Tiểu Yêu Thê
-
Chương 45: Diện tích không gian lớn hơn
Văn Kiều còn nhớ rõ nhện Bạch Phúc Lang đã đoạt hoa Xích Tinh của báo Xích Viêm đổi Bích Linh đan với nàng, đúng lúc hoa Xích Tinh kia là mục tiêu lần này Vương Tu Viễn tiến vào núi Thương Ngô.
Tuy nói Vương Tu Viễn cũng không biết hoa Xích Tinh ở trên người bọn họ, nhưng sau khi biết về người này, Văn Kiều đối với hắn ấn tượng cũng rất khắc sâu.
Bây giờ nhìn bộ dáng anh tuấn tiêu sái này của hắn, nàng không chỉ không thể thưởng thức, ngược lại chỉ nghĩ đến bộ dáng lần đầu gặp mặt không may bị ong độc chích thành đầu heo của hắn.
Vương Tu Viễn cười hỏi: " Hai vị tới đây mua linh thảo? "
Ninh Ngộ Châu gật đầu, ấm giọng nói: " Khó được đến trấn Thương Ngô, nhìn xem nơi này có loại linh thảo gì, nếu như không tệ, cũng muốn mua một ít. "
Trong mắt Vương Tu Viễn lóe lên tia sáng, cười nói: " Tại hạ có chút giao tình với lão bản trong tiệm này, nếu là hai vị để ý, cứ việc lấy đi, coi như tại hạ tặng. "
Ninh Ngộ Châu thẳng thắn cự tuyệt, cho thấy vô công không thụ lộc, bọn họ làm sao có thể lấy không đồ của người khác.
Vương Tu Viễn: " Coi như là cảm tạ đan giải độc của ngày đó. "
Ninh Ngộ Châu nói: " Vương công tử không cần đa lễ như vậy, giải độc đan kia là các ngươi dùng nguyên tinh mua, cũng không thua thiệt chúng ta. "
Vương Tu Viễn thập phần kiên trì, nói: " Lúc ấy chúng ta đã xài hết giải độc đan, nếu không gặp được các ngươi, chỉ sợ nọc ong xâm nhập lục phủ ngũ tạng, không biết có thể chống đỡ được đến khi xuống núi hay không, nói cho cùng, vẫn là nên cảm tạ các ngươi. "
Nói xong, không để Ninh Ngộ Châu cự tuyệt nữa, phân phó nhân viên cửa hàng đi lấy những linh thảo quý hiếm của tiệm đem ra.
Chờ sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Vương Tu Viễn nhỏ giọng nói với bọn họ: " Các cửa tiệm trong trấn Thương Ngô đều có địa vị, trong tiệm bọn họ chỉ bán những loại linh thảo bình thường, một số loại trân quý hiếm có, đều sẽ không bán ra ngoài, muốn đem nó đưa đến nơi đó. Nếu không có phương pháp, không cách nào mua được. "
Ninh Ngộ Châu hợp thời mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vương Tu Viễn mỉm cười gật đầu, nhịn không được nhìn thoáng qua Văn Kiều đứng bên cạnh luôn không lên tiếng.
Vương Tu Viễn cũng không xem nhẹ Văn Kiều, tuy nói hiện tại Văn Kiều còn nhỏ tuổi, thế nhưng với gương mặt xinh đẹp này chỉ cần là nam nhân bình thường cũng khó có thể xem nhẹ, lại càng không cần phải nói Vương Tu Viễn loại người này tự xưng là phong lưu tiếc ngọc.
Chỉ là bọn hắn mới quen, tự nhiên không tốt biểu hiện được quá nhiệt tình, vạn nhất mạo phạm đến đối phương, vậy thì được không bù mất.
Vì vậy Vương Tu Viễn đặc biệt khiêm tốn mà nói chuyện phiếm cùng Ninh Ngộ Châu, bộ dáng tỏ vẻ quân tử.
Quả nhiên, lúc này nhân viên cửa hàng lấy ra linh thảo không chỉ có phẩm cấp cao, chất lượng thượng thừa, trong đó còn có vài loại mà trong không gian không có.
Văn Kiều ghé qua xem, mặt mày lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn, nói với nhân viên cửa hàng kia: " Ta muốn mua mấy loại linh thảo này. "
Vương Tu Viễn thấy Văn Kiều vui vẻ, mặt mày mềm mại, rốt cục lộ ra vài phần ngọt ngào xinh đẹp của thiếu nữ nên có, trong lòng hơi lay động, liền biết nàng thật sự ưa thích những thứ này, tự nhiên cũng muốn cho bọn họ một cái nhân tình, lập tức nói với nhân viên cửa hàng: " Tự nhiên có thể, hãy ghi hết vào sổ của ta, đến lúc đó ta sẽ nói với chưởng quầy của các ngươi. "
Nhân viên cửa hàng đáp ứng, tính tiền cho bọn họ, tổng cộng là một trăm ba chục ngàn nguyên tinh.
Ninh Ngộ Châu lấy túi không gian ra, phất tay một cái, nguyên tinh óng ánh sáng long lanh liền xuất hiện trên bàn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến cho lời muốn nói của Vương Tu Viễn như xương mắc tại cổ họng, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, để nhân viên cửa hàng thu lại nguyên tinh.
Mua xong linh thảo, Ninh Ngộ Châu bọn họ liền muốn rời đi.
Vương Tu Viễn thấy sắc trời không còn sớm, mời bọn họ đến quán rượu gần đây cùng dùng bữa, " Gặp lại tức là hữu duyên, khó được gặp lại hai vị ở chỗ này, không bằng để tại hạ làm chủ, hai vị chớ có từ chối. "
Ninh Ngộ Châu từ chối vài lần, cuối cùng đành phải đáp ứng trước lời mời nhiệt tình của hắn.
Văn Kiều giữ im lặng theo sát bên người Ninh Ngộ Châu, đứa bé dẫn đường đã bị đuổi đi, Tiềm Thú không xa không gần theo sau bọn họ.
Vương Tu Viễn đưa bọn họ đến một quán rượu trang hoàng xa hoa lộng lẫy trong trấn, quán rượu có bốn tầng, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu đều là loại cấp cao, giá cả đắt đỏ, người tu tiên không có chút thân phận căn bản tiêu phí không nổi.
Bất quá Thánh Vũ đại lục cũng không thiếu người tu tiên có tiền, thậm chí rất nhiều người ngẫu nhiên tại núi Thương Ngô phát tài cũng dừng chân tới đây, hưởng thụ một chút mỹ vị linh thực linh rượu, tự thưởng cho sự vất vả của mình.
Như thế, cũng khiến cho tửu lâu lúc này rất đông khách dùng cơm, và cũng khó mà đặt được chỗ trước.
Nhưng mà Vương Tu Viễn lại không phải lo vấn đề này, lúc bọn họ đến quán rượu, Vương Tu Viễn trực tiếp dẫn bọn họ đến một ghế lô ở tầng ba.
Bên trong có đôi tỷ muội song sinh đang chờ, ngồi ở đó ưu nhã pha trà, trong không khí tràn ngập hương trà.
" Công tử, ngài đã về rồi. "
Hai tỳ nữ yêu kiều xinh đẹp đi tới nghênh đón, mặt mày vui vẻ, bất quá đến khi nhìn thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, nụ cười trên mặt của hai tỷ muội lập tức có hơi miễn cưỡng.
Các nàng cũng nhận ra hai người họ.
Trong lòng hai tỷ muội, hai người họ một người sáng sủa đẹp đẽ lại chỉ biết đến tiền, tục tằng không chịu nổi, một người chỉ có xinh đẹp, lại lạnh lùng như băng, không khiến người ta ưa thích.
" Hai vị, mời ngồi. " Vương Tu Viễn mời bọn họ ngồi xuống, chỉ vào hai tỷ muội nói, " Đây là Kiều Kiều và Thiến Thiến, là hai tỳ nữ của ta, các ngươi có cần gì, cứ việc phân phó các nàng. "
Tuy trong nội tâm của Kiều Kiều Thiến Thiến không quá ưa thích hai người họ, trên mặt vẫn cười dịu dàng mà đáp dạ, liền lui sang một bên, thúc giục tiểu nhị quán rượu mang thức ăn lên.
Linh thực được nhanh chóng đem lên, bày đầy một bàn.
Văn Kiều nhìn nhìn, bề ngoài những món ăn của tửu lâu này so với thức ăn khách sạn mà bọn họ ở thì cao hơn mấy bậc, càng không cần phải nói sắc hương vị đều đủ, không hổ danh là tửu lâu cao cấp, đáng giá.
Vương Tu Viễn rót rượu cho hai người, hỏi: " Còn không biết xưng hô như thế nào với hai vị đâu. "
" Tại hạ Ninh Ngộ Châu, vị này chính là Mẫn Xúc, thê tử của ta. " Ninh Ngộ Châu nói.
Nghe thấy hắn sửa lại tên mình, Văn Kiều ngẩng đầu nhìn Ninh Ngộ Châu, không có lên tiếng, chấp nhận tên Mẫn Xúc này. Mẫn là họ mẹ của nàng, Xúc là nhủ danh cha mẹ lấy cho nàng, tên này rất tốt.
Vương Tu Viễn hơi sửng sốt, rất nhanh liền cười nói: " Nguyên lai là phu thê. "
Trong lòng âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa rồi hắn biết tiết chế, không có vừa gặp mặt liền bởi vì con gái người ta xinh đẹp mà đối với thê tử người ta xum xoe, bằng không thì chẳng phải đã đắc tội với người? Đó là một giáo huấn, về sau nếu là gặp được nữ tu tiên xinh đẹp, phải biết rõ đối phương có phải có vị hôn phu hoặc kết hôn chưa trước mới được, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ liền xem nhẹ.
Kiều Kiều Thiến Thiến hầu hạ bên cạnh cũng chấn động, ánh mắt liên tục nhìn sang Văn Kiều, tuy nhiên một chút buồn bực trong lòng đã tiêu tán, càng vui mừng khi đối phương là nữ tử đã có chồng, không phải tiểu yêu tinh đến đoạt công tử cùng các nàng.
Vì vậy khi Vương Tu Viễn để Kiều Kiều Thiến Thiến hầu hạ Văn Kiều dùng cơm, hai tỷ muội không có chút nào miễn cưỡng, ngược lại đặc biệt nhiệt tình, đứng ở bên cạnh vì nàng chia thức ăn rót rượu, giọng nói nhỏ nhẹ mà hỏi thăm nàng muốn ăn gì, bàn tay trắng nõn thu xếp cho nàng.
Văn Kiều im lặng ăn cơm, tuy được hai tỷ muội song sinh hầu hạ, cũng không có chút nào không được tự nhiên.
Thấy tỳ nữ nhà mình đột nhiên trở nên nhiệt tình, Vương Tu Viễn quan sát Ninh Ngộ Châu, thấy hắn không có phản ứng, cũng không lên tiếng.
Bất quá nhìn thấy thái độ thản nhiên của đôi phu thê, Vương Tu Viễn không khỏi suy nghĩ nhiều chút.
Vương Tu Viễn liền quanh co lòng vòng mà tìm hiểu lai lịch của hai người.
Ninh Ngộ Châu nói: " Không dối gạt Vương công tử, phu thê chúng ta đến từ đầm chướng khí Nam Minh, đối với ngoại giới cảm thấy hết sức hứng thú, liền muốn nhìn xem xung quanh, thuận tiện rèn luyện......"
Văn Kiều cúi đầu uống canh Kiều Kiều Thiến Thiến đưa tới, không chỉ có tên của nàng thay đổi, lai lịch của bọn họ cũng thay đổi.
Nàng tiếp tục giữ im lặng lắng nghe phu quân nhà nàng lừa dối tên Vương công tử kia.
Hiện tại ngược lại nàng đã có chút hiểu, tên Vương Tu Viễn nhiệt tình tiếp đón như vậy, chắc chắn có toan tính, mà phu quân nhà nàng cũng là tương kế tựu kế, hai nam nhân tâm tư khó lường, ngươi tới ta đi, không có chỗ cho người bên ngoài xen vào, nàng vẫn nên tiếp tục ăn ăn uống uống đi.
Văn Kiều chính mình ăn uống không tính, còn cho Văn thỏ thỏ nhà nàng ăn linh thảo, đem vài cọng mới lạ linh thảo vừa mới mua cho nó.
Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, ôm linh thảo gặm, khiến chính mình trở thành một con thỏ con manh manh, không có chút sự uy hiếp nào.
Kiều Kiều Thiến Thiến là cô nương, tự nhiên đối với sinh vật dễ thương như vậy không cách nào cự tuyệt, nhịn không được thấp giọng kêu lên, thật sự ưa thích con thỏ manh manh này, nhịn không được lấy ra một ít linh thảo trong túi không gian của mình.
Ai đến Văn thỏ thỏ cũng không cự tuyệt, dựa vào giả ngây thơ hết ăn lại uống.
Vương Tu Viễn tranh thủ nhìn qua, phát hiện hai tỳ nữ nhà mình đã hoàn toàn bị một chủ một sủng thu phục, cũng quên đi mình là người nhà ai rồi.
Hắn kéo khóe miệng, tiếp tục lôi kéo Ninh Ngộ Châu nói chuyện.
Sau khi Văn Kiều ăn no, liền ôm Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, nghe hai nam nhân bên cạnh nói lời sắc bén qua lại.
Vương Tu Viễn rốt cục nói rõ ý đồ đến: "...... Thực không dám đấu diếm, ngày ấy được giải độc đan của hai vị, không quá nửa ngày thời gian, nọc ong trên thân thể tại hạ liền giải hết. Tại hạ có thể cảm giác được giải độc đan kia tuy chỉ là thượng phẩm, nhưng hiệu quả so với giải độc đan bình thường càng lớn, không biết là vị luyện Đan Sư nào luyện ra? "
Ninh Ngộ Châu ấm giọng cười nói: " Vương công tử có thể nói như vậy, là vinh hạnh của tại hạ. "
Vương Tu Viễn kinh ngạc hỏi: " Giải độc đan kia là Ninh công tử luyện? "
" Đúng vậy. "
Vương Tu Viễn không nghĩ tới giải độc đan kia dĩ nhiên là Ninh Ngộ Châu luyện, lại nhìn tu vi của hắn, rõ ràng chẳng qua là cảnh giới nguyên vũ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện ra phẩm chất giải độc đan cao như thế, có thể thấy được trình độ luyện đan của hắn rất cao, ngày khác nếu để tu vi hắn tăng lên, thuật luyện đan chắc chắn cũng tăng, luyện ra linh đan đẳng cấp cao là không phải nói chơi.
Ngày ấy bọn hắn tình cờ có thể gặp hai người họ mới bất đắc dĩ dùng gấp đôi giá thị trường mua giải độc đan, đối với hiệu quả giải độc đan căn bản không ôm bất kỳ hy vọng gì, thầm nghĩ trước cố chống đỡ để quay về trấn Thương Ngô là tốt rồi.
Nào biết hiệu quả giải độc đan kia thật tốt, hoàn toàn khác biệt với những loại trên thị trường, không quá nửa ngày thời gian, nọc ong trên người bọn hắn liền giải.
Vương thị thành An Khâu là luyện đan thế gia, mặc dù hắn không có thiên phú luyện đan, nhưng ở gia tộc mưa dầm thấm đất, đối với con đường luyện đan cũng có vài phần hiểu biết, tự nhiên có thể nhìn ra được giải độc đan kia lợi hại. Lúc này gặp lại hai người Ninh Ngộ Châu, hắn mới nhiệt tình như vậy, muốn biết người luyện ra giải độc đan kia là ai, thế nào cũng phải lôi kéo luyện Đan Sư kia sử dụng vì gia tộc, còn có thể kết xuống một đoạn thiện duyên, quả thật là một cơ hội tốt.
Trong nội tâm Vương Tu Viễn suy nghĩ qua qua lại lại, trên mặt càng tỏ ra nhiệt tình, trò chuyện cùng Ninh Ngộ Châu về con đường luyện đan.
Ninh Ngộ Châu không có biểu hiện ra quá yêu nghiệt, chỉ để Vương Tu Viễn chứng kiến những gì hắn muốn thấy.
Trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu là một luyện Đan sư rất có thiên phú, nhưng trình độ luyện đan cũng không có vượt qua tu vi hiện tại của hắn quá nhiều, điều này khiến Vương Tu Viễn hết sức coi trọng Ninh Ngộ Châu, cố tình kết giao cùng hắn.
" Các ngươi mới đi ra từ núi Thương Ngô, không biết kế tiếp có kế hoạch gì? "
Ninh Ngộ Châu cười nói: " Chúng ta muốn đi bốn phía nhìn xem một chút, chủ yếu là vì rèn luyện, cũng chưa biết sẽ đi nơi nào, trước tiên ở trấn Thương Ngô mấy ngày lại quyết định. "
Sau khi Vương Tu Viễn nghe xong, liền mời bọn họ đi tham gia Đan hội Năm Thành sắp tổ chức.
Hắn đơn giản nói qua Đan hội Năm Thành như thế nào, lại nói: " Đan hội diễn ra trong ba ngày, sẽ có luyện Đan Sư đến từ các nơi tụ về một chỗ, bọn họ cùng nhau luận bàn thảo luận phương pháp luyện đan, đối với luyện Đan Sư mà nói là một cơ hội cực kỳ khó được, nếu hai vị Ninh công tử không chê, có thể cùng tại hạ cùng nhau tham gia đan hội. "
Ninh Ngộ Châu cũng không có đáp ứng ngay, chỉ nói suy nghĩ thêm một chút.
Dùng xong cơm sau, hai người Ninh Ngộ Châu liền cáo từ rời đi.
" Tại hạ tạm thời sẽ ở trấn Thương Ngô mấy ngày, nếu hai vị có ý tham gia đan hội, có thể tìm ta, chúng ta cùng nhau đi chung, trên đường cũng có người kết bạn. " Vương Tu Viễn nói.
Ninh Ngộ Châu đáp ứng, rồi dắt Văn Kiều rời đi.
Tiềm Thú vẫn ẩn trong đám người như cũ, không xa không gần theo sát bọn họ, đang âm thầm bảo hộ.
Trở lại khách sạn, Văn Kiều lấy linh thảo và hạt giống linh thảo hôm nay mua được ra, dựa theo khác biệt mà phân loại.
Ninh Ngộ Châu bưng một chén linh trà trong tay, mỉm cười nhìn nàng, hỏi: " A Xúc có hứng thú đối với đan hội không? "
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêng đầu nói: " Còn chàng? "
" Với trình độ của ta bây giờ, đan hội này có thể dẫn dắt cho ta cũng không nhiều. "
Không nhiều lắm, nhưng vẫn có chỗ hữu ích.
Hiện tại Văn Kiều đã hiểu phương thức nói chuyện của phu quân nhà mình, luôn thích nói một nửa giữ một nửa, trong lòng yên lặng bổ sung cho hắn, lập tức nói: " Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có sự tình gì, có thể đi nhìn xem. Chúng ta đi chung với tên Vương công tử kia ư? "
Văn Kiều vẫn chưa quên Vương Tu Viễn này không coi là một quang minh quân tử gì, không có bị thái độ nhiệt tình khách khí của hắn mê hoặc.
Tuy nói Vương gia thành An Khâu và Thượng gia thành Hoài Âm là đối thủ cạnh tranh, Vương Tu Viễn cũng không có trực tiếp ra tay hãm hại người, nhưng hắn âm thầm ngáng chân huynh muội Thượng Hồng Lãng, hại bọn họ tiến vào núi Thương Ngô đắc tội với đệ tử thế lực lớn, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, liền biết Vương Tu Viễn cũng không phải người biểu hiện ra tốt chung đụng như vẻ ngoài như vậy.
Cùng người như thế giao tiếp, ánh mắt nhất định phải sâu sắc hơn hắn, làm việc phải chú tâm.
Văn Kiều cảm thấy cũng quá mệt mỏi.
" Trước xem tình huống. " Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói, " Mấy ngày nữa liền có thể quyết định có đi cùng với hắn hay không. "
Văn Kiều nghi ngờ nhìn hắn, đầu óc có chút không đủ dùng, hoàn toàn không có cách nào từ lời nói một nửa giữ một nửa của hắn mà phỏng đoán rõ ràng hắn muốn làm gì.
Ninh Ngộ Châu không có nhiều lời, giúp nàng phân loại hạt giống linh thảo thật tốt, sau đó bố trí một cái Tụ Linh trận ở chung quanh, bắt đầu tu luyện.
Khó được khi thấy hắn tích cực tu luyện như thế, Văn Kiều cực kỳ kinh ngạc.
Mấy ngày này, nàng hiểu rõ được Ninh Ngộ Châu bận rộn bao nhiêu, vội vàng luyện đan, chế phù, luyện khí, ngẫu nhiên có rảnh rỗi còn sửa chữa một ít trận pháp, không có thời gian để tu luyện.
Bất quá tu vi của Ninh Ngộ Châu xác thực quá thấp, khó được thấy hắn tu luyện, Văn Kiều tự nhiên sẽ không quấy rầy hắn, thậm chí đem Văn thỏ thỏ ra xa một tí, không cho nó quấy rầy đến hắn.
Ninh Ngộ Châu tu luyện chính là ba ngày thời gian.
Chờ hắn triệt hạ Tụ Linh trận, Văn Kiều phát hiện tu vi của hắn đã là nguyên minh cảnh sơ kỳ.
Văn Kiều: "......"
" A Xúc, chúng ta cùng vào xem không gian đi, xem hiện tại nó rộng bao nhiêu. "
Ninh Ngộ Châu hào hứng bừng bừng, kéo tay của nàng, hai người cùng nhau tiến vào không gian.
Vừa mới tiến vào không gian, Văn Kiều phát hiện không gian so với trước rộng hơn vài phần, không gian vốn chỉ lớn khoảng nửa mẫu, hiện tại lớn thành hai mẫu ruộng. Biên giới khí xám hỗn độn đã chuyển ra bên ngoài, lộ ra mảng đất phì nhiêu, dây mây Thạch Kim Mãng đã không thể chờ đợi được mà đem mớ thân dây leo chằng chịt của nó bám lan ra ngoài, giương nanh múa vuốt quay quanh dọc theo vành không gian.
" Không gian lớn hơn rất nhiều. " Văn Kiều cao hứng nói, lại có chỗ trồng linh thảo rồi.
Thấy nàng cao hứng, Ninh Ngộ Châu cũng mỉm cười.
Bất quá bọn họ cũng không ở trong không gian quá lâu, rất nhanh đã đi ra ngoài, nguyên nhân là Vương Tu Viễn tới đây thăm hỏi.
Kiềm chế ba ngày, Vương Tu Viễn rốt cục nhịn không được đến tìm bọn họ.
Trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu đến từ đầm chướng khí thần bí Nam Minh là một luyện Đan Sư có tài, bất quá khi hắn phát hiện mấy ngày hôm trước Ninh Ngộ Châu tại trấn Thương Ngô bán qua một mớ linh đan, trong đó cực phẩm linh đan có gần ba mươi viên, đây mới là nguyên nhân để hắn nhanh chóng cải biến thái độ.
Lúc Ninh Ngộ Châu bán linh đan, cũng không có tận lực giấu diếm, Vương Tu Viễn có thể hỏi thăm ra cũng không kỳ quái.
Về phần ba mươi viên cực phẩm linh đan, cũng là hắn cố ý bán ra.
Hiện tại hắn luyện ra đan cấp Hoàng, số đan suất ra không chỉ có đầy mười viên, đồng thời đều là đan cực phẩm. Số đan thượng phẩm được bán đi là do lúc trước hắn luyện tập luyện ra, số lượng cũng không nhiều, nên bán đi, cực phẩm mới giữ lại cho người mình.
Biết rõ khả năng luyện đan của Ninh Ngộ Châu, Vương Tu Viễn không muốn bỏ qua hắn, nếu có thể lôi kéo hắn đến Vương gia đương nhiên tốt, không được, cũng phải kết giao bảo trì quan hệ tốt đẹp cùng hắn, nếu có thể kéo ra một chút quan hệ càng tốt.
Cơ hội kết thân tới được cũng rất nhanh.
Tuy nói Vương Tu Viễn cũng không biết hoa Xích Tinh ở trên người bọn họ, nhưng sau khi biết về người này, Văn Kiều đối với hắn ấn tượng cũng rất khắc sâu.
Bây giờ nhìn bộ dáng anh tuấn tiêu sái này của hắn, nàng không chỉ không thể thưởng thức, ngược lại chỉ nghĩ đến bộ dáng lần đầu gặp mặt không may bị ong độc chích thành đầu heo của hắn.
Vương Tu Viễn cười hỏi: " Hai vị tới đây mua linh thảo? "
Ninh Ngộ Châu gật đầu, ấm giọng nói: " Khó được đến trấn Thương Ngô, nhìn xem nơi này có loại linh thảo gì, nếu như không tệ, cũng muốn mua một ít. "
Trong mắt Vương Tu Viễn lóe lên tia sáng, cười nói: " Tại hạ có chút giao tình với lão bản trong tiệm này, nếu là hai vị để ý, cứ việc lấy đi, coi như tại hạ tặng. "
Ninh Ngộ Châu thẳng thắn cự tuyệt, cho thấy vô công không thụ lộc, bọn họ làm sao có thể lấy không đồ của người khác.
Vương Tu Viễn: " Coi như là cảm tạ đan giải độc của ngày đó. "
Ninh Ngộ Châu nói: " Vương công tử không cần đa lễ như vậy, giải độc đan kia là các ngươi dùng nguyên tinh mua, cũng không thua thiệt chúng ta. "
Vương Tu Viễn thập phần kiên trì, nói: " Lúc ấy chúng ta đã xài hết giải độc đan, nếu không gặp được các ngươi, chỉ sợ nọc ong xâm nhập lục phủ ngũ tạng, không biết có thể chống đỡ được đến khi xuống núi hay không, nói cho cùng, vẫn là nên cảm tạ các ngươi. "
Nói xong, không để Ninh Ngộ Châu cự tuyệt nữa, phân phó nhân viên cửa hàng đi lấy những linh thảo quý hiếm của tiệm đem ra.
Chờ sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Vương Tu Viễn nhỏ giọng nói với bọn họ: " Các cửa tiệm trong trấn Thương Ngô đều có địa vị, trong tiệm bọn họ chỉ bán những loại linh thảo bình thường, một số loại trân quý hiếm có, đều sẽ không bán ra ngoài, muốn đem nó đưa đến nơi đó. Nếu không có phương pháp, không cách nào mua được. "
Ninh Ngộ Châu hợp thời mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vương Tu Viễn mỉm cười gật đầu, nhịn không được nhìn thoáng qua Văn Kiều đứng bên cạnh luôn không lên tiếng.
Vương Tu Viễn cũng không xem nhẹ Văn Kiều, tuy nói hiện tại Văn Kiều còn nhỏ tuổi, thế nhưng với gương mặt xinh đẹp này chỉ cần là nam nhân bình thường cũng khó có thể xem nhẹ, lại càng không cần phải nói Vương Tu Viễn loại người này tự xưng là phong lưu tiếc ngọc.
Chỉ là bọn hắn mới quen, tự nhiên không tốt biểu hiện được quá nhiệt tình, vạn nhất mạo phạm đến đối phương, vậy thì được không bù mất.
Vì vậy Vương Tu Viễn đặc biệt khiêm tốn mà nói chuyện phiếm cùng Ninh Ngộ Châu, bộ dáng tỏ vẻ quân tử.
Quả nhiên, lúc này nhân viên cửa hàng lấy ra linh thảo không chỉ có phẩm cấp cao, chất lượng thượng thừa, trong đó còn có vài loại mà trong không gian không có.
Văn Kiều ghé qua xem, mặt mày lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn, nói với nhân viên cửa hàng kia: " Ta muốn mua mấy loại linh thảo này. "
Vương Tu Viễn thấy Văn Kiều vui vẻ, mặt mày mềm mại, rốt cục lộ ra vài phần ngọt ngào xinh đẹp của thiếu nữ nên có, trong lòng hơi lay động, liền biết nàng thật sự ưa thích những thứ này, tự nhiên cũng muốn cho bọn họ một cái nhân tình, lập tức nói với nhân viên cửa hàng: " Tự nhiên có thể, hãy ghi hết vào sổ của ta, đến lúc đó ta sẽ nói với chưởng quầy của các ngươi. "
Nhân viên cửa hàng đáp ứng, tính tiền cho bọn họ, tổng cộng là một trăm ba chục ngàn nguyên tinh.
Ninh Ngộ Châu lấy túi không gian ra, phất tay một cái, nguyên tinh óng ánh sáng long lanh liền xuất hiện trên bàn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến cho lời muốn nói của Vương Tu Viễn như xương mắc tại cổ họng, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, để nhân viên cửa hàng thu lại nguyên tinh.
Mua xong linh thảo, Ninh Ngộ Châu bọn họ liền muốn rời đi.
Vương Tu Viễn thấy sắc trời không còn sớm, mời bọn họ đến quán rượu gần đây cùng dùng bữa, " Gặp lại tức là hữu duyên, khó được gặp lại hai vị ở chỗ này, không bằng để tại hạ làm chủ, hai vị chớ có từ chối. "
Ninh Ngộ Châu từ chối vài lần, cuối cùng đành phải đáp ứng trước lời mời nhiệt tình của hắn.
Văn Kiều giữ im lặng theo sát bên người Ninh Ngộ Châu, đứa bé dẫn đường đã bị đuổi đi, Tiềm Thú không xa không gần theo sau bọn họ.
Vương Tu Viễn đưa bọn họ đến một quán rượu trang hoàng xa hoa lộng lẫy trong trấn, quán rượu có bốn tầng, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu đều là loại cấp cao, giá cả đắt đỏ, người tu tiên không có chút thân phận căn bản tiêu phí không nổi.
Bất quá Thánh Vũ đại lục cũng không thiếu người tu tiên có tiền, thậm chí rất nhiều người ngẫu nhiên tại núi Thương Ngô phát tài cũng dừng chân tới đây, hưởng thụ một chút mỹ vị linh thực linh rượu, tự thưởng cho sự vất vả của mình.
Như thế, cũng khiến cho tửu lâu lúc này rất đông khách dùng cơm, và cũng khó mà đặt được chỗ trước.
Nhưng mà Vương Tu Viễn lại không phải lo vấn đề này, lúc bọn họ đến quán rượu, Vương Tu Viễn trực tiếp dẫn bọn họ đến một ghế lô ở tầng ba.
Bên trong có đôi tỷ muội song sinh đang chờ, ngồi ở đó ưu nhã pha trà, trong không khí tràn ngập hương trà.
" Công tử, ngài đã về rồi. "
Hai tỳ nữ yêu kiều xinh đẹp đi tới nghênh đón, mặt mày vui vẻ, bất quá đến khi nhìn thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, nụ cười trên mặt của hai tỷ muội lập tức có hơi miễn cưỡng.
Các nàng cũng nhận ra hai người họ.
Trong lòng hai tỷ muội, hai người họ một người sáng sủa đẹp đẽ lại chỉ biết đến tiền, tục tằng không chịu nổi, một người chỉ có xinh đẹp, lại lạnh lùng như băng, không khiến người ta ưa thích.
" Hai vị, mời ngồi. " Vương Tu Viễn mời bọn họ ngồi xuống, chỉ vào hai tỷ muội nói, " Đây là Kiều Kiều và Thiến Thiến, là hai tỳ nữ của ta, các ngươi có cần gì, cứ việc phân phó các nàng. "
Tuy trong nội tâm của Kiều Kiều Thiến Thiến không quá ưa thích hai người họ, trên mặt vẫn cười dịu dàng mà đáp dạ, liền lui sang một bên, thúc giục tiểu nhị quán rượu mang thức ăn lên.
Linh thực được nhanh chóng đem lên, bày đầy một bàn.
Văn Kiều nhìn nhìn, bề ngoài những món ăn của tửu lâu này so với thức ăn khách sạn mà bọn họ ở thì cao hơn mấy bậc, càng không cần phải nói sắc hương vị đều đủ, không hổ danh là tửu lâu cao cấp, đáng giá.
Vương Tu Viễn rót rượu cho hai người, hỏi: " Còn không biết xưng hô như thế nào với hai vị đâu. "
" Tại hạ Ninh Ngộ Châu, vị này chính là Mẫn Xúc, thê tử của ta. " Ninh Ngộ Châu nói.
Nghe thấy hắn sửa lại tên mình, Văn Kiều ngẩng đầu nhìn Ninh Ngộ Châu, không có lên tiếng, chấp nhận tên Mẫn Xúc này. Mẫn là họ mẹ của nàng, Xúc là nhủ danh cha mẹ lấy cho nàng, tên này rất tốt.
Vương Tu Viễn hơi sửng sốt, rất nhanh liền cười nói: " Nguyên lai là phu thê. "
Trong lòng âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa rồi hắn biết tiết chế, không có vừa gặp mặt liền bởi vì con gái người ta xinh đẹp mà đối với thê tử người ta xum xoe, bằng không thì chẳng phải đã đắc tội với người? Đó là một giáo huấn, về sau nếu là gặp được nữ tu tiên xinh đẹp, phải biết rõ đối phương có phải có vị hôn phu hoặc kết hôn chưa trước mới được, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ liền xem nhẹ.
Kiều Kiều Thiến Thiến hầu hạ bên cạnh cũng chấn động, ánh mắt liên tục nhìn sang Văn Kiều, tuy nhiên một chút buồn bực trong lòng đã tiêu tán, càng vui mừng khi đối phương là nữ tử đã có chồng, không phải tiểu yêu tinh đến đoạt công tử cùng các nàng.
Vì vậy khi Vương Tu Viễn để Kiều Kiều Thiến Thiến hầu hạ Văn Kiều dùng cơm, hai tỷ muội không có chút nào miễn cưỡng, ngược lại đặc biệt nhiệt tình, đứng ở bên cạnh vì nàng chia thức ăn rót rượu, giọng nói nhỏ nhẹ mà hỏi thăm nàng muốn ăn gì, bàn tay trắng nõn thu xếp cho nàng.
Văn Kiều im lặng ăn cơm, tuy được hai tỷ muội song sinh hầu hạ, cũng không có chút nào không được tự nhiên.
Thấy tỳ nữ nhà mình đột nhiên trở nên nhiệt tình, Vương Tu Viễn quan sát Ninh Ngộ Châu, thấy hắn không có phản ứng, cũng không lên tiếng.
Bất quá nhìn thấy thái độ thản nhiên của đôi phu thê, Vương Tu Viễn không khỏi suy nghĩ nhiều chút.
Vương Tu Viễn liền quanh co lòng vòng mà tìm hiểu lai lịch của hai người.
Ninh Ngộ Châu nói: " Không dối gạt Vương công tử, phu thê chúng ta đến từ đầm chướng khí Nam Minh, đối với ngoại giới cảm thấy hết sức hứng thú, liền muốn nhìn xem xung quanh, thuận tiện rèn luyện......"
Văn Kiều cúi đầu uống canh Kiều Kiều Thiến Thiến đưa tới, không chỉ có tên của nàng thay đổi, lai lịch của bọn họ cũng thay đổi.
Nàng tiếp tục giữ im lặng lắng nghe phu quân nhà nàng lừa dối tên Vương công tử kia.
Hiện tại ngược lại nàng đã có chút hiểu, tên Vương Tu Viễn nhiệt tình tiếp đón như vậy, chắc chắn có toan tính, mà phu quân nhà nàng cũng là tương kế tựu kế, hai nam nhân tâm tư khó lường, ngươi tới ta đi, không có chỗ cho người bên ngoài xen vào, nàng vẫn nên tiếp tục ăn ăn uống uống đi.
Văn Kiều chính mình ăn uống không tính, còn cho Văn thỏ thỏ nhà nàng ăn linh thảo, đem vài cọng mới lạ linh thảo vừa mới mua cho nó.
Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, ôm linh thảo gặm, khiến chính mình trở thành một con thỏ con manh manh, không có chút sự uy hiếp nào.
Kiều Kiều Thiến Thiến là cô nương, tự nhiên đối với sinh vật dễ thương như vậy không cách nào cự tuyệt, nhịn không được thấp giọng kêu lên, thật sự ưa thích con thỏ manh manh này, nhịn không được lấy ra một ít linh thảo trong túi không gian của mình.
Ai đến Văn thỏ thỏ cũng không cự tuyệt, dựa vào giả ngây thơ hết ăn lại uống.
Vương Tu Viễn tranh thủ nhìn qua, phát hiện hai tỳ nữ nhà mình đã hoàn toàn bị một chủ một sủng thu phục, cũng quên đi mình là người nhà ai rồi.
Hắn kéo khóe miệng, tiếp tục lôi kéo Ninh Ngộ Châu nói chuyện.
Sau khi Văn Kiều ăn no, liền ôm Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, nghe hai nam nhân bên cạnh nói lời sắc bén qua lại.
Vương Tu Viễn rốt cục nói rõ ý đồ đến: "...... Thực không dám đấu diếm, ngày ấy được giải độc đan của hai vị, không quá nửa ngày thời gian, nọc ong trên thân thể tại hạ liền giải hết. Tại hạ có thể cảm giác được giải độc đan kia tuy chỉ là thượng phẩm, nhưng hiệu quả so với giải độc đan bình thường càng lớn, không biết là vị luyện Đan Sư nào luyện ra? "
Ninh Ngộ Châu ấm giọng cười nói: " Vương công tử có thể nói như vậy, là vinh hạnh của tại hạ. "
Vương Tu Viễn kinh ngạc hỏi: " Giải độc đan kia là Ninh công tử luyện? "
" Đúng vậy. "
Vương Tu Viễn không nghĩ tới giải độc đan kia dĩ nhiên là Ninh Ngộ Châu luyện, lại nhìn tu vi của hắn, rõ ràng chẳng qua là cảnh giới nguyên vũ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện ra phẩm chất giải độc đan cao như thế, có thể thấy được trình độ luyện đan của hắn rất cao, ngày khác nếu để tu vi hắn tăng lên, thuật luyện đan chắc chắn cũng tăng, luyện ra linh đan đẳng cấp cao là không phải nói chơi.
Ngày ấy bọn hắn tình cờ có thể gặp hai người họ mới bất đắc dĩ dùng gấp đôi giá thị trường mua giải độc đan, đối với hiệu quả giải độc đan căn bản không ôm bất kỳ hy vọng gì, thầm nghĩ trước cố chống đỡ để quay về trấn Thương Ngô là tốt rồi.
Nào biết hiệu quả giải độc đan kia thật tốt, hoàn toàn khác biệt với những loại trên thị trường, không quá nửa ngày thời gian, nọc ong trên người bọn hắn liền giải.
Vương thị thành An Khâu là luyện đan thế gia, mặc dù hắn không có thiên phú luyện đan, nhưng ở gia tộc mưa dầm thấm đất, đối với con đường luyện đan cũng có vài phần hiểu biết, tự nhiên có thể nhìn ra được giải độc đan kia lợi hại. Lúc này gặp lại hai người Ninh Ngộ Châu, hắn mới nhiệt tình như vậy, muốn biết người luyện ra giải độc đan kia là ai, thế nào cũng phải lôi kéo luyện Đan Sư kia sử dụng vì gia tộc, còn có thể kết xuống một đoạn thiện duyên, quả thật là một cơ hội tốt.
Trong nội tâm Vương Tu Viễn suy nghĩ qua qua lại lại, trên mặt càng tỏ ra nhiệt tình, trò chuyện cùng Ninh Ngộ Châu về con đường luyện đan.
Ninh Ngộ Châu không có biểu hiện ra quá yêu nghiệt, chỉ để Vương Tu Viễn chứng kiến những gì hắn muốn thấy.
Trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu là một luyện Đan sư rất có thiên phú, nhưng trình độ luyện đan cũng không có vượt qua tu vi hiện tại của hắn quá nhiều, điều này khiến Vương Tu Viễn hết sức coi trọng Ninh Ngộ Châu, cố tình kết giao cùng hắn.
" Các ngươi mới đi ra từ núi Thương Ngô, không biết kế tiếp có kế hoạch gì? "
Ninh Ngộ Châu cười nói: " Chúng ta muốn đi bốn phía nhìn xem một chút, chủ yếu là vì rèn luyện, cũng chưa biết sẽ đi nơi nào, trước tiên ở trấn Thương Ngô mấy ngày lại quyết định. "
Sau khi Vương Tu Viễn nghe xong, liền mời bọn họ đi tham gia Đan hội Năm Thành sắp tổ chức.
Hắn đơn giản nói qua Đan hội Năm Thành như thế nào, lại nói: " Đan hội diễn ra trong ba ngày, sẽ có luyện Đan Sư đến từ các nơi tụ về một chỗ, bọn họ cùng nhau luận bàn thảo luận phương pháp luyện đan, đối với luyện Đan Sư mà nói là một cơ hội cực kỳ khó được, nếu hai vị Ninh công tử không chê, có thể cùng tại hạ cùng nhau tham gia đan hội. "
Ninh Ngộ Châu cũng không có đáp ứng ngay, chỉ nói suy nghĩ thêm một chút.
Dùng xong cơm sau, hai người Ninh Ngộ Châu liền cáo từ rời đi.
" Tại hạ tạm thời sẽ ở trấn Thương Ngô mấy ngày, nếu hai vị có ý tham gia đan hội, có thể tìm ta, chúng ta cùng nhau đi chung, trên đường cũng có người kết bạn. " Vương Tu Viễn nói.
Ninh Ngộ Châu đáp ứng, rồi dắt Văn Kiều rời đi.
Tiềm Thú vẫn ẩn trong đám người như cũ, không xa không gần theo sát bọn họ, đang âm thầm bảo hộ.
Trở lại khách sạn, Văn Kiều lấy linh thảo và hạt giống linh thảo hôm nay mua được ra, dựa theo khác biệt mà phân loại.
Ninh Ngộ Châu bưng một chén linh trà trong tay, mỉm cười nhìn nàng, hỏi: " A Xúc có hứng thú đối với đan hội không? "
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêng đầu nói: " Còn chàng? "
" Với trình độ của ta bây giờ, đan hội này có thể dẫn dắt cho ta cũng không nhiều. "
Không nhiều lắm, nhưng vẫn có chỗ hữu ích.
Hiện tại Văn Kiều đã hiểu phương thức nói chuyện của phu quân nhà mình, luôn thích nói một nửa giữ một nửa, trong lòng yên lặng bổ sung cho hắn, lập tức nói: " Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có sự tình gì, có thể đi nhìn xem. Chúng ta đi chung với tên Vương công tử kia ư? "
Văn Kiều vẫn chưa quên Vương Tu Viễn này không coi là một quang minh quân tử gì, không có bị thái độ nhiệt tình khách khí của hắn mê hoặc.
Tuy nói Vương gia thành An Khâu và Thượng gia thành Hoài Âm là đối thủ cạnh tranh, Vương Tu Viễn cũng không có trực tiếp ra tay hãm hại người, nhưng hắn âm thầm ngáng chân huynh muội Thượng Hồng Lãng, hại bọn họ tiến vào núi Thương Ngô đắc tội với đệ tử thế lực lớn, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, liền biết Vương Tu Viễn cũng không phải người biểu hiện ra tốt chung đụng như vẻ ngoài như vậy.
Cùng người như thế giao tiếp, ánh mắt nhất định phải sâu sắc hơn hắn, làm việc phải chú tâm.
Văn Kiều cảm thấy cũng quá mệt mỏi.
" Trước xem tình huống. " Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói, " Mấy ngày nữa liền có thể quyết định có đi cùng với hắn hay không. "
Văn Kiều nghi ngờ nhìn hắn, đầu óc có chút không đủ dùng, hoàn toàn không có cách nào từ lời nói một nửa giữ một nửa của hắn mà phỏng đoán rõ ràng hắn muốn làm gì.
Ninh Ngộ Châu không có nhiều lời, giúp nàng phân loại hạt giống linh thảo thật tốt, sau đó bố trí một cái Tụ Linh trận ở chung quanh, bắt đầu tu luyện.
Khó được khi thấy hắn tích cực tu luyện như thế, Văn Kiều cực kỳ kinh ngạc.
Mấy ngày này, nàng hiểu rõ được Ninh Ngộ Châu bận rộn bao nhiêu, vội vàng luyện đan, chế phù, luyện khí, ngẫu nhiên có rảnh rỗi còn sửa chữa một ít trận pháp, không có thời gian để tu luyện.
Bất quá tu vi của Ninh Ngộ Châu xác thực quá thấp, khó được thấy hắn tu luyện, Văn Kiều tự nhiên sẽ không quấy rầy hắn, thậm chí đem Văn thỏ thỏ ra xa một tí, không cho nó quấy rầy đến hắn.
Ninh Ngộ Châu tu luyện chính là ba ngày thời gian.
Chờ hắn triệt hạ Tụ Linh trận, Văn Kiều phát hiện tu vi của hắn đã là nguyên minh cảnh sơ kỳ.
Văn Kiều: "......"
" A Xúc, chúng ta cùng vào xem không gian đi, xem hiện tại nó rộng bao nhiêu. "
Ninh Ngộ Châu hào hứng bừng bừng, kéo tay của nàng, hai người cùng nhau tiến vào không gian.
Vừa mới tiến vào không gian, Văn Kiều phát hiện không gian so với trước rộng hơn vài phần, không gian vốn chỉ lớn khoảng nửa mẫu, hiện tại lớn thành hai mẫu ruộng. Biên giới khí xám hỗn độn đã chuyển ra bên ngoài, lộ ra mảng đất phì nhiêu, dây mây Thạch Kim Mãng đã không thể chờ đợi được mà đem mớ thân dây leo chằng chịt của nó bám lan ra ngoài, giương nanh múa vuốt quay quanh dọc theo vành không gian.
" Không gian lớn hơn rất nhiều. " Văn Kiều cao hứng nói, lại có chỗ trồng linh thảo rồi.
Thấy nàng cao hứng, Ninh Ngộ Châu cũng mỉm cười.
Bất quá bọn họ cũng không ở trong không gian quá lâu, rất nhanh đã đi ra ngoài, nguyên nhân là Vương Tu Viễn tới đây thăm hỏi.
Kiềm chế ba ngày, Vương Tu Viễn rốt cục nhịn không được đến tìm bọn họ.
Trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu đến từ đầm chướng khí thần bí Nam Minh là một luyện Đan Sư có tài, bất quá khi hắn phát hiện mấy ngày hôm trước Ninh Ngộ Châu tại trấn Thương Ngô bán qua một mớ linh đan, trong đó cực phẩm linh đan có gần ba mươi viên, đây mới là nguyên nhân để hắn nhanh chóng cải biến thái độ.
Lúc Ninh Ngộ Châu bán linh đan, cũng không có tận lực giấu diếm, Vương Tu Viễn có thể hỏi thăm ra cũng không kỳ quái.
Về phần ba mươi viên cực phẩm linh đan, cũng là hắn cố ý bán ra.
Hiện tại hắn luyện ra đan cấp Hoàng, số đan suất ra không chỉ có đầy mười viên, đồng thời đều là đan cực phẩm. Số đan thượng phẩm được bán đi là do lúc trước hắn luyện tập luyện ra, số lượng cũng không nhiều, nên bán đi, cực phẩm mới giữ lại cho người mình.
Biết rõ khả năng luyện đan của Ninh Ngộ Châu, Vương Tu Viễn không muốn bỏ qua hắn, nếu có thể lôi kéo hắn đến Vương gia đương nhiên tốt, không được, cũng phải kết giao bảo trì quan hệ tốt đẹp cùng hắn, nếu có thể kéo ra một chút quan hệ càng tốt.
Cơ hội kết thân tới được cũng rất nhanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook