Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan
Chương 9-2: Tam Bôi Tuý (Trung)

Dòng rượu thanh tịnh chảy vào ly, Cố Vân Sơ liền bị mùi thơm ngào ngạt thuần hậu kia làm cho mê hoặc. Bản thân hắn thật ra cũng không rành bình phẩm rượu. Nhưng rượu trước mắt này, và cả con người này, đều hấp dẫn hắn thật sâu. Ngón tay Đào Tuý thon dài trắng nõn, cầm bình rượu sứ trắng mà nhất thời không phân biệt được đâu là sứ, đâu là đầu ngón tay y.

“Mời.” Đào Tuý nâng chén, ra hiệu Cố Vân Sơ đừng câu nệ.

“Đa tạ.” Trái tim Cố Vân Sơ đập bình bịch, nhấc ly rượu lên, lại phát hiện tay mình đang run rẩy, thật sự không có tiền đồ. Thế là nhắm mắt uống sạch một hơi, chất lỏng đắng cay tràn ngập trong miệng, cuối cùng lại bị sặc ra nước mắt, cảnh trước mắt cũng mơ màng.

“Khục… Khục khục…” Cố Vân Sơ dùng tay áo xoa xoa khóe mắt. “Đào chủ quán, người định lừa gạt ta sao?”

Đào Tuý lắc đầu. “Ta không lừa gạt ngươi, mà do chính ngươi quá mức nóng vội. Rượu này tính mạnh, nếu không làm sao có thể gọi là Tam Bôi Tuý (ba chén say) được.” 

Sau khi ho một lúc, Cố Vân Sơ cảm thấy không thú vị, vừa định đặt chén rượu xuống rồi lên giường nghỉ ngơi, nhưng đầu lưỡi đột nhiên xuất hiện cảm giác, vị cay lúc nãy biến một cỗ ấm áp dâng lên trong bụng. Sau đó miệng đầy mùi rượu, đầu lưỡi tê dại. Cảm giác kia thật là kỳ diệu, phảng phất như không phải uống rượu, mà là đang… hôn lấy môi người thương.

“Nếm được vị đặc biệt rồi sao?” Đào Tuý cười hỏi, rồi như thể đang lầm bầm lầu bầu. “Ly thứ nhất vốn là như thế, cay, khổ, nếu như ngay từ đầu đã không chịu nổi nó, thì không cần phải uống ly thứ hai. Nhưng ngươi có thể cảm nhận được nét đặc biệt của nó, thì sẽ rất dễ dàng nghiện. Từng có khách nhân thô thiển có tiền muốn mua tất cả rượu Tam Bôi Tuý trong quán này. Người đoán xem, kết quả như thế nào?”

Cố Vân Sơ nhìn chòng chọc bờ môi mấp máy của y, mặt và cổ đều nóng lên, phát nhiệt. “Ta đoán không ra.”

Đào Tuý nheo mắt ngửi ly rượu. “Hắn đơn giản đoạt một bình rượu rồi uống sạch, kết quả lại chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Vì việc này, quán rượu phải đóng cửa một thời gian, quan phủ đến tra án cũng không điều tra được gì cả, cuối cùng đành phải buông tha. Cũng may buôn bán từ đó trở đi cũng không bị ảnh hưởng nhiều, hơn nữa những khách nhân cũng trở nên rất an phận, không có người làm loạn nữa. Nhưng khách đến đây uống rượu cũng chỉ uống tối đa ba ly, không dám uống nhiều hơn. Luật lệ rượu này chỉ được uống ba ly ban đầu không phải do ta định ra, mà trong nội tâm bọn họ cảm thấy sợ hãi với những thứ thần bí, rồi rồi lại thủy chung không ngăn cản nổi dụ dỗ, cuối cùng đành phải càng lún càng sâu. Dần dần, lúc nào ta cũng bán ba ly mỗi lần.”

“Chẳng lẽ Đào chủ quán ngươi hạ rượu trong độc, mới có thể khiến cho những người khách đó biết rõ gặp nguy hiểm, lại còn có thể nghiện?” Cố Vân Sơ vui đùa nói.

“Ngươi cứ nói đi…” Đào Tuý bỗng nhiên lại gần, hơi thở nóng bỏng mang theo chút men say.

Khi đó Cố Vân Sơ cảm thấy, dù cho người nọ thật sự hạ độc trong ly, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Liên tiếp ba chén vào bụng, mỗi một ly vị phảng phất đều khác nhau, mang theo hương vị đặc biệt. Nếu nói ly thứ nhất như nụ hôn mãnh liệt, vậy ly thứ hai lại là cái ôm nhu tình như nước, vành tai tóc mai chạm nhau, tình ý liên tục. Đến nỗi chén thứ ba, chợt ẩn chứa cảm giác thân mật quấn quít với nhau khiến người đỏ mặt, kéo dài mãi mãi như là keo sơn. 

“Được rồi, cũng đã uống xong Tam Bôi Tuý. Nếu công tử còn muốn nhấm nháp nữa, nên đợi đến lần sau. Thời gian không còn sớm. Cố công tử rửa mặt rồi đi ngủ, ngày mai ta sẽ xem còn dư phòng trống nào không rồi mời công tử vào ở.

Hai phiến môi nhạt màu của Đào Tuý ở ngay trước mắt Cố Vân Sơ, phía trên còn mang theo vết rượu trong suốt lấp lánh. Đào Tuý duỗi đầu lưỡi tùy ý liếm liếm, Cố Vân Sơ không hề nghĩ ngợi mà hôn lên.

Đào Tuý vốn sững sờ, nhưng cũng không đẩy hắn ra, chỉ để mặt hắn hôn, không cự tuyệt cũng không đáp lại, cho đến bờ môi bị hút đến đau mới nhẹ đẩy bờ vai Cố Vân Sơ một cái. “Cố công tử, ngươi say.”

Cố Vân Sơ lưu luyến mà chạm vào bờ môi Đào Tuý. “Không, rượu này càng uống càng thanh tỉnh, ngược lại rất kỳ quái.”

“Ngươi có thể nói ra lời này, không phải say thì còn là gì nữa.” Tiếng cười trầm thấp của Đào Tuý vang lên bên tai. “Nhanh đi nghỉ đi.”

“Đào Tuý… Ngươi cùng ta rời đi, rời khỏi Trung Nguyên. Ngươi sẽ được hưởng vô số vinh hoa phú quý, không cần vất vả như vậy.” Cố Vân Sơ xúc động ôm cổ y.

Đào Tuý nhìn nhìn hắn, thở dài. “Ta mời ngươi uống rượu là chịu lỗ rồi, không nghĩ tới ngươi còn động tay động chân, chơi trò xổ lá với ta. Tất cả cậu ấm nhà có tiền đều là như vậy sao?” 

Cố Vân Sơ nghe ra ẩn ý, vội vàng khẩn trương hỏi. “Sao vậy? Hẳn là trước kia cũng có…”

“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Đào Tuý ngắt lời hắn, không nói thêm gì nữa. “Đừng nhắc đến nữa.”

“Ta, ta không giống bọn họ.” Cố Vân Sơ nóng lòng giải thích. “Ta thật lòng với ngươi, có lẽ nói như thế ngươi sẽ cảm thấy đường đột khó tin. Nhưng ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã phải lòng ngươi. Hôm nay ngươi có thể không biết ta, nhưng chúng ta có thể từ từ mà… Đào Tuý ngươi tin ta được không?”

Đào Tuý cũng không trực tiếp trả lời hắn, mà hỏi. “Còn muốn uống một ly nữa không?”

Nhớ tới chuyện lúc này Đào Tuý kể, Cố Vân Sơ có chút chần chờ. “Không phải nói rượu chỉ được uống ba ly sao? Nếu có lòng tham mà uống nhiều, có thể nào…”

“Ngươi sợ?” Đào Tuý nhíu mày.

Bị y khích tướng như vậy, Cố Vân Sơ cũng bất chấp mọi thứ, thầm nghĩ muốn chứng minh tâm tư của mình đối với y. “Cái này chẳng có gì đáng sợ cả, ngay cả là độc dược thì có sao đâu? Mang ra, cho ta đầy vào.”

“Đây chính là ý muốn của Cố công tử.” Đào Tuý nói, lại đặt chiếc ly vừa nãy muốn thu lại ở trước mặt Cố Vân Sơ, lại rót cho hắn một ly. Giữa hàng mi ẩn chứa nét phong lưu, say đắm lòng người khó tả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương