tròn, nếu không chịu nói rõ thì khó mà im miệng. Nhưng Chi Nga vẫn cho một cái đáp án mù mờ.
“Ờ thì, đợi trưởng thành thêm chút nữa.”
Cái gì mà lớn lên với trưởng thành thêm chút nữa, toàn khái niệm mơ hồ à. Bóng tròn chán nản.
“Thế cậu định bao giờ mới trưởng thành? Ngày mai, tháng sau này năm sau? Hay đợi ra trường hẳn thì mới gặp luôn cho tiện?”
Tóc vàng đột nhiên lên tiếng.
“Thực ra thì cậu có dấu hiệu trưởng thành rồi đó!”
Chi Nga khó hiểu quay sang nhìn Tóc vàng. Hắn nhấn mạnh vào bốn chữ “dấu hiệu trưởng thành” nhưng cô chả hiểu hắn định nói cái gì. Xe bus vừa kịp đến nhưng Bóng tròn còn chưa bước lên được xe đã bị Tóc vàng tóm gáy lại.
“Gì thế?”
“Cởi áo khoác ra!”
Bóng tròn không hiểu nhưng vẫn làm như Tery nói. Tery đưa cái áo khoác cho Chi Nga thì bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của cả cô và Bóng tròn. Cậu ta thủng thẳng đáp:
“À, cậu cũng không cần phải khoe cái dấu hiệu trưởng thành với tất cả mọi người đâu!”
Bóng tròn còn ngơ ngác chứ Chi Nga thì giật mình đỏ bừng mặt, cầm vội cái áo khoác buộc vội vào hông. Thảo nào Bóng tròn bị giữ lại, trong ba người chỉ có hắn là mặc áo khoác.
Phụ nữ có hai ngày đặc biệt cần nhớ đó là đêm đầu tiên là ngày đầu tiên xuất hiện chu kỳ chứng tỏ mình đã trưởng thành. Nhưng phần lớn họ chỉ nhớ được đêm đầu tiên. Chi Nga cũng nằm trong số đông người đó nên làm sao mà cô nhớ được chu kỳ đầu tiên của cô sẽ xuất hiện vào hôm nay chứ? Thậm chí cô còn mặc váy trắng.
“Bóng tròn đi mua băng vệ sinh, tôi đưa Chi Nga vào nhà vệ sinh.”
Tery rất tỉnh táo phân phó nhiệm vụ. Lúc đó Bóng tròn mới đỏ bừng mặt nhận ra vấn đề. Cậu ta cúi gằm mặt đi được năm bước thì chạy vội về.
“Tóc vàng, cậu đi đi, tôi làm sao biết được tiệm tạp hóa với cái nhà vệ sinh trường cậu ở đâu.”
Tery làm sao mà ngờ Bóng tròn lại tỉnh táo nhanh như thế, mà lý do cậu ta đưa ra cũng chuẩn xác nên đành đen mặt nhận nhiệm vụ vinh quang: đi mua băng vệ sinh. Chi Nga nói với Bóng tròn:
“Tớ vào nhà vệ sinh một mình được, cậu về trước đi.”
Nhưng Tery sao có thể để cậu ta về dễ dàng thế được, như thế chỉ có mình cậu phải đối diện với tình huống đáng xấu hổ này. Cậu đã phải đi mua băng vệ sinh, là mua băng vệ sinh đấy nhé! Bị Tery nhìn chằm chằm, Bóng tròn mặt đỏ tía tai nuốt nước bọt biết không trốn được nên đáp:
“Tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh rồi về cũng không muộn.”
Khi cả hai tiến tới tầng một khu giảng đường thì bất chợt có người đi nhanh qua va vào Chi Nga khiến cô ngã, tí xíu nữa là đập mặt xuống đất. Bóng tròn luống cuống đỡ Chi Nga dậy. Cái thẻ sinh viên đeo lủng lẳng ở cổ cô bật ra rơi xuống đất. Người vừa va vào cô cuống quýt vừa xin lỗi vừa nhặt thẻ đưa lại cho cô. Bóng tròn giúp cô phủi bụi dưới gấu váy.
“Này Chi Nga, sao đầu gối cậu có vết sẹo lớn vậy?”
Nếu bình thường Chi Nga hẳn sẽ quát “Ai cho ông săm soi chân tôi?”, nhưng lúc này Chi Nga lại muốn trả lời Bóng tròn. Cô không nhìn người hỏi mà lại nhìn người đang cầm thẻ sinh viên của mình mà nó:
“Ba năm trước, bị xe đạp tông.”
Bóng tròn giờ mới giật mình nhận ra người vừa tông Chi Nga và đang đưa lại cái thẻ sinh viên chả phải là anh chàng Đầu to của Chi Nga thì còn ai vào đây? Thấy Chi Nga trả lời xong thì cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện, cũng không có ý định cầm lấy thẻ sinh viên, Bóng tròn thấy tình huống đó vội đưa tay đỡ hộ.
Đầu To gãi gãi đầu hỏi:
“Em có sao không?”
Chi Nga lắc lắc đầu.
“Xin lỗi nhé!”
Chi Nga gật gật đầu.
“Vậy tôi đi trước đây!”
Chi Nga còn chưa kịp lắc đầu hay gật đầu thì Đầu to có vẻ đang vội, xoay người lại chạy biến đi. Cô nàng đẫn đờ quay lại nhìn thằng bạn, mắt đã đỏ hoe, miệng run run lẩm bẩm liên tục.
“Anh ấy rõ ràng đã đọc tên tớ trên thẻ sinh viên, tại sao anh ấy không nhớ ra tớ? Tớ đã hai lần nhắc anh ấy, tớ là Chi Nga, là Chi Nga, anh ấy không được quên.”
“Vết sẹo này là bạn anh ấy tông xe đạp vào tớ mà ra. Chính anh ấy đã đưa tớ về sau đấy. Sao anh ấy lại không nhớ chút nào?”
“Bao nhiêu năm nay chỉ có mình tớ nhớ và dõi theo anh ấy thôi sao?”
Con gái mấy ngày chu kỳ thường dễ dàng xúc động. Chi Nga tủi thân bật khóc. Kiếp trước, cô chỉ gặp anh có một lần đã khiến anh lấy hết can đảm ra mà làm quen, sau đó thì kiên trì bền bỉ theo đuổi. Còn kiếp này, cô đã gặp anh ba lần, lần nào cũng chỉ có cô chủ động, còn anh cứ như thế lướt qua cô, chẳng thèm bận tâm nhớ về cô.
Cô có thể trách anh sao, khi mà cô mãi chẳng lớn, cứ là đứa bé con thế này thì đến bao giờ anh mới chịu ghé mắt nhìn cô đây?
Bóng tròn lần đầu nhìn thấy bà cụ non Chi Nga khóc thì luống cuống, trong lòng khổ sở rủa tên Tóc vàng chạy đi đâu mà lâu thế. Đúng lúc cậu ta nhăn nhó nhất thì Tóc vàng quay lại. Câu đầu tiên cậu ta nói khi nhìn thấy Chi Nga là:
“Hôm nay là ngày gì mà cậu rơi cả máu và nước mắt thế?”
Tối đó về ngẫm lại, ba lần gặp của cô thực ra có thể đặt tên cho nó. Lần đầu là quần đùi xanh, lần thứ hai là sẹo đầu gối. Lần thứ ba hẳn phải là: máu và nước mắt.
Lần tình cờ gặp lại khiến Chi Nga bật khóc này đã đập tan chút tự tin cuối cùng của Chi Nga. Cô quyết định sẽ âm thầm đợi thêm hai, ba năm nữa, đến khi cô trở thành một cô gái xinh đẹp thì cô sẽ xuất hiện lại trước mắt anh. Dù sao, anh cũng trong tầm nhìn của cô, chẳng chạy đi đâu được. Nhưng cái cảm giác nhìn ngắm người đàn ông của mình mà phải lén lút thật cũng không thoải mái chút nào. Bóng tròn và Tery bị Chi Nga khóc dọa cho sợ, nên cũng ít đả động đến vấn đề này của cô. Có điều Chi Nga sẽ phải thất vọng vì quyết định im hơi lặng tiếng này của mình, bởi lẽ nhìn thấy trong tầm mắt không có nghĩa là của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook