Tìm Em Ngàn Năm
-
Chương 3: Trốn
Trời sáng hẳn, chị Sáu đi tới chòi gọi Nguyệt.
- Nguyệt ơi! Dậy chưa em? Sư đoàn sửa soạn xong hết rồi.
Chị mở cửa căn chòi, thấy Nguyệt vẫn đang ngủ rất say, chị thấy lạ vì bình thường Nguyệt dậy rất sớm. Chị lại lay lay Nguyệt, thấy người cô âm ấm, trán rịn mồ hôi. Chị lay Nguyệt mạnh hơn, kêu lớn tiếng hơn:
- Nguyệt! Nguyệt! Dậy đi em, 7giờ phải ra sân bay đó, Nguyệt! Em có muốn về nhà không? Ráng thức đi em.
Nguyệt nghe chị Sáu gọi, cố gắng mở mắt. Đầu cô đau kinh khủng, cả người nhức mỏi muốn xụi lơ. Cô nhấc tay mình, không có sức lại buông thõng xuống. Chị Sáu thấy vậy, vội đỡ Nguyệt ngồi dậy, kê gối sát vách cho cô dựa. Nguyệt nhích người tựa vô gối, vô tình rộ ra vết đỏ vừa khô trên chiếu. Chị Sáu nhìn vào, lờ mờ đoán ra chuyện không hay.
- Nguyệt! Em tới kì à? Sao trông em mệt vậy?
- Dạ chưa, em còn 2 tuần nữa mới tới. Em trúng gió hay sao mà em mệt quá chị. Đầu em đau, người em không có sức.
- Em có nhớ hôm qua, em ăn hay uống gì lạ không? Coi chừng trúng thực đó.
- Hôm qua, em ăn cơm, rồi uống ly nước của Heng đưa thôi. Chắc trúng gió, chứ không phải trúng thực đâu chị. Chị Sáu cạo gió cho em hen.
Chị Sáu đoán được 90% Nguyệt bị bùa, nhìn vệt máu kia, Nguyệt đã bị tên Heng cưỡng đoạt, bùa bị lận vô người thì khó cứu. Sống bên này ngót nghét 3 năm, chị Sáu thân với dân bản địa như ở xứ mình. Chị nghe kể về Bùa Yêu, thiên linh cái và Quỉ Nhi rất nhiều, nhưng nó chỉ đối phó với quân ác, sao hôm nay, lại gieo vào Nguyệt, đứa em hiền lành chân chất này. Chị Sáu nhìn Nguyệt tái nhợt, mệt mỏi, cảm thấy đau lòng.
- Em có thấy đau rát ở hạ thân không Nguyệt? Giờ em vô buồng, xem quần lót có dính máu không? Rồi ra chị nói em nghe cái này.
Nguyệt khó hiểu nhìn chị Sáu, không lẽ chỉ biết mình mộng xuân, rồi "tự xử", nhưng cô vẫn cố gắng đi vô buồng. Cô xem xét và hốt hoảng, vì đáy quần trong của Nguyệt loang lỗ vết máu. Mặt Nguyệt tái xanh, cô ra ngồi phịch lên giường, không lẽ cô mộng du tự xử, tự phá thân mình. Chị Sáu thấy Nguyệt thất thần nên lo lắng
- Sao rồi em? Có máu không?
Nguyệt không nói, lẳng lặng gật đầu. Bất giác, giọt nước mắt tuôn rơi. Đốn củi 3 năm, hủy trong một giờ. Làm sao ai muốn lấy cô nữa. Chị Sáu thấy Nguyệt gật đầu, đau lòng òa khóc, ôm Nguyệt vỗ về.
- Không sao đâu em, về tới nhà, chị dẫn em đi vá. Điều quan trọng bây giờ là phải đi ngay.
- Chị Sáu, chị biết em bị gì sao?
- Em bị trúng bùa yêu của thằng Heng rồi. Và nó cũng đã cưỡng đoạt em, nên trong quần lót, trên chiếu đều có máu. Nguyệt, em soạn đồ và đi theo chị ngay bây giờ. Để thằng Heng tới đây sẽ không đi được.
Nguyệt nhìn chị Sáu, cố tiêu hóa những gì chị Sáu nói, cô bị trúng bùa yêu, bị cưỡng bức, không phải do cô tự xử. Xong cô cười, tràng cười hoang dại, tại sao mọi việc ngỡ chỉ là truyện đùa trên báo, lại đang ứng trên người cô.
- Nguyệt! Chị biết em khó chấp nhận, nhưng mình đi ngay thôi em. Đại đội họ ra sân bay hết rồi.
Nguyệt nhìn chị Sáu với ánh nhìn trống rỗng, gật đầu một cách vô hồn. Chị Sáu quơ vội vài bộ đồ, nhét vô giỏ đệm, nắm tay Nguyệt dắt đi. Họ ra tới đường lớn ( con đường xuyên rừng). Hai bên đường là cánh rừng nguyên sinh rậm rạp. Trời bất chợt nổi giông, mây đen kéo tới đen kịt cả bầu trời. Trên chiếc xe jip, Chinh đang ngồi chờ Nguyệt. Chị Sáu dắt cô leo lên xe ngồi, trời bắt đầu đổ mưa, nặng hạt dần. Ngồi trong xe, lòng Nguyệt cảm thấy bứt rứt. Có điều gì thôi thúc cô quay về, cô không được rời xa nơi này. Nguyệt tự bấu vào tay mình, xua đi cảm giác bức bối đó. Quay qua nhìn sườn mặt của Chinh, Nguyệt ngây ngẩn, nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó chân thật đến đau lòng, phải chi người đàn ông ấy là Chinh thì hay biết mấy. Cô để ý Chinh từ lâu, nhưng cứ ngại thân phận thấp kém, không dám mơ tới bác sĩ, nên chỉ lén ngắm anh từ xa. Nguyệt của bây giờ, càng không xứng. Cô chợt òa khóc, kêu anh dừng xe. Chinh thắng xe lại giữa đường, khó hiểu nhìn Nguyệt. Xe vừa ngừng, Nguyệt vội vàng mở cửa xe, leo xuống, chạy băng vô rừng khuất dạng. Chinh ngạc nhiên, quay người, chồm lại băng ghế sau lấy cây dù, tính đuổi theo Nguyệt, nhưng chị Sáu ngăn lại.
- Bác Sĩ nên đi ra sân bay ngay, trễ giờ rồi. Chúng tay quay lại đón Nguyệt sau. Chắc cô ấy quen ai ở đây, nên chưa muốn về. Không nên ép Nguyệt.
Chinh nghe chị Sáu nói, lòng chùng xuống. Anh có được Nguyệt thì sao, trái tim Nguyệt trao cho người khác rồi. Chinh quay lên, buồn bã lái xe đi. Chị Sáu biết, dù có đuổi theo, họ cũng không thể cứu Nguyệt. Cô đã bị trúng bùa yêu, nếu cứ cố rời đi, Nguyệt cũng sẽ bị bức bối, thôi thúc trở lại. Phần thức đấu tranh phần vía, sẽ làm cho cô tự hủy hoại bản thân. Chị định về nước, tìm thầy cao tay ấn giải bùa cho Nguyệt. Chị không thể ngờ, từ ngày đó, đời Nguyệt là chuỗi dài ngày dài bị đày đọa, cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhật kí của Nguyệt:
Ngày....tháng...năm.....
Tôi đứng từ xa, nhìn thân ảnh anh nhạt nhòa trong làn mưa trắng xóa. Tim tôi uất nghẹn nổi đau không thể nói. Tôi rất muốn chạy đến bên anh, nhưng bên trong tôi lại có phần gì níu kéo, không cho tôi đi. Tại sao tôi không thể, tại sao???? Tôi đã mất đời con gái, giờ tôi mất luôn tự do của riêng mình.
Ngày...tháng...năm...
Đã hai tháng trôi qua, đồng đội tôi an toàn về đến quê hương. Tôi vẫn ở lại đây, với cái thai đang lớn dần.
Hắn, người đàn ông xa lạ đòi hỏi tôi mỗi ngày. Tôi ghét hắn, thậm chí căm thù, nhưng tôi vẫn không thể rời xa hắn. Tôi không hiểu vì sao. Tôi phải giấu hắn chuyện cái thai, tôi sợ hắn sẽ dùng con tôi luyện Kumathong. Tôi biết, tôi sẽ không thể giấu được mãi, nên tôi quyết tâm tẩy máu của mình, giải thứ Bùa yêu quỉ quái kia, để con tôi được sinh ra an toàn
Ngày...tháng...năm
Mỗi ngày, tôi cắt tay, nhỏ máu mình lên cây huyết ngãi, mong nó sẽ giúp tôi loại đi Bùa yêu. Cây trổ những bông hoa đỏ rực màu máu, tôi ngắt bông hoa ấy nấu nước tắm, đêm nay, nhất định tôi sẽ trốn được nơi này. Bé con cũng đã 6 tháng, tôi không thể nịt bụng được nữa.
Khi trăng lên cao, tôi thay bộ đồ bà ba đen, bộ đồ của dân tộc tôi, nhưng hắn không bao giờ cho tôi mặc. Tôi cài tóc bằng cây trâm ngà anh tặng, sửa soạn chút lương khô rồi băng qua rừng, về biên giới.
Sau khi đi khoảng 1 giờ, tôi nghe tiếng người đuổi theo phía sau. Hắn vẫn tìm ra tôi, dù tôi đã tắm Huyết Ngãi. Thế là tôi phải chạy, chạy thật nhanh. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu hắn bắt được, hắn sẽ giết con tôi luyện bùa, còn tôi sẽ thành công cụ tình dục của hắn.
Khi trước mặt tôi là con sông ranh giới hai nước. Tôi mừng húm chạy nhào ra, cố bơi về phía bờ bên kia. Chợt có bàn tay túm tóc tôi giật ngược về phía sau. Hắn gầm gừ bằng thứ tiếng của nước hắn. Hắn lôi xềnh xệch tôi trở lại bờ. Bên kia bờ là quê hương tôi, chỉ còn chút nữa tôi, vài cái bơi sải là tôi đã được về với đất mẹ, nhưng giờ đây, tôi chỉ còn có thể nhìn quê hương mình xa dần, xa dần trong nước mắt.
- Nguyệt ơi! Dậy chưa em? Sư đoàn sửa soạn xong hết rồi.
Chị mở cửa căn chòi, thấy Nguyệt vẫn đang ngủ rất say, chị thấy lạ vì bình thường Nguyệt dậy rất sớm. Chị lại lay lay Nguyệt, thấy người cô âm ấm, trán rịn mồ hôi. Chị lay Nguyệt mạnh hơn, kêu lớn tiếng hơn:
- Nguyệt! Nguyệt! Dậy đi em, 7giờ phải ra sân bay đó, Nguyệt! Em có muốn về nhà không? Ráng thức đi em.
Nguyệt nghe chị Sáu gọi, cố gắng mở mắt. Đầu cô đau kinh khủng, cả người nhức mỏi muốn xụi lơ. Cô nhấc tay mình, không có sức lại buông thõng xuống. Chị Sáu thấy vậy, vội đỡ Nguyệt ngồi dậy, kê gối sát vách cho cô dựa. Nguyệt nhích người tựa vô gối, vô tình rộ ra vết đỏ vừa khô trên chiếu. Chị Sáu nhìn vào, lờ mờ đoán ra chuyện không hay.
- Nguyệt! Em tới kì à? Sao trông em mệt vậy?
- Dạ chưa, em còn 2 tuần nữa mới tới. Em trúng gió hay sao mà em mệt quá chị. Đầu em đau, người em không có sức.
- Em có nhớ hôm qua, em ăn hay uống gì lạ không? Coi chừng trúng thực đó.
- Hôm qua, em ăn cơm, rồi uống ly nước của Heng đưa thôi. Chắc trúng gió, chứ không phải trúng thực đâu chị. Chị Sáu cạo gió cho em hen.
Chị Sáu đoán được 90% Nguyệt bị bùa, nhìn vệt máu kia, Nguyệt đã bị tên Heng cưỡng đoạt, bùa bị lận vô người thì khó cứu. Sống bên này ngót nghét 3 năm, chị Sáu thân với dân bản địa như ở xứ mình. Chị nghe kể về Bùa Yêu, thiên linh cái và Quỉ Nhi rất nhiều, nhưng nó chỉ đối phó với quân ác, sao hôm nay, lại gieo vào Nguyệt, đứa em hiền lành chân chất này. Chị Sáu nhìn Nguyệt tái nhợt, mệt mỏi, cảm thấy đau lòng.
- Em có thấy đau rát ở hạ thân không Nguyệt? Giờ em vô buồng, xem quần lót có dính máu không? Rồi ra chị nói em nghe cái này.
Nguyệt khó hiểu nhìn chị Sáu, không lẽ chỉ biết mình mộng xuân, rồi "tự xử", nhưng cô vẫn cố gắng đi vô buồng. Cô xem xét và hốt hoảng, vì đáy quần trong của Nguyệt loang lỗ vết máu. Mặt Nguyệt tái xanh, cô ra ngồi phịch lên giường, không lẽ cô mộng du tự xử, tự phá thân mình. Chị Sáu thấy Nguyệt thất thần nên lo lắng
- Sao rồi em? Có máu không?
Nguyệt không nói, lẳng lặng gật đầu. Bất giác, giọt nước mắt tuôn rơi. Đốn củi 3 năm, hủy trong một giờ. Làm sao ai muốn lấy cô nữa. Chị Sáu thấy Nguyệt gật đầu, đau lòng òa khóc, ôm Nguyệt vỗ về.
- Không sao đâu em, về tới nhà, chị dẫn em đi vá. Điều quan trọng bây giờ là phải đi ngay.
- Chị Sáu, chị biết em bị gì sao?
- Em bị trúng bùa yêu của thằng Heng rồi. Và nó cũng đã cưỡng đoạt em, nên trong quần lót, trên chiếu đều có máu. Nguyệt, em soạn đồ và đi theo chị ngay bây giờ. Để thằng Heng tới đây sẽ không đi được.
Nguyệt nhìn chị Sáu, cố tiêu hóa những gì chị Sáu nói, cô bị trúng bùa yêu, bị cưỡng bức, không phải do cô tự xử. Xong cô cười, tràng cười hoang dại, tại sao mọi việc ngỡ chỉ là truyện đùa trên báo, lại đang ứng trên người cô.
- Nguyệt! Chị biết em khó chấp nhận, nhưng mình đi ngay thôi em. Đại đội họ ra sân bay hết rồi.
Nguyệt nhìn chị Sáu với ánh nhìn trống rỗng, gật đầu một cách vô hồn. Chị Sáu quơ vội vài bộ đồ, nhét vô giỏ đệm, nắm tay Nguyệt dắt đi. Họ ra tới đường lớn ( con đường xuyên rừng). Hai bên đường là cánh rừng nguyên sinh rậm rạp. Trời bất chợt nổi giông, mây đen kéo tới đen kịt cả bầu trời. Trên chiếc xe jip, Chinh đang ngồi chờ Nguyệt. Chị Sáu dắt cô leo lên xe ngồi, trời bắt đầu đổ mưa, nặng hạt dần. Ngồi trong xe, lòng Nguyệt cảm thấy bứt rứt. Có điều gì thôi thúc cô quay về, cô không được rời xa nơi này. Nguyệt tự bấu vào tay mình, xua đi cảm giác bức bối đó. Quay qua nhìn sườn mặt của Chinh, Nguyệt ngây ngẩn, nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó chân thật đến đau lòng, phải chi người đàn ông ấy là Chinh thì hay biết mấy. Cô để ý Chinh từ lâu, nhưng cứ ngại thân phận thấp kém, không dám mơ tới bác sĩ, nên chỉ lén ngắm anh từ xa. Nguyệt của bây giờ, càng không xứng. Cô chợt òa khóc, kêu anh dừng xe. Chinh thắng xe lại giữa đường, khó hiểu nhìn Nguyệt. Xe vừa ngừng, Nguyệt vội vàng mở cửa xe, leo xuống, chạy băng vô rừng khuất dạng. Chinh ngạc nhiên, quay người, chồm lại băng ghế sau lấy cây dù, tính đuổi theo Nguyệt, nhưng chị Sáu ngăn lại.
- Bác Sĩ nên đi ra sân bay ngay, trễ giờ rồi. Chúng tay quay lại đón Nguyệt sau. Chắc cô ấy quen ai ở đây, nên chưa muốn về. Không nên ép Nguyệt.
Chinh nghe chị Sáu nói, lòng chùng xuống. Anh có được Nguyệt thì sao, trái tim Nguyệt trao cho người khác rồi. Chinh quay lên, buồn bã lái xe đi. Chị Sáu biết, dù có đuổi theo, họ cũng không thể cứu Nguyệt. Cô đã bị trúng bùa yêu, nếu cứ cố rời đi, Nguyệt cũng sẽ bị bức bối, thôi thúc trở lại. Phần thức đấu tranh phần vía, sẽ làm cho cô tự hủy hoại bản thân. Chị định về nước, tìm thầy cao tay ấn giải bùa cho Nguyệt. Chị không thể ngờ, từ ngày đó, đời Nguyệt là chuỗi dài ngày dài bị đày đọa, cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhật kí của Nguyệt:
Ngày....tháng...năm.....
Tôi đứng từ xa, nhìn thân ảnh anh nhạt nhòa trong làn mưa trắng xóa. Tim tôi uất nghẹn nổi đau không thể nói. Tôi rất muốn chạy đến bên anh, nhưng bên trong tôi lại có phần gì níu kéo, không cho tôi đi. Tại sao tôi không thể, tại sao???? Tôi đã mất đời con gái, giờ tôi mất luôn tự do của riêng mình.
Ngày...tháng...năm...
Đã hai tháng trôi qua, đồng đội tôi an toàn về đến quê hương. Tôi vẫn ở lại đây, với cái thai đang lớn dần.
Hắn, người đàn ông xa lạ đòi hỏi tôi mỗi ngày. Tôi ghét hắn, thậm chí căm thù, nhưng tôi vẫn không thể rời xa hắn. Tôi không hiểu vì sao. Tôi phải giấu hắn chuyện cái thai, tôi sợ hắn sẽ dùng con tôi luyện Kumathong. Tôi biết, tôi sẽ không thể giấu được mãi, nên tôi quyết tâm tẩy máu của mình, giải thứ Bùa yêu quỉ quái kia, để con tôi được sinh ra an toàn
Ngày...tháng...năm
Mỗi ngày, tôi cắt tay, nhỏ máu mình lên cây huyết ngãi, mong nó sẽ giúp tôi loại đi Bùa yêu. Cây trổ những bông hoa đỏ rực màu máu, tôi ngắt bông hoa ấy nấu nước tắm, đêm nay, nhất định tôi sẽ trốn được nơi này. Bé con cũng đã 6 tháng, tôi không thể nịt bụng được nữa.
Khi trăng lên cao, tôi thay bộ đồ bà ba đen, bộ đồ của dân tộc tôi, nhưng hắn không bao giờ cho tôi mặc. Tôi cài tóc bằng cây trâm ngà anh tặng, sửa soạn chút lương khô rồi băng qua rừng, về biên giới.
Sau khi đi khoảng 1 giờ, tôi nghe tiếng người đuổi theo phía sau. Hắn vẫn tìm ra tôi, dù tôi đã tắm Huyết Ngãi. Thế là tôi phải chạy, chạy thật nhanh. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu hắn bắt được, hắn sẽ giết con tôi luyện bùa, còn tôi sẽ thành công cụ tình dục của hắn.
Khi trước mặt tôi là con sông ranh giới hai nước. Tôi mừng húm chạy nhào ra, cố bơi về phía bờ bên kia. Chợt có bàn tay túm tóc tôi giật ngược về phía sau. Hắn gầm gừ bằng thứ tiếng của nước hắn. Hắn lôi xềnh xệch tôi trở lại bờ. Bên kia bờ là quê hương tôi, chỉ còn chút nữa tôi, vài cái bơi sải là tôi đã được về với đất mẹ, nhưng giờ đây, tôi chỉ còn có thể nhìn quê hương mình xa dần, xa dần trong nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook