Tìm Em
-
Chương 77: Phiên ngoại 9: Ngày đầu đến nhà trẻ
Khi Giản Tinh Châu được ba tuổi, Giản Sóc muốn đưa cậu đến nhà trẻ, nhưng không biết Giản Tinh Châu nghe được ở đâu rằng chỉ có những đứa trẻ mà cha mẹ không cần mới chịu đi nhà trẻ.
Giản Sóc: “….”
Để thuyết phục con trai, Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế chuẩn bị một buổi trò chuyện thoải mái, người tham gia gồm vợ chồng Giản Sóc và vợ chồng Giản Chính Quốc, và một người phản kháng duy nhất là Giản Tinh Châu.
Sau bữa cơm tối, một nhà năm người, ba phe thế lực chia ra ngồi ba hướng.
Thật ra thì hai thế lực là đủ rồi nhưng vì sợ không hù được Giản Tinh Châu nên vợ chồng Giản Sóc và vợ chồng Sầm Tuế Tuế phải tách ra ngồi, Giản Chính Quốc đảm nhiệm vai trò trọng tài.
Giản Tinh Châu mặc một chiếc T-shirt màu trắng và quần yếm màu xanh nhạt, trên đầu đội mũ bóng chày. Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế với đôi mắt liên tục đảo quanh, trông vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Lâm Nguyệt và Sầm Tuế Tuế thấy vậy thì suýt đã buông tha rồi.
Ngón tay Giản Sóc nhẹ nhàng cào Sầm Tuế Tuế, sau đó ho khan một tiếng.
Sầm Tuế Tuế quyến luyến không thôi dời mắt khỏi người con trai, nhìn về phía Lâm Nguyệt: “Mẹ, mẹ nói trước đi.”
Lâm Nguyệt lắc đầu: “Giản Sóc nói đi, mẹ với cha con không cùng lứa, không tham gia được đâu.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, “Chồng, anh nói đi.”
Giản Sóc thở dài.
Giản Sóc đứng lên từ trên ghế sofa, ngồi xuống chỗ đối diện Giản Tinh Châu, giữa hai người là chiếc bàn mà bình thường Giản Tinh Châu chơi Lego.
Thái độ của Giản Sóc rất nghiêm túc: “Thập Nhất, cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta rất bình đẳng, con không muốn đi nhà trẻ thì phải thuyết phục được ba mẹ và ông bà nội. Nếu như lý do của con hợp lý thì chúng ta có thể cân nhắc.”
Lời của Giản Sóc có giữ lại ba phần.
Có thể cân nhắc nhưng kết quả này thì không chắc chắn.
Giản Tinh Châu là một đứa trẻ ba tuổi, sao có thể hiểu mấy lời lòng vòng của ba mình được, chỉ hiểu là cho cậu nói tại sao lại không đi nhà trẻ thôi.
Nên Giản Tinh Châu còn vui vô cùng: “Ba nói thật ạ?”
“Phì!” Sầm Tuế Tuế bật cười, nhỏ giọng nói với Lâm Nguyệt, “Mẹ, mẹ xem Thập Nhất kìa, vậy mà cũng dám hỏi ngược lại ba nó.”
Lâm Nguyệt cười híp mắt, cháu trai nhà mình sao lại giỏi như vậy, thông minh như vậy chứ.
Giản Sóc khẽ nhướng mày: “Lời ba nói dĩ nhiên là thật rồi. Con nghĩ lại xem, những chuyện ba đã đồng ý với con có phải đều làm được không?”
Giản Tinh Châu vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một phen, còn bẻ ngón tay lẩm nhẩm.
“Ba đồng ý mua Lego cho Thập Nhất và đã mua rồi.”
“Ba đồng ý dẫn Thập Nhất đi công viên trò chơi, tháng trước đã đi rồi.”
“Ba đồng ý mua xe đồ chơi và đã đặt cho Thập Nhất rồi, tuần sau sẽ giao tới.”
“Ba đồng ý….”
Không nói thì thôi, nhưng khi thấy Giản Tinh Châu bẻ đầu ngón tay đếm những chuyện ba cậu đã làm cho cậu thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Những chuyện mà Giản Tinh Châu đếm chủ yếu là xảy ra trong nửa năm nay, bây giờ nếu hỏi Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế, chưa chắc hai người họ đã nhớ rõ như vậy.
Giản Tinh Châu đếm gần mười phút, dáng vẻ nhíu mày cho thấy rõ ràng là còn nhưng vì gấp nên chưa kể ra được.
Bốn người Giản Sóc không ai mở miệng giục Giản Tinh Châu mà để cho cậu từ từ suy nghĩ.
Mấy phút sau, Giản Tinh Châu đột nhiên lên tiếng: “Còn một chuyện ba chưa làm!”
“Hả? Chuyện gì?” Không chỉ Giản Sóc tò mò mà Sầm Tuế Tuế cũng tò mò.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần yêu cầu của Giản Tinh Châu không quá đáng thì Giản Sóc cũng sẽ chiều cậu, nhưng tuyệt không phải là kiểu nuông chiều không có giới hạn kia. Bất luận là Giản Tinh Châu muốn thứ gì hoặc muốn đi đâu thì đều phải nêu ba lý do hợp lý mới có thể được thực hiện.
Tất nhiên Giản Tinh Châu cũng không phải đứa trẻ cái gì cũng đòi hay yêu cầu vô lý.
Giản Tinh Châu cong mắt, dáng vẻ giảo hoạt kia cực kỳ giống Sầm Tuế Tuế.
“Ba không cho Thập Nhất một em gái.” Giản Tinh Châu lớn tiếng nói.
“Khụ!”
“Phì!”
Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đồng loạt thất thố, còn Lâm Nguyệt ở một bên thì lén cười.
Giản Tinh Châu lắc lắc hai chân nhỏ: “Ba, Thập Nhất không có em gái.”
Giản Sóc xoa bóp mi tâm: “Thập Nhất, em gái… không thể mua được, em gái cần phải có duyên phận.”
Giản Tinh Châu bĩu môi: “Nhưng mà ba ơi, Thập Nhất muốn có em gái.”
“Vậy Thập Nhất nói xem, nếu như có em gái thì con sẽ phải làm những gì nào.”
Sầm Tuế Tuế ngồi xuống cạnh Giản Sóc, giơ tay sờ đầu Giản Tinh Châu: “Thập Nhất có thể nói cho mẹ không?”
Giản Tinh Châu suy nghĩ một chút: “Thập Nhất muốn mua váy và búp bê cho em gái, còn muốn mua xe đẹp cho em nữa.”
“Oa, Thập Nhất đúng là một người anh tốt mà.”
Sầm Tuế Tuế vỗ tay cho Thập Nhất: “Nhưng Thập Nhất làm sao để mua váy, búp bê và xe cho em đây?”
Trong mắt Giản Tinh Châu là một mảnh mờ mịt.
Cậu biết đồ cậu là do ba mẹ và ông nội dùng tiền mua cho cậu, nhưng nếu như cậu có em gái và cậu không có tiền thì sao mua cho em gái đây?
Sầm Tuế Tuế để cho Giản Tinh Châu tự suy nghĩ mấy phút.
“Có phải Thập Nhất không biết phải làm sao không?”
Giản Tinh Châu cúi đầu, bộ dáng rất ủ rũ: “Mẹ, Thập Nhất không có tiền nên không thể mua váy, mua búp bê và cũng không thể mua xe mà em thích được, Thập Nhất thật là vô dụng mà.”
Sầm Tuế Tuế không khỏi buồn cười, trong đầu nghĩ không biết tên nhóc này nghe ở đâu mà còn biết từ vô dụng nữa?
Sầm Tuế Tuế đứng lên ôm lấy Thập Nhất: “Vậy Thập Nhất có muốn trở nên có ích, sau đó kiếm tiền mua váy, búp bê và xe cho em gái không?”
“Muốn ạ.” Giản Tinh Châu dùng sức gật đầu, đôi tay nhỏ bé vòng lên cổ Sầm Tuế Tuế: “Mẹ, mẹ có thể làm cho Thập Nhất trở nên có ích không?”
Giản Sóc giơ tay kéo Giản Tinh Châu vào lòng, để cho cậu đối mặt với mình: “Tới đây con trai, để ba nói cho con biết nên làm thế nào.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu đi nhịn cười.
Từ khi con trai vẫn còn bú sữa mẹ, Giản Sóc đã bắt đầu ăn giấm với con rồi, vất vả lắm mới đến lúc cai sữa thì Giản Sóc lại ganh khi cô đặt sự chú ý lên con nhiều hơn anh.
Và rồi cứ ăn giấm như vậy cho tới bây giờ.
Gì mà để ba nói cho con biết nên làm thế nào? Rõ ràng là Giản Sóc không muốn để cho Giản Tinh Châu ở trong lòng Sầm Tuế Tuế quá lâu mà.
Từ khi Giản Tinh Châu được một tuổi, Giản Sóc vẫn luôn nhấn mạnh với cậu rằng nam nữ khác biệt nên không thể tiếp xúc thân mật với con gái được.
Cho dù Giản Tinh Châu nghe không hiểu, nhưng hai năm nay trong tiềm thức của cậu đã dần dựng nên khuôn phép rồi.
Giản Sóc hỏi Giản Tinh Châu: “Thập Nhất, con cảm thấy tại sao ba lại có tiền mua đồ cho con?”
Giản Tinh Châu nghiêng đầu: “Là vì ba đang đi làm.”
“Đúng vậy, ba đang đi làm.” Giản Sóc tán dương Giản Tinh Châu, “Thập Nhất rất thông minh, biết công việc của ba có thể kiếm tiền, nhưng mà ba có thể đi làm kiếm tiền là vì ba đã học tập thật tốt nên mới có thể kiếm tiền mua đồ cho Thập Nhất.”
“Ba, Thập Nhất cũng muốn kiếm tiền!” Ánh mắt Giản Tinh Châu sáng rực lên.
Giản Sóc tỏ vẻ khó xử: “Nhưng… Thập Nhất có biết chữ không? Con biết viết chữ à?”
“Thập Nhất không biết.” Giản Tinh Châu lại như đưa đám.
Giản Sóc xoa đầu con trai: “Bây giờ em gái con chưa đến nên Thập Nhất có muốn đi học thật giỏi, biết được nhiều chữ và học thêm nhiều kiến thức, sau đó cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi em gái, Thập Nhất có chịu không nào?”
Giản Tinh Châu không chút do dự đáp: “Thập Nhất chịu!”
Sầm Tuế Tuế đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Vậy Thập Nhất sẽ đi nhà trẻ đúng không?”
“Thập Nhất đi!” Giản Tinh Châu siết chặt hai nắm tay: “Thập Nhất nhất định sẽ học thật giỏi để kiếm tiền nuôi em gái!”
“Sau này Thập Nhất chắc chắn sẽ là một người anh tốt.” Sầm Tuế Tuế cười nói, “Ngày mai mẹ sẽ dẫn Thập Nhất đi mua đồ để đến nhà trẻ nhé?”
“Vâng ạ.”
Vấn đề bạn nhỏ Giản Tinh Châu không muốn đi nhà trẻ đã được giải quyết bằng ‘cố gắng học tập để kiếm tiền mua váy, búp bê và xe cho em gái’, khiến bốn người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Tuế Tuế cũng làm như đã hứa, ngày hôm sau liền dẫn Giản Tinh Châu đi mua quần áo và cặp sách.
Mấy năm nay, mỗi năm Sầm Tuế Tuế đều có một hoặc hai tác phẩm được chiếu trên màn ảnh, tuy ít nhưng rất chất lượng.
Mà hiện giờ ánh mắt chọn kịch bản của cô cũng ngày càng cao, nhớ lại mấy năm trước ngay cả vai nữ N cũng không lấy được thì Sầm Tuế Tuế không khỏi cảm khái.
Sầm Tuế Tuế dẫn Giản Tinh Châu đến trung tâm thương mại hay đi, không ngoài dự đoán là gặp phải fan hâm mộ nên lại lên hot search.
Đây gần như là tình trạng bình thường khi cô dẫn con ra cửa, mới đầu còn lúng túng do chưa quen nhưng càng về sau thì có thể cười nói với fan hâm mộ.
Nhất là gần đây khi fan lại bắt gặp cô ra phố và họ không còn kích động xông tới, cũng như ăn nói lắp ba lắp bắp như trước nữa.
Cô không chỉ một lần giải thích rằng mình chỉ là một người mẹ bình thường nên cũng sẽ dẫn con ra cửa chơi và mua đồ như bao cặp cha mẹ khác.
Chẳng qua là công việc của cô phải đối mặt với công chúng nhiều hơn thôi.
Thế nên qua một thời gian thì fan hâm mộ cũng không chặn cô lại nữa.
Tất cả những đồ dùng cho Giản Tinh Châu đi nhà trẻ, Sầm Tuế Tuế đều để cho cậu lựa thứ mình thích.
Nhưng Giản Tinh Châu rất ngoan, sẽ không ầm ĩ đòi đồ và cũng chưa từng làm ra chuyện ăn vạ dưới đất vì không cho mua vật gì đó.
Thật ra cũng có mấy lần như vậy, bởi vì không mua cho cậu thứ cậu muốn mà Giản Tinh Châu cứ buồn bã không vui. Nhưng sau khi Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế kiên nhẫn giải thích thì cậu cũng hiểu ra và không buồn bực nữa.
–
Mặc dù Giản Tinh Châu đã chịu đi nhà trẻ nhưng vào ngày đầu tiên đến đó, cậu vẫn khóc đến sưng mắt.
Ngày đầu tiên anh bạn nhỏ đi nhà trẻ, bất luận là Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế hay là Giản Chính Quốc, Lâm Nguyệt thì đều lo lắng vô cùng.
Họ luôn xem máy giám sát ở nhà trẻ.
Mới đầu, Giản Tinh Châu đeo cặp sách bước vào, còn nở nụ cười rạng rỡ, nhưng chờ đến khi tất cả bạn trẻ tụ lại một chỗ để nghe thầy giáo phát biểu thì có bé gái đã không kìm được mà bắt đầu khóc.
Có một đứa thì sẽ có đứa thứ hai, và rất nhanh sau đó, tiếng khóc đã nối nhau lan ra khắp nơi.
Mới đầu Giản Tinh Châu không khóc.
Nhưng khi bạn nhỏ ngồi cạnh kéo cậu nói gì đó và bắt đầu khóc sướt mướt thì Giản Tinh Châu mới bẹp miệng, sau đó òa khóc.
Đây không phải lần đầu tiên thầy giáo dẫn dắt trẻ mới đến nên đã quen với chuyện khóc lóc này rồi.
Hơn mười phút sau, phần lớn các bạn nhỏ đã nín khóc, chỉ còn lại một hai đứa vẫn còn thút thít, nhưng thấy ai cũng nín thì chỉ nấc thêm hai tiếng rồi ngưng.
Từ sáng Sầm Tuế Tuế vẫn nghĩ xem bạn nhỏ ngồi cùng bàn với Giản Tinh Châu nói gì.
Vất vả lắm mới nhịn được đến giờ đi đón con. Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc, người đã tan làm về sớm vội vàng ra cửa.
Mỗi một phụ huynh đều đứng trông ở ngoài cửa nhà trẻ.
Nhà trẻ của Giản Tinh Châu không phải dạng bình thường, phụ huynh tới đón con không giàu thì sang, nhưng hiện giờ những người đang đứng đây nào còn phong thái tinh anh như ngày thường nữa? Chung quy thì mọi người vẫn chỉ những bậc cha mẹ bình thường mà thôi.
Rất nhanh, Sầm Tuế Tuế đã nhìn thấy Giản Tinh Châu đeo cặp bước ra.
“Thập Nhất!” Sầm Tuế Tuế vẫy tay, gọi Giản Tinh Châu.
Giản Tinh Châu dừng bước, nhìn sang bên này, khi nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ thì nắm chặt quai cặp lạch bạch chạy tới đó.
“Bạn nhỏ Giản Tinh Châu!” Thầy gọi cậu một tiếng, đến khi thấy quả thật cậu nhào vào lòng mẹ mình thì mới yên tâm tiễn bạn nhỏ khác.
Sầm Tuế Tuế ôm lấy Giản Tinh Châu, giơ tay lau nước mắt của cậu: “Ai ui, Tiểu Thập Nhất của chúng ta làm sao vậy? Hửm? Sao mới không gặp một ngày đã khóc thành như vậy rồi?”
“Hu hu hu hu, mẹ!”
Giản Tinh Châu nằm trên vai Sầm Tuế Tuế, khóc đến không thở được, giống như vô cùng uất ức vậy.
Sầm Tuế Tuế bế cậu một hồi, cánh tay dần mỏi.
Thằng nhóc này… đúng là càng ngày càng nặng mà.
Giản Sóc bèn ôm lấy con: “Thập Nhất, thấy ba mẹ nên không vui à? Sao lại khóc ấm ức như vậy? Hửm?”
Giản Tinh Châu lau nước mắt rồi quay đầu nhìn củ cải nhỏ ở sau lưng.
“Thập Nhất?” Sầm Tuế Tuế nhìn theo thì thấy cậu bạn cùng lớp của con mình.
Ánh mắt Giản Tinh Châu rơi vào một chỗ, cậu đưa tay chỉ nơi đó, cái miệng nhỏ nhắn hé ra: “Hu hu hu hu, bạn ấy nói mẹ không cần con, còn nói Thập Nhất sẽ bị đại ma vương ăn nữa!”
Sầm Tuế Tuế: “….”
Cô nhận ra người bạn nhỏ này là bạn cùng bàn của Giản Tinh Châu.
Buổi sáng trong máy giám sát, cậu chính là “hung thủ” đã chọc con trai cô khóc sưng mắt chỉ với một câu nói.
***
Thập Nhất: Mẹ, con không muốn khóc mà tại bạn đó chọc con, hu hu hu hu.
Giản Sóc: “….”
Để thuyết phục con trai, Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế chuẩn bị một buổi trò chuyện thoải mái, người tham gia gồm vợ chồng Giản Sóc và vợ chồng Giản Chính Quốc, và một người phản kháng duy nhất là Giản Tinh Châu.
Sau bữa cơm tối, một nhà năm người, ba phe thế lực chia ra ngồi ba hướng.
Thật ra thì hai thế lực là đủ rồi nhưng vì sợ không hù được Giản Tinh Châu nên vợ chồng Giản Sóc và vợ chồng Sầm Tuế Tuế phải tách ra ngồi, Giản Chính Quốc đảm nhiệm vai trò trọng tài.
Giản Tinh Châu mặc một chiếc T-shirt màu trắng và quần yếm màu xanh nhạt, trên đầu đội mũ bóng chày. Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế với đôi mắt liên tục đảo quanh, trông vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Lâm Nguyệt và Sầm Tuế Tuế thấy vậy thì suýt đã buông tha rồi.
Ngón tay Giản Sóc nhẹ nhàng cào Sầm Tuế Tuế, sau đó ho khan một tiếng.
Sầm Tuế Tuế quyến luyến không thôi dời mắt khỏi người con trai, nhìn về phía Lâm Nguyệt: “Mẹ, mẹ nói trước đi.”
Lâm Nguyệt lắc đầu: “Giản Sóc nói đi, mẹ với cha con không cùng lứa, không tham gia được đâu.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, “Chồng, anh nói đi.”
Giản Sóc thở dài.
Giản Sóc đứng lên từ trên ghế sofa, ngồi xuống chỗ đối diện Giản Tinh Châu, giữa hai người là chiếc bàn mà bình thường Giản Tinh Châu chơi Lego.
Thái độ của Giản Sóc rất nghiêm túc: “Thập Nhất, cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta rất bình đẳng, con không muốn đi nhà trẻ thì phải thuyết phục được ba mẹ và ông bà nội. Nếu như lý do của con hợp lý thì chúng ta có thể cân nhắc.”
Lời của Giản Sóc có giữ lại ba phần.
Có thể cân nhắc nhưng kết quả này thì không chắc chắn.
Giản Tinh Châu là một đứa trẻ ba tuổi, sao có thể hiểu mấy lời lòng vòng của ba mình được, chỉ hiểu là cho cậu nói tại sao lại không đi nhà trẻ thôi.
Nên Giản Tinh Châu còn vui vô cùng: “Ba nói thật ạ?”
“Phì!” Sầm Tuế Tuế bật cười, nhỏ giọng nói với Lâm Nguyệt, “Mẹ, mẹ xem Thập Nhất kìa, vậy mà cũng dám hỏi ngược lại ba nó.”
Lâm Nguyệt cười híp mắt, cháu trai nhà mình sao lại giỏi như vậy, thông minh như vậy chứ.
Giản Sóc khẽ nhướng mày: “Lời ba nói dĩ nhiên là thật rồi. Con nghĩ lại xem, những chuyện ba đã đồng ý với con có phải đều làm được không?”
Giản Tinh Châu vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một phen, còn bẻ ngón tay lẩm nhẩm.
“Ba đồng ý mua Lego cho Thập Nhất và đã mua rồi.”
“Ba đồng ý dẫn Thập Nhất đi công viên trò chơi, tháng trước đã đi rồi.”
“Ba đồng ý mua xe đồ chơi và đã đặt cho Thập Nhất rồi, tuần sau sẽ giao tới.”
“Ba đồng ý….”
Không nói thì thôi, nhưng khi thấy Giản Tinh Châu bẻ đầu ngón tay đếm những chuyện ba cậu đã làm cho cậu thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Những chuyện mà Giản Tinh Châu đếm chủ yếu là xảy ra trong nửa năm nay, bây giờ nếu hỏi Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế, chưa chắc hai người họ đã nhớ rõ như vậy.
Giản Tinh Châu đếm gần mười phút, dáng vẻ nhíu mày cho thấy rõ ràng là còn nhưng vì gấp nên chưa kể ra được.
Bốn người Giản Sóc không ai mở miệng giục Giản Tinh Châu mà để cho cậu từ từ suy nghĩ.
Mấy phút sau, Giản Tinh Châu đột nhiên lên tiếng: “Còn một chuyện ba chưa làm!”
“Hả? Chuyện gì?” Không chỉ Giản Sóc tò mò mà Sầm Tuế Tuế cũng tò mò.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần yêu cầu của Giản Tinh Châu không quá đáng thì Giản Sóc cũng sẽ chiều cậu, nhưng tuyệt không phải là kiểu nuông chiều không có giới hạn kia. Bất luận là Giản Tinh Châu muốn thứ gì hoặc muốn đi đâu thì đều phải nêu ba lý do hợp lý mới có thể được thực hiện.
Tất nhiên Giản Tinh Châu cũng không phải đứa trẻ cái gì cũng đòi hay yêu cầu vô lý.
Giản Tinh Châu cong mắt, dáng vẻ giảo hoạt kia cực kỳ giống Sầm Tuế Tuế.
“Ba không cho Thập Nhất một em gái.” Giản Tinh Châu lớn tiếng nói.
“Khụ!”
“Phì!”
Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đồng loạt thất thố, còn Lâm Nguyệt ở một bên thì lén cười.
Giản Tinh Châu lắc lắc hai chân nhỏ: “Ba, Thập Nhất không có em gái.”
Giản Sóc xoa bóp mi tâm: “Thập Nhất, em gái… không thể mua được, em gái cần phải có duyên phận.”
Giản Tinh Châu bĩu môi: “Nhưng mà ba ơi, Thập Nhất muốn có em gái.”
“Vậy Thập Nhất nói xem, nếu như có em gái thì con sẽ phải làm những gì nào.”
Sầm Tuế Tuế ngồi xuống cạnh Giản Sóc, giơ tay sờ đầu Giản Tinh Châu: “Thập Nhất có thể nói cho mẹ không?”
Giản Tinh Châu suy nghĩ một chút: “Thập Nhất muốn mua váy và búp bê cho em gái, còn muốn mua xe đẹp cho em nữa.”
“Oa, Thập Nhất đúng là một người anh tốt mà.”
Sầm Tuế Tuế vỗ tay cho Thập Nhất: “Nhưng Thập Nhất làm sao để mua váy, búp bê và xe cho em đây?”
Trong mắt Giản Tinh Châu là một mảnh mờ mịt.
Cậu biết đồ cậu là do ba mẹ và ông nội dùng tiền mua cho cậu, nhưng nếu như cậu có em gái và cậu không có tiền thì sao mua cho em gái đây?
Sầm Tuế Tuế để cho Giản Tinh Châu tự suy nghĩ mấy phút.
“Có phải Thập Nhất không biết phải làm sao không?”
Giản Tinh Châu cúi đầu, bộ dáng rất ủ rũ: “Mẹ, Thập Nhất không có tiền nên không thể mua váy, mua búp bê và cũng không thể mua xe mà em thích được, Thập Nhất thật là vô dụng mà.”
Sầm Tuế Tuế không khỏi buồn cười, trong đầu nghĩ không biết tên nhóc này nghe ở đâu mà còn biết từ vô dụng nữa?
Sầm Tuế Tuế đứng lên ôm lấy Thập Nhất: “Vậy Thập Nhất có muốn trở nên có ích, sau đó kiếm tiền mua váy, búp bê và xe cho em gái không?”
“Muốn ạ.” Giản Tinh Châu dùng sức gật đầu, đôi tay nhỏ bé vòng lên cổ Sầm Tuế Tuế: “Mẹ, mẹ có thể làm cho Thập Nhất trở nên có ích không?”
Giản Sóc giơ tay kéo Giản Tinh Châu vào lòng, để cho cậu đối mặt với mình: “Tới đây con trai, để ba nói cho con biết nên làm thế nào.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu đi nhịn cười.
Từ khi con trai vẫn còn bú sữa mẹ, Giản Sóc đã bắt đầu ăn giấm với con rồi, vất vả lắm mới đến lúc cai sữa thì Giản Sóc lại ganh khi cô đặt sự chú ý lên con nhiều hơn anh.
Và rồi cứ ăn giấm như vậy cho tới bây giờ.
Gì mà để ba nói cho con biết nên làm thế nào? Rõ ràng là Giản Sóc không muốn để cho Giản Tinh Châu ở trong lòng Sầm Tuế Tuế quá lâu mà.
Từ khi Giản Tinh Châu được một tuổi, Giản Sóc vẫn luôn nhấn mạnh với cậu rằng nam nữ khác biệt nên không thể tiếp xúc thân mật với con gái được.
Cho dù Giản Tinh Châu nghe không hiểu, nhưng hai năm nay trong tiềm thức của cậu đã dần dựng nên khuôn phép rồi.
Giản Sóc hỏi Giản Tinh Châu: “Thập Nhất, con cảm thấy tại sao ba lại có tiền mua đồ cho con?”
Giản Tinh Châu nghiêng đầu: “Là vì ba đang đi làm.”
“Đúng vậy, ba đang đi làm.” Giản Sóc tán dương Giản Tinh Châu, “Thập Nhất rất thông minh, biết công việc của ba có thể kiếm tiền, nhưng mà ba có thể đi làm kiếm tiền là vì ba đã học tập thật tốt nên mới có thể kiếm tiền mua đồ cho Thập Nhất.”
“Ba, Thập Nhất cũng muốn kiếm tiền!” Ánh mắt Giản Tinh Châu sáng rực lên.
Giản Sóc tỏ vẻ khó xử: “Nhưng… Thập Nhất có biết chữ không? Con biết viết chữ à?”
“Thập Nhất không biết.” Giản Tinh Châu lại như đưa đám.
Giản Sóc xoa đầu con trai: “Bây giờ em gái con chưa đến nên Thập Nhất có muốn đi học thật giỏi, biết được nhiều chữ và học thêm nhiều kiến thức, sau đó cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi em gái, Thập Nhất có chịu không nào?”
Giản Tinh Châu không chút do dự đáp: “Thập Nhất chịu!”
Sầm Tuế Tuế đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Vậy Thập Nhất sẽ đi nhà trẻ đúng không?”
“Thập Nhất đi!” Giản Tinh Châu siết chặt hai nắm tay: “Thập Nhất nhất định sẽ học thật giỏi để kiếm tiền nuôi em gái!”
“Sau này Thập Nhất chắc chắn sẽ là một người anh tốt.” Sầm Tuế Tuế cười nói, “Ngày mai mẹ sẽ dẫn Thập Nhất đi mua đồ để đến nhà trẻ nhé?”
“Vâng ạ.”
Vấn đề bạn nhỏ Giản Tinh Châu không muốn đi nhà trẻ đã được giải quyết bằng ‘cố gắng học tập để kiếm tiền mua váy, búp bê và xe cho em gái’, khiến bốn người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Tuế Tuế cũng làm như đã hứa, ngày hôm sau liền dẫn Giản Tinh Châu đi mua quần áo và cặp sách.
Mấy năm nay, mỗi năm Sầm Tuế Tuế đều có một hoặc hai tác phẩm được chiếu trên màn ảnh, tuy ít nhưng rất chất lượng.
Mà hiện giờ ánh mắt chọn kịch bản của cô cũng ngày càng cao, nhớ lại mấy năm trước ngay cả vai nữ N cũng không lấy được thì Sầm Tuế Tuế không khỏi cảm khái.
Sầm Tuế Tuế dẫn Giản Tinh Châu đến trung tâm thương mại hay đi, không ngoài dự đoán là gặp phải fan hâm mộ nên lại lên hot search.
Đây gần như là tình trạng bình thường khi cô dẫn con ra cửa, mới đầu còn lúng túng do chưa quen nhưng càng về sau thì có thể cười nói với fan hâm mộ.
Nhất là gần đây khi fan lại bắt gặp cô ra phố và họ không còn kích động xông tới, cũng như ăn nói lắp ba lắp bắp như trước nữa.
Cô không chỉ một lần giải thích rằng mình chỉ là một người mẹ bình thường nên cũng sẽ dẫn con ra cửa chơi và mua đồ như bao cặp cha mẹ khác.
Chẳng qua là công việc của cô phải đối mặt với công chúng nhiều hơn thôi.
Thế nên qua một thời gian thì fan hâm mộ cũng không chặn cô lại nữa.
Tất cả những đồ dùng cho Giản Tinh Châu đi nhà trẻ, Sầm Tuế Tuế đều để cho cậu lựa thứ mình thích.
Nhưng Giản Tinh Châu rất ngoan, sẽ không ầm ĩ đòi đồ và cũng chưa từng làm ra chuyện ăn vạ dưới đất vì không cho mua vật gì đó.
Thật ra cũng có mấy lần như vậy, bởi vì không mua cho cậu thứ cậu muốn mà Giản Tinh Châu cứ buồn bã không vui. Nhưng sau khi Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế kiên nhẫn giải thích thì cậu cũng hiểu ra và không buồn bực nữa.
–
Mặc dù Giản Tinh Châu đã chịu đi nhà trẻ nhưng vào ngày đầu tiên đến đó, cậu vẫn khóc đến sưng mắt.
Ngày đầu tiên anh bạn nhỏ đi nhà trẻ, bất luận là Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế hay là Giản Chính Quốc, Lâm Nguyệt thì đều lo lắng vô cùng.
Họ luôn xem máy giám sát ở nhà trẻ.
Mới đầu, Giản Tinh Châu đeo cặp sách bước vào, còn nở nụ cười rạng rỡ, nhưng chờ đến khi tất cả bạn trẻ tụ lại một chỗ để nghe thầy giáo phát biểu thì có bé gái đã không kìm được mà bắt đầu khóc.
Có một đứa thì sẽ có đứa thứ hai, và rất nhanh sau đó, tiếng khóc đã nối nhau lan ra khắp nơi.
Mới đầu Giản Tinh Châu không khóc.
Nhưng khi bạn nhỏ ngồi cạnh kéo cậu nói gì đó và bắt đầu khóc sướt mướt thì Giản Tinh Châu mới bẹp miệng, sau đó òa khóc.
Đây không phải lần đầu tiên thầy giáo dẫn dắt trẻ mới đến nên đã quen với chuyện khóc lóc này rồi.
Hơn mười phút sau, phần lớn các bạn nhỏ đã nín khóc, chỉ còn lại một hai đứa vẫn còn thút thít, nhưng thấy ai cũng nín thì chỉ nấc thêm hai tiếng rồi ngưng.
Từ sáng Sầm Tuế Tuế vẫn nghĩ xem bạn nhỏ ngồi cùng bàn với Giản Tinh Châu nói gì.
Vất vả lắm mới nhịn được đến giờ đi đón con. Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc, người đã tan làm về sớm vội vàng ra cửa.
Mỗi một phụ huynh đều đứng trông ở ngoài cửa nhà trẻ.
Nhà trẻ của Giản Tinh Châu không phải dạng bình thường, phụ huynh tới đón con không giàu thì sang, nhưng hiện giờ những người đang đứng đây nào còn phong thái tinh anh như ngày thường nữa? Chung quy thì mọi người vẫn chỉ những bậc cha mẹ bình thường mà thôi.
Rất nhanh, Sầm Tuế Tuế đã nhìn thấy Giản Tinh Châu đeo cặp bước ra.
“Thập Nhất!” Sầm Tuế Tuế vẫy tay, gọi Giản Tinh Châu.
Giản Tinh Châu dừng bước, nhìn sang bên này, khi nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ thì nắm chặt quai cặp lạch bạch chạy tới đó.
“Bạn nhỏ Giản Tinh Châu!” Thầy gọi cậu một tiếng, đến khi thấy quả thật cậu nhào vào lòng mẹ mình thì mới yên tâm tiễn bạn nhỏ khác.
Sầm Tuế Tuế ôm lấy Giản Tinh Châu, giơ tay lau nước mắt của cậu: “Ai ui, Tiểu Thập Nhất của chúng ta làm sao vậy? Hửm? Sao mới không gặp một ngày đã khóc thành như vậy rồi?”
“Hu hu hu hu, mẹ!”
Giản Tinh Châu nằm trên vai Sầm Tuế Tuế, khóc đến không thở được, giống như vô cùng uất ức vậy.
Sầm Tuế Tuế bế cậu một hồi, cánh tay dần mỏi.
Thằng nhóc này… đúng là càng ngày càng nặng mà.
Giản Sóc bèn ôm lấy con: “Thập Nhất, thấy ba mẹ nên không vui à? Sao lại khóc ấm ức như vậy? Hửm?”
Giản Tinh Châu lau nước mắt rồi quay đầu nhìn củ cải nhỏ ở sau lưng.
“Thập Nhất?” Sầm Tuế Tuế nhìn theo thì thấy cậu bạn cùng lớp của con mình.
Ánh mắt Giản Tinh Châu rơi vào một chỗ, cậu đưa tay chỉ nơi đó, cái miệng nhỏ nhắn hé ra: “Hu hu hu hu, bạn ấy nói mẹ không cần con, còn nói Thập Nhất sẽ bị đại ma vương ăn nữa!”
Sầm Tuế Tuế: “….”
Cô nhận ra người bạn nhỏ này là bạn cùng bàn của Giản Tinh Châu.
Buổi sáng trong máy giám sát, cậu chính là “hung thủ” đã chọc con trai cô khóc sưng mắt chỉ với một câu nói.
***
Thập Nhất: Mẹ, con không muốn khóc mà tại bạn đó chọc con, hu hu hu hu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook