Tìm Em Ngàn Năm
-
Chương 23: Oán hồn
Những năm đầu thập niên 90, Hòa là bà mụ nổi tiếng. Công việc đỡ đẻ này thuộc tổ nghiệp, mẹ truyền con nối, tuy còn trẻ, nhưng Hòa đỡ đẻ rất mát tay, những đứa trẻ Hòa đón chào đời đều bụ bẫm và dễ nuôi. Rồi Hòa lên thành phố học thêm về hộ sinh, kiến thức mang thai. Hòa về tự mở phòng mạch nho nhỏ khám thai, kiêm luôn đỡ đẻ. Mỗi tháng, Hòa lên Thành Phố mua rất nhiều thuốc dưỡng thai về bán dần. Theo năm tháng, từ cái chòi lá đơn sơ, Hòa xây cất lên căn nhà 3 tầng khang trang.
Vào một đêm mưa gió, Hòa đang ngủ nghe tiếng đập cửa ầm ầm dồn dập, Hòa choàng vội áo khoác, cầm đèn pin ra mở cửa. Đứng trước cửa là một người đàn ông, đang dìu một thai phụ. Cả hai đều ướt sủng nước mưa, riêng thai phụ hình như đã ngất xỉu, gục trên vai người đàn ông. Hòa vội tránh qua một bên, cho anh ta dìu người phụ nữ vào.
Hoàng dìu vợ mình nằm trên giường sinh, anh ta vuốt nước mưa trên mặt vợ, quay qua nhìn Hòa khẩn thiết.
- Xin chị cứu vợ em. Chúng em lỡ ăn cơm trước kẻng, nhà em mà biết cô ấy mang thai sẽ không cho cưới. Chị xem, chị giúp cô ấy....
Hòa cau mày nhìn người thanh niên, rồi đi lại nhìn người phụ nữ, cô ấy khá trẻ, mặt mày nhợt nhạt, bụng hơi lùm xùm. Hoa vừa xem xét, vừa hỏi Hoàng:
- Thế thai được bao nhiêu tháng rồi? Cô ấy bị sao mà nằm im thin thít vậy.
- Dạ....dạ em cũng nói thật, thai 4 tháng chị ạ. Vợ em dại, đi ra thầy lang cắt thuốc trục thai. Từ tối tới giờ, cô ấy cứ kêu đau bụng, đau mỗi lúc một nhiều rồi ngất đi. Em thấy chở đi bệnh viện thì xa quá, nên đến đây nhờ chị. Chị giúp tụi em với.
Hoàng nói xong, thò tay vào túi móc ra 2 chỉ vàng, được gói cẩn thận trong nhiều lớp giấy báo, quấn bên ngoài bao xốp cũ kĩ. Cái thuở đó, hai chỉ vàng là cả một gia tài, Hòa thấy vàng lóa cả mắt, nhưng vẫn làm mặt tỉnh. Hòa đi lại, ấn ấn bụng người phụ nữ, dứt khoát cởi hẳn 2 quần của người nọ. Hòa cúi nhìn hạ thân coi coi, "quả nhiên uống thuốc phá thai, thai đã chết đang xổ ra ngoài. Từ trước giờ, Hòa chưa đỡ ca nào thai lưu cả, thôi kệ lần này xem như làm phước, vừa giúp đời, vừa có tiền". Nghĩ vậy, Hòa lập tức đi lấy kẹp mỏ vịt, nông âm đ*o người áp phụ nữ, rồi thò tay kéo đứa bé ra. Đứa nhỏ khá to, Hòa loay hoay mãi chưa kéo được, vì tử cung không mở, nong mỏ vịt cũng không to được bao nhiêu, nếu cố nông có khi rách rồi thủng tử cung người mẹ, Hòa dùng kéo y tế, cắt nhỏ đứa bé, lôi từng phần ra ngoài. "Đứa bé đã mất sẽ không cảm thấy đau, giờ phải giữ an toàn cho người mẹ. Hì hụi một lúc, Hòa cũng lôi ra 2 cánh tay bé xíu. Hòa dùng kẹp, gắp vào chỏm đen cố lôi ra, cả thân hình đỏ hỏn đầy vết xước tuột ra ngoài, không có hai tay. Hòa nhìn cả kinh. Đứa nhỏ này ít nhất 7, 8 tháng, làm gì 4 tháng. Bà cầm cái khay chứa xác thai nhi, đưa lại trừng mắt với Hoàng.
- Anh bảo 4 tháng à. Cỡ này ít nhất hơn 7 tháng, đã là một con người thật sự, con trai đấy. Đã không muốn nuôi sao còn để chi lớn rồi giết hả?
- Sao, vợ em bảo chỉ 4 tháng, em chỉ nghe cô ấy thôi ạ. Mà thôi chuyện cũng lỡ rồi. Chị thương tụi em thì thương cho trót, chị có cái hủ nào cho em đặt bé vào, đem đi chôn cất đàng hoàng, dù sao cũng là con ruột, em cũng đau xót lắm chị ạ.
Hoàng nhét vào tay Hòa 2 chỉ vàng, dúi thêm 100 ngàn. Mặt anh ta nhìn đứa bé không cảm xúc, ngược lại hồ hởi như trút được gánh nặng. Hoàng đi đến người phụ nữ, mặt đanh lại, môi nhếch lên, tay hắn đặt lên phần bụng đã xẹp đi, môi hắn nhếch lên gật gù. Hòa nhìn thái độ ông chồng hơi lạ, "nhưng kệ, hắn chịu mang con về chôn cất coi như cũng còn có lương tâm." Hòa đi lại, chích kháng sinh vào cô gái, rồi Hòa dẹp mỏ vịt, thay đồ, băng vệ sinh cho cô. Hòa quay lại nhìn hình hài không vẹn nguyên trên khay, lấy chỉ may lại cho cơ thể bé hoàn chỉnh, rồi tìm cái hủ thủy tinh Hòa hay muối dưa, đem rửa sạch, đặt cơ thể của đứa bé vào. Hòa thở dài buồn bã, trao lại cho Hoàng.
Bên ngoài, trời dần hửng sáng. Hoàng nhìn cô gái trên giường, rồi nhìn tới cái hủ, nhếch mép cười. Anh ta từ giã Hòa, bảo phải mang bé đi chôn kịp trời sáng, trưa sang đón vợ sau. Do đã cầm 2 chỉ vàng, thêm 100 ngàn nên Hòa đành đồng ý. Đâu biết bao tai họa ập đến từ nghiệp báo hôm nay.
Tới trưa, người phụ nữ tỉnh lại, nhìn ngó quanh. Cô ta sờ lên bụng mình đầy hoảng hốt, rồi ôm mặt khóc rưng rức. Hòa vội đi lại, đưa cho cô gái ly nước gừng. Cô gái nhìn Hòa vơi đôi mắt mờ đục, ngấn nước, miệng lảm nhảm.
- Chị cứu em làm gì? Để em đi theo con em. Có làm ma, em sẽ theo ám nó, nó ác lắm....huhuhh
- Nín đi em, chuyện này chồng em cũng vì thương em thôi mà.
- Hahaha! Nó nói nó là chồng em phải không chị. Phải mà, với gương mặt hiền lành đó, ai mà không tin. Chị biết không, nó là Hoàng, một tay chuyên chăn dắt gái qua nước B làm gái. Nó mê em, nó bắt cóc hãm hiếp em đến mang thai, nó để thai lớn, ép em uống thuốc phá thai, dùng con em luyện Kumathon. Huhuhu. Chị ơi, có phải nó mang thằng bé đi rồi đúng không? Huhuhu! Đứa con bé nhỏ đáng thương của mẹ. Huhuhu!
Hòa thật sự chấn động khi nghe cô gái ấy kể. Hòa vỗ vỗ tay người phụ nữ, ân cần hỏi chuyện.
- Thế em tên gì? Nhà ở đâu? Chị kêu người nhà lên đón nhé.
- Em tên Linh, nhà ở tận cực nam chị ạ. Nhà em chỉ còn có mẹ già và 5 đứa em nheo nhóc, không ai làm ra tiền, làm sao đón em chị ơi. Em bị bắt cóc gần một năm trời, không biết mấy đứa em em sao rồi. Huhuhu!
Trời giữa trưa mà tay của Linh lạnh ngắt, Hòa nghĩ chắc do mới làm thủ thuật nên cơ thể hạ nhiệt độ. Mà ngồi nói với Linh nãy giờ, tự nhiên Hòa cứ thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Hòa nhìn Linh cứ nhợt nhạt, trắng hơn bình thường, trong lòng cũng lo lo.
- Linh à, hay chị đưa em đi bệnh viện nhé. Trông em nhợt nhạt quá.
Linh cúi đầu, mái tóc rũ xuống che hết gương mặt. Hòa vừa hỏi xong, đột nhiên xung quanh vang lên tràng cười the thé hoang dại. Hòa chợt rùng mình, ngó xung quanh xem ai đang cười chọc phá mình đây. Chợt Linh lên tiếng:
- Em chết rồi, đi bệnh viện chi nữa. Há....há......há.....
Hòa giật mình, té bật ra sàn đất, thụt lùi nhìn trân trân vào thân ảnh Linh đang ngồi đó. Chợt cái đầu của Linh xoay hẳn 90 độ quay qua nhìn Hòa. Đôi mắt trắng dã, môi thâm tím, da mặt xám ngoét đang nở nụ cười man rợ. Hòa lắp bắp, lết thụt lùi ra cửa.
- Sao lại vậy, rõ ràng em còn sống mà.....
- Hé....hé......hé....còn sống mà chị lôi con tôi ra, tôi không phản ứng sao chị? Hé....hé.....hé...
- Chuyện cũng lỡ rồi, giờ em muốn sao? Chị đâu biết sự tình, sao em không ám cái thằng hại em ra nông nỗi này, mà nhát chị hả?
- Hé.....hé....hé....
Sau tràng cười đó, đột nhiên Linh ngã vật xuống, từ mắt mũi miệng, thậm chí lỗ tai chảy ra thứ nước nhờ nhờ màu nâu, hôi thối nồng nặc. Hòa lúc này mới cử động được, vội chạy ra ngoài kêu hàng xóm.
Người dân bu đông, công an cũng vào cuộc. Hòa thuật lại chuyện đêm qua Hoàng mang Linh đến nhờ đỡ đẻ, rồi bồng đứa bé đi không trở lại. Cô chỉ giúp người, không kịp hỏi địa chỉ nhà. Pháp y khám nghiệm, Linh mất hơn 24 tiếng, do uống thuốc phá thai bị băng huyết, nếu so với thời gian Hòa khai nghĩa là cô gái mất trước khi tới nhà của Hòa. Hiện tại thai đã xổ, có thể Hòa không biết Linh đã mất, đến sáng hôm sau mới phát hiện. Công an điều tra, tìm được người nhà của Linh lên đón cô về và truy nã tên Hoàng. Câu chuyện trôi qua hơn 30 năm mà tên Hoàng vẫn bặt tăm.
Vào một đêm mưa gió, Hòa đang ngủ nghe tiếng đập cửa ầm ầm dồn dập, Hòa choàng vội áo khoác, cầm đèn pin ra mở cửa. Đứng trước cửa là một người đàn ông, đang dìu một thai phụ. Cả hai đều ướt sủng nước mưa, riêng thai phụ hình như đã ngất xỉu, gục trên vai người đàn ông. Hòa vội tránh qua một bên, cho anh ta dìu người phụ nữ vào.
Hoàng dìu vợ mình nằm trên giường sinh, anh ta vuốt nước mưa trên mặt vợ, quay qua nhìn Hòa khẩn thiết.
- Xin chị cứu vợ em. Chúng em lỡ ăn cơm trước kẻng, nhà em mà biết cô ấy mang thai sẽ không cho cưới. Chị xem, chị giúp cô ấy....
Hòa cau mày nhìn người thanh niên, rồi đi lại nhìn người phụ nữ, cô ấy khá trẻ, mặt mày nhợt nhạt, bụng hơi lùm xùm. Hoa vừa xem xét, vừa hỏi Hoàng:
- Thế thai được bao nhiêu tháng rồi? Cô ấy bị sao mà nằm im thin thít vậy.
- Dạ....dạ em cũng nói thật, thai 4 tháng chị ạ. Vợ em dại, đi ra thầy lang cắt thuốc trục thai. Từ tối tới giờ, cô ấy cứ kêu đau bụng, đau mỗi lúc một nhiều rồi ngất đi. Em thấy chở đi bệnh viện thì xa quá, nên đến đây nhờ chị. Chị giúp tụi em với.
Hoàng nói xong, thò tay vào túi móc ra 2 chỉ vàng, được gói cẩn thận trong nhiều lớp giấy báo, quấn bên ngoài bao xốp cũ kĩ. Cái thuở đó, hai chỉ vàng là cả một gia tài, Hòa thấy vàng lóa cả mắt, nhưng vẫn làm mặt tỉnh. Hòa đi lại, ấn ấn bụng người phụ nữ, dứt khoát cởi hẳn 2 quần của người nọ. Hòa cúi nhìn hạ thân coi coi, "quả nhiên uống thuốc phá thai, thai đã chết đang xổ ra ngoài. Từ trước giờ, Hòa chưa đỡ ca nào thai lưu cả, thôi kệ lần này xem như làm phước, vừa giúp đời, vừa có tiền". Nghĩ vậy, Hòa lập tức đi lấy kẹp mỏ vịt, nông âm đ*o người áp phụ nữ, rồi thò tay kéo đứa bé ra. Đứa nhỏ khá to, Hòa loay hoay mãi chưa kéo được, vì tử cung không mở, nong mỏ vịt cũng không to được bao nhiêu, nếu cố nông có khi rách rồi thủng tử cung người mẹ, Hòa dùng kéo y tế, cắt nhỏ đứa bé, lôi từng phần ra ngoài. "Đứa bé đã mất sẽ không cảm thấy đau, giờ phải giữ an toàn cho người mẹ. Hì hụi một lúc, Hòa cũng lôi ra 2 cánh tay bé xíu. Hòa dùng kẹp, gắp vào chỏm đen cố lôi ra, cả thân hình đỏ hỏn đầy vết xước tuột ra ngoài, không có hai tay. Hòa nhìn cả kinh. Đứa nhỏ này ít nhất 7, 8 tháng, làm gì 4 tháng. Bà cầm cái khay chứa xác thai nhi, đưa lại trừng mắt với Hoàng.
- Anh bảo 4 tháng à. Cỡ này ít nhất hơn 7 tháng, đã là một con người thật sự, con trai đấy. Đã không muốn nuôi sao còn để chi lớn rồi giết hả?
- Sao, vợ em bảo chỉ 4 tháng, em chỉ nghe cô ấy thôi ạ. Mà thôi chuyện cũng lỡ rồi. Chị thương tụi em thì thương cho trót, chị có cái hủ nào cho em đặt bé vào, đem đi chôn cất đàng hoàng, dù sao cũng là con ruột, em cũng đau xót lắm chị ạ.
Hoàng nhét vào tay Hòa 2 chỉ vàng, dúi thêm 100 ngàn. Mặt anh ta nhìn đứa bé không cảm xúc, ngược lại hồ hởi như trút được gánh nặng. Hoàng đi đến người phụ nữ, mặt đanh lại, môi nhếch lên, tay hắn đặt lên phần bụng đã xẹp đi, môi hắn nhếch lên gật gù. Hòa nhìn thái độ ông chồng hơi lạ, "nhưng kệ, hắn chịu mang con về chôn cất coi như cũng còn có lương tâm." Hòa đi lại, chích kháng sinh vào cô gái, rồi Hòa dẹp mỏ vịt, thay đồ, băng vệ sinh cho cô. Hòa quay lại nhìn hình hài không vẹn nguyên trên khay, lấy chỉ may lại cho cơ thể bé hoàn chỉnh, rồi tìm cái hủ thủy tinh Hòa hay muối dưa, đem rửa sạch, đặt cơ thể của đứa bé vào. Hòa thở dài buồn bã, trao lại cho Hoàng.
Bên ngoài, trời dần hửng sáng. Hoàng nhìn cô gái trên giường, rồi nhìn tới cái hủ, nhếch mép cười. Anh ta từ giã Hòa, bảo phải mang bé đi chôn kịp trời sáng, trưa sang đón vợ sau. Do đã cầm 2 chỉ vàng, thêm 100 ngàn nên Hòa đành đồng ý. Đâu biết bao tai họa ập đến từ nghiệp báo hôm nay.
Tới trưa, người phụ nữ tỉnh lại, nhìn ngó quanh. Cô ta sờ lên bụng mình đầy hoảng hốt, rồi ôm mặt khóc rưng rức. Hòa vội đi lại, đưa cho cô gái ly nước gừng. Cô gái nhìn Hòa vơi đôi mắt mờ đục, ngấn nước, miệng lảm nhảm.
- Chị cứu em làm gì? Để em đi theo con em. Có làm ma, em sẽ theo ám nó, nó ác lắm....huhuhh
- Nín đi em, chuyện này chồng em cũng vì thương em thôi mà.
- Hahaha! Nó nói nó là chồng em phải không chị. Phải mà, với gương mặt hiền lành đó, ai mà không tin. Chị biết không, nó là Hoàng, một tay chuyên chăn dắt gái qua nước B làm gái. Nó mê em, nó bắt cóc hãm hiếp em đến mang thai, nó để thai lớn, ép em uống thuốc phá thai, dùng con em luyện Kumathon. Huhuhu. Chị ơi, có phải nó mang thằng bé đi rồi đúng không? Huhuhu! Đứa con bé nhỏ đáng thương của mẹ. Huhuhu!
Hòa thật sự chấn động khi nghe cô gái ấy kể. Hòa vỗ vỗ tay người phụ nữ, ân cần hỏi chuyện.
- Thế em tên gì? Nhà ở đâu? Chị kêu người nhà lên đón nhé.
- Em tên Linh, nhà ở tận cực nam chị ạ. Nhà em chỉ còn có mẹ già và 5 đứa em nheo nhóc, không ai làm ra tiền, làm sao đón em chị ơi. Em bị bắt cóc gần một năm trời, không biết mấy đứa em em sao rồi. Huhuhu!
Trời giữa trưa mà tay của Linh lạnh ngắt, Hòa nghĩ chắc do mới làm thủ thuật nên cơ thể hạ nhiệt độ. Mà ngồi nói với Linh nãy giờ, tự nhiên Hòa cứ thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Hòa nhìn Linh cứ nhợt nhạt, trắng hơn bình thường, trong lòng cũng lo lo.
- Linh à, hay chị đưa em đi bệnh viện nhé. Trông em nhợt nhạt quá.
Linh cúi đầu, mái tóc rũ xuống che hết gương mặt. Hòa vừa hỏi xong, đột nhiên xung quanh vang lên tràng cười the thé hoang dại. Hòa chợt rùng mình, ngó xung quanh xem ai đang cười chọc phá mình đây. Chợt Linh lên tiếng:
- Em chết rồi, đi bệnh viện chi nữa. Há....há......há.....
Hòa giật mình, té bật ra sàn đất, thụt lùi nhìn trân trân vào thân ảnh Linh đang ngồi đó. Chợt cái đầu của Linh xoay hẳn 90 độ quay qua nhìn Hòa. Đôi mắt trắng dã, môi thâm tím, da mặt xám ngoét đang nở nụ cười man rợ. Hòa lắp bắp, lết thụt lùi ra cửa.
- Sao lại vậy, rõ ràng em còn sống mà.....
- Hé....hé......hé....còn sống mà chị lôi con tôi ra, tôi không phản ứng sao chị? Hé....hé.....hé...
- Chuyện cũng lỡ rồi, giờ em muốn sao? Chị đâu biết sự tình, sao em không ám cái thằng hại em ra nông nỗi này, mà nhát chị hả?
- Hé.....hé....hé....
Sau tràng cười đó, đột nhiên Linh ngã vật xuống, từ mắt mũi miệng, thậm chí lỗ tai chảy ra thứ nước nhờ nhờ màu nâu, hôi thối nồng nặc. Hòa lúc này mới cử động được, vội chạy ra ngoài kêu hàng xóm.
Người dân bu đông, công an cũng vào cuộc. Hòa thuật lại chuyện đêm qua Hoàng mang Linh đến nhờ đỡ đẻ, rồi bồng đứa bé đi không trở lại. Cô chỉ giúp người, không kịp hỏi địa chỉ nhà. Pháp y khám nghiệm, Linh mất hơn 24 tiếng, do uống thuốc phá thai bị băng huyết, nếu so với thời gian Hòa khai nghĩa là cô gái mất trước khi tới nhà của Hòa. Hiện tại thai đã xổ, có thể Hòa không biết Linh đã mất, đến sáng hôm sau mới phát hiện. Công an điều tra, tìm được người nhà của Linh lên đón cô về và truy nã tên Hoàng. Câu chuyện trôi qua hơn 30 năm mà tên Hoàng vẫn bặt tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook