Tiểu Xao Động
-
Chương 21
Editor: Shmily
- ---------------------
"Tao tao tao tao tao tao...."
"Hắn hắn hắn hắn hắn hắn...."
"AAAAAAAAAA........."
Trương Đông, Kỳ Hinh và Đàm Minh liếc nhau, lại là cũng nửa ngày không nói nên lời. Thật sự là quá chấn động! Ba người bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý chờ cho hai mươi năm sau, lão đại vẫn là cái dáng vẻ kia! Thậm chí Đàm Minh còn tỉ mỉ chuẩn bị một chiêu dùng cho 20 năm sau, chờ 20 năm sau gặp lại Nam ca có thể hắc hắc cười nói Nam ca cùng hai mươi năm trước giống nhau như đúc, một chút cũng không có dấu hiệu già đi, thời gian đối với anh quả thật quá tốt đi!
Nhưng mà!
Hiện tại!
Hội trưởng Nam ca của bọn họ cạo râu!
Ba người không hẹn mà cùng sinh ra một nghi hoặc.
Trương Đông yếu ớt nói: "Kia... thật... sự.... là...lão....đại sao?"
Kỳ Hinh nói: "Có phải lão đại có em trai song sinh không? Cái loại mà lưu lạc nhiều năm ở bên ngoài ấy."
Đàm Minh thâm trầm nói: "Hay là ba đứa mình đang nằm mơ?"
Ba người đồng thời véo má nhau.
Đau đến muốn mạng.
Xác thực là không phải đang nằm mơ.
Đàm Minh vô cùng đau đớn nói: "Rõ như ban ngày rồi, Nam ca cạo râu kìa, là bị đạo đức chôn vùi hay là do nhân tính vặn vẹo?"
Kỳ Hinh tự hỏi một lát: "Có phải lão đại đã chịu kích thích gì đó rồi không?"
Trương Đông nói: "Tối qua vẫn còn tốt mà, cùng ngày thường không có gì khác nhau, chẳng lẽ là sau khi chúng ta tan tiệc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chúng mày, ai dám tiến lên gọi lão đại đi?"
Đàm Minh nghe được lời này, như có suy tư gì đó: "Chúng mày có ai liên lạc được với Trà Trà sư muội không?"
"Không có."
Đàm Minh lật lại lịch sử cuộc trò chuyện trong nhóm chat, không phát hiện ra Lê Trà Trà có trả lời, cũng là lúc này, hắn bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: "Tao có cách để Nam ca chủ động tiến tới đây!" Nói xong, hắn nhanh tay chụp bóng dáng nam nhân đứng trên cầu kia, sau đó gửi vào trong nhóm chat, thuận tiện tag Nam ca, hỏi~
[Em nhìn thấy có một người đặc biệt giống Nam ca, có phải rất giống hay không?"]
Một lát sau, thân ảnh trên chiếc cầu động đậy, ánh mắt dừng lên ba con người ngồi đằng sau cửa kính.
Sau đó liền nhấc chân, đi xuống cầu.
Nam ca sau khi cạo râu càng thêm chói mắt.
Từ chiếc cầu kia đi tới đây, bất quá chỉ có hai phút mà ba người bọn họ đã thấy có hai tiểu sư muội lớn mật hoạt bát tiến đến gần, nhưng lão đại khó hiểu phong tình aka sắt thép thẳng nam vẫn trước sau như một mà cự tuyệt.
Ba người xác nhận là không nhầm.
"... Cùng một thao tác, chính xác là lão đại không sai được."
Chân dài bước tới.
Tiếu Nam ngồi ở trong một góc quán cafe.
Ba đôi mắt nhìn anh chằm chằm, tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc, đặc biệt là Đàm Minh, trên mặt cậu ta còn hiện rõ vẻ bát quái.
Tiếu Nam không biểu tình nói: "Xem cái rắm."
Ba đôi mắt đồng thời thu lại, nhưng lão đại sau khi cạo râu xong thật sự quá đẹp, nếu nói Nam ca để râu quai nón liền có mị lực rắn rỏi của một đại thúc trưởng thành thì Nam ca sau khi cạo râu lại y như một đại thúc trẻ ra bảy, tám tuổi, cả người tản ra một loại mị lực mê người của người đẹp trai lắm tiền. Hơn nữa ngũ quan của Nam ca so với người bình thường thâm thúy hơn nhiều, tròng mắt còn hơi nâu, Đàm Minh cảm thấy Nam ca giống như từ quốc vương biến thành vương tử.
Cứ cho là tò mò đi nữa thì cũng phải nhìn một cái cho thật đã rồi tính!
Hiển nhiên, Trương Đông và Kỳ Hinh cũng có cái ý niệm như thế!
Kỳ Hinh hỏi: "Lão đại, sao tự nhiên anh lại đi cạo râu?"
Tiếu Nam nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Nóng."
Ba người: Lúc trời hè nóng bức sao không thấy anh nói nóng? Bây giờ sắp nhập thu rồi mới kêu nóng là sao? Sao anh không lên trời luôn đi!
Trên thực tế, Tiếu Nam cạo râu xác thật cũng có quan hệ với chuyện nóng.
Anh tự mình cho rằng, mình cao râu là do nóng.
Thời gian quay lại đêm hôm qua.
Tiếu Nam rời khỏi khách sạn, trở về kí túc xá.
Bởi vì là con trai của người đã quyên tặng một đống tầng lầu cho trường nên cho dù trường không có bao nhiêu giường ngủ cũng đồng ý với yêu cầu của Tiếu Nam, một mình anh ở phòng hai người. Thời điểm Tiếu Nam trở lại phòng thì đã qua nửa đêm.
Anh vẫn giống như bình thường, tắm rửa một chút rồi tùy ý rửa mặt, leo lên giường ngủ.
Vốn dĩ sẽ không có việc gì xảy ra, thẳng đến lúc ngủ, Tiếu Nam lại mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy chính mình và người vợ không thấy rõ mặt cùng nhau vào bệnh viện.
Vợ anh bị đẩy nhanh vào phòng sinh.
Anh ở bên ngoài chờ vợ sinh con, qua thật lâu sau, bác sĩ mới đi ra, trong tay ôm một cái tã lót của trẻ con, nói với anh: "Tiếu tiên sinh, chúc mừng ngài có được một tiểu công chúa."
Mẹ anh, Chân Bảo nữ sĩ so với anh còn hưng phấn hơn, bà ôm đứa bé không chịu buông tay, trên mặt đầy vẻ từ ái, còn cùng cha anh nói: "Ai nha, cháu gái em thật đáng yêu, nhìn đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, không khác gì đúc từ một khuôn với mẹ của nó. A Nam, con đi xem vợ con đi, xem xong thì lại đây nhìn con gái con. Cháu gái mẹ lớn lên chắc chắn sẽ rất đáng yêu!"
Tiếu Nam nhìn qua, sóng gió to lớn gì anh cũng từng gặp qua, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy kinh hách.
Đứa bé nhỏ như vậy lại có gương mặt giống hệt Lê Trà Trà, đang oa oa oa khóc lớn.
Chân Bảo nữ sĩ cao hứng hỏng rồi: "Đây là cháu gái của mẹ đó!"
Chồng của bà: "Lại đây, ôm con gái của mày đi."
Tiếu Nam bế đứa bé lên.
Thanh âm của đứa nhỏ giống như đúc với Lê Trà Trà, ngoan ngoãn lại vang dội gọi anh một tiếng: "Ba ba."
Tiểu Nam đột ngột mở mắt ra.
Điều hòa để 18 độ.
Anh sờ trên mặt một cái, đều là mồ hôi.
Tiếu Nam xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rửa sạch xong, anh mới nhìn chính mình trong gương, bất chợt, lời nói say khướt của Lê Trà Trà hiện lên trong đầu anh~
"Anh để râu thật sự rất giống ba ba của em, nhưng mà anh đẹp trai hơn ba ba em, thật đấy! Không lừa anh. Anh tốt hơn ba ba em rất nhiều, ông ấy chưa từng giúp em ăn bánh kem đâu, trừ những lúc quay chương trình ra thì ông ấy cũng chưa từng cõng em... Anh mà là ba ba em thì thật tốt."
Tiểu cô nương một tay ôm cổ anh, cách anh rất gần, hơi thở thở ra còn mang theo hương vị cồn nồng đậm.
Không phải rất dễ ngửi, thế nhưng anh lại không bài xích.
Cặp mắt to mê ly ngập nước, thực sự rất câu người, còn có ngực mềm...
Xúc cảm kia...
Tưởng tượng đến chỗ này, trong nháy mắt, bụng nhỏ của Tiếu Nam khô nóng căng chặt. Vốn là mới đầu hai mươi, là tuổi tràn đầy tinh lực nhất, có nhu cầu sinh lý là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là trong đầu vừa nghĩ tới tiểu cô nương đó đã tùy tiện ngóc đầu*** lên, Tiếu Nam không có biện pháp thích ứng.
Năm phút sau, anh xụ mặt rời khỏi phòng tắm.
Anh chỉ mặc một cái quần góc bẹt màu đen, ánh đèn trong phòng ngủ lờ mờ, ánh sáng yếu ớt chiếu tới, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ đó phồng lên, chặt chẽ bị quần góc bẹt ngăn lại, xuống chút nữa là hai đôi chân thon dài, dẫm lên một đôi dép lào, mà bên trên chiếc quần góc bẹt đó còn nhìn thấy cả khối cơ bụng sáu múi. Có lẽ là vừa mới tự mình vận động sinh lý xong cho nên bụng nhỏ của anh còn có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh kẹp điếu thuốc ở tay, ngồi ở trên ghế, hung hăng hút, sau khi thở ra rồi, cả người mới cảm thấy sảng khoái.
Lúc này, anh không còn buồn ngủ nữa.
Tiếu Nam mở máy tính, mở hồ sơ, chuẩn bị đem báo cáo thực nghiệm chưa viết xong hoàn thành nốt, không ngờ vừa mới mở hồ sơ, gõ không được mấy chữ, câu nói kia của Lê Trà Trà liền y như ma chú xuất hiện trong đầu anh một lần nữa.
"... Anh thật sự rất giống ba ba em."
Ma xui quỷ khiến, Tiếu Nam lại đi tìm ảnh chụp của Lê Bách. Baidu cho ra mấy tấm ảnh chụp của Lê Bách, cũng để râu y như anh.
Tiếu Nam nhìn năm sinh của Lê Bách trên Baidu, sắc mặt nháy mắt đen lại.
... Thật con mẹ nó giống ba ba của cô.
... Giống cái rắm!
Lúc này, Kỳ Hinh bỗng nhiên nói: "Em cảm thấy không đến một tuần, trên diễn đàn trường học nhất định sẽ hỏi thăm lão đại học khoa nào cho mà coi. Mấy đứa con gái trường chúng ta vừa hướng ngoại lại còn lớn mật, nói không chừng club của chúng ta sẽ có thể mở rộng gấp đôi ấy chứ! Bọn họ đều có thể nguyện ý vì lão đại mà chịu đựng gian khổ! Còn nguyện ý chịu đựng sự thô bạo của lão đại sắt thép thẳng nam nữa!"
Kỳ ca vì tương lai của club, thực sự là phải suy xét quá nhiều.
"Về sau club của chúng ta chính là vô địch! Nam sắc có lão đại, nữ sắc có Trà Trà sư muội, liền cho là không có cô bé, chúng ta vẫn còn có Đông Muội! 360 độ không góc chết! Chỉ cần các người muốn, club của chúng tôi đều có! Vậy là chúng ta sẽ có thêm một nhóm người để sai vặt nữa rồi! Về sau việc vừa mệt vừa nhọc cứ để các học đệ học muội làm, để cho bọn họ cảm thụ được cái giá phải trả cho việc bị sắc đẹp hấp dẫn!"
Nói xong, Kỳ Hinh liền lấy điện thoại ra.
"Lão đại, em chụp anh một tấm được không? Em đăng lên nhóm chat, nếu không sợ rằng mấy thành viên mới không nhận ra anh mất."
Loại yêu cầu na ná như thế này, Tiếu Nam đều sẽ không từ chối.
Rốt cuộc thì từ nhỏ đến lớn đã có mị lực như vậy, bị chụp lén là chuyện rất bình thường, Tiếu Nam cũng đã quen với màn ảnh. Thế nhưng lúc này đây, anh lại cự tuyệt.
Kỳ Hinh hơi hơi sửng sốt.
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Đến hội trưởng cũng nhận không ra thì còn được tích sự gì nữa."
Đàm Minh ngầm hiểu!
"Nam ca! Trà Trà sư muội khẳng định là có thể nhận ra anh! Không cần chúng ta mở miệng, cô ấy khẳng định là người đầu tiên nhận ra anh cho coi! Sau đó sẽ bị Nam ca làm cho khiếp sợ!"
Tiếu Nam cười khẽ.
Lúc này, Kỳ Hinh cũng minh bạch, nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, gửi ảnh không có ý tứ, vẫn là nên tận mắt nhìn thấy mới có ý tứ! Không gửi, không gửi, em không gửi nữa! Vậy thì lão đại có thể chụp một tấm hình kỷ niệm ngày mình cạo râu với bọn em được chứ?"
Lần này Tiếu Nam không từ chối nữa.
Trương Đông, Kỳ Hinh, Đàm Minh, ba người trao đổi cái ánh mắt "quả nhiên là như thế".
Trương Đông vẫn luôn mang theo máy chụp ảnh bên người, để cho nhân viện tiệm cafe chụp cho bọn họ một tấm, sau đó mỗi người cầm một tấm làm kỷ niệm. Tiếu Nam nhìn ảnh chụp chính mình, nói thật, không để râu, chính anh cũng có chút không quen.
Trương Đông cảm khái nói: "Sau khi lão đại cạo râu xong, Trà Trà sư muội mà gọi anh ấy là ba ba thì có chút bẩn."
Đàm Minh ý vị thâm trường nói: "Cha nuôi."
Kỳ Hinh: "Làm người cha trẻ tuổi cũng được mà."
Tiếu Nam lạnh lùng mà nói: "Không thể."
Tiếu Nam vẫn đang đợi Lê Trà Trà tới trả nợ cho mình.
Anh tự nhận, mình vẫn tương đối hiểu cô.
Tiểu cô nương này, thuộc về loại không chịu nợ nhân tình của người khác, anh thanh toán tiền phòng cho cô, còn mua cho cô gái ghế dựa cô la hét đồi muốn. Hai cái nhân tình này, cô khẳng định sẽ tìm mọi cách trả lại anh. Chờ tới khi cô tới trả nhân tình cho anh, anh sẽ để cô nhìn cho kĩ xem anh từ trên xuống dưới có chỗ nào giống cha cô?
Nhưng mà, một ngày đi qua, hai ngày đi qua, ba ngày đi qua... Một tuần cũng qua đi, anh đến cả nửa cái bóng của Lê Trà Trà cũng không thấy được.
- ---------------------
"Tao tao tao tao tao tao...."
"Hắn hắn hắn hắn hắn hắn...."
"AAAAAAAAAA........."
Trương Đông, Kỳ Hinh và Đàm Minh liếc nhau, lại là cũng nửa ngày không nói nên lời. Thật sự là quá chấn động! Ba người bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý chờ cho hai mươi năm sau, lão đại vẫn là cái dáng vẻ kia! Thậm chí Đàm Minh còn tỉ mỉ chuẩn bị một chiêu dùng cho 20 năm sau, chờ 20 năm sau gặp lại Nam ca có thể hắc hắc cười nói Nam ca cùng hai mươi năm trước giống nhau như đúc, một chút cũng không có dấu hiệu già đi, thời gian đối với anh quả thật quá tốt đi!
Nhưng mà!
Hiện tại!
Hội trưởng Nam ca của bọn họ cạo râu!
Ba người không hẹn mà cùng sinh ra một nghi hoặc.
Trương Đông yếu ớt nói: "Kia... thật... sự.... là...lão....đại sao?"
Kỳ Hinh nói: "Có phải lão đại có em trai song sinh không? Cái loại mà lưu lạc nhiều năm ở bên ngoài ấy."
Đàm Minh thâm trầm nói: "Hay là ba đứa mình đang nằm mơ?"
Ba người đồng thời véo má nhau.
Đau đến muốn mạng.
Xác thực là không phải đang nằm mơ.
Đàm Minh vô cùng đau đớn nói: "Rõ như ban ngày rồi, Nam ca cạo râu kìa, là bị đạo đức chôn vùi hay là do nhân tính vặn vẹo?"
Kỳ Hinh tự hỏi một lát: "Có phải lão đại đã chịu kích thích gì đó rồi không?"
Trương Đông nói: "Tối qua vẫn còn tốt mà, cùng ngày thường không có gì khác nhau, chẳng lẽ là sau khi chúng ta tan tiệc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chúng mày, ai dám tiến lên gọi lão đại đi?"
Đàm Minh nghe được lời này, như có suy tư gì đó: "Chúng mày có ai liên lạc được với Trà Trà sư muội không?"
"Không có."
Đàm Minh lật lại lịch sử cuộc trò chuyện trong nhóm chat, không phát hiện ra Lê Trà Trà có trả lời, cũng là lúc này, hắn bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: "Tao có cách để Nam ca chủ động tiến tới đây!" Nói xong, hắn nhanh tay chụp bóng dáng nam nhân đứng trên cầu kia, sau đó gửi vào trong nhóm chat, thuận tiện tag Nam ca, hỏi~
[Em nhìn thấy có một người đặc biệt giống Nam ca, có phải rất giống hay không?"]
Một lát sau, thân ảnh trên chiếc cầu động đậy, ánh mắt dừng lên ba con người ngồi đằng sau cửa kính.
Sau đó liền nhấc chân, đi xuống cầu.
Nam ca sau khi cạo râu càng thêm chói mắt.
Từ chiếc cầu kia đi tới đây, bất quá chỉ có hai phút mà ba người bọn họ đã thấy có hai tiểu sư muội lớn mật hoạt bát tiến đến gần, nhưng lão đại khó hiểu phong tình aka sắt thép thẳng nam vẫn trước sau như một mà cự tuyệt.
Ba người xác nhận là không nhầm.
"... Cùng một thao tác, chính xác là lão đại không sai được."
Chân dài bước tới.
Tiếu Nam ngồi ở trong một góc quán cafe.
Ba đôi mắt nhìn anh chằm chằm, tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc, đặc biệt là Đàm Minh, trên mặt cậu ta còn hiện rõ vẻ bát quái.
Tiếu Nam không biểu tình nói: "Xem cái rắm."
Ba đôi mắt đồng thời thu lại, nhưng lão đại sau khi cạo râu xong thật sự quá đẹp, nếu nói Nam ca để râu quai nón liền có mị lực rắn rỏi của một đại thúc trưởng thành thì Nam ca sau khi cạo râu lại y như một đại thúc trẻ ra bảy, tám tuổi, cả người tản ra một loại mị lực mê người của người đẹp trai lắm tiền. Hơn nữa ngũ quan của Nam ca so với người bình thường thâm thúy hơn nhiều, tròng mắt còn hơi nâu, Đàm Minh cảm thấy Nam ca giống như từ quốc vương biến thành vương tử.
Cứ cho là tò mò đi nữa thì cũng phải nhìn một cái cho thật đã rồi tính!
Hiển nhiên, Trương Đông và Kỳ Hinh cũng có cái ý niệm như thế!
Kỳ Hinh hỏi: "Lão đại, sao tự nhiên anh lại đi cạo râu?"
Tiếu Nam nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Nóng."
Ba người: Lúc trời hè nóng bức sao không thấy anh nói nóng? Bây giờ sắp nhập thu rồi mới kêu nóng là sao? Sao anh không lên trời luôn đi!
Trên thực tế, Tiếu Nam cạo râu xác thật cũng có quan hệ với chuyện nóng.
Anh tự mình cho rằng, mình cao râu là do nóng.
Thời gian quay lại đêm hôm qua.
Tiếu Nam rời khỏi khách sạn, trở về kí túc xá.
Bởi vì là con trai của người đã quyên tặng một đống tầng lầu cho trường nên cho dù trường không có bao nhiêu giường ngủ cũng đồng ý với yêu cầu của Tiếu Nam, một mình anh ở phòng hai người. Thời điểm Tiếu Nam trở lại phòng thì đã qua nửa đêm.
Anh vẫn giống như bình thường, tắm rửa một chút rồi tùy ý rửa mặt, leo lên giường ngủ.
Vốn dĩ sẽ không có việc gì xảy ra, thẳng đến lúc ngủ, Tiếu Nam lại mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy chính mình và người vợ không thấy rõ mặt cùng nhau vào bệnh viện.
Vợ anh bị đẩy nhanh vào phòng sinh.
Anh ở bên ngoài chờ vợ sinh con, qua thật lâu sau, bác sĩ mới đi ra, trong tay ôm một cái tã lót của trẻ con, nói với anh: "Tiếu tiên sinh, chúc mừng ngài có được một tiểu công chúa."
Mẹ anh, Chân Bảo nữ sĩ so với anh còn hưng phấn hơn, bà ôm đứa bé không chịu buông tay, trên mặt đầy vẻ từ ái, còn cùng cha anh nói: "Ai nha, cháu gái em thật đáng yêu, nhìn đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, không khác gì đúc từ một khuôn với mẹ của nó. A Nam, con đi xem vợ con đi, xem xong thì lại đây nhìn con gái con. Cháu gái mẹ lớn lên chắc chắn sẽ rất đáng yêu!"
Tiếu Nam nhìn qua, sóng gió to lớn gì anh cũng từng gặp qua, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy kinh hách.
Đứa bé nhỏ như vậy lại có gương mặt giống hệt Lê Trà Trà, đang oa oa oa khóc lớn.
Chân Bảo nữ sĩ cao hứng hỏng rồi: "Đây là cháu gái của mẹ đó!"
Chồng của bà: "Lại đây, ôm con gái của mày đi."
Tiếu Nam bế đứa bé lên.
Thanh âm của đứa nhỏ giống như đúc với Lê Trà Trà, ngoan ngoãn lại vang dội gọi anh một tiếng: "Ba ba."
Tiểu Nam đột ngột mở mắt ra.
Điều hòa để 18 độ.
Anh sờ trên mặt một cái, đều là mồ hôi.
Tiếu Nam xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rửa sạch xong, anh mới nhìn chính mình trong gương, bất chợt, lời nói say khướt của Lê Trà Trà hiện lên trong đầu anh~
"Anh để râu thật sự rất giống ba ba của em, nhưng mà anh đẹp trai hơn ba ba em, thật đấy! Không lừa anh. Anh tốt hơn ba ba em rất nhiều, ông ấy chưa từng giúp em ăn bánh kem đâu, trừ những lúc quay chương trình ra thì ông ấy cũng chưa từng cõng em... Anh mà là ba ba em thì thật tốt."
Tiểu cô nương một tay ôm cổ anh, cách anh rất gần, hơi thở thở ra còn mang theo hương vị cồn nồng đậm.
Không phải rất dễ ngửi, thế nhưng anh lại không bài xích.
Cặp mắt to mê ly ngập nước, thực sự rất câu người, còn có ngực mềm...
Xúc cảm kia...
Tưởng tượng đến chỗ này, trong nháy mắt, bụng nhỏ của Tiếu Nam khô nóng căng chặt. Vốn là mới đầu hai mươi, là tuổi tràn đầy tinh lực nhất, có nhu cầu sinh lý là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là trong đầu vừa nghĩ tới tiểu cô nương đó đã tùy tiện ngóc đầu*** lên, Tiếu Nam không có biện pháp thích ứng.
Năm phút sau, anh xụ mặt rời khỏi phòng tắm.
Anh chỉ mặc một cái quần góc bẹt màu đen, ánh đèn trong phòng ngủ lờ mờ, ánh sáng yếu ớt chiếu tới, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ đó phồng lên, chặt chẽ bị quần góc bẹt ngăn lại, xuống chút nữa là hai đôi chân thon dài, dẫm lên một đôi dép lào, mà bên trên chiếc quần góc bẹt đó còn nhìn thấy cả khối cơ bụng sáu múi. Có lẽ là vừa mới tự mình vận động sinh lý xong cho nên bụng nhỏ của anh còn có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh kẹp điếu thuốc ở tay, ngồi ở trên ghế, hung hăng hút, sau khi thở ra rồi, cả người mới cảm thấy sảng khoái.
Lúc này, anh không còn buồn ngủ nữa.
Tiếu Nam mở máy tính, mở hồ sơ, chuẩn bị đem báo cáo thực nghiệm chưa viết xong hoàn thành nốt, không ngờ vừa mới mở hồ sơ, gõ không được mấy chữ, câu nói kia của Lê Trà Trà liền y như ma chú xuất hiện trong đầu anh một lần nữa.
"... Anh thật sự rất giống ba ba em."
Ma xui quỷ khiến, Tiếu Nam lại đi tìm ảnh chụp của Lê Bách. Baidu cho ra mấy tấm ảnh chụp của Lê Bách, cũng để râu y như anh.
Tiếu Nam nhìn năm sinh của Lê Bách trên Baidu, sắc mặt nháy mắt đen lại.
... Thật con mẹ nó giống ba ba của cô.
... Giống cái rắm!
Lúc này, Kỳ Hinh bỗng nhiên nói: "Em cảm thấy không đến một tuần, trên diễn đàn trường học nhất định sẽ hỏi thăm lão đại học khoa nào cho mà coi. Mấy đứa con gái trường chúng ta vừa hướng ngoại lại còn lớn mật, nói không chừng club của chúng ta sẽ có thể mở rộng gấp đôi ấy chứ! Bọn họ đều có thể nguyện ý vì lão đại mà chịu đựng gian khổ! Còn nguyện ý chịu đựng sự thô bạo của lão đại sắt thép thẳng nam nữa!"
Kỳ ca vì tương lai của club, thực sự là phải suy xét quá nhiều.
"Về sau club của chúng ta chính là vô địch! Nam sắc có lão đại, nữ sắc có Trà Trà sư muội, liền cho là không có cô bé, chúng ta vẫn còn có Đông Muội! 360 độ không góc chết! Chỉ cần các người muốn, club của chúng tôi đều có! Vậy là chúng ta sẽ có thêm một nhóm người để sai vặt nữa rồi! Về sau việc vừa mệt vừa nhọc cứ để các học đệ học muội làm, để cho bọn họ cảm thụ được cái giá phải trả cho việc bị sắc đẹp hấp dẫn!"
Nói xong, Kỳ Hinh liền lấy điện thoại ra.
"Lão đại, em chụp anh một tấm được không? Em đăng lên nhóm chat, nếu không sợ rằng mấy thành viên mới không nhận ra anh mất."
Loại yêu cầu na ná như thế này, Tiếu Nam đều sẽ không từ chối.
Rốt cuộc thì từ nhỏ đến lớn đã có mị lực như vậy, bị chụp lén là chuyện rất bình thường, Tiếu Nam cũng đã quen với màn ảnh. Thế nhưng lúc này đây, anh lại cự tuyệt.
Kỳ Hinh hơi hơi sửng sốt.
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Đến hội trưởng cũng nhận không ra thì còn được tích sự gì nữa."
Đàm Minh ngầm hiểu!
"Nam ca! Trà Trà sư muội khẳng định là có thể nhận ra anh! Không cần chúng ta mở miệng, cô ấy khẳng định là người đầu tiên nhận ra anh cho coi! Sau đó sẽ bị Nam ca làm cho khiếp sợ!"
Tiếu Nam cười khẽ.
Lúc này, Kỳ Hinh cũng minh bạch, nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, gửi ảnh không có ý tứ, vẫn là nên tận mắt nhìn thấy mới có ý tứ! Không gửi, không gửi, em không gửi nữa! Vậy thì lão đại có thể chụp một tấm hình kỷ niệm ngày mình cạo râu với bọn em được chứ?"
Lần này Tiếu Nam không từ chối nữa.
Trương Đông, Kỳ Hinh, Đàm Minh, ba người trao đổi cái ánh mắt "quả nhiên là như thế".
Trương Đông vẫn luôn mang theo máy chụp ảnh bên người, để cho nhân viện tiệm cafe chụp cho bọn họ một tấm, sau đó mỗi người cầm một tấm làm kỷ niệm. Tiếu Nam nhìn ảnh chụp chính mình, nói thật, không để râu, chính anh cũng có chút không quen.
Trương Đông cảm khái nói: "Sau khi lão đại cạo râu xong, Trà Trà sư muội mà gọi anh ấy là ba ba thì có chút bẩn."
Đàm Minh ý vị thâm trường nói: "Cha nuôi."
Kỳ Hinh: "Làm người cha trẻ tuổi cũng được mà."
Tiếu Nam lạnh lùng mà nói: "Không thể."
Tiếu Nam vẫn đang đợi Lê Trà Trà tới trả nợ cho mình.
Anh tự nhận, mình vẫn tương đối hiểu cô.
Tiểu cô nương này, thuộc về loại không chịu nợ nhân tình của người khác, anh thanh toán tiền phòng cho cô, còn mua cho cô gái ghế dựa cô la hét đồi muốn. Hai cái nhân tình này, cô khẳng định sẽ tìm mọi cách trả lại anh. Chờ tới khi cô tới trả nhân tình cho anh, anh sẽ để cô nhìn cho kĩ xem anh từ trên xuống dưới có chỗ nào giống cha cô?
Nhưng mà, một ngày đi qua, hai ngày đi qua, ba ngày đi qua... Một tuần cũng qua đi, anh đến cả nửa cái bóng của Lê Trà Trà cũng không thấy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook