Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan
-
Chương 5-2: Sương mưa ngon ngọt (hạ)
Sáng sớm ngày hôm sau khi Đổ Miểu tỉnh lại, không thấy bóng dáng Liễu Nhuận Đinh bên cạnh. Nếu không phải giữa bờ mông truyền đến đau đớn khác thường, có lẽ hắn sẽ cho rằng tối hôm qua chỉ là một cơn mộng xuân mà thôi.
Vừa quay đầu, đã thấy thanh dù Dương Liễu kia đang êm đẹp dựa vào đầu giường, cũng xác nhận tối hôm qua Liễu Nhuận Đinh có tới, hơn nữa đã triền miên cùng với hắn. Đổ Miểu vui vẻ rạo rực mà cầm lấy dù che mưa, đi ra ngoài bày quầy bán hàng. Từ ngày hôm đó, Liễu Nhuận Đinh mỗi đêm đều toàn thân ướt đẫm mà xuất hiện trong phòng Đổ Miểu. Hai người hoặc là cá nước thân mật, hoặc là ôm nhau ngủ, ý tình dào dạt như là vợ chồng.
Trong chuyện phòng the, Đổ Miễu vẫn luôn là người bị động, đối với việc này hắn cũng không… chú ý lắm. Hắn thật sự yêu thích Liễu Nhuận Đinh, trong nội tâm cũng xem Liễu Nhuận Đinh là người bầu bạn với mình mà đối đãi.
Chỉ có điều Đổ Miểu vẫn có một chút nghi vấn, bởi vì có nhiều thứ trên người Liễu Nhuận không hề minh bạch. Ví dụ như thân thế của y thế nào? Nhà ở nơi nào? Trong nhà còn có ai không? Phải chăng từng có hôn ước? Vì sao chỉ xuất hiện vào ban đêm, giữa ban ngày lại chưa từng nhìn thấy.
Mỗi buổi sáng, bên gối Đổ Miễu luôn luôn vắng vẻ. Tuy bảo thời gian dài cũng đã quen, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng Liễu Nhuận Đinh có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút. Cho dù không phải thời thời khắc khắc bên nhau, ít nhất cũng cùng nhau ăn bữa cơm, uống chén rượu, rồi trò chuyện, lúc rời giường có thể sờ sờ hôn được y cũng tốt lắm rồi.
Đổ Miểu nói những lời này với Liễu Nhuận Đinh, hắn lại cười nói. “Ngươi kẻ đần này, hai chúng ta chẳng phải thời thời khắc khắc đều ở cùng với nhau sao? Ta thế nhưng mỗi ngày đề nhìn thấy ngươi đó.”
Chuyện này Liễu Nhuận Đinh cũng từng đề cập qua trước kia, nói nói là bọn họ đã sớm quen biết. Nhưng Đổ Miểu lại không có bất cứ ấn tượng nào dù là nhỏ nhất, lại khỏi phải nói ngày ngày đêm đêm đều nhìn thấy y. Cũng không biết là do trí nhớ Đổ Miểu không tốt, hay là Liễu Nhuận Đinh nhận lầm người. Vừa nghĩ tới khả năng sau, ngực Đổ Miểu đau thắt. Nếu Liễu Nhuận Đinh xem hắn là một người khác, hắn làm sao có thể chịu nổi. Chỉ cần Liễu Nhuận Đinh không nói, như vậy Đổ Miểu vẫn sẽ tiếp tục ân ái với hắn như trước.
Sắp đến ngày mai, nụ cười trên mặt Liễu Nhuận Đinh dần dần nhạt đi. Đổ Miểu hỏi y, y cũng không nguyện giải thích một chút. Chỉ là nói. “Mấy ngày tới ta sẽ không được gặp ngươi rồi, ngươi đừng có quên ta đó.”
“Ngươi muốn đi đến nơi nào hả?” Đổ Miểu bắt lấy tay của y, cấp thiết hỏi.
Liễu Nhuận Đinh lắc đầu: “Không đi đâu cả, ta vẫn một mực ở nơi này, chỉ là không ra được. Chỉ có ngày mưa mới có thể gặp ngươi. Trạch Vũ, ngươi hãy nhớ, lúc ta không có ở đây, ngươi ngàn vạn lần đừng bán cây dù Dương liễu cho người khác.”
Đổ Miểu cho rằng gương mặt nhăn nhó của hắn là vì ăn dấm chua, vui vẻ cực kỳ, ôm lấy hắn dỗ dỗ. “Đó là tất nhiên, ta đã tặng dù cho ngươi rồi, làm sao có thể bán cho người khác được? Ta chỉ nghĩ đến ngươi, ngươi còn không hiểu được ta sao?”
Liễu Nhuận Đinh phì cười một tiếng, đôi mày vốn nhíu chặt cũng giãn ra, xấu hổ chôn trước ngực Đổ Miểu, không chịu ngẩng đầu. Hai người lại thân mật một phen rồi song song thiếp đi.
Hôm sau Đổ Miểu rời khỏi giường, Liễu Nhuận Đinh quả nhiên lại đi rồi, nghĩ đến hắn nói một thời gian ngắn không thể được mặt, không khỏi nhớ thương tưởng niệm trong nội tâm. Vừa mở cửa sổ ra, ánh mặt trời đã lâu không thấy liền rọi vào trong phòng, ấm ấm áp áp thoải mái vô cùng.
Mùa mai nở cuối cùng cũng qua đi, mà việc làm ăn của Đổ Miểu cũng không lớn bằng trước. Mấy ngày mới bán được một cái dù, tiết kiệm cũng chỉ sống thanh thản được mấy ngày. Cuối cùng có một ngày, một vị phú thương tìm Đổ Miểu, nói là muốn mua hết tất cả dù hắn đang bán, lại ra một giá lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng được. Đổ Miểu vui mừng quá đỗi, không nói hai lời liền bán cái dù cho hắn.
Phú thương trông thấy bên cạnh hắn còn bày một cái dù, nhân tiện nó. “Bức tranh dương liễu hoạ trên dù này thật đẹp mắt, người cũng bán nó cho ta, thế nào?”
Đổ Miểu do dự không có trả lời. Thấy hắn không nỡ bán, phú thương lại nói: “Giá tiền tùy ngươi ra.”
Đổ Miểu thuận miệng nói một cái giá, không ngờ phú thương lại một lời đáp ứng. Hắn làm ăn lâu như vậy cũng chưa từng thấy số bạc lớn đến thế, những người nhìn trúng chiếc dù Dương liễu này trước đây cũng chưa từng ra giá cao như vậy. Đổ Miểu tự giác bản thân nghèo kiết hủ lậu, nghĩ thầm lần tới gặp Liễu Nhuận Đinh có thể mua cho y một món quà thật tốt. Hai người thân mật nhiều lần, ngoại trừ lần đầu gặp lúc tiễn đưa đã tặng một cây dù, Đổ Miểu còn chưa có tặng y cái gì cả.
Khẽ cắn môi, cũng nhịn đau mà bỏ thứ mình yêu thích, cùng lắm thì vẽ tiếp một bức hoạ giả nó. Nhưng một khi bứa hoạ giả khác được vẽ ra, Đổ Miểu lại giác không bằng bức trước kia. Vẽ đi vẽ lại, vẫn không hài lòng. Thế là đành phải bất đắc dĩ buông bút, nếu bị Liễu Nhuận Đinh biết rồi trách cứ, thì lại dùng ngân lượng vừa kiếm được mua gì đó lạ quý dỗ y là được.
Cuối cùng cũng đến ngày mưa, Đổ Miểu vui sướng cực kỳ, nghĩ thầm Liễu Nhuận Đinh nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng hắn chờ đợi mãi… một mực ngồi bên cạnh bàn vào những buổi sáng tiếp theo, Liễu Nhuận Đinh lại không hề xuất hiện. Rõ ràng đã hẹn ước, nhưng lại không thực hiện, trái tim Đổ Miểu như bị khuyết mất một phần, thất vọng lại uất ức, cũng không có tâm tư buôn bán nữa.
Dựa vào món tiền kiếm được trước đây mà sống, sau thời gian dài ăn không ngồi rồi, Đổ Miểu bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, suốt ngày chỉ biết nghóng chờ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Trông mong một ngày nào đó mưa rơi một lần nữa, không chừng Liễu Nhuận Đinh sẽ trở về.
Cho đến trước khi lâm chung, Đổ Miểu vẫn chưa từng gặp lại một người tên Liễu Nhuận Đinh ấy.
————————-
Băng: Thật ra thì Băng khá thích hồi truyện này. “Rõ ràng đã hẹn ước, nhưng lại không thực hiện.” Cũng không biết là đáng thương hay đáng trách.
Vừa quay đầu, đã thấy thanh dù Dương Liễu kia đang êm đẹp dựa vào đầu giường, cũng xác nhận tối hôm qua Liễu Nhuận Đinh có tới, hơn nữa đã triền miên cùng với hắn. Đổ Miểu vui vẻ rạo rực mà cầm lấy dù che mưa, đi ra ngoài bày quầy bán hàng. Từ ngày hôm đó, Liễu Nhuận Đinh mỗi đêm đều toàn thân ướt đẫm mà xuất hiện trong phòng Đổ Miểu. Hai người hoặc là cá nước thân mật, hoặc là ôm nhau ngủ, ý tình dào dạt như là vợ chồng.
Trong chuyện phòng the, Đổ Miễu vẫn luôn là người bị động, đối với việc này hắn cũng không… chú ý lắm. Hắn thật sự yêu thích Liễu Nhuận Đinh, trong nội tâm cũng xem Liễu Nhuận Đinh là người bầu bạn với mình mà đối đãi.
Chỉ có điều Đổ Miểu vẫn có một chút nghi vấn, bởi vì có nhiều thứ trên người Liễu Nhuận không hề minh bạch. Ví dụ như thân thế của y thế nào? Nhà ở nơi nào? Trong nhà còn có ai không? Phải chăng từng có hôn ước? Vì sao chỉ xuất hiện vào ban đêm, giữa ban ngày lại chưa từng nhìn thấy.
Mỗi buổi sáng, bên gối Đổ Miễu luôn luôn vắng vẻ. Tuy bảo thời gian dài cũng đã quen, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng Liễu Nhuận Đinh có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút. Cho dù không phải thời thời khắc khắc bên nhau, ít nhất cũng cùng nhau ăn bữa cơm, uống chén rượu, rồi trò chuyện, lúc rời giường có thể sờ sờ hôn được y cũng tốt lắm rồi.
Đổ Miểu nói những lời này với Liễu Nhuận Đinh, hắn lại cười nói. “Ngươi kẻ đần này, hai chúng ta chẳng phải thời thời khắc khắc đều ở cùng với nhau sao? Ta thế nhưng mỗi ngày đề nhìn thấy ngươi đó.”
Chuyện này Liễu Nhuận Đinh cũng từng đề cập qua trước kia, nói nói là bọn họ đã sớm quen biết. Nhưng Đổ Miểu lại không có bất cứ ấn tượng nào dù là nhỏ nhất, lại khỏi phải nói ngày ngày đêm đêm đều nhìn thấy y. Cũng không biết là do trí nhớ Đổ Miểu không tốt, hay là Liễu Nhuận Đinh nhận lầm người. Vừa nghĩ tới khả năng sau, ngực Đổ Miểu đau thắt. Nếu Liễu Nhuận Đinh xem hắn là một người khác, hắn làm sao có thể chịu nổi. Chỉ cần Liễu Nhuận Đinh không nói, như vậy Đổ Miểu vẫn sẽ tiếp tục ân ái với hắn như trước.
Sắp đến ngày mai, nụ cười trên mặt Liễu Nhuận Đinh dần dần nhạt đi. Đổ Miểu hỏi y, y cũng không nguyện giải thích một chút. Chỉ là nói. “Mấy ngày tới ta sẽ không được gặp ngươi rồi, ngươi đừng có quên ta đó.”
“Ngươi muốn đi đến nơi nào hả?” Đổ Miểu bắt lấy tay của y, cấp thiết hỏi.
Liễu Nhuận Đinh lắc đầu: “Không đi đâu cả, ta vẫn một mực ở nơi này, chỉ là không ra được. Chỉ có ngày mưa mới có thể gặp ngươi. Trạch Vũ, ngươi hãy nhớ, lúc ta không có ở đây, ngươi ngàn vạn lần đừng bán cây dù Dương liễu cho người khác.”
Đổ Miểu cho rằng gương mặt nhăn nhó của hắn là vì ăn dấm chua, vui vẻ cực kỳ, ôm lấy hắn dỗ dỗ. “Đó là tất nhiên, ta đã tặng dù cho ngươi rồi, làm sao có thể bán cho người khác được? Ta chỉ nghĩ đến ngươi, ngươi còn không hiểu được ta sao?”
Liễu Nhuận Đinh phì cười một tiếng, đôi mày vốn nhíu chặt cũng giãn ra, xấu hổ chôn trước ngực Đổ Miểu, không chịu ngẩng đầu. Hai người lại thân mật một phen rồi song song thiếp đi.
Hôm sau Đổ Miểu rời khỏi giường, Liễu Nhuận Đinh quả nhiên lại đi rồi, nghĩ đến hắn nói một thời gian ngắn không thể được mặt, không khỏi nhớ thương tưởng niệm trong nội tâm. Vừa mở cửa sổ ra, ánh mặt trời đã lâu không thấy liền rọi vào trong phòng, ấm ấm áp áp thoải mái vô cùng.
Mùa mai nở cuối cùng cũng qua đi, mà việc làm ăn của Đổ Miểu cũng không lớn bằng trước. Mấy ngày mới bán được một cái dù, tiết kiệm cũng chỉ sống thanh thản được mấy ngày. Cuối cùng có một ngày, một vị phú thương tìm Đổ Miểu, nói là muốn mua hết tất cả dù hắn đang bán, lại ra một giá lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng được. Đổ Miểu vui mừng quá đỗi, không nói hai lời liền bán cái dù cho hắn.
Phú thương trông thấy bên cạnh hắn còn bày một cái dù, nhân tiện nó. “Bức tranh dương liễu hoạ trên dù này thật đẹp mắt, người cũng bán nó cho ta, thế nào?”
Đổ Miểu do dự không có trả lời. Thấy hắn không nỡ bán, phú thương lại nói: “Giá tiền tùy ngươi ra.”
Đổ Miểu thuận miệng nói một cái giá, không ngờ phú thương lại một lời đáp ứng. Hắn làm ăn lâu như vậy cũng chưa từng thấy số bạc lớn đến thế, những người nhìn trúng chiếc dù Dương liễu này trước đây cũng chưa từng ra giá cao như vậy. Đổ Miểu tự giác bản thân nghèo kiết hủ lậu, nghĩ thầm lần tới gặp Liễu Nhuận Đinh có thể mua cho y một món quà thật tốt. Hai người thân mật nhiều lần, ngoại trừ lần đầu gặp lúc tiễn đưa đã tặng một cây dù, Đổ Miểu còn chưa có tặng y cái gì cả.
Khẽ cắn môi, cũng nhịn đau mà bỏ thứ mình yêu thích, cùng lắm thì vẽ tiếp một bức hoạ giả nó. Nhưng một khi bứa hoạ giả khác được vẽ ra, Đổ Miểu lại giác không bằng bức trước kia. Vẽ đi vẽ lại, vẫn không hài lòng. Thế là đành phải bất đắc dĩ buông bút, nếu bị Liễu Nhuận Đinh biết rồi trách cứ, thì lại dùng ngân lượng vừa kiếm được mua gì đó lạ quý dỗ y là được.
Cuối cùng cũng đến ngày mưa, Đổ Miểu vui sướng cực kỳ, nghĩ thầm Liễu Nhuận Đinh nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng hắn chờ đợi mãi… một mực ngồi bên cạnh bàn vào những buổi sáng tiếp theo, Liễu Nhuận Đinh lại không hề xuất hiện. Rõ ràng đã hẹn ước, nhưng lại không thực hiện, trái tim Đổ Miểu như bị khuyết mất một phần, thất vọng lại uất ức, cũng không có tâm tư buôn bán nữa.
Dựa vào món tiền kiếm được trước đây mà sống, sau thời gian dài ăn không ngồi rồi, Đổ Miểu bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, suốt ngày chỉ biết nghóng chờ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Trông mong một ngày nào đó mưa rơi một lần nữa, không chừng Liễu Nhuận Đinh sẽ trở về.
Cho đến trước khi lâm chung, Đổ Miểu vẫn chưa từng gặp lại một người tên Liễu Nhuận Đinh ấy.
————————-
Băng: Thật ra thì Băng khá thích hồi truyện này. “Rõ ràng đã hẹn ước, nhưng lại không thực hiện.” Cũng không biết là đáng thương hay đáng trách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook