- Cho anh xin những ngày cuối cùng trong cuộc đời của em, được không?
Bách Ngộ nắm lấy tay cô, trong giọng nói đầy ý tứ cầu xin.

Cô lặng người đi một chút, mấy ngón tay không ngừng run lên.
Có nên...cho không?
Suốt năm năm qua cô luôn phí phạm thời gian bên cạnh hắn, bây giờ có nên tiếp tục điều đó không?
Nhưng hắn của năm năm qua là hắn của công việc, còn những ngày cuối cùng này hắn là của gia đình.
Cô có nên vì sự thay đổi đó mà đồng ý chuyện này không?
"Ba mẹ không còn yêu nhau nhưng con còn yêu ba mẹ mà! Hai người đừng bỏ rơi con được không?"
"Sau này không ai đưa con đi học nữa.
Sau này không ai đi họp phụ huynh cho con nữa.

Đến ngày lễ gia đình cũng thế, cũng sẽ chẳng có ai đi tới đó với con nữa."
"Hai người không thương con, một chút cũng không!"
Cô vô thức cắn vào môi dưới mình một cái, khoé môi liền bật lên một tia máu.
Hắn định đưa tay lên lau cho cô, chỉ là cô nhanh chân sải bước đi mất rồi.
Hạ Âm đi rất nhanh, đến một góc thật khuất, thật xa mới vội vàng ngồi quỵ xuống.
Trước mặt cô là bức tường bằng kính, có thể trông thấy một góc thành phố lớn.
Hạ Âm đưa tay bịt môi, những giọt nước mắt muộn màng bắt đầu trào dâng.
Cô khóc, trong âm thầm và đầy những nỗi đau đớn.
Một cỗ bi thương vô hình bao phủ lấy cô, dường như ngăn cách cô với thế giới tươi đẹp bên ngoài tấm kính.
Cô, là một người mẹ tệ nhất trên đời.

Cô đã mở miệng thốt ra những câu tàn nhẫn đó mà không hề nghĩ hai đứa trẻ sẽ chịu nhiều tổn thương.
Không hề nghĩ rằng chúng còn quá nhỏ để chịu đựng những thứ kinh khủng đó.
Chính cô còn không chịu được thì lí do gì bắt chúng chịu đây?
Cô đã từng nghĩ li hôn chính là giải thoát.
Đúng! Nhưng nó giải thoát cho cô thôi, còn hai đứa trẻ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lạnh lẽo khác.
Đó sẽ là một bóng ma tâm lí giày vò chúng đến hết cuộc đời sau này.
Quá oan nghiệt!
Không thể để chuyện này diễn ra được!
Cô sắp ૮ɦếƭ rồi, cho dù có phải dịu đau đớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần vẫn cứ thế.
Còn Úc Ni và Mục Đăng chỉ vừa mới được thế giới này đón chào.
Cô không thể để cho chúng nghĩ thế giới này đầy rẫy những bất hạnh và tăm tối như vậy.
Dẫu hiện thực là như thế.
Vậy nên cô sẽ bỏ qua cái gọi là ấm áp, cái gọi là hạnh phúc, cái gọi là yêu thương của chính mình để nhường lại cho các con.
Để ít ra đến lúc ૮ɦếƭ, cô sẽ không phải ân hận vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Cô đã ngồi ở đó rất lâu, vừa khóc vừa nghĩ rất nhiều chuyện.
Nhưng chuyện gì thì chính cô còn chẳng biết.
Lúc cô quay trở lại thì nghe thấy tiếng hai đứa trẻ đang cười đùa với hắn.
Hạ Âm đã rất do dự mới dám bước vào, sợ sẽ phá hỏng bầu không khí vui vẻ kia.
Quả nhiên là khi nhìn thấy cô, không có ai còn giữ được nụ cười trên môi.
Cô lắp bắp lên tiếng:
- Nếu không thích thì mẹ đi ra ngoài, ba người chơi...
- Âm!
Cô ngước đôi mắt sưng tấy nhìn hắn, bây giờ mới cảm thấy mắt đau đến kì lạ.
Hắn bế Mục Đăng ngồi lên đùi mình, nói nhỏ:
- Mục Đăng muốn em dỗ nó ngủ!
Hạ Âm gật nhẹ đầu, đón lấy thằng bé rồi nằm lên giường.
Kết quả là thằng bé chưa kịp ngủ thì cô đã nhắm mắt mất tiêu.
Hắn hạ giọng bảo hai con im cho mẹ ngủ.
Cả ba lặng lẽ đứng nhìn cô, bộ dáng mệt mỏi của cô làm hắn có chút chạnh lòng.
Đột nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng gì đó.
Bách Ngộ bế Úc Ni đứng qua một góc, thì thầm to nhỏ rồi vội vàng đi ra ngoài.

Úc Ni ở lại trong phòng giữ em, một lát sau thì thằng bé cũng ngủ mất.
Nó khó nhọc bế em lên để gần mẹ, sau đó dùng một chân nhảy lò cò khắp phòng dọn dẹp cho gọn gàng.
Nhiều lúc cô nói mớ gọi tên con bé khiến nó hoảng loạn vô cùng.

Gần một tiếng ra ngoài thì hắn về.
Hai ba con thủ thỉ với nhau, chỉ Đông chỉ Tây loạn hết cả lên.
Cho đến khi cô thức giấc là trời đã tối.
Cô nheo lại đôi mắt hãy còn sưng, trong đêm tối nhận ra Mục Đăng ngủ bên cạnh mình.

Nhẹ nhàng bước xuống giường, cô mò mẫm tìm công tắc, thầm trách sao tối rồi mà chẳng ai bật đèn trong phòng lên.
Ánh đèn chiếu sáng mọi ngõ ngách trong căn phòng rộng rãi.
Cô mở to đôi mắt nhìn căn phòng một lượt, rồi lại dụi dụi mắt vì sợ mình nhìn lầm.
Không! Đây là sự thật!
Rất nhiều những sợi dây kim tuyến được dán bằng keo lên tường.
Ở giữa phòng còn treo lủng lẳng một quả bóng bay lớn, hình như trong bóng bay chứa gì đó.
Cô mỉm cười nhẹ nhìn mấy sợi dây dán chưa chặt lỏng lẻo rơi xuống đất.
Nếu không lầm thì đây chắc là những sợi của Úc Ni làm.
Bất ngờ đèn trong phòng tắt ngúm.
Cùng lúc đó tiếng cửa mở sau lưng vang lên.
Cô quay người lại, trông thấy khuôn mặt Úc Ni được rọi sáng bởi mấy ngọn nến lấp lánh trên mặt bánh kem.
Bóng dáng cao lớn của Bách Ngộ cũng xuất hiện.

Hai ba con ngêu nghao hát bài chúc mừng sinh nhật, khiến cô không nhịn được mà liền bật cười khúc khích.
- Hôm nay đâu phải sinh nhật mẹ?
- Nhưng hai tháng nữa là đến rồi, con chúc trước cũng có sao đâu!
Nhìn con bé phải nhờ hắn đỡ mới đi được, một nỗi buồn vô hình lại dâng ngập trong tim.
Nó chìa chiếc bánh đến trước mặt cô, nói nhỏ:
- Chúc mừng sinh nhật, mẹ!
Cô đón lấy chiếc bánh, bị nó giục cầu nguyện và thổi nến mãi.
Cô cũng chiều nó, nhắm mắt cầu nguyện một hồi rồi thổi tắt nến đang cháy bập bùng.
Nó tươi cười bám víu lấy chân cô, hỏi nhỏ:
- Mẹ ước gì thế?
- Nói thì sao linh nghiệm nữa?
- Nhưng con muốn biết cơ!
Cô đưa tay xoa đầu nó, thì thào:
- Mẹ ước hai con sau này sẽ sống mạnh khoẻ và hạnh phúc.
- Thế ba thì sao hả mẹ? Sao mẹ không ước cho ba?
Bàn tay kia khẽ dừng lại.

Trong đêm, hắn không thể nhìn được vẻ mặt của cô.

Cô ngượng ngạo lắc đầu:
- Hai thứ mà mẹ ước ba đều có rồi!
Sức khoẻ ba có, nhưng hạnh phúc...
Mẹ không biết!
- Mẹ đã không ước cho ba thì mau cảm ơn ba đi! Ba chạy xe đi mua hết mọi thứ cho mẹ đó!
- Cảm...cảm ơn anh...
- Không! Mẹ phải hôn ba cơ!
- Úc Ni...
- Mẹ mà không hôn là con giận mẹ đấy!
Cô ấp úng không nói nên câu, chưa kịp làm gì thì bỗng dưng cô bị một bàn tay kéo tới.
Kế đó, đối phương mò mẫm nâng cằm cô lên, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu và thật lâu.
Hạ Âm muốn đẩy ra, nhưng không thể.
Úc Ni dĩ nhiên không thấy cảnh đó, chỉ biết là ba và mẹ đang hôn nhau như những gì nó muốn.
Sau một hồi lâu dây dưa, hắn mới buông cô ra, thở hết sức bình sinh.
Còn cô thì không thể ở trong vòng tay hắn thêm một giây phút nào nên vội xô hắn ra một chút, tuy nhiên khoảng cách vẫn ở mức thân mật.
- Em sẽ cho anh những ngày cuối cùng của em chứ?
Ánh trăng bên ngoài như cố tình chiếu sáng căn phòng, làm sáng cả đôi mắt đẹp của hắn.
Nếu có thể, cô rất muốn từ chối, nhưng hoàn cảnh hiện tại không thể khiến cô mở miệng nói câu chối từ.
- Được! Em sẽ cho! Nhưng dù thế nào thì em cũng sẽ không tha thứ cho anh, dù anh có vì em mà bán cả mạng sống!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương