Tim Đập Không Nghe Lời
-
Chương 45: Cô đối diện với ống kính: Chúng tôi ở bên nhau rồi
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Cửa sau hội trường lúc nửa đêm, cạnh đường.
Ánh đèn hai bên đường rất tối, nhưng cũng đủ để nhìn rõ ánh mắt giữa bọn họ, lặp đi lặp lại người thứ ba không thể chen vào.
Chốc lát, khóe môi Sở Vọng Thư dần dần nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Em kết hôn rồi?"
"Sao không nói cho tôi biết, chưa chuẩn bị quà cưới cho em nữa."
Phó Ấu Sanh nghe được lời nói của Sở Vọng Thư, những ngón tay đang nhéo eo Ân Mặc dừng lại.
Cô biết Sở Vọng Thư vẫn luôn là một người thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực ra lại rất khó đi vào được lòng anh, không ngờ, anh sẽ dịu dàng với mình đến nước này.
Là loại dịu dàng từ trong xương cốt.
Rõ ràng nhìn đôi mắt trong veo sáng suốt kia của anh ấy, chỗ sâu trong đáy mắt lại ảm đạm như thể ánh sao đều đã tắt.
Nhưng vẫn hướng về phía cô cười, nói xin lỗi chưa chuẩn bị quà cưới cho cô.
Phó Ấu Sanh vốn luôn để tâm thế rất vững vàng với chuyện Sở Vọng Thư thích mình, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm xúc khó chịu.
Trong mắt cô mang theo ý áy náy, nhìn Sở Vọng Thư: "Thầy Sở, thật xin lỗi, bởi vì chưa công khai, nên chưa nói với thầy."
Sở Vọng Thư lắc lắc đầu: "Không sao."
"Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi."
Sau đó Sở Vọng Thư gật đầu lịch sự với Ân Mặc: "Vậy thì Ân tổng, cáo từ."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Sở Vọng Thư.
Phó Ấu Sanh thở dài dằng dặc.
Ân Mặc hơi nhéo vành tai lạnh lẽo của cô: "Trà xanh phiên bản nam có gì đẹp chứ?"
Phó Ấu Sanh đập bay móng vuốt sói của Ân Mặc, nhìn anh hết sức kinh hãi, suýt nữa đã quên mất chuyện tính sổ: "Anh vậy mà còn biết trà xanh?"
"Có điều sao thầy Sở lại là trà xanh chứ? Đừng nói hươu nói vượn."
"Chỉ lừa được nhỏ ngốc nghếch vừa ngây thơ vừa đơn giản đến ngu ngốc như em thôi." Ân Mặc không cảm thấy đau, trực tiếp nắm lấy tay cô, đi về phía chiếc Maybach đang đậu ven đường của mình.
Tiểu Nặc đang nằm bò trên cửa kính xe bảo mẫu suýt nữa thì cảm thấy mình chết rồi.
Cô sớm đã biết chị Sanh Sanh và Ân tổng có là vợ chồng thật sự, nhưng...... lại rất hiếm khi thấy dáng vẻ ở chung như này của họ.
Chị Sanh Sanh lại có thể dám đánh Ân tổng.
Tuy rằng cách tấm kính cửa sổ, nhưng cô nàng vẫn có thể cảm nhận được sức lực kia của chị Sanh Sanh, tuyệt đối không hời hợt.
Cô nàng cũng cảm thấy đau.
Bên trong xe Maybach.
Ân Mặc không bảo tài xế qua đây, mà tự mình lái xe đến.
Vừa tiến vào, chiếc xe sớm đã dừng lại, bên trong lạnh thấu xương.
Phó Ấu Sanh không khỏi rùng mình một cái: "Anh đến đây từ lúc nào?"
Hệ thống sưởi ở hiện trường lễ trao giải được mở đầy đủ, sau khi kết thúc vừa ra khỏi hội trường, Phó Ấu Sanh đã mặc chiếc áo khoác lông vũ dài đến mắt cá chân mà Tiểu Mặc đưa cho từ trước, thay giày cao gót bằng một đôi ủng đi tuyết lông xù màu trắng, chỉ sợ rét.
Ân Mặc bật máy sưởi lên trước, lấy chiếc áo khoác đen của mình từ ghế sau, đắp lên người cô.
Phó Ấu Sanh dáng người mảnh khảnh, ngay cả khi mặc áo khoác lông vũ, vẫn có thể bọc mình trong chiếc áo khoác lớn của Ân Mặc.
Lúc này mới cảm thấy toàn thân ấm áp hơn nhiều.
"Cũng không lâu lắm, chỉ hai ba tiếng mà thôi."
Phó Ấu Sanh không ngờ anh lại có thể đợi hai ba tiếng đồng hồ.
Kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn anh.
"Áo của anh ấm hay áo của tên nam diễn viên trà xanh kia ấm?"
Phó Ấu Sanh: "......"
"Người ta có tên, anh có thể đừng có biệt hiệu loạn xạ."
Ân Mặc hừ lại một tiếng: "Anh đã đợi hai ba tiếng, thật khó khăn mới đợi được vợ đi ra, vợ lại suýt nữa bị nam hồ ly tinh câu đi mất."
Mẹ nó nam hồ ly tinh.
Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay mình ăn mặc đẹp như vậy, không phù hợp với động tác mắt trợn trắng khó coi đó, làm bộ kiên nhẫn: "Người ta không biết em đã kết hôn, còn có, không phải bà xã anh, em là vợ cũ tương lai của anh." Vẫn chưa dự định quay lại với anh đâu.
Có điều......
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Cửa sau hội trường lúc nửa đêm, cạnh đường.
Ánh đèn hai bên đường rất tối, nhưng cũng đủ để nhìn rõ ánh mắt giữa bọn họ, lặp đi lặp lại người thứ ba không thể chen vào.
Chốc lát, khóe môi Sở Vọng Thư dần dần nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Em kết hôn rồi?"
"Sao không nói cho tôi biết, chưa chuẩn bị quà cưới cho em nữa."
Phó Ấu Sanh nghe được lời nói của Sở Vọng Thư, những ngón tay đang nhéo eo Ân Mặc dừng lại.
Cô biết Sở Vọng Thư vẫn luôn là một người thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực ra lại rất khó đi vào được lòng anh, không ngờ, anh sẽ dịu dàng với mình đến nước này.
Là loại dịu dàng từ trong xương cốt.
Rõ ràng nhìn đôi mắt trong veo sáng suốt kia của anh ấy, chỗ sâu trong đáy mắt lại ảm đạm như thể ánh sao đều đã tắt.
Nhưng vẫn hướng về phía cô cười, nói xin lỗi chưa chuẩn bị quà cưới cho cô.
Phó Ấu Sanh vốn luôn để tâm thế rất vững vàng với chuyện Sở Vọng Thư thích mình, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm xúc khó chịu.
Trong mắt cô mang theo ý áy náy, nhìn Sở Vọng Thư: "Thầy Sở, thật xin lỗi, bởi vì chưa công khai, nên chưa nói với thầy."
Sở Vọng Thư lắc lắc đầu: "Không sao."
"Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi."
Sau đó Sở Vọng Thư gật đầu lịch sự với Ân Mặc: "Vậy thì Ân tổng, cáo từ."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Sở Vọng Thư.
Phó Ấu Sanh thở dài dằng dặc.
Ân Mặc hơi nhéo vành tai lạnh lẽo của cô: "Trà xanh phiên bản nam có gì đẹp chứ?"
Phó Ấu Sanh đập bay móng vuốt sói của Ân Mặc, nhìn anh hết sức kinh hãi, suýt nữa đã quên mất chuyện tính sổ: "Anh vậy mà còn biết trà xanh?"
"Có điều sao thầy Sở lại là trà xanh chứ? Đừng nói hươu nói vượn."
"Chỉ lừa được nhỏ ngốc nghếch vừa ngây thơ vừa đơn giản đến ngu ngốc như em thôi." Ân Mặc không cảm thấy đau, trực tiếp nắm lấy tay cô, đi về phía chiếc Maybach đang đậu ven đường của mình.
Tiểu Nặc đang nằm bò trên cửa kính xe bảo mẫu suýt nữa thì cảm thấy mình chết rồi.
Cô sớm đã biết chị Sanh Sanh và Ân tổng có là vợ chồng thật sự, nhưng...... lại rất hiếm khi thấy dáng vẻ ở chung như này của họ.
Chị Sanh Sanh lại có thể dám đánh Ân tổng.
Tuy rằng cách tấm kính cửa sổ, nhưng cô nàng vẫn có thể cảm nhận được sức lực kia của chị Sanh Sanh, tuyệt đối không hời hợt.
Cô nàng cũng cảm thấy đau.
Bên trong xe Maybach.
Ân Mặc không bảo tài xế qua đây, mà tự mình lái xe đến.
Vừa tiến vào, chiếc xe sớm đã dừng lại, bên trong lạnh thấu xương.
Phó Ấu Sanh không khỏi rùng mình một cái: "Anh đến đây từ lúc nào?"
Hệ thống sưởi ở hiện trường lễ trao giải được mở đầy đủ, sau khi kết thúc vừa ra khỏi hội trường, Phó Ấu Sanh đã mặc chiếc áo khoác lông vũ dài đến mắt cá chân mà Tiểu Mặc đưa cho từ trước, thay giày cao gót bằng một đôi ủng đi tuyết lông xù màu trắng, chỉ sợ rét.
Ân Mặc bật máy sưởi lên trước, lấy chiếc áo khoác đen của mình từ ghế sau, đắp lên người cô.
Phó Ấu Sanh dáng người mảnh khảnh, ngay cả khi mặc áo khoác lông vũ, vẫn có thể bọc mình trong chiếc áo khoác lớn của Ân Mặc.
Lúc này mới cảm thấy toàn thân ấm áp hơn nhiều.
"Cũng không lâu lắm, chỉ hai ba tiếng mà thôi."
Phó Ấu Sanh không ngờ anh lại có thể đợi hai ba tiếng đồng hồ.
Kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn anh.
"Áo của anh ấm hay áo của tên nam diễn viên trà xanh kia ấm?"
Phó Ấu Sanh: "......"
"Người ta có tên, anh có thể đừng có biệt hiệu loạn xạ."
Ân Mặc hừ lại một tiếng: "Anh đã đợi hai ba tiếng, thật khó khăn mới đợi được vợ đi ra, vợ lại suýt nữa bị nam hồ ly tinh câu đi mất."
Mẹ nó nam hồ ly tinh.
Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay mình ăn mặc đẹp như vậy, không phù hợp với động tác mắt trợn trắng khó coi đó, làm bộ kiên nhẫn: "Người ta không biết em đã kết hôn, còn có, không phải bà xã anh, em là vợ cũ tương lai của anh." Vẫn chưa dự định quay lại với anh đâu.
Có điều......
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook