Tiếu Y Khuynh Thành
-
Chương 4
"Cũng không có gì,chắc hẳn Hứa quản sự còn nhớ người này." Hiên Viên Tuyệt hướng Thừa Trí
"Dạ dạ, vẫn nhớ, đây là người Lâm công tử đã mua trước đây. Nghe nói hôm qua còn là người thắng đấu trường. Chuyện hôm qua quả thật công tử sáng suốt, mới nhìn đã chọn hắn ngay. Thật chúc mừng!"
"Ta cũng không nhiều lời, lúc trước hắn đến đây có mang một miếng ngọc bội. Ra giá đi!" Hiên Viên Tuyệt cũng không vòng vo nói thẳng mục đích, vẻ mặt mập mạp của Hứa quản sự hơi động rồi tỏ ra bối rối.
"Việc này, việc này không phải tại hạ không muốn vật quy nguyên chủ nhưng quả thật việc này Hứa mỗ không giúp được"
"Ngươi không muốn giao ra?" Y Y giọng nói nguy hiểm lạnh lùng liếc nhìn Hứa quản sự làm hắn run rẩy lùi lại vài bước, mồ hôi tuôn ra. Hảo đáng sợ, hắn gặp vô số người nhưng khí thế đáng sợ như vậy lại phát ra từ một tiểu cô nương như vậy quả thật là lần đầu tiên.
"Xin cô nương vạn lần đừng hiểu lầm. Chuyện này! Thú thật là ngọc bội đã không còn trong tay Hứa mỗ, mấy hôm trước Phương công tử đến vô tình để ý miếng ngọc kia, nên đã mang đi."
"Chính là người trên đấu trường hôm qua?" Hiên Viên Tuyệt hỏi.
"Dạ dạ! Chính là Phương công tử. Ai ui mới nhắc người, người liền đến Phương công tử ngọn gió nào đưa ngài đến chỗ tồi tàn của Hứa mỗ. Thật là rồng đến nhà tôm không kịp tiếp đãi lượng thứ lượng thứ!" Hứa quản sự kia xoay chuyển còn tỏ ra niềm nở hơn bọn người Y Y nhiều. Hiên Viên Tuyệt nhìn là biết hắn chỉ đối xử có lệ với mình thì nhíu mày. Hắn là lần đầu bị người ta xem thường trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
"Hừm tưởng là ai? Hoá ra là vị tiểu cô nương và tên nô hôm qua, hôm qua mới thắng lớn một trận hôm nay định vứt bỏ tên vô vụng này rồi sao, hay là vầy đi tiểu cô nương không muốn hắn ta sẽ ra một cái giá để mua hắn có được không? Hay là cô cũng về với bổn thiếu gia đi. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, Bổn thiếu gia sẽ hảo hảo đối đãi với một nụ hoa xinh đẹp như tiểu cô nương đây ha ha ha "
Phương công tử cừơi nói cợt nhã ánh mắt dâm tà nhìn Y Y không chớp. Hảo cực phẩm ah, nhìn xem làn da mịm màng hơn em bé sờ vào chắc hẳn sản khoái vô cùng, còn sản khoái hơn nếu dùng roi để lại từng vết lên đó, nghĩ thôi cũng làm hắn ngứa ngáy khó chịu. Còn xem gương mặt đó chậc chậc! Khóc lóc cầu xin hắn sẽ là tư vị gì ah. Thật không chờ nỗi.
Vốn muốn trút giận nhưng hiện giờ xem ra nên đổi cách rồi, phải hảo hảo mà hưởng dụng mới được. cục tức hôm qua hắn nuốt không trôi. Vốn ngày hôm qua hắn đã nắm chắc sẽ thắng. Ai ngờ giữa đường nhảy ra Trình Giảo Kim làm hắn thua thê thảm. Về nhà càng nghĩ càng tức giận liền phái người tra lai lịch bọn họ.
Sáng nay vốn muốn đến gây sự nhưng hắn ăn no ngủ kỹ liền mặt trời đến mông mới thức sao có thể tìm ra bọn Y Y ở khách điếm được, liền đuổi theo đến tận đây gây hấn. Nhưng nhìn kỹ Y Y thì mắt hắn càng sáng, chỉ thiếu có chảy nước miếng mà thôi.
Y Y căn bản không nhìn đến hắn, bẩn mắt! Với lại nàng không có hứng thú nhìn xác chết. Đúng vậy! trong mắt nàng hắn đã là người chết. Vốn cũng không cần thiết nhìn. Hiên Viên Tuyệt nghe hắn nói mà có ý định muốn giết người trong lòng.
"Miệng chó không mọc được ngà voi" Viễn Kiệt ghét bỏ phun ra một câu.
"Ngươi nói sai rồi phải nói là miệng chó sao có thể sủa ra tiếng người" Lẫm Minh tiếp một câu.
"Đúng là đồ có mắt không tròng. Ngươi dám mắng bổn thiếu gia? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai Không? "
"Ta có nói ngươi sao? Không ngờ ngươi lại tự nhận đúng là rất biết thân phận mình" Viễn Kiệt cười to nói.
"Ngươi.. Ngươi... Được lắm đợi đến lúc rơi vào tay ta ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết"
"Ta sợ, rất sợ nha đại gia ngài tha cho ta đi ! Ta hảo sợ !!"
"A ha ha ha ha"Lẫm Minh học giọng điệu sợ hãi nói xong cả bọn dều cười lớn Hiên Viên Tuyệt cũng là nhếch khoé môi lên.
"Ích nói lời thừa đi. Miếng ngọc ở chỗ ngươi vốn là của hắn, ra giá đi!" Hiên Viên Tuyệt cắt ngang lời hắn định nói. Nghĩ một chút mới biết là đang nói mảnh tử ngọc mấy hôm trước mình lấy của Hứa quản sự, không ngờ của tên tạp chủng này. A ha muốn cầu ta trả lại sao? Để xem ta chỉnh không chết các ngươi không phải họ Phương.
"Ý ngươi nói là cái này sao?" Phương Bân lấy bên hông một miếng ngọc bội màu tím cực kỳ đẹp. Chỉ cần nhìn miếng ngọc cùng màu phẩm chất thượng hạng khẳng định giá trị không nhỏ. Là vật trân quý vô cùng.
"Năm nay sinh thần cô cô Phương quý phi, ta đang đau đầu tìm lễ vật không ngờ thấy được nó. Cô cô rất thích màu tím vật này hẳn là hợp tâm ý người" hắn cố ý khoe khoang cô cô hắn chính là Phương quý phi để xem bọn họ khi biết hắn là hoàng thân còn không run sợ van xin hắn sao? Nhưng ngoài ý muốn sáu người vẫn bình tĩnh như thường không hề tỏ ra hoang mang lo sợ như hắn đã nghĩ.
"Lắm lời! Ra giá đi!" Y Y bực mình, hắn cứ lãi nhãi làm nàng thật phiền. Nàng thật hết kiên nhẫn rồi.
"Ái chà tính tình không nhỏ ah, nhưng gia rất thích. Như vậy đi, nàng hầu hạ bổn thiếu gia hảo hảo thoải mái, giọng nói lại ngọt như vậy, không biết lúc nàng dưới thân hầu hạ gia sẽ tiêu hồn đến mức nào ah. Nghĩ thôi đã làm gia không chịu nổi, chỉ cần nàng làm gia một đêm bổn thiếu gia không ngại tặng vật này cho nàng!"
Hiên Viên Tuyệt nghiến răng, hắn có xúc động muốn ngay lập tức giết chết tên khốn kiếp này, hắn dám! Tên mắt chó này. Tuy hắn không sợ Phương quý phi nhưng hiện giờ tình thế đang căng thẳng, nếu hắn gây ra một chút sai lầm để người ta nắm thóp, bà ta sẽ lập tức cắn chặt không buông. Chết tiệt! Phương Thế Liêm sao? Cả Phương gia ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi !.
Y Y vốn đã dịch dung, dung mạo hiện tại chỉ là giống một phần của gương mặt thật. Vốn không muốn nhưng Trịnh Huy Nam cứ lải nhãi mãi, ở Dược Môn cũng không cho nàng lộ mặt. Bắt nàng nếu gặp người phải dịch dung đi. Từ 2 năm trước nàng đã dịch dung thành gương mặt bây giờ. Không ngờ vẫn đưa tới lũ háo sắc đê tiện. Vốn hắn là người chết nhưng xem ra là muốn chết nhanh hơn rồi.
"Một vạn lượng" Y Y lấy trong người một sấp ngân phiếu, lại nhẹ giọng nói vốn mọi người nghĩ tên Phương công tử kia sẽ từ chối nhưng hắn lại ngoan ngoãn nhận lấy sao đó trả lại tử ngọc. Hứa quản sự cũng ngạc nhiên. Khi nào thì Phương công tử dễ nói chuyện như vậy? Hình như có điều không đúng ah. Mặc cho hắn nghi hoặc, Y Y lấy miếng ngọc rồi thuận tay trả về cho Thừa Trí sau đó thanh nhã đứng dậy ly khai.
"Dạ dạ, vẫn nhớ, đây là người Lâm công tử đã mua trước đây. Nghe nói hôm qua còn là người thắng đấu trường. Chuyện hôm qua quả thật công tử sáng suốt, mới nhìn đã chọn hắn ngay. Thật chúc mừng!"
"Ta cũng không nhiều lời, lúc trước hắn đến đây có mang một miếng ngọc bội. Ra giá đi!" Hiên Viên Tuyệt cũng không vòng vo nói thẳng mục đích, vẻ mặt mập mạp của Hứa quản sự hơi động rồi tỏ ra bối rối.
"Việc này, việc này không phải tại hạ không muốn vật quy nguyên chủ nhưng quả thật việc này Hứa mỗ không giúp được"
"Ngươi không muốn giao ra?" Y Y giọng nói nguy hiểm lạnh lùng liếc nhìn Hứa quản sự làm hắn run rẩy lùi lại vài bước, mồ hôi tuôn ra. Hảo đáng sợ, hắn gặp vô số người nhưng khí thế đáng sợ như vậy lại phát ra từ một tiểu cô nương như vậy quả thật là lần đầu tiên.
"Xin cô nương vạn lần đừng hiểu lầm. Chuyện này! Thú thật là ngọc bội đã không còn trong tay Hứa mỗ, mấy hôm trước Phương công tử đến vô tình để ý miếng ngọc kia, nên đã mang đi."
"Chính là người trên đấu trường hôm qua?" Hiên Viên Tuyệt hỏi.
"Dạ dạ! Chính là Phương công tử. Ai ui mới nhắc người, người liền đến Phương công tử ngọn gió nào đưa ngài đến chỗ tồi tàn của Hứa mỗ. Thật là rồng đến nhà tôm không kịp tiếp đãi lượng thứ lượng thứ!" Hứa quản sự kia xoay chuyển còn tỏ ra niềm nở hơn bọn người Y Y nhiều. Hiên Viên Tuyệt nhìn là biết hắn chỉ đối xử có lệ với mình thì nhíu mày. Hắn là lần đầu bị người ta xem thường trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
"Hừm tưởng là ai? Hoá ra là vị tiểu cô nương và tên nô hôm qua, hôm qua mới thắng lớn một trận hôm nay định vứt bỏ tên vô vụng này rồi sao, hay là vầy đi tiểu cô nương không muốn hắn ta sẽ ra một cái giá để mua hắn có được không? Hay là cô cũng về với bổn thiếu gia đi. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, Bổn thiếu gia sẽ hảo hảo đối đãi với một nụ hoa xinh đẹp như tiểu cô nương đây ha ha ha "
Phương công tử cừơi nói cợt nhã ánh mắt dâm tà nhìn Y Y không chớp. Hảo cực phẩm ah, nhìn xem làn da mịm màng hơn em bé sờ vào chắc hẳn sản khoái vô cùng, còn sản khoái hơn nếu dùng roi để lại từng vết lên đó, nghĩ thôi cũng làm hắn ngứa ngáy khó chịu. Còn xem gương mặt đó chậc chậc! Khóc lóc cầu xin hắn sẽ là tư vị gì ah. Thật không chờ nỗi.
Vốn muốn trút giận nhưng hiện giờ xem ra nên đổi cách rồi, phải hảo hảo mà hưởng dụng mới được. cục tức hôm qua hắn nuốt không trôi. Vốn ngày hôm qua hắn đã nắm chắc sẽ thắng. Ai ngờ giữa đường nhảy ra Trình Giảo Kim làm hắn thua thê thảm. Về nhà càng nghĩ càng tức giận liền phái người tra lai lịch bọn họ.
Sáng nay vốn muốn đến gây sự nhưng hắn ăn no ngủ kỹ liền mặt trời đến mông mới thức sao có thể tìm ra bọn Y Y ở khách điếm được, liền đuổi theo đến tận đây gây hấn. Nhưng nhìn kỹ Y Y thì mắt hắn càng sáng, chỉ thiếu có chảy nước miếng mà thôi.
Y Y căn bản không nhìn đến hắn, bẩn mắt! Với lại nàng không có hứng thú nhìn xác chết. Đúng vậy! trong mắt nàng hắn đã là người chết. Vốn cũng không cần thiết nhìn. Hiên Viên Tuyệt nghe hắn nói mà có ý định muốn giết người trong lòng.
"Miệng chó không mọc được ngà voi" Viễn Kiệt ghét bỏ phun ra một câu.
"Ngươi nói sai rồi phải nói là miệng chó sao có thể sủa ra tiếng người" Lẫm Minh tiếp một câu.
"Đúng là đồ có mắt không tròng. Ngươi dám mắng bổn thiếu gia? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai Không? "
"Ta có nói ngươi sao? Không ngờ ngươi lại tự nhận đúng là rất biết thân phận mình" Viễn Kiệt cười to nói.
"Ngươi.. Ngươi... Được lắm đợi đến lúc rơi vào tay ta ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết"
"Ta sợ, rất sợ nha đại gia ngài tha cho ta đi ! Ta hảo sợ !!"
"A ha ha ha ha"Lẫm Minh học giọng điệu sợ hãi nói xong cả bọn dều cười lớn Hiên Viên Tuyệt cũng là nhếch khoé môi lên.
"Ích nói lời thừa đi. Miếng ngọc ở chỗ ngươi vốn là của hắn, ra giá đi!" Hiên Viên Tuyệt cắt ngang lời hắn định nói. Nghĩ một chút mới biết là đang nói mảnh tử ngọc mấy hôm trước mình lấy của Hứa quản sự, không ngờ của tên tạp chủng này. A ha muốn cầu ta trả lại sao? Để xem ta chỉnh không chết các ngươi không phải họ Phương.
"Ý ngươi nói là cái này sao?" Phương Bân lấy bên hông một miếng ngọc bội màu tím cực kỳ đẹp. Chỉ cần nhìn miếng ngọc cùng màu phẩm chất thượng hạng khẳng định giá trị không nhỏ. Là vật trân quý vô cùng.
"Năm nay sinh thần cô cô Phương quý phi, ta đang đau đầu tìm lễ vật không ngờ thấy được nó. Cô cô rất thích màu tím vật này hẳn là hợp tâm ý người" hắn cố ý khoe khoang cô cô hắn chính là Phương quý phi để xem bọn họ khi biết hắn là hoàng thân còn không run sợ van xin hắn sao? Nhưng ngoài ý muốn sáu người vẫn bình tĩnh như thường không hề tỏ ra hoang mang lo sợ như hắn đã nghĩ.
"Lắm lời! Ra giá đi!" Y Y bực mình, hắn cứ lãi nhãi làm nàng thật phiền. Nàng thật hết kiên nhẫn rồi.
"Ái chà tính tình không nhỏ ah, nhưng gia rất thích. Như vậy đi, nàng hầu hạ bổn thiếu gia hảo hảo thoải mái, giọng nói lại ngọt như vậy, không biết lúc nàng dưới thân hầu hạ gia sẽ tiêu hồn đến mức nào ah. Nghĩ thôi đã làm gia không chịu nổi, chỉ cần nàng làm gia một đêm bổn thiếu gia không ngại tặng vật này cho nàng!"
Hiên Viên Tuyệt nghiến răng, hắn có xúc động muốn ngay lập tức giết chết tên khốn kiếp này, hắn dám! Tên mắt chó này. Tuy hắn không sợ Phương quý phi nhưng hiện giờ tình thế đang căng thẳng, nếu hắn gây ra một chút sai lầm để người ta nắm thóp, bà ta sẽ lập tức cắn chặt không buông. Chết tiệt! Phương Thế Liêm sao? Cả Phương gia ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi !.
Y Y vốn đã dịch dung, dung mạo hiện tại chỉ là giống một phần của gương mặt thật. Vốn không muốn nhưng Trịnh Huy Nam cứ lải nhãi mãi, ở Dược Môn cũng không cho nàng lộ mặt. Bắt nàng nếu gặp người phải dịch dung đi. Từ 2 năm trước nàng đã dịch dung thành gương mặt bây giờ. Không ngờ vẫn đưa tới lũ háo sắc đê tiện. Vốn hắn là người chết nhưng xem ra là muốn chết nhanh hơn rồi.
"Một vạn lượng" Y Y lấy trong người một sấp ngân phiếu, lại nhẹ giọng nói vốn mọi người nghĩ tên Phương công tử kia sẽ từ chối nhưng hắn lại ngoan ngoãn nhận lấy sao đó trả lại tử ngọc. Hứa quản sự cũng ngạc nhiên. Khi nào thì Phương công tử dễ nói chuyện như vậy? Hình như có điều không đúng ah. Mặc cho hắn nghi hoặc, Y Y lấy miếng ngọc rồi thuận tay trả về cho Thừa Trí sau đó thanh nhã đứng dậy ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook