Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
-
Chương 65: Thiếu thuốc dẫn
Editor: Tử Diệp
"Thật tốt quá, Dục, ta rốt cuộc đã biết nguyên lai lần trước là thiếu thuốc dẫn, cho nên mới không thể hoàn toàn giải độc."Vẻ mặt Ngải Vi hưng phấn, bắt lấy tay Nam Cung Dục, cao hứng nói.
"Cái gì, Vương phi, người nói... Người tìm được nguyên nhân?" Phong cùng Vũ vừa nghe Ngải Vi nói, cũng mang vẻ mặt sốt ruột cũng tò mò hỏi.
"Thuốc dẫn? Thuốc dẫn gì?" Nam Cung Dục tuy mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng cũng vội vàng muốn biết, giọng điệu tự nhiên hơi dồn dập.
"A, đúng, thiếu thuốc dẫn, thuốc dẫn chính là máu." Ngải Vi nghiêm túc nhìn bọn họ, mặt mày hớn hở nói. Còn phải cảm tạ Tiểu Tĩnh không cẩn thận bị thương, khiến nàng bừng tỉnh. Đúng là " Hữu ý tài hoa hoa bất phát / Vô tâm sáp liễu liễu thành âm..."
"Dục, chàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn chàng nói cái gì?" Ngải Vi quay đầu lại nhìn Nam Cung Dục, khẽ cười ra tiếng.
"Không nhớ rõ, ta hình như cũng có nghe cái gì máu, nhưng cụ thể thế nào, không ấn tượng." Nam Cung Dục lúc này cũng mang vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc chuyện như thế nào? Chẳng lẽ chuyện lần đầu tiên gặp nàng nói có liên quan?
"Chính là muốn giải độc, cần thiết giao hoan với nữ tử, lấy máu làm thuốc dẫn, hơn nữa hỗn hợp máu và thuốc, mới có thể hoàn toàn giải độc." Ngải Vi dùng sức vỗ vỗ trán mình, thật ngốc, ngày qua không nghĩ tới, lãng phí một tháng. Nếu sớm nghĩ đến, hiện tại Dục, độc đã sớm giải, không cần chờ đến mười lăm tháng sau.
"Nàng muốn nói thì nói, sao lại vỗ trán, có đau không?" Nam Cung Dục tuy rằng cao hứng biết phương pháp giải độc, trong lòng cũng nhẹ không ít, nhưng nhìn Ngải Vi tức giận või trán nàng, lại có chút không vui, tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của nàng, đau lòng dò hỏi cũng trách cứ nàng.
"Ách, không có việc gì, không đau!" Ngải Vi ngây ngô cười nhìn Nam Cung Dục, nhẹ giọng trả lời.
"Đúng rồi, nàng nói máu dùng muốn nhiều ít? Chỉ có thể dùng của nàng sao?" Nam Cung Dục hỏi vấn đề hắn để ý. Máu dễ dàng lấy, vấn đề máu nếu cần thiết của Ngải Vi, hơn nữa số lượng nhiều, nàng không thể chịu nổi?
"A, không nhiều lắm, không sai biệt lắm một chén mà thôi, một phần ba uống, hai phần ba trộn với thuốc." Ngải Vi không chút nghĩ ngợi thuận miệng trả lời. Trong lòng sớm đã mừng rỡ, chỉ cần độc này có thể giải, không có nỗi lo về sau.
"Cái gì, một chén, vậy mà chưa tính nhiều?" Nam Cung Dục hơi giận dữ nhìn Ngải Vi, nha đầu này đem mình trở thành gì, nói máu không tính nhiều?
"A, Dục, đừng lo lắng, thật sự không nhiều lắm, ta đều đúng mực." Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục khẩn trương lo cho nàng, trong lòng vui cực kỳ, ngọt như mật. Kỳ thật một chén máu giống như ở hiện đại hiến máu, căn bản sẽ không có ảnh hưởng lớn. Nhưng mà, ở chỗ này lại không biết giải thích rõ ràng cho họ hiểu.
"Không được, dùng biện pháp khác, không được tổn thương chính nàng." Nam Cung Dục bá đạo cường thế nói, thần sắc hiện lên một tia đau lòng và không đành lòng.
"Hảo, thật sự sẽ không sao. Ta là đại phu, biết nặng nhẹ, chàng cũng đừng lo lắng!" Ngải Vi cười nhạt khuyên bảo Nam Cung Dục. Vươn đôi tay ôm vòng lấy hông hắn, chui vào trong lòng ngực hắn tiếp tục làm nũng...
Phong cùng Vũ hai người ăn ý nhìn nhau, trong mắt loé ý cười. Xem ra Vương gia thật sự rơi vào tình yêu, hơn nữa so với bọn hắn tưởng tượng còn hơn, đem Vương phi đều đau, sủng, yêu tận xương...
Hai người lần nữa nhìn nhau một chút, nhẹ nhàng lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ ôm ấp...
"Vương phi, hiện tại ra ngoài sao?" Tiểu Tĩnh đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ hỏi, Vương phi muốn chạy ra ngoài chơi, ở trong phủ chán không chịu nổi.
"Ân, muốn đi y quán, đi thôi!" Ngải Vi sung sướng nói. Trong lòng nghĩ muốn ra ngoài hảo hảo đi dạo.
"Nga, Vương phi, có nói một tiếng với Vương gia không?" Tiểu Tĩnh rất cẩn thận hỏi, nàng không nghĩ Vương phi lén chạy đi, trở về lại chọc Vương gia sinh khí!
"Ân, đợi lát nữa nói quản gia một tiếng đi? Vương gia có hỏi, hắn sẽ nói." Ngải Vi nghĩ nghĩ nói. Nghĩ thầm trong khoảng thời gian này hắn giống như rất bận, nói không chừng không có thời gian chú ý đến nàng.
"Ách, Vương phi, như vậy tốt sao? Không sợ Vương gia sẽ sinh khí?" Tiểu Tĩnh có chút mờ mịt mà hỏi. Vì sao không trực tiếp nói với Vương gia, ngược lại đi nói cho quản gia.
"Không có việc gì, nhanh đi, không còn sớm, trời sắp tối." Ngải Vi vừa nói vừa hướng ngoài cửa đi, không hề để ý Tiểu Tĩnh lải nhải.
Trên đường rộn ràng nhốn nháo, khắp nơi là âm thanh náo nhiệt, ầm ĩ, cùng âm thanh tiểu hài tử đùa giỡn. Ngải Vi mặc một bộ váy màu lam nhạc. Tóc that tùy ý, khoác áo choàng, gió nhẹ nhẹ thổi có cảm giác phiêu dật. Nàng không muốn trang điểm, bởi vậy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng có vẻ càng thêm kiều nộn, nhu mỹ.
Người đi ngang qua đường đều tò mò mà nhìn Ngải Vi, như chưa từng gặp qua. Có vài người có chút không thể tưởng tượng mở to mắt nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ngải Vi nhẹ nhàng cười, không để ý tới ánh mắt tò mò, đi vào y quán của mình.
"Cô nương, xem bệnh hay mua thuốc?" Một vị tiểu nhị mới tới nhìn Ngải Vi các nàng đi vào, nhanh chào đón, nhiệt tình dò hỏi.
"Đều không phải..." Trong mắt Ngải Vi hiện lên một tia trêu đùa, tùy ý trả lời. Nhìn chung quanh bốn phía một chút, xem ra y quán vẫn hoạt động tốt.
"A, không phải? Cô nương muốn làm gì? Tìm người?" Vẻ mặt Tiểu nhị nghi hoặc nhìn Ngải Vi, có chút không xác định hỏi.
"Ân, chưởng quầy nhà ngươi ở đây không? Bảo hắn ra ngoài một lát." Ngải Vi nhẹ nhàng trả lời, nàng trước kia đều mặc nam trang xuất hiện, hiện tại mặc nữ trang ra, phỏng chừng không có người nhận ra nàng! Chỉ có tiểu nhị Lâm Nghiệp thăng làm chưởng quầy biết...
"Vậy, cô nương chờ một lát, ta đi kêu hắn!" Tiểu nhị khách khí rót cho Ngải Vi ly trà, kêu nàng ngồi chờ một chút. Tự mình đi đến tìm chưởng quầy.
"Tiểu thư, ngươi đã đến rồi? Vào nhà ngồi đi." Lâm Nghiệp đi ra, có chút ngoài ý muốn khi thấy Ngải Vi mang nữ trang, bình thường nàng đều giả nam.
"Ân, gần đây thế nào, có gặp được chuyện gì khó khăn?" Ngải Vi vừa đi vừa hỏi, vài người cứ như vậy đi vào trong phòng y quán nói chuyện.
Ước chừng qua một canh giờ, Ngải Vi từ trong phòng đi ra, vừa lúc thấy một người mặc y phục màu trắng, khuôn mặt Triệu Duyên tựa hồ có hơi gầy ốm, có chút ngoài ý muốn nghĩ hắn tới nơi này, trong lòng nghi hoặc nhìn hắn nói: "Triệu đại ca, huynh sao ở chỗ này? Bị bệnh sao?"
"Thật tốt quá, Dục, ta rốt cuộc đã biết nguyên lai lần trước là thiếu thuốc dẫn, cho nên mới không thể hoàn toàn giải độc."Vẻ mặt Ngải Vi hưng phấn, bắt lấy tay Nam Cung Dục, cao hứng nói.
"Cái gì, Vương phi, người nói... Người tìm được nguyên nhân?" Phong cùng Vũ vừa nghe Ngải Vi nói, cũng mang vẻ mặt sốt ruột cũng tò mò hỏi.
"Thuốc dẫn? Thuốc dẫn gì?" Nam Cung Dục tuy mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng cũng vội vàng muốn biết, giọng điệu tự nhiên hơi dồn dập.
"A, đúng, thiếu thuốc dẫn, thuốc dẫn chính là máu." Ngải Vi nghiêm túc nhìn bọn họ, mặt mày hớn hở nói. Còn phải cảm tạ Tiểu Tĩnh không cẩn thận bị thương, khiến nàng bừng tỉnh. Đúng là " Hữu ý tài hoa hoa bất phát / Vô tâm sáp liễu liễu thành âm..."
"Dục, chàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn chàng nói cái gì?" Ngải Vi quay đầu lại nhìn Nam Cung Dục, khẽ cười ra tiếng.
"Không nhớ rõ, ta hình như cũng có nghe cái gì máu, nhưng cụ thể thế nào, không ấn tượng." Nam Cung Dục lúc này cũng mang vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc chuyện như thế nào? Chẳng lẽ chuyện lần đầu tiên gặp nàng nói có liên quan?
"Chính là muốn giải độc, cần thiết giao hoan với nữ tử, lấy máu làm thuốc dẫn, hơn nữa hỗn hợp máu và thuốc, mới có thể hoàn toàn giải độc." Ngải Vi dùng sức vỗ vỗ trán mình, thật ngốc, ngày qua không nghĩ tới, lãng phí một tháng. Nếu sớm nghĩ đến, hiện tại Dục, độc đã sớm giải, không cần chờ đến mười lăm tháng sau.
"Nàng muốn nói thì nói, sao lại vỗ trán, có đau không?" Nam Cung Dục tuy rằng cao hứng biết phương pháp giải độc, trong lòng cũng nhẹ không ít, nhưng nhìn Ngải Vi tức giận või trán nàng, lại có chút không vui, tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của nàng, đau lòng dò hỏi cũng trách cứ nàng.
"Ách, không có việc gì, không đau!" Ngải Vi ngây ngô cười nhìn Nam Cung Dục, nhẹ giọng trả lời.
"Đúng rồi, nàng nói máu dùng muốn nhiều ít? Chỉ có thể dùng của nàng sao?" Nam Cung Dục hỏi vấn đề hắn để ý. Máu dễ dàng lấy, vấn đề máu nếu cần thiết của Ngải Vi, hơn nữa số lượng nhiều, nàng không thể chịu nổi?
"A, không nhiều lắm, không sai biệt lắm một chén mà thôi, một phần ba uống, hai phần ba trộn với thuốc." Ngải Vi không chút nghĩ ngợi thuận miệng trả lời. Trong lòng sớm đã mừng rỡ, chỉ cần độc này có thể giải, không có nỗi lo về sau.
"Cái gì, một chén, vậy mà chưa tính nhiều?" Nam Cung Dục hơi giận dữ nhìn Ngải Vi, nha đầu này đem mình trở thành gì, nói máu không tính nhiều?
"A, Dục, đừng lo lắng, thật sự không nhiều lắm, ta đều đúng mực." Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục khẩn trương lo cho nàng, trong lòng vui cực kỳ, ngọt như mật. Kỳ thật một chén máu giống như ở hiện đại hiến máu, căn bản sẽ không có ảnh hưởng lớn. Nhưng mà, ở chỗ này lại không biết giải thích rõ ràng cho họ hiểu.
"Không được, dùng biện pháp khác, không được tổn thương chính nàng." Nam Cung Dục bá đạo cường thế nói, thần sắc hiện lên một tia đau lòng và không đành lòng.
"Hảo, thật sự sẽ không sao. Ta là đại phu, biết nặng nhẹ, chàng cũng đừng lo lắng!" Ngải Vi cười nhạt khuyên bảo Nam Cung Dục. Vươn đôi tay ôm vòng lấy hông hắn, chui vào trong lòng ngực hắn tiếp tục làm nũng...
Phong cùng Vũ hai người ăn ý nhìn nhau, trong mắt loé ý cười. Xem ra Vương gia thật sự rơi vào tình yêu, hơn nữa so với bọn hắn tưởng tượng còn hơn, đem Vương phi đều đau, sủng, yêu tận xương...
Hai người lần nữa nhìn nhau một chút, nhẹ nhàng lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ ôm ấp...
"Vương phi, hiện tại ra ngoài sao?" Tiểu Tĩnh đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ hỏi, Vương phi muốn chạy ra ngoài chơi, ở trong phủ chán không chịu nổi.
"Ân, muốn đi y quán, đi thôi!" Ngải Vi sung sướng nói. Trong lòng nghĩ muốn ra ngoài hảo hảo đi dạo.
"Nga, Vương phi, có nói một tiếng với Vương gia không?" Tiểu Tĩnh rất cẩn thận hỏi, nàng không nghĩ Vương phi lén chạy đi, trở về lại chọc Vương gia sinh khí!
"Ân, đợi lát nữa nói quản gia một tiếng đi? Vương gia có hỏi, hắn sẽ nói." Ngải Vi nghĩ nghĩ nói. Nghĩ thầm trong khoảng thời gian này hắn giống như rất bận, nói không chừng không có thời gian chú ý đến nàng.
"Ách, Vương phi, như vậy tốt sao? Không sợ Vương gia sẽ sinh khí?" Tiểu Tĩnh có chút mờ mịt mà hỏi. Vì sao không trực tiếp nói với Vương gia, ngược lại đi nói cho quản gia.
"Không có việc gì, nhanh đi, không còn sớm, trời sắp tối." Ngải Vi vừa nói vừa hướng ngoài cửa đi, không hề để ý Tiểu Tĩnh lải nhải.
Trên đường rộn ràng nhốn nháo, khắp nơi là âm thanh náo nhiệt, ầm ĩ, cùng âm thanh tiểu hài tử đùa giỡn. Ngải Vi mặc một bộ váy màu lam nhạc. Tóc that tùy ý, khoác áo choàng, gió nhẹ nhẹ thổi có cảm giác phiêu dật. Nàng không muốn trang điểm, bởi vậy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng có vẻ càng thêm kiều nộn, nhu mỹ.
Người đi ngang qua đường đều tò mò mà nhìn Ngải Vi, như chưa từng gặp qua. Có vài người có chút không thể tưởng tượng mở to mắt nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ngải Vi nhẹ nhàng cười, không để ý tới ánh mắt tò mò, đi vào y quán của mình.
"Cô nương, xem bệnh hay mua thuốc?" Một vị tiểu nhị mới tới nhìn Ngải Vi các nàng đi vào, nhanh chào đón, nhiệt tình dò hỏi.
"Đều không phải..." Trong mắt Ngải Vi hiện lên một tia trêu đùa, tùy ý trả lời. Nhìn chung quanh bốn phía một chút, xem ra y quán vẫn hoạt động tốt.
"A, không phải? Cô nương muốn làm gì? Tìm người?" Vẻ mặt Tiểu nhị nghi hoặc nhìn Ngải Vi, có chút không xác định hỏi.
"Ân, chưởng quầy nhà ngươi ở đây không? Bảo hắn ra ngoài một lát." Ngải Vi nhẹ nhàng trả lời, nàng trước kia đều mặc nam trang xuất hiện, hiện tại mặc nữ trang ra, phỏng chừng không có người nhận ra nàng! Chỉ có tiểu nhị Lâm Nghiệp thăng làm chưởng quầy biết...
"Vậy, cô nương chờ một lát, ta đi kêu hắn!" Tiểu nhị khách khí rót cho Ngải Vi ly trà, kêu nàng ngồi chờ một chút. Tự mình đi đến tìm chưởng quầy.
"Tiểu thư, ngươi đã đến rồi? Vào nhà ngồi đi." Lâm Nghiệp đi ra, có chút ngoài ý muốn khi thấy Ngải Vi mang nữ trang, bình thường nàng đều giả nam.
"Ân, gần đây thế nào, có gặp được chuyện gì khó khăn?" Ngải Vi vừa đi vừa hỏi, vài người cứ như vậy đi vào trong phòng y quán nói chuyện.
Ước chừng qua một canh giờ, Ngải Vi từ trong phòng đi ra, vừa lúc thấy một người mặc y phục màu trắng, khuôn mặt Triệu Duyên tựa hồ có hơi gầy ốm, có chút ngoài ý muốn nghĩ hắn tới nơi này, trong lòng nghi hoặc nhìn hắn nói: "Triệu đại ca, huynh sao ở chỗ này? Bị bệnh sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook