Tim Đập Không Nghe Lời
-
Chương 43: Dỗ bà xã, hay là dỗ tổ tông?
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ----------------------
"Có đau không?"
"Anh là đồ ngốc hả?"
Biệt thự Lộc Hà.
Phó Ấu Sanh không ngờ, có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện trở về nơi này với Ân Mặc.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chiếu vào vệt đỏ trên gương mặt trắng lạnh kia của Ân Mặc càng rõ ràng hơn.
Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh dính đầy thuốc mỡ, động tác cẩn thận bôi thuốc cho anh.
Cái miệng nhỏ vẫn còn mắng anh với giọng nghẹn ngào tức giận.
Ân Mặc thấy đuôi mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ vừa muốn khóc, vừa muốn bôi thuốc cho anh, còn cố kìm nước mắt.
Không nhịn được nữa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô: "Không đau, không cần bôi nữa."
"Không bôi thì sáng mai sẽ thành mặt heo." Phó Ấu Sanh vào lúc này vẫn không quên ghét bỏ với giọng nghẹn ngào thút thít và lồng ngực đang run rẩy.
Biết là cô cố ý để mình không lo lắng cho cô.
Ân Mặc mặt mày kiềm chế.
Nghĩ đến một giờ trước, khi mang cô rời khỏi nhà hàng Trung Hoa.
Sự chán nản tuyệt vọng quanh thân cô, từ trường trong tim như tro tàn, khiến anh như thể nhìn thấy mấy năm trước, năm đó khi cô muốn tiến vào giới giải trí đóng phim, rời khỏi gia đình.
Cũng là anh dẫn cô từ cổng nhà họ Phó trở về đây.
So với dáng vẻ tươi cười gượng gạo bây giờ của cô, Ân Mặc càng hy vọng cô khóc ra, phát tiết hết ra.
Lau sạch thuốc mỡ trên đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo vào lòng mình: "Khó chịu thì cứ dựa vào một lát đi."
Phó Ấu Sanh không kịp đề phòng, va vào ngực anh.
Cái mũi chua xót.
Lông mi lập tức ướt đẫm bởi nước mắt.
Đã khóc rất lâu.
Phó Ấu Sanh cảm thấy phần áo sơ mi trước ngực của Ân Mặc đều đã ướt đẫm, mới ghé vào lồng ngực anh rầm rì nói: "Không phải em muốn khóc, là bị ngực anh đâm đau."
"Đều trách anh."
Ân Mặc vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô, gầy đến mức dưới lòng bàn tay toàn là xương.
Anh khé nhíu mày, quả nhiên một mình sống ở bên ngoài, nhất định không biết tự chăm sóc mình.
Ân Mặc: "Yên tâm, sẽ không bắt em đền tiền áo sơ mi."
Phó Ấu Sanh nhéo mạnh eo anh một cái.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Miệng chó không phun được ngà voi."
"Khóc đủ rồi chứ?"
Ân Mặc đột nhiên hỏi.
Phó Ấu Sanh: "......"
Anh hỏi như vậy, ai mà còn có thể khóc được nữa!
Nhìn anh không nói nên lời.
Chẳng qua đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, bởi vì khóc lâu mà hốc mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ vừa chịu ủy khuất rất lớn.
Cũng thật sự là đã chịu ủy khuất.
Ân Mặc kéo cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Dẫn em đến một nơi."
"Đã tối rồi, còn đi đâu?" Phó Ấu Sanh nhìn cảnh chiều tối mịt mờ bên ngoài.
Mùa đông Bắc Thành vào lúc 5 giờ, mặt trời đã sắp chuẩn bị xuống núi rồi.
Hiện tại cô chỉ muốn rửa mặt, sau đó đi ngủ, mặc dù có lẽ không ngủ được.
Ân mặc kéo cô lên, sau đó dùng sức ôm lấy eo cô, đi ra ngoài: "Đi rồi em sẽ biết thôi."
Nếu không ở trong nhà, ở khung cảnh yên tĩnh, sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Lái xe đã dừng ở bên ngoài.
Mấy phút sau.
Chiếc Maybach lái ra khỏi khu biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Bên trong xe ánh sáng lờ mờ.
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc sau khi gửi WeChat cho thư ký Ôn, sau đó thư ký Ôn gọi điện tới.
Sườn mặt của Ân Mặc hướng về phía cô, vẫn còn dấu vết màu đỏ.
Dấu vết rất rõ ràng.
Ba cô đúng là quá nóng nảy, hoàn toàn không kiềm chế sức lực.
Phó Ấu Sanh nhìn sang chỗ khác, đôi môi đỏ mím chặt, mất một lúc lâu, chờ Ân Mặc cúp điện thoại.
Cô mới nói: "Anh vác gương mặt ngoài ra ngoài khoe khoang cái gì, cũng không sợ bị chụp được."
Cô cũng đã nghĩ xong tiêu đề hot search rồi ――
Thật kinh ngạc! Video nam thần giới kinh doanh Ân Mặc bị đáng sưng mặt bị tiết lộ.
Ân Mặc nhéo mặt cô một cái: "Tiểu bạch nhãn lang." Phó Ấu Sanh phủ nhận.
"Sao lại là tiểu bạch nhãn lang chứ."
Thế nhưng......
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Edit: xanhngocbich
- ----------------------
"Có đau không?"
"Anh là đồ ngốc hả?"
Biệt thự Lộc Hà.
Phó Ấu Sanh không ngờ, có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện trở về nơi này với Ân Mặc.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chiếu vào vệt đỏ trên gương mặt trắng lạnh kia của Ân Mặc càng rõ ràng hơn.
Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh dính đầy thuốc mỡ, động tác cẩn thận bôi thuốc cho anh.
Cái miệng nhỏ vẫn còn mắng anh với giọng nghẹn ngào tức giận.
Ân Mặc thấy đuôi mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ vừa muốn khóc, vừa muốn bôi thuốc cho anh, còn cố kìm nước mắt.
Không nhịn được nữa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô: "Không đau, không cần bôi nữa."
"Không bôi thì sáng mai sẽ thành mặt heo." Phó Ấu Sanh vào lúc này vẫn không quên ghét bỏ với giọng nghẹn ngào thút thít và lồng ngực đang run rẩy.
Biết là cô cố ý để mình không lo lắng cho cô.
Ân Mặc mặt mày kiềm chế.
Nghĩ đến một giờ trước, khi mang cô rời khỏi nhà hàng Trung Hoa.
Sự chán nản tuyệt vọng quanh thân cô, từ trường trong tim như tro tàn, khiến anh như thể nhìn thấy mấy năm trước, năm đó khi cô muốn tiến vào giới giải trí đóng phim, rời khỏi gia đình.
Cũng là anh dẫn cô từ cổng nhà họ Phó trở về đây.
So với dáng vẻ tươi cười gượng gạo bây giờ của cô, Ân Mặc càng hy vọng cô khóc ra, phát tiết hết ra.
Lau sạch thuốc mỡ trên đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo vào lòng mình: "Khó chịu thì cứ dựa vào một lát đi."
Phó Ấu Sanh không kịp đề phòng, va vào ngực anh.
Cái mũi chua xót.
Lông mi lập tức ướt đẫm bởi nước mắt.
Đã khóc rất lâu.
Phó Ấu Sanh cảm thấy phần áo sơ mi trước ngực của Ân Mặc đều đã ướt đẫm, mới ghé vào lồng ngực anh rầm rì nói: "Không phải em muốn khóc, là bị ngực anh đâm đau."
"Đều trách anh."
Ân Mặc vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô, gầy đến mức dưới lòng bàn tay toàn là xương.
Anh khé nhíu mày, quả nhiên một mình sống ở bên ngoài, nhất định không biết tự chăm sóc mình.
Ân Mặc: "Yên tâm, sẽ không bắt em đền tiền áo sơ mi."
Phó Ấu Sanh nhéo mạnh eo anh một cái.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Miệng chó không phun được ngà voi."
"Khóc đủ rồi chứ?"
Ân Mặc đột nhiên hỏi.
Phó Ấu Sanh: "......"
Anh hỏi như vậy, ai mà còn có thể khóc được nữa!
Nhìn anh không nói nên lời.
Chẳng qua đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, bởi vì khóc lâu mà hốc mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ vừa chịu ủy khuất rất lớn.
Cũng thật sự là đã chịu ủy khuất.
Ân Mặc kéo cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Dẫn em đến một nơi."
"Đã tối rồi, còn đi đâu?" Phó Ấu Sanh nhìn cảnh chiều tối mịt mờ bên ngoài.
Mùa đông Bắc Thành vào lúc 5 giờ, mặt trời đã sắp chuẩn bị xuống núi rồi.
Hiện tại cô chỉ muốn rửa mặt, sau đó đi ngủ, mặc dù có lẽ không ngủ được.
Ân mặc kéo cô lên, sau đó dùng sức ôm lấy eo cô, đi ra ngoài: "Đi rồi em sẽ biết thôi."
Nếu không ở trong nhà, ở khung cảnh yên tĩnh, sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Lái xe đã dừng ở bên ngoài.
Mấy phút sau.
Chiếc Maybach lái ra khỏi khu biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Bên trong xe ánh sáng lờ mờ.
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc sau khi gửi WeChat cho thư ký Ôn, sau đó thư ký Ôn gọi điện tới.
Sườn mặt của Ân Mặc hướng về phía cô, vẫn còn dấu vết màu đỏ.
Dấu vết rất rõ ràng.
Ba cô đúng là quá nóng nảy, hoàn toàn không kiềm chế sức lực.
Phó Ấu Sanh nhìn sang chỗ khác, đôi môi đỏ mím chặt, mất một lúc lâu, chờ Ân Mặc cúp điện thoại.
Cô mới nói: "Anh vác gương mặt ngoài ra ngoài khoe khoang cái gì, cũng không sợ bị chụp được."
Cô cũng đã nghĩ xong tiêu đề hot search rồi ――
Thật kinh ngạc! Video nam thần giới kinh doanh Ân Mặc bị đáng sưng mặt bị tiết lộ.
Ân Mặc nhéo mặt cô một cái: "Tiểu bạch nhãn lang." Phó Ấu Sanh phủ nhận.
"Sao lại là tiểu bạch nhãn lang chứ."
Thế nhưng......
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook