Tiểu Y Phi Nghịch Thiên
-
Chương 73: Quỷ cốc tử (3)
“Hầy... giỡn tí thôi mà, đừng tưởng thật nhé.” Thấy Mạc Già thực sự tức giận, ông già kia mới chịu thu lại biểu cảm vui sướng khi người khác gặp nạn, vừa xoa xoa tay vừa cười hề hề.
Mạc Già phất phất tay áo, cười lạnh mà nhìn chằm chằm Quỷ Cốc Tử, sau đó mới hô lên với bên ngoài: “Thư Vân, vào đi thôi?”
“Ông già này, ông dám dẫn người ngoài tới hả!” Thấy động tác của Mạc Già, Quỷ Cốc Tử bỗng chốc bùng nổ, gã nhìn chằm chằm Vân Thư đang bước tới bằng vẻ mặt bất mãn.
Mạc Già coi như không thấy hành động của Quỷ Cốc Tử, ông lơ đễnh liếc mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ khá sạch sẽ để ngồi xuống.
Vừa vào trong phòng, nàng bỗng chốc kinh ngạc, bảo vật trên trời dưới biển chất đầy phòng, bất cứ thứ nào được đem ra ngoài cũng là đối tượng khiến người ta tranh nhau cướp đoạt.
“Linh chi ngàn năm hóa ra có tới chừng chín nghìn năm?” Lướt mắt qua linh chi bị bỏ ở góc phòng, Vân Thư bỗng thấy hết cách, bảo vật như thế này bị vứt xó ở chỗ của Quỷ Cốc Tử, đúng là phí của trời.
“Tiểu tử này, làm cái gì đấy hả! Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng có ý đồ gì với bảo vật của ta!” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Thư, Quỷ Cốc Tử hung dữ cảnh cáo nàng, đồng thời cũng nhìn nàng bằng vẻ phòng vệ.
Vân Thư bỗng chốc thấy dở khóc dở cười, quay đầu nhìn ông lão trước mặt mình, gầy nhom, yếu nhách, bê tha, lếch thếch, ai có thể ngờ gã là cháu trai của Dược Tề Sư nhất phẩm danh chấn thiên hạ chứ.
“Từ lâu đã nghe nói tàng bảo các của tiền bối Quỷ Cốc Tử nổi tiếng khắp nơi, vãn bối từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhiều bảo bối như thế, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không tầm thường. Ta nghĩ, thiên hạ này chắc không có bảo vật của ai sánh ngang được với ngài.”
Câu này khiến Quỷ Cốc Tử vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Vân Thư cũng bớt phòng bị hơn, gã không khỏi kiêu ngạo: “Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện cũng xuôi tai đấy. Đồ của ta ở đây tất nhiên phải trân quý hơn đám người ngoài kia nhiều.”
“Nói đi, tìm ta có việc gì.” Quỷ Cốc Tử quay đầu nhìn về phía Mạc Già đã tự ngồi xuống không hề khách sáo kia, hung dữ nói: “Có việc gì thì nói cho nhanh, ta còn bận lắm!”
Mạc Già cũng không nóng lòng, chỉ phất phất tay, chỉ về phía Vân Thư: “Tiểu tử này có việc tìm ông, không phải ta.”
“Ồ?” Quỷ Cốc Tử nhìn về phía Vân Thư với vẻ hứng thú, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đầy bụi bặm, vắt chân mà nói: “Lẽ nào tiểu tử nhà ngươi có bảo vật gì muốn bán cho ta? Yên tâm, chỉ cần là bảo vật, nhất định ta có thể đưa ra cái giá khiến ngươi hài lòng.”
Nói rồi, gã nhìn hau háu vào túi thuốc căng phồng bên hông của Vân Thư, hai mắt lóe sáng.
“Khụ... tiền bối Quỷ Cốc Tử, ta không đến để bán bảo bối.” Nói rồi, Vân Thư nhìn thẳng vào gương mặt đầy nếp nhăn của gã, nhẹ nhàng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, trong tay ngài có Cây Ngàn Năm đúng không?”
“Không có, ngươi tìm sai người rồi.” Vừa nghe đến Cây Ngàn Năm, Quỷ Cốc Tử đã phất tay, phủ nhận ngay không hề khách sáo.
Tất nhiên nàng không bỏ lỡ được một chút chấn động và kinh ngạc trên mặt gã khi nghe tới Cây Ngàn Năm. Có lẽ, Quỷ Cốc Tử cũng ngạc nhiên tại sao nàng biết được thông tin về Cây Ngàn Năm.
“Đủ rồi đó lão già, thời gian trước ta còn nhìn thấy ông khoe khoang, nói là kiếm được một mảnh Cây Ngàn Năm từ đâu đó, còn có mùi hương đặc biệt nữa kìa.” Mạc Già ở bên cạnh đứng dậy vươn vai, bóc trần gã không thèm khách sáo.
Bị bóc trần khiến Quỷ Cốc Tử phải ngồi thẳng dậy, nhìn thiếu niên bên cạnh: “Được thôi, cho dù ở chỗ ta thì đã sao, ta không bán.” Quỷ Cốc Tử không buồn nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn, không chừa đường lui.
Vân Thư cười khổ nhìn về phía Mạc Già, Mạc Già lắc đầu: “Ta chỉ phụ trách giới thiệu, còn lấy được Cây Ngàn Năm trong tay gã hay không phải xem bản lĩnh của ngươi. Chỗ này giao cho hai người, ta ra ngoài đợi ngươi.”
Nói rồi, Mạc Già sải chân bước ra khỏi phòng, vươn tay ấn bừa lên tường, một cánh cửa gỗ từ trên tường chậm rãi hạ xuống, che kín căn phòng.
“Không bán.” Mạc Gia vừa đi, Quỷ Cốc Tử đã khoanh tay trước ngực, hai chân vắt vẻo, mặt mũi rất kiêu căng.
Vân Thư nhìn lão già đang chơi xấu này mà có phần bất đắc dĩ, nàng mỉm cười: “Tiền bối Quỷ Cốc Tử, ta tin rằng trên thế giới này không tồn tại thứ giao dịch nào không làm nổi, những giao dịch không thành công ấy, chỉ vì chưa lấy ra vật trao đổi khiến người ta động lòng thôi.”
“Vậy sao?” Nghe Vân Thư nói vậy, Quỷ Cốc Tử cười lạnh, ngồi thẳng dậy: “Vậy ngươi có thứ gì có thể khiến ta động lòng à? Dù gì ta cũng nói trước, mấy thứ như công pháp hay binh khí thì đừng nói ra, ta không có hứng thú với mấy thứ đó, ta chỉ thấy hứng thú với bảo vật trên trời dưới bể, nếu như người có, ta có thể xem xét lại.”
Vân Thư hết cách, nàng nhìn vào gương mặt già nua của lão già, gương mặt đó đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng một cách kỳ lạ, nhất là khi nói tới bảo vật. Xem ra người này mê mẩn những thứ ấy đến mức bệnh hoạn rồi.
“Ừm. Vãn bối có một thứ có thể lấy ra cho ngài xem, nếu như ngài không có hứng thú, vãn bối cũng không biết làm gì được.” Nói rồi, Vân Thư lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái, đặt trước mặt lão già.
“Ồ?” Lão già cầm chiếc bình ngọc lên, mở nắp ra, bên trong chứa đầy thứ dịch thể màu đen sáng, từ từ tản ra một hương thơm nhạt. Thời gian trôi đi, trên mặt chiếc bình thậm chí còn nổi lên một tầng hơi nước mờ mờ.
Quỷ Cốc Tử nhìn lớp sương trắng ấy mà nghi hoặc, bỗng dưng, gương mặt của lão già biến động, nội lực trong cơ thể gã bỗng chốc lưu chuyển cực kì chậm, như thể bị đè nén, thậm chí không bằng được một phần mười của ngày thường.
Làm sao có thể như vậy?
“Thứ tốt.” Quỷ Cốc Tử âm thầm tán thưởng, vươn tay lấy một chiếc đĩa bằng ngọc từ trong đống đồ lặt vặt bên cạnh, gắng sức lau lau lên người mình cho sạch hết bụi bặm bên trên, sau đó lấy ngân châm từ tay áo, gẩy một giọt dung dịch màu đen trong bình ngọc, nhỏ vào chiếc đĩa kia.
Bỗng chốc, trên mặt đĩa ngọc phủ đầy sương trắng, lão già có thể cảm nhận rõ ràng, nội lực trong cơ thể mình đang dần dần tiêu tán, mà trong không khí vẫn vương đầy khí tức thơm ngát mà kì dị kia.
Đinh!
Chuông cảnh báo vang lên, cho dù mới hơi khuếch tán, chất độc bên trong đã có thể khiến hệ thống cảnh giác.
Lặng lẽ nuốt thuốc giải đã chuẩn bị từ trước, Vân Thư nhìn chằm chằm vào lão già. Biểu cảm trên mặt lão già chuyển từ nghi hoặc sang kinh ngạc, dần dần biến thành chấn động và mừng rỡ.
Nội lực lay chuyển, lão già nhẹ nhàng phẩy bớt sương trắng trên bề mặt bình ngọc, đậy nắp bình cẩn thận, đặt lên bàn: “Nước Vạn Độc? Làm sao mà ngươi có được?”
Vân Thư cười khẽ mà không đáp, chỉ hỏi: “Ta nghĩ, Nước Vạn Độc chắc đã đủ để đổi Cây Ngàn Năm rồi nhỉ.”
Nước Vạn Độc có khả năng ăn mòn tất cả vật thể, thậm chí đến cả nội lực cũng ăn mòn được. Nước Vạn Độc có nồng độ đủ cao thậm chí có thể ăn mòn cả căn phòng lớn, mà Nước Vạn Độc sau khi pha loãng lại có công dụng hồi phục Hai công dụng mâu thuẫn có thể tồn tại hòa hợp trong một thứ nước chính là bản lĩnh của Nước Vạn Độc.
Mạc Già phất phất tay áo, cười lạnh mà nhìn chằm chằm Quỷ Cốc Tử, sau đó mới hô lên với bên ngoài: “Thư Vân, vào đi thôi?”
“Ông già này, ông dám dẫn người ngoài tới hả!” Thấy động tác của Mạc Già, Quỷ Cốc Tử bỗng chốc bùng nổ, gã nhìn chằm chằm Vân Thư đang bước tới bằng vẻ mặt bất mãn.
Mạc Già coi như không thấy hành động của Quỷ Cốc Tử, ông lơ đễnh liếc mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ khá sạch sẽ để ngồi xuống.
Vừa vào trong phòng, nàng bỗng chốc kinh ngạc, bảo vật trên trời dưới biển chất đầy phòng, bất cứ thứ nào được đem ra ngoài cũng là đối tượng khiến người ta tranh nhau cướp đoạt.
“Linh chi ngàn năm hóa ra có tới chừng chín nghìn năm?” Lướt mắt qua linh chi bị bỏ ở góc phòng, Vân Thư bỗng thấy hết cách, bảo vật như thế này bị vứt xó ở chỗ của Quỷ Cốc Tử, đúng là phí của trời.
“Tiểu tử này, làm cái gì đấy hả! Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng có ý đồ gì với bảo vật của ta!” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Thư, Quỷ Cốc Tử hung dữ cảnh cáo nàng, đồng thời cũng nhìn nàng bằng vẻ phòng vệ.
Vân Thư bỗng chốc thấy dở khóc dở cười, quay đầu nhìn ông lão trước mặt mình, gầy nhom, yếu nhách, bê tha, lếch thếch, ai có thể ngờ gã là cháu trai của Dược Tề Sư nhất phẩm danh chấn thiên hạ chứ.
“Từ lâu đã nghe nói tàng bảo các của tiền bối Quỷ Cốc Tử nổi tiếng khắp nơi, vãn bối từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhiều bảo bối như thế, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không tầm thường. Ta nghĩ, thiên hạ này chắc không có bảo vật của ai sánh ngang được với ngài.”
Câu này khiến Quỷ Cốc Tử vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Vân Thư cũng bớt phòng bị hơn, gã không khỏi kiêu ngạo: “Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện cũng xuôi tai đấy. Đồ của ta ở đây tất nhiên phải trân quý hơn đám người ngoài kia nhiều.”
“Nói đi, tìm ta có việc gì.” Quỷ Cốc Tử quay đầu nhìn về phía Mạc Già đã tự ngồi xuống không hề khách sáo kia, hung dữ nói: “Có việc gì thì nói cho nhanh, ta còn bận lắm!”
Mạc Già cũng không nóng lòng, chỉ phất phất tay, chỉ về phía Vân Thư: “Tiểu tử này có việc tìm ông, không phải ta.”
“Ồ?” Quỷ Cốc Tử nhìn về phía Vân Thư với vẻ hứng thú, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đầy bụi bặm, vắt chân mà nói: “Lẽ nào tiểu tử nhà ngươi có bảo vật gì muốn bán cho ta? Yên tâm, chỉ cần là bảo vật, nhất định ta có thể đưa ra cái giá khiến ngươi hài lòng.”
Nói rồi, gã nhìn hau háu vào túi thuốc căng phồng bên hông của Vân Thư, hai mắt lóe sáng.
“Khụ... tiền bối Quỷ Cốc Tử, ta không đến để bán bảo bối.” Nói rồi, Vân Thư nhìn thẳng vào gương mặt đầy nếp nhăn của gã, nhẹ nhàng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, trong tay ngài có Cây Ngàn Năm đúng không?”
“Không có, ngươi tìm sai người rồi.” Vừa nghe đến Cây Ngàn Năm, Quỷ Cốc Tử đã phất tay, phủ nhận ngay không hề khách sáo.
Tất nhiên nàng không bỏ lỡ được một chút chấn động và kinh ngạc trên mặt gã khi nghe tới Cây Ngàn Năm. Có lẽ, Quỷ Cốc Tử cũng ngạc nhiên tại sao nàng biết được thông tin về Cây Ngàn Năm.
“Đủ rồi đó lão già, thời gian trước ta còn nhìn thấy ông khoe khoang, nói là kiếm được một mảnh Cây Ngàn Năm từ đâu đó, còn có mùi hương đặc biệt nữa kìa.” Mạc Già ở bên cạnh đứng dậy vươn vai, bóc trần gã không thèm khách sáo.
Bị bóc trần khiến Quỷ Cốc Tử phải ngồi thẳng dậy, nhìn thiếu niên bên cạnh: “Được thôi, cho dù ở chỗ ta thì đã sao, ta không bán.” Quỷ Cốc Tử không buồn nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn, không chừa đường lui.
Vân Thư cười khổ nhìn về phía Mạc Già, Mạc Già lắc đầu: “Ta chỉ phụ trách giới thiệu, còn lấy được Cây Ngàn Năm trong tay gã hay không phải xem bản lĩnh của ngươi. Chỗ này giao cho hai người, ta ra ngoài đợi ngươi.”
Nói rồi, Mạc Già sải chân bước ra khỏi phòng, vươn tay ấn bừa lên tường, một cánh cửa gỗ từ trên tường chậm rãi hạ xuống, che kín căn phòng.
“Không bán.” Mạc Gia vừa đi, Quỷ Cốc Tử đã khoanh tay trước ngực, hai chân vắt vẻo, mặt mũi rất kiêu căng.
Vân Thư nhìn lão già đang chơi xấu này mà có phần bất đắc dĩ, nàng mỉm cười: “Tiền bối Quỷ Cốc Tử, ta tin rằng trên thế giới này không tồn tại thứ giao dịch nào không làm nổi, những giao dịch không thành công ấy, chỉ vì chưa lấy ra vật trao đổi khiến người ta động lòng thôi.”
“Vậy sao?” Nghe Vân Thư nói vậy, Quỷ Cốc Tử cười lạnh, ngồi thẳng dậy: “Vậy ngươi có thứ gì có thể khiến ta động lòng à? Dù gì ta cũng nói trước, mấy thứ như công pháp hay binh khí thì đừng nói ra, ta không có hứng thú với mấy thứ đó, ta chỉ thấy hứng thú với bảo vật trên trời dưới bể, nếu như người có, ta có thể xem xét lại.”
Vân Thư hết cách, nàng nhìn vào gương mặt già nua của lão già, gương mặt đó đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng một cách kỳ lạ, nhất là khi nói tới bảo vật. Xem ra người này mê mẩn những thứ ấy đến mức bệnh hoạn rồi.
“Ừm. Vãn bối có một thứ có thể lấy ra cho ngài xem, nếu như ngài không có hứng thú, vãn bối cũng không biết làm gì được.” Nói rồi, Vân Thư lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái, đặt trước mặt lão già.
“Ồ?” Lão già cầm chiếc bình ngọc lên, mở nắp ra, bên trong chứa đầy thứ dịch thể màu đen sáng, từ từ tản ra một hương thơm nhạt. Thời gian trôi đi, trên mặt chiếc bình thậm chí còn nổi lên một tầng hơi nước mờ mờ.
Quỷ Cốc Tử nhìn lớp sương trắng ấy mà nghi hoặc, bỗng dưng, gương mặt của lão già biến động, nội lực trong cơ thể gã bỗng chốc lưu chuyển cực kì chậm, như thể bị đè nén, thậm chí không bằng được một phần mười của ngày thường.
Làm sao có thể như vậy?
“Thứ tốt.” Quỷ Cốc Tử âm thầm tán thưởng, vươn tay lấy một chiếc đĩa bằng ngọc từ trong đống đồ lặt vặt bên cạnh, gắng sức lau lau lên người mình cho sạch hết bụi bặm bên trên, sau đó lấy ngân châm từ tay áo, gẩy một giọt dung dịch màu đen trong bình ngọc, nhỏ vào chiếc đĩa kia.
Bỗng chốc, trên mặt đĩa ngọc phủ đầy sương trắng, lão già có thể cảm nhận rõ ràng, nội lực trong cơ thể mình đang dần dần tiêu tán, mà trong không khí vẫn vương đầy khí tức thơm ngát mà kì dị kia.
Đinh!
Chuông cảnh báo vang lên, cho dù mới hơi khuếch tán, chất độc bên trong đã có thể khiến hệ thống cảnh giác.
Lặng lẽ nuốt thuốc giải đã chuẩn bị từ trước, Vân Thư nhìn chằm chằm vào lão già. Biểu cảm trên mặt lão già chuyển từ nghi hoặc sang kinh ngạc, dần dần biến thành chấn động và mừng rỡ.
Nội lực lay chuyển, lão già nhẹ nhàng phẩy bớt sương trắng trên bề mặt bình ngọc, đậy nắp bình cẩn thận, đặt lên bàn: “Nước Vạn Độc? Làm sao mà ngươi có được?”
Vân Thư cười khẽ mà không đáp, chỉ hỏi: “Ta nghĩ, Nước Vạn Độc chắc đã đủ để đổi Cây Ngàn Năm rồi nhỉ.”
Nước Vạn Độc có khả năng ăn mòn tất cả vật thể, thậm chí đến cả nội lực cũng ăn mòn được. Nước Vạn Độc có nồng độ đủ cao thậm chí có thể ăn mòn cả căn phòng lớn, mà Nước Vạn Độc sau khi pha loãng lại có công dụng hồi phục Hai công dụng mâu thuẫn có thể tồn tại hòa hợp trong một thứ nước chính là bản lĩnh của Nước Vạn Độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook