Tiểu Vương Tử và Cá Mập
-
Chương 4
Cá mập nhỏ nhàm chán nằm trên tảng đá, nhìn về hướng hoàng cung.
Từ ngày mà Tiểu vương tử mời hắn đến hoàng cung ở bị hắn từ chối đến giờ, Tiểu vương tử đã vài ngày không đến.
Trước khi gặp được Tiểu vương tử, Cá mập nhỏ cũng không có quá nhiều khái niệm về thời gian. Hắn sinh sống dưới đáy biển sâu thẳm, nơi mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới được, ranh giới giữa ban ngày và đêm tối cũng chẳng rõ ràng lắm.
Nhưng từ khi hắn bơi lên mặt biển, hắn đã quen với cách nhân loại tính toán thời gian.
Hắn tính ra được, Tiểu vương tử đã ba ngày chưa tới rồi.
Vì sao lại không tới nhỉ?
Ngón tay Cá mập nhỏ cứa nhẹ lên tảng đá, để lại dấu vết rất sâu.
Bởi vì hắn đã từ chối lời mời của Tiểu vương tử, không chịu đến sống trong hồ nước của hoàng cung chăng?
Cá mập nhỏ nheo mắt lại.
Vết thương trên người đã khá tốt rồi, hắn không cần Tiểu vương tử cho đồ ăn nữa. Hắn cũng càng ngày càng tiến gần tới kỳ trưởng thành, sức mạnh bị xói mòn trên người hắn cũng đã dần dần trở lại. Chỉ một thời gian nữa thôi, hắn sẽ trở thành chúa tể của vùng biển này.
Hắn nên trở về biển, không nên vì một Tiểu vương tử loài người mà dừng lại.
Chẳng có gì đáng giá để lưu luyến cả, chỉ là một tên nhân loại bình thường thôi mà. Cái danh hiệu Vương tử ở trên đất liền là đại biểu cho sự tôn quý, nhưng đối với những cư dân dưới biển sâu như bọn hắn mà nói, nhân loại cùng lắm thì cũng chỉ là giống loài yếu ớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết đi mà thôi.
Cá mập nhỏ vẽ chín mươi chín con cá khô be bé trên bãi cát.
Hắn thầm nghĩ, chờ đến khi hắn vẽ tới con thứ chín mươi chín mà Tiểu vương tử còn chưa đến, hắn sẽ trở về biển sâu, không bao giờ thèm gặp Tiểu vương tử nữa.
Hắn vẽ rất ư là chậm, nhưng chẳng mấy chốc đã vẽ xong chín mươi chín con cá khô mất rồi.
Gương mặt Cá mập nhỏ thoáng hiện lên chút bực bội. Hắn ngó mấy con cá khô nho nhỏ, đột nhiên đập đuôi một cái khiến mấy con cá khô ấy mờ đi. Sau đó hắn xoay người lặn vào trong nước biển, nhưng không phải bơi về phía biển sâu…
Mà là hướng về phía cung điện.
Tiểu vương tử không lừa hắn, hồ nước ngoài cung điện của y đúng là thông với biển cả thật.
Hồ nước còn cách cung điện một đoạn, nhưng khi Cá mập nhỏ ló đầu ra từ trong hồ nước, hắn nhìn thấy kết giới ma pháp bảo vệ cung điện.
Kết giới này có thể bảo vệ cung điện khỏi bị xâm chiếm.
Nhân loại ấy à, mãi mãi không bao giờ có thể thật sự rộng mở cung điện tiếp nhận dị loại.
Cá mập nhỏ lại từ từ bơi vào.
Khoảnh khắc hắn rời khỏi mặt nước, đuôi cá lấp lánh ánh nước tự động tách ra thành hai chân con người, mái tóc dài của hắn xoã tung ở sau lưng, trên thân từ vai đến gót chân được phủ một chiếc áo choàng màu bạc.
Chỉ có mỹ nhân ngư yếu xìu mới có thể bị ma pháp loài người ngăn cản, và cũng chỉ có nhân ngư mới phải cần trao đổi hai chân với phù thuỷ biển thôi nhé.
Cá mập nhỏ đi đến phía trước kết giới, hắn vươn tay, làn da trên tay trong giây phút tiếp xúc với kết giới liền bị nổi lên vết bỏng đỏ, nhưng hắn vẫn xuyên qua được kết giới này.
Hắn nhìn làn da bị bỏng mà ngẫm nghĩ, hắn vẫn chưa đủ mạnh, chờ hắn hoàn toàn vượt qua kỳ trưởng thành, đừng nói kết giới, hắn chỉ cần giơ tay một cái thôi là có thể phá hủy cả tòa cung điện này rồi.
Nhưng hiện giờ việc cấp bách là đi tìm Tiểu vương tử.
Cá mập nhỏ rất quen thuộc với mùi trên người Tiểu vương tử.
Cho nên giống y như chó săn trên mặt đất, ngửi được hướng vị trí Tiểu vương tử, hắn bèn lẻn vào tẩm cung của Tiểu vương tử.
Tiểu vương tử đang ngủ, tẩm cung yên tĩnh cực kỳ.
Cá mập nhỏ từ từ đi tới, ngồi xuống bên mép giường Tiểu vương tử. Hắn ngắm nhìn Tiểu vương tử đang ngủ say sưa, phát hiện khuôn mặt y ửng hồng bất thường, mà lúc hắn áp mu bàn tay lên thì thấy nóng rực.
Đúng lúc này, hình như cảm thấy hơi lạnh, Tiểu vương tử mơ mơ màng màng mà mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cá mập nhỏ, y cứ ngỡ mình vẫn còn đang ở trong mơ.
Mãi đến bị Cá mập nhỏ ngang ngược vô lý bóp bóp mặt, y mới tỉnh táo được.
“Ao ươi ại ới ây,” Tiểu vương tử ô ô a a nói, y bị Cá mập nhỏ bóp má, nói năng hơi không rõ ràng, “Ta bị bệnh rồi, không thể đi gặp người được.”
Bị bệnh?
Cá mập nhỏ nghiêng đầu.
Hắn biết nhân loại có thể bị bệnh, giống như động vật trong biển bị thương vậy, nếu vết thương nghiêm trọng, sẽ chết.
Bàn tay đang nhéo Tiểu vương tử buông ra.
Hắn mím mím môi, rõ ràng chẳng hề mở miệng, Tiểu vương tử lại lần đầu tiên nghe được thanh âm của Cá mập nhỏ.
“Sao ngươi lại bị bệnh?”
Tiểu vương tử mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên y nghe thấy Cá mập nhỏ nói chuyện đó. Tuy rằng y rõ ràng không nhìn thấy Cá mập nhỏ hé miệng.
Âm thanh của Cá mập nhỏ rất êm tai, tựa như tiếng ca mỹ diệu trong hộp nhạc ngày ấy.
“Ta bị sốt á,” Tiểu vương tử tốt bụng giải thích, “Y sư nói ta không được ra ngoài đâu, cần phải nghỉ ngơi.”
Y nhìn Cá mập nhỏ, ánh mắt dịu dàng vô vàn, “Chờ ta khoẻ lại sẽ ra bờ biển tìm ngươi nhé.”
Cá mập nhỏ lại hỏi y, “Vậy bao giờ ngươi mới khoẻ được?”
“Chuyện này bản thân ta không thể tự quyết định,” Tiểu vương tử ho khan hai tiếng, y nằm trong chăn gối tơ lụa, nhìn qua trông yếu ớt lại trầm lặng, chẳng hề giống với Tiểu vương tử hoạt bát đáng yêu thường ngày một xí nào.
Cá mập nhỏ đột nhiên nắm chặt bàn tay Tiểu vương tử.
Hắn không rõ bản thân vì sao lại thấy hơi sợ hãi.
Hắn nhìn nhân loại yếu ớt trước mắt, không hiểu sao, hắn rất sợ nhân loại này biến mất.
Hắn không muốn nhân loại này phải chịu bệnh nặng, không muốn y chết.
“Sao ngươi có thể lên bờ được thế?” Tiểu vương tử tò mò nhìn hắn, “Sao ngươi có chân vậy?”
Tiểu vương tử còn duỗi tay sờ sờ chân Cá mập nhỏ.
Cá mập nhỏ mím môi, không nói.
Hắn thầm nghĩ, ta cũng chẳng phải mấy cái tên mỹ nhân ngư cả ngày chỉ biết ca hát kia, biến thành hai chân thì có cái gì mà kỳ lạ, chờ khi ta mạnh hơn á, ta còn có thể đóng băng hết cả cái vùng biển này cơ.
Mỹ nhân ngư lên bờ một cái là không thể nói chuyện, ta dù thế nào cũng đều có thể nói chuyện nhá!
Chỉ có tên Vương tử ngu ngốc nhà ngươi mới có thể thích mỹ nhân ngư yếu đuối mà thôi!
Nhưng Tiểu vương tử cứ thích mỹ nhân ngư, hắn có thể làm được gì chứ.
Cá mập nhỏ có lệ nói, “Ta cũng chẳng biết, vừa mới sốt ruột một cái là đã biến ra chân luôn rồi.”
“Ngươi thật là siêu nha,” Tiểu vương tử thật dễ lừa, lập tức tin luôn, nhưng nói chuyện một lát cũng mệt mỏi, y yếu ớt nhìn Cá mập nhỏ, nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Ngươi mau quay về biển thôi, hoàn cảnh đất liền không tốt với ngươi lắm đâu. Chờ ta khoẻ rồi, ta sẽ đi gặp ngươi.”
Nhưng Cá mập nhỏ lại chẳng nhúc nhích.
Tay hắn nhẹ nhàng áp lên trán Tiểu vương tử.
Cá mập nhỏ đang không ngừng thầm mắng bản thân, vì sao phải mềm lòng với một tên nhân loại chứ. Hắn nhẹ nhàng tạo một lớp bọt nước nhỏ li ti, những bọt nước vừa chạm vào trán Tiểu vương tử thì lập tức bị thân thể Tiểu vương tử hấp thu.
Đây là cội nguồn sức mạnh của Cá mập nhỏ, là nước biển sinh mệnh của hắn.
Hắn sẻ chia một chút cho Tiểu vương tử.
Giờ lại đúng thời điểm mấu chốt của kỳ trưởng thành, tổn thất một chút thôi cũng đều sẽ khiến hắn suy yếu lâu thật là lâu, nhưng hắn vẫn chia cho Tiểu vương tử.
“Đồ ngốc, ngày mai ngươi sẽ khoẻ lên thôi.” Cá mập nhỏ vẫn mím miệng, thanh âm lại phiêu trong khoảng không.
Tiểu vương tử ngơ ngác mờ mịt nhìn hắn.
Cặp mắt xinh đẹp sáng ngời hơn trân châu ấy nhìn hắn.
Nhìn đến mức Cá mập nhỏ hoài nghi bản thân bị vương tử bỏ bùa mất rồi.
Hắn thầm nghĩ, khó trách lại có rất nhiều chuyện xưa về hải tộc yêu phải loài người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cho dù chết đi cũng không thể ngăn cản được.
Hoá ra là bởi vì, nhân loại dù gầy yếu như nào thì trong ánh mắt bọn họ vẫn luôn cất giấu ma pháp mạnh mẽ nhất, có thể thuần phục được cả chúa tể của đại dương.
Cá mập nhỏ cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán Tiểu vương tử.
Hắn “nói”: “Ta có thể dọn vào trong hồ. Trả cái giá lớn như thế, ngươi không được phép bỏ rơi ta, không được rời khỏi ta, không được có bất kỳ loại cá nào khác, cua, sứa v.v cũng đều không được!”
Từ ngày mà Tiểu vương tử mời hắn đến hoàng cung ở bị hắn từ chối đến giờ, Tiểu vương tử đã vài ngày không đến.
Trước khi gặp được Tiểu vương tử, Cá mập nhỏ cũng không có quá nhiều khái niệm về thời gian. Hắn sinh sống dưới đáy biển sâu thẳm, nơi mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới được, ranh giới giữa ban ngày và đêm tối cũng chẳng rõ ràng lắm.
Nhưng từ khi hắn bơi lên mặt biển, hắn đã quen với cách nhân loại tính toán thời gian.
Hắn tính ra được, Tiểu vương tử đã ba ngày chưa tới rồi.
Vì sao lại không tới nhỉ?
Ngón tay Cá mập nhỏ cứa nhẹ lên tảng đá, để lại dấu vết rất sâu.
Bởi vì hắn đã từ chối lời mời của Tiểu vương tử, không chịu đến sống trong hồ nước của hoàng cung chăng?
Cá mập nhỏ nheo mắt lại.
Vết thương trên người đã khá tốt rồi, hắn không cần Tiểu vương tử cho đồ ăn nữa. Hắn cũng càng ngày càng tiến gần tới kỳ trưởng thành, sức mạnh bị xói mòn trên người hắn cũng đã dần dần trở lại. Chỉ một thời gian nữa thôi, hắn sẽ trở thành chúa tể của vùng biển này.
Hắn nên trở về biển, không nên vì một Tiểu vương tử loài người mà dừng lại.
Chẳng có gì đáng giá để lưu luyến cả, chỉ là một tên nhân loại bình thường thôi mà. Cái danh hiệu Vương tử ở trên đất liền là đại biểu cho sự tôn quý, nhưng đối với những cư dân dưới biển sâu như bọn hắn mà nói, nhân loại cùng lắm thì cũng chỉ là giống loài yếu ớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết đi mà thôi.
Cá mập nhỏ vẽ chín mươi chín con cá khô be bé trên bãi cát.
Hắn thầm nghĩ, chờ đến khi hắn vẽ tới con thứ chín mươi chín mà Tiểu vương tử còn chưa đến, hắn sẽ trở về biển sâu, không bao giờ thèm gặp Tiểu vương tử nữa.
Hắn vẽ rất ư là chậm, nhưng chẳng mấy chốc đã vẽ xong chín mươi chín con cá khô mất rồi.
Gương mặt Cá mập nhỏ thoáng hiện lên chút bực bội. Hắn ngó mấy con cá khô nho nhỏ, đột nhiên đập đuôi một cái khiến mấy con cá khô ấy mờ đi. Sau đó hắn xoay người lặn vào trong nước biển, nhưng không phải bơi về phía biển sâu…
Mà là hướng về phía cung điện.
Tiểu vương tử không lừa hắn, hồ nước ngoài cung điện của y đúng là thông với biển cả thật.
Hồ nước còn cách cung điện một đoạn, nhưng khi Cá mập nhỏ ló đầu ra từ trong hồ nước, hắn nhìn thấy kết giới ma pháp bảo vệ cung điện.
Kết giới này có thể bảo vệ cung điện khỏi bị xâm chiếm.
Nhân loại ấy à, mãi mãi không bao giờ có thể thật sự rộng mở cung điện tiếp nhận dị loại.
Cá mập nhỏ lại từ từ bơi vào.
Khoảnh khắc hắn rời khỏi mặt nước, đuôi cá lấp lánh ánh nước tự động tách ra thành hai chân con người, mái tóc dài của hắn xoã tung ở sau lưng, trên thân từ vai đến gót chân được phủ một chiếc áo choàng màu bạc.
Chỉ có mỹ nhân ngư yếu xìu mới có thể bị ma pháp loài người ngăn cản, và cũng chỉ có nhân ngư mới phải cần trao đổi hai chân với phù thuỷ biển thôi nhé.
Cá mập nhỏ đi đến phía trước kết giới, hắn vươn tay, làn da trên tay trong giây phút tiếp xúc với kết giới liền bị nổi lên vết bỏng đỏ, nhưng hắn vẫn xuyên qua được kết giới này.
Hắn nhìn làn da bị bỏng mà ngẫm nghĩ, hắn vẫn chưa đủ mạnh, chờ hắn hoàn toàn vượt qua kỳ trưởng thành, đừng nói kết giới, hắn chỉ cần giơ tay một cái thôi là có thể phá hủy cả tòa cung điện này rồi.
Nhưng hiện giờ việc cấp bách là đi tìm Tiểu vương tử.
Cá mập nhỏ rất quen thuộc với mùi trên người Tiểu vương tử.
Cho nên giống y như chó săn trên mặt đất, ngửi được hướng vị trí Tiểu vương tử, hắn bèn lẻn vào tẩm cung của Tiểu vương tử.
Tiểu vương tử đang ngủ, tẩm cung yên tĩnh cực kỳ.
Cá mập nhỏ từ từ đi tới, ngồi xuống bên mép giường Tiểu vương tử. Hắn ngắm nhìn Tiểu vương tử đang ngủ say sưa, phát hiện khuôn mặt y ửng hồng bất thường, mà lúc hắn áp mu bàn tay lên thì thấy nóng rực.
Đúng lúc này, hình như cảm thấy hơi lạnh, Tiểu vương tử mơ mơ màng màng mà mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cá mập nhỏ, y cứ ngỡ mình vẫn còn đang ở trong mơ.
Mãi đến bị Cá mập nhỏ ngang ngược vô lý bóp bóp mặt, y mới tỉnh táo được.
“Ao ươi ại ới ây,” Tiểu vương tử ô ô a a nói, y bị Cá mập nhỏ bóp má, nói năng hơi không rõ ràng, “Ta bị bệnh rồi, không thể đi gặp người được.”
Bị bệnh?
Cá mập nhỏ nghiêng đầu.
Hắn biết nhân loại có thể bị bệnh, giống như động vật trong biển bị thương vậy, nếu vết thương nghiêm trọng, sẽ chết.
Bàn tay đang nhéo Tiểu vương tử buông ra.
Hắn mím mím môi, rõ ràng chẳng hề mở miệng, Tiểu vương tử lại lần đầu tiên nghe được thanh âm của Cá mập nhỏ.
“Sao ngươi lại bị bệnh?”
Tiểu vương tử mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên y nghe thấy Cá mập nhỏ nói chuyện đó. Tuy rằng y rõ ràng không nhìn thấy Cá mập nhỏ hé miệng.
Âm thanh của Cá mập nhỏ rất êm tai, tựa như tiếng ca mỹ diệu trong hộp nhạc ngày ấy.
“Ta bị sốt á,” Tiểu vương tử tốt bụng giải thích, “Y sư nói ta không được ra ngoài đâu, cần phải nghỉ ngơi.”
Y nhìn Cá mập nhỏ, ánh mắt dịu dàng vô vàn, “Chờ ta khoẻ lại sẽ ra bờ biển tìm ngươi nhé.”
Cá mập nhỏ lại hỏi y, “Vậy bao giờ ngươi mới khoẻ được?”
“Chuyện này bản thân ta không thể tự quyết định,” Tiểu vương tử ho khan hai tiếng, y nằm trong chăn gối tơ lụa, nhìn qua trông yếu ớt lại trầm lặng, chẳng hề giống với Tiểu vương tử hoạt bát đáng yêu thường ngày một xí nào.
Cá mập nhỏ đột nhiên nắm chặt bàn tay Tiểu vương tử.
Hắn không rõ bản thân vì sao lại thấy hơi sợ hãi.
Hắn nhìn nhân loại yếu ớt trước mắt, không hiểu sao, hắn rất sợ nhân loại này biến mất.
Hắn không muốn nhân loại này phải chịu bệnh nặng, không muốn y chết.
“Sao ngươi có thể lên bờ được thế?” Tiểu vương tử tò mò nhìn hắn, “Sao ngươi có chân vậy?”
Tiểu vương tử còn duỗi tay sờ sờ chân Cá mập nhỏ.
Cá mập nhỏ mím môi, không nói.
Hắn thầm nghĩ, ta cũng chẳng phải mấy cái tên mỹ nhân ngư cả ngày chỉ biết ca hát kia, biến thành hai chân thì có cái gì mà kỳ lạ, chờ khi ta mạnh hơn á, ta còn có thể đóng băng hết cả cái vùng biển này cơ.
Mỹ nhân ngư lên bờ một cái là không thể nói chuyện, ta dù thế nào cũng đều có thể nói chuyện nhá!
Chỉ có tên Vương tử ngu ngốc nhà ngươi mới có thể thích mỹ nhân ngư yếu đuối mà thôi!
Nhưng Tiểu vương tử cứ thích mỹ nhân ngư, hắn có thể làm được gì chứ.
Cá mập nhỏ có lệ nói, “Ta cũng chẳng biết, vừa mới sốt ruột một cái là đã biến ra chân luôn rồi.”
“Ngươi thật là siêu nha,” Tiểu vương tử thật dễ lừa, lập tức tin luôn, nhưng nói chuyện một lát cũng mệt mỏi, y yếu ớt nhìn Cá mập nhỏ, nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Ngươi mau quay về biển thôi, hoàn cảnh đất liền không tốt với ngươi lắm đâu. Chờ ta khoẻ rồi, ta sẽ đi gặp ngươi.”
Nhưng Cá mập nhỏ lại chẳng nhúc nhích.
Tay hắn nhẹ nhàng áp lên trán Tiểu vương tử.
Cá mập nhỏ đang không ngừng thầm mắng bản thân, vì sao phải mềm lòng với một tên nhân loại chứ. Hắn nhẹ nhàng tạo một lớp bọt nước nhỏ li ti, những bọt nước vừa chạm vào trán Tiểu vương tử thì lập tức bị thân thể Tiểu vương tử hấp thu.
Đây là cội nguồn sức mạnh của Cá mập nhỏ, là nước biển sinh mệnh của hắn.
Hắn sẻ chia một chút cho Tiểu vương tử.
Giờ lại đúng thời điểm mấu chốt của kỳ trưởng thành, tổn thất một chút thôi cũng đều sẽ khiến hắn suy yếu lâu thật là lâu, nhưng hắn vẫn chia cho Tiểu vương tử.
“Đồ ngốc, ngày mai ngươi sẽ khoẻ lên thôi.” Cá mập nhỏ vẫn mím miệng, thanh âm lại phiêu trong khoảng không.
Tiểu vương tử ngơ ngác mờ mịt nhìn hắn.
Cặp mắt xinh đẹp sáng ngời hơn trân châu ấy nhìn hắn.
Nhìn đến mức Cá mập nhỏ hoài nghi bản thân bị vương tử bỏ bùa mất rồi.
Hắn thầm nghĩ, khó trách lại có rất nhiều chuyện xưa về hải tộc yêu phải loài người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cho dù chết đi cũng không thể ngăn cản được.
Hoá ra là bởi vì, nhân loại dù gầy yếu như nào thì trong ánh mắt bọn họ vẫn luôn cất giấu ma pháp mạnh mẽ nhất, có thể thuần phục được cả chúa tể của đại dương.
Cá mập nhỏ cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán Tiểu vương tử.
Hắn “nói”: “Ta có thể dọn vào trong hồ. Trả cái giá lớn như thế, ngươi không được phép bỏ rơi ta, không được rời khỏi ta, không được có bất kỳ loại cá nào khác, cua, sứa v.v cũng đều không được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook