6.

La Vũ và tôi đứng ở cửa quán bar nhìn hai người họ rời đi, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau.

La Vũ nhìn xung quanh với ánh mắt vô thần, gió đêm thổi tung mái tóc của anh ấy, lông mi đen nhánh như lông vũ rung động, tôi không tự chủ được ngẩng cao đầu.

Khóe miệng giật giật, rượu làm các tế bào thần kinh của tôi rối loạn.

Tôi nghiêng đầu trước mặt anh ấy và hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Thưa sĩ quan?"

La Vũ nói chuyện với tôi như thể anh ấy vừa đưa ra một quyết định trịnh trọng nào đó: "Anh đưa em về."

"Cám ơn sĩ quan! Chúng ta về nhà thôi!"

Tôi tự nhiên nắm lấy tay La Vũ, anh ấy sững sờ một lúc rồi cũng nắm lại tay tôi, dưới ánh đèn chúng tôi giống như một cặp đôi thân mật không rời.

Hai người chúng tôi cùng nhau tản bộ trên đường của thành phố San Đích.

Tôi nheo mắt dựa vào người La Vũ, thật sự là tôi có chút mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải làm rõ mọi chuyện trước, “La Vũ, mối quan hệ của chúng ta hiện giờ là gì?"

La Vũ không ngừng lại một phút giây nào, giọng nói dễ chịu như suối trong vắt: "Là mối quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi."

Tôi còn chưa kịp vui mừng, La Vũ lại hỏi: "Còn nữa chuyện ngày hôm nay, em thấy anh thế nào?"

Tôi đang bán tín bán nghi, đột nhiên tôi nhớ đến cảnh hôm đó anh ấy bỏ tôi đi, quái lạ, khi đó anh ấy biểu hiện như vậy là rõ ràng chưa quá thích tôi, bây giờ lại thế này cũng quá nhanh rồi, nhanh đến mức khó tin.

"Ngày đó anh bỏ em lại một mình!"

"Lần đó là vì anh có việc khẩn cấp, có một vụ tai nạn ô tô ở đường bên cạnh, anh ở gần nên phải có mặt kịp thời để giữ gìn trật tự."

Mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng, anh nắm chặt tay tôi nói xin lỗi, "Anh xin lỗi vì đã không nói rõ với em".

Tôi là người rất hay quên, ngay khi anh ấy xin lỗi, tôi cảm thấy chẳng còn là vấn đề gì nữa, hơn nữa lúc đó tôi cũng sai nên mỉm cười nói: "Không vấn đề gì, em tha thứ cho anh. "

"Em không đi được nữa. Đi giày cao gót mệt quá."

Tôi tỏ ra dính người, La Vũ không còn lời nào để nói nữa, vẻ mặt thiếu niên hiển nhiên rất ủ rũ, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy dịu dàng đến mê người.

La Vũ ngồi xuống trước mặt tôi, tấm lưng rộng của anh ấy lúc này cong lên, rồi hai tay anh ra hiệu cho tôi trèo lên.

Làm ơn, bờ vai thái bình dương của anh làm tôi cảm thấy rất an toàn!

"Lên đi, anh cõng em."

"Nhanh lên."

"Được ạ!"

7.

La Vũ cõng tôi một lúc, tôi thấy làm phiền anh quá, anh ấy ngày ngày đi làm vất vả nên tôi bảo anh để tôi xuống rồi bắt taxi về nhà.

Nhà tôi khá xa, chủ nhật là ngày nghỉ tôi mới về đây gặp bố mẹ, bình thường tôi đều ở nhà riêng.

Lên xe tôi mơ hồ ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã thấy đến nhà rồi, là La Vũ gọi tôi dậy.

Tôi xuống xe, La Vũ cũng xuống xe theo tôi.

"Em vào trước đi, anh nhìn em vào nhà."

"Hay là em với anh cùng vào?"

"Thật không? Thế thì anh không khách sáo đâu."

La Vũ nhấc chân định đi vào trong, tôi hoảng quá, nếu mẹ tôi phát hiện ra thì cả nhà tôi cũng sẽ biết chuyện, mà hai đứa bọn tôi còn chưa xác định quan hệ chính thức.

Tôi nhanh chóng giữ lấy tay anh ấy, "Hôm nay muộn quá, không thích hợp cho lắm."

La Vũ trầm ngâm nhìn tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nhà tôi, "Cũng đúng, vậy lần sau anh sẽ đến."

"Được, được rồi, em vào trước nhé, ngủ ngon!"

La Vũ nhìn tôi vào đến cửa rồi mới quay người vào xe.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Bối Đông Ngu và mẹ tôi ngồi ở bàn nhìn tôi chằm chằm. Sau đó họ tiến hành tra hỏi tôi liên tục.

"Nói đi, có bạn trai khi nào và bao nhiêu tuổi?"

"Làm việc gì?"

"Nhà ở đâu?"

"Trong nhà có bao nhiêu người?"

"Chuẩn bị kết hôn chưa?"

"Khi nào mẹ có thể bế cháu?"

Tôi:……

"Mẹ, anh trai nói có chị dâu."

Khi không bắt được lửa, bạn phải học cách chuyển hướng ngọn lửa.

Mẹ tôi từ từ quay đầu lại nhìn Bối Đông Ngu, "Hả? Bối Đông Ngu!"

Bối Đông Ngu dường như bị sốc, anh ấy không ngờ tôi lại có thủ đoạn này, ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.

"Bối San San!"

Bối Đông Ngu bất lực phẫn nộ: "Mẹ, đừng nghe những lời vô nghĩa của nó, nó đang đánh trống lảng đấy!"

Mẹ Lâm khẽ cười nhéo tai Bối Đông Ngu, "Em gái con mới 24 tuổi, con đã 30 rồi, con gấp hay là em con gấp? Đừng có mà đánh trống lảng, khi nào con mới đưa người ta về ra mắt?"

Bối Đông Ngu vẻ mặt cay đắng đẩy tay mẹ Lâm ra.

"Mẹ, mẹ, mẹ, đau quá! Buông con ra, buông con ra đi mà!"

Mẹ Lâm mặc kệ anh, chỉ nhàn nhạt nói: "Gia đình chúng ta không thiếu tiền, con thích là được, nếu như có bạn gái thì mau đưa về!"

Tôi cười ngặt nghẽo, khuôn mặt đỏ ửng vì rượu.

Hóng drama không bằng nghe lời mẹ Lâm.

"Đúng đó, anh trai, mau đưa chị dâu về nhà đi!"

Bối Đông Ngu tức giận liếc nhìn tôi, "Bối San San! Đừng nói nhảm nữa!"

"Mẹ, ngày mai con đưa cô ấy về!"

"Được."

Sắc mặt mẹ Lâm dịu đi, mẹ thả tai anh ra rồi đứng dậy, sờ sờ mặt mình, tự nhủ: "Mình phải chăm sóc da thật tốt, ngày mai không thể để con bé cười được. "

Đi đến nửa cầu thang, anh lại dừng lại, "San San, hôm nay ai đưa em về vậy? Dù là bạn bè thì ngày mai em mang về ăn tối cùng cũng không thành vấn đề."

Tôi:... có vấn đề, vấn đề lớn luôn đó.

Bối Đông Ngu xoa xoa lỗ tai, nở nụ cười đắc thắng đứng lên, vỗ vỗ vai tôi, "Aiz, làm mẹ của chúng ta đâu dễ dàng? Mẹ với anh vừa nhìn thấy hai người ở bên ngoài lưu luyến không rời, đợi em đó."

"Anh à, anh thế này mà cũng kiếm được vợ à? Thật sự làm em không tin được."

"Hả? Nhìn đi, em mà còn có thể tìm được chồng thì nói gì đến anh?"

Tôi: "...cái đồ thiểu não, đồ ngốc, đừng nói chuyện với em!"

8.

Ngày hôm sau tôi đặt báo thức lúc 6h, sau đó tôi mơ mơ hồ hồ dậy tắt báo thức rồi ngủ thêm 5ph nữa, chưa hết 5ph La Vũ đã gọi điện đến đánh thức tôi.

"Alo, soái ca ngày mới tốt lành nha."

"oh, tiên nữ ngày mới tốt lành."

Não tôi còn chưa tỉnh hẳn, mà người đã xuống giường rồi. Mơ hồ đập chân vào góc bàn, tôi khụy chân xuống đất.

"Em không sao chứ? Bị ngã à?" La Vũ nghe thấy tiếng kêu của tôi, giọng anh trở nên lo lắng.

"Không, em không có. Em ổn, chỉ là bị đỏ lên thôi, không bị xước xát gì."

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống rồi nhà, Mẹ Lâm đã ngồi ở bàn ăn.

Tôi thuận miệng hỏi: "Anh con đâu rồi?"

"Anh con đi đón chị dâu rồi."

"Thế con cũng đi đây, tối gặp lại mẹ."

"Nhớ về sớm nhé."

La Vũ lái xe đến đón tôi, lúc này cũng đã đến cổng nhà tôi rồi. Tôi từ xa nhìn thấy anh cúi đầu đứng ở cửa, mặc bộ thể thao màu đen, ngón tay dài mảnh khảnh vô thức gõ vào tay nắm xe. Tôi chỉ có thể bước nhanh đến chỗ anh. La Vũ cảm thấy tôi đến gần, đi đến bên tôi cầm túi hộ tôi, đưa tôi ngồi bên ghế phụ. Vừa lên xe anh ấy đã đưa thuốc trị thương cho tôi, hết chai này đến chai khác.

"Trong điện thoại nghe thấy em ngã nên anh mua cho em, ngã đau chỗ nào?"

"Ở... đầu gối."

Tôi vén quần lên để lộ chỗ vừa ngã. Phát hiện đã chuyển sang màu xanh tím. La Vũ nhíu mày, lấy 1 túi chườm đá đặt lên chỗ đầu gối bị tím. Túi chườm đá lạnh như băng nhưng ngón tay anh nóng bỏng làm tim tôi đập thình thịch.

"Trước hết đặt túi chườm lạnh lên đã."

Anh cúi đầu, xương quai xanh thấp thoáng hiện dưới cổ áo, tôi cảm thấy thật sự là quá dày vò rồi, hiện tại tôi đang có suy nghĩ muốn bắt nạt soái ca.

"Đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Anh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền phản chiếu khuôn mặt tôi, đôi môi hồng hào.

"Khụ khụ, anh đối với em tốt như thế, em không nhịn được."

Anh dường như nhận được câu trả lời thỏa đáng, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ.

"Mặt em đỏ kìa."

"Làm gì có!!"

9.

La Vũ đưa tôi đến một cửa hàng thú cưng.

Thành thật mà nói, tôi rất thích những động vật nhỏ. Không biết có phải ngẫu nhiên mà anh ấy đưa tôi đến đây không, dù sao tôi cũng rất vui vẻ nắm tay anh ấy đi vào.

Trước mặt chúng tôi có một bầy chó nhỏ được đặt ở vị trí trung tâm, con nào con nấy đều nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò kèm theo đôi mắt ngận nước.

Trái tim tôi trong tích tắc liền tan chảy, tôi buông tay La Vũ ra rồi bước tới để cưng nựng những chú chó dễ thương này.

La Vũ nhìn bàn tay trống trơn, nhất thời không biết nên khóc hay cười.

"Này, em thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi."

"Đừng nói nữa, yêu đương gì tầm này, hiện giờ anh có thể đi, giờ em có cún rồi."

"Anh thật ngốc, thật sự anh chỉ biết em thích cún, nhưng không nghĩ em cuồng cún thế!"

Đúng vậy, tôi, một người cuồng cún, nhìn thấy mấy chú cún liền không thể đi nổi.

La Vũ ủ rũ ở bên cạnh, hết cọ lại kéo tôi, hệt như một con chó lớn đang bị tổn thương.

Tôi đành phải vuốt v3 cún bằng một tay còn 1 tay xoa đầu anh. "Này ~ tóc anh cứng quá! Không mềm mại chút nào!"

Sờ tóc của anh ấy là thật đau!

La Vũ cau mày không hài lòng liếc nhìn đồng hồ.

"Đã đến giờ ăn trưa, đi thôi, lần sau lại đến."

"Đừng mà, chơi thêm một lúc nữa thôi."

La Vũ trực tiếp kéo tôi ra ngoài, nhét tôi vào trong xe, đóng cửa mới quay lại cửa hàng thú cưng.

Tôi còn nghĩ rằng anh ấy sẽ mua cho tôi con cún đó, nhưng kết quả anh ấy trở về tay không.

"Cún đâu?"

"Cún nào?"

"Con cún vừa rồi ấy, em còn tưởng anh quay lại mua!"

"Không mua."

Tôi tức giận cười giả lả.

"Đến cả cún anh cũng ăn giấm, không biết còn tưởng là anh là hũ giấm lớn ấy, chua đến thế!"

La Vũ nghi ngờ nghiêng đầu, rồi nghiêng người qua, trên người tỏa ra mùi thơm.

Anh ta nhìn trái phải, đưa tay ra thắt dây an toàn cho tôi.

Anh nhìn vào mắt rồi rồi nói đùa: " Anh đâu đến nỗi như thế."

"Đây là phong cách của em, anh hiểu không?"

La Vũ nhìn vào mắt tôi, như thể nhìn thấu được khí thế mà tôi đang giữ vững.

Anh có khí chất điềm đạm và kiêu ngạo khiến tôi mềm lòng.

Nhưng tôi vẫn không chịu thua, tôi nhìn chằm chằm trái cổ anh đang trượt lên trượt xuống rồi hôn lên nó.

La Vũ cứng người, vành tai tựa như anh đào đỏ mọng, anh khó chịu l!ếm môi.

Niềm vui sướng vì trò chơi khăm thành công, tôi cong môi cười xem phản ứng của anh.

Im lặng...

Em đã hôn anh rồi, ít nhất cũng cho em xem chút phản ứng chứ!

Không, anh tiến tới đi, hôn em đi!

Tôi không quan tâm nữa, tên ngốc La Vũ này!!!

Tôi chủ động hôn lên đôi môi mỏng của La Vũ, cố gắng cạy hàm răng của anh ấy ra.

Quả như dự đoán anh đã đảo khách thành chủ dần dần hôn sâu. Nhưng tôi ngập miệng lại, cứu mạng~, đây là nụ hôn đầu của lão nương, khí thế lúc nãy giờ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự ngại ngùng.

La Vũ dừng lại, mắt ánh lên d*c vọng, khàn giọng nói: "Bé ngoan, mở miệng ra đi."

Tôi như bị mê hoặc, tôi khẽ hé môi, anh sốt ruột hôn lên.

La Vũ một tay đỡ đầu tôi, tay kia đặt lên kính cửa sổ bên cạnh tôi.

Cả người vây quanh tôi, hơi thở hòa quyện.

"La Vũ, tối nay cùng em về nhà ăn cơm."

La Vũ nghe được tin cả người trở nên căng thẳng, cả bữa ăn cứ lơ đễnh.

"Anh sao cứ ngại ngùng như cô dâu mới đi gặp bố mẹ chồng vậy?"

Tôi thực sự không thể chịu được anh ấy như thế này, muốn làm cho bầu không khí dịu xuống.

"Nhưng là, đó là bố mẹ vợ!"

A, tôi vừa mới ở bên La Vũ, và hiện giờ La Vũ đã chính thức trở thành bạn trai của tôi rồi.

"Mẹ em rất muốn có con rể, anh cứ như vậy đi qua cũng có thể làm mẹ rất vui."

Sau khi ăn xong, chúng tôi đi vào siêu thị mua sắm, nhân viên bán hàng cứ giới thiệu cho anh ấy cái gì, anh đều nhét nó vào giỏ hàng.

Thỉnh thoảng còn dùng điện thoại di động để tra xem: Lần đầu tiên gặp bố mẹ vợ nên tặng gì?

Tôi đành bỏ những thứ không có tác dụng và những món bố mẹ không thích lại kệ hàng.

Anh ấy mua phía trước và tôi ở phía sau trả lại.

Lo lắng giống như một bà già vậy.

Khi tôi đặt lại sữa bột cũ đó lần thứ N, tôi không nhịn được nữa: "La Vũ muôn sông nghìn núi cũng là tình, anh đừng mua bừa bãi nữa, được không?"

La Vũ không nghe thấy, vẫn tập trung vào chiến lược.

"Sĩ quan La Vũ!"

Anh ấy chưa kịp đáp lại thì tôi đã bực mình vỗ vào trán anh ấy một cái.

"Chết tiệt, còn chưa xong! Ba mẹ em làm sao ăn được nhiều như thế? Anh định sau này không tới nhà em nữa hay sao? Một lúc mua nhiều như vậy, định làm vật chôn theo hay gì! "

La Vũ xoay người lại xoa xoa đầu, tỏ vẻ xấu hổ nói xin lỗi, không để ý đã mua nhiều như vậy.

"Xin lỗi, anh quá lo lắng không biết phải mua gì."

"San San, em nghĩ anh nên tặng gì? Thuốc bổ có phải không có thành ý hay không?"

Tôi rướn người lên chạm vào đầu anh ấy, sau đó lại hôn lên má anh.

"Không thành vấn đề, mang quà tới không phải nhiều là tốt, cốt ở tấm lòng."

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương