Tìm Kiếm Nam Chủ Đa Nhân Cách
C11: Thần Y, Tiết Tháo Ngươi Rớt Rồi (9)

Edit: Tiểu Hy Hy

Dọc theo đường đi, cung nữ thái giám biểu tình khó nén thái độ khiếp sợ, lại ngại với thân phận của Cố Thanh Trạch, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Chờ khi Bùi Tuân ôm Cố Thanh Trạch đi xa, liền tốp năm tốp ba ghé vào khe khẽ nói nhỏ với nhau: "Này, Cửu vương gia cùng thần y kia là chuyện gì?"

"Không phải Cửu vương gia có vị hôn thê sao? Là tôn nữ của Trung Dũng Hầu kia."

"Đừng khua môi múa mép, chuyện cũng có nguyên nhân, Cửu vương gia kia không phải bị thương ở chân sao?"

"Được được, đều làm việc đi, trở về vị trí của mình cho tốt đi! Lại khua môi múa mép bậy bạ đều kéo đi lãnh bản tử."


...
...

Bùi Tuân đem Cố Thanh Trạch ôm vào trong xe ngựa, sau khi phủ một tấm thảm mềm mại lên người hắn, chính mình mới ngồi ở một bên.

Nhận thấy ánh mắt tràn ngập oán niệm của người nào đó phóng tới, Bùi Tuân chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười, "Vương gia nhìn chằm chằm ta như vậy, có chuyện gì sao?"

"Giải huyệt." Hai chữ phát ra từ trong kẽ răng.

Bùi Tuân thấp thấp mà cười khẽ ra tiếng, "Dọc theo đường đi này, ta còn muốn ở chung hòa bình với Vương gia." Ý ngoài lời chính là trước khi hồi phủ sẽ không giải huyệt cho hắn.

Cố Thanh Trạch trầm trầm mắt, trầm mặc vài giây, môi mỏng khẽ mở: "Hành Lập."

Ngay sau đó, một ám vệ xuất hiện từ khoảng không, ngữ khí cung kính vạn phần: "Vương gia, có gì phân phó?"

Giọng hơi trầm xuống, thêm vài phần lạnh lẽo: "Thay bổn vương giải huyệt."

Lúc trước Hành Lập vẫn luôn canh giữ nơi xe ngựa này, không rõ ràng lắm Cố Thanh Trạch bị Bùi Tuân điểm huyệt, vừa rồi lúc thần y ôm Vương gia nhà mình lại đây, hắn cũng là lắp bắp kinh hãi, thân là thị vệ của Vương gia, chỉ có khi chủ tử gặp phải nguy hiểm hắn mới có thể chủ động xuất hiện, tình huống bây giờ, hắn không biết nên bình luận thế nào.

Nghĩ đến, lấy thân thủ của Vương gia, nếu là hắn không muốn không ai có thể cưỡng bách hắn. Cho nên, thần y ôm Vương gia, hẳn là được Vương gia ngầm đồng ý đi? Hành Lập nghĩ thầm.


Phục hồi tinh thần lại, Hành Lập gật gật đầu, tiến lên điểm hai phát lên người Cố Thanh Trạch.

Một bên, Bùi Tuân không chút sợ hãi mỉm cười, thần thái nhàn nhã tự nhiên, rõ ràng băng tuyết bên ngoài chưa tan, chính là thấy nụ cười của hắn như có vài phần cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Nhưng mà Cố Thanh Trạch, lòng tràn đầy hậm hực, "Hành Lập, công lực của ngươi thoái hóa như vậy từ khi nào?"

Thấy Cố Thanh Trạch vẫn không thể động đậy khác với dự doán, trong lòng Hành Lập cả kinh, "Này... Thứ cho thuộc hạ vô năng." Thủ pháp điểm huyệt này của Bùi thần y dị thường kỳ quái, hắn thế nhưng không giải được.

"Lui ra, trở về tự lãnh hai mươi bản tử." Cố Thanh Trạch thanh giật tái mặt, giọng điệu hơi trầm xuống.

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Đãi Hành Lập rời đi, Cố Thanh Trạch lúc này mới đem tầm mắt dời đến trên người Bùi Tuân nhàn nhã tự đắc, lẳng lặng mà hít sâu một hơi, "Giải huyệt, bổn vương..." Đè nén tức giận, bình tĩnh nói: "Liền không truy cứu thần y có lỗi."


Bùi Tuân này nơi nào là thủ pháp điểm huyệt gì đó, chẳng qua là Dạ Khiêm ở viện nghiên cứu khoa học của tinh tế chế tác một món đồ chơi nhỏ, có thể làm thân thể của con người nháy mắt tê mỏi, giống y như bị điểm huyệt.

Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng mà nhìn Cố Thanh Trạch, Bùi Tuân nhẹ nhàng sờ sờ đầu ngón út, chậm rãi vươn tay, xoa mặt Cố Thanh Trạch, cùng lúc đó ấn một hạt màu xanh biếc, thân mình Cố Thanh Trạch run một chút, chậm rãi khôi phục quyền chủ động của thân thể, hắn giật giật tứ chi cứng đờ, không biết từ chỗ nào rút ra một thanh nhuyễn kiếm, trong chớp mắt không nghiêng không lệch mà đặt lên cổ Bùi Tuân, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, liền có thể lấy tính mạng của hắn.

Xe ngựa không biết đi tới đâu, con đường thật là xóc nảy, rung rung lắc lắc, phảng phất giây tiếp theo thanh kiếm kia liền sẽ cắt đứt huyết nhục của Bùi Tuân, lệnh dòng máu đỏ tươi kia phun trào mà ra.

"Cẩn thận!"

Bùi Tuân bỗng nhiên xoay người đem Cố Thanh Trạch ôm vào lòng ngực, bàn tay cầm nhuyễn kiếm, máu nhuộm dần lan ra, một mũi tên tẩm độc không biết từ chỗ nào bắn ra, thẳng xuyên qua mành xe ngựa, dừng trên vị trí lúc trước của Cố Thanh Trạch.

Dược hương ấm áp thoang thoảng ôm vào vẫn y như lúc trước, chỉ là giờ phút này lại nhiều thêm vài phần mùi máu tươi, rất nồng, khiến người buồn nôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương