Tiểu Vương Tử và Cá Mập
-
Chương 14
Ngũ điện hạ rất muốn nói cho vị Cá mập bệ hạ này biết, chưa nói đến việc sinh sản vượt chủng tộc vốn đã rất khó, một nhân loại giới tính nam như y, xác suất sinh con nối dõi gần như bằng không.
Nhưng y không nói gì được, chỉ có thể bị Cá mập lớn lăn qua lộn lại lăn qua lộn lại lại lăn qua lộn lại, cuối cùng mệt đến nỗi đôi mắt vừa nhắm đã ngủ say sưa.
Ngũ điện hạ ngủ say, Cá mập ngồi ở mép giường nhìn y lâu thật lâu.
Bốn năm nay, thật ra hắn đã sớm đi nhìn Tiểu vương tử không biết bao lần. Hắn nhớ rõ có một năm Ngũ điện hạ đại diện cho hoàng gia, tặng vòng hoa cho thiếu nữ được chọn trong lễ hội.
Đứng trong đám đông, hắn nghe mọi người khe khẽ xì xào bàn tán, nói thiếu nữ nhận được vòng hoa ấy là con gái đại thần nội vụ, có lẽ sẽ là Ngũ vương phi tương lai.
Hắn mặc áo choàng đen, nhìn Ngũ điện hạ cười với cô gái kia, nụ cười rất dịu dàng song lại vô cùng khách sáo. Hắn thấy nụ cười này là biết Ngũ điện hạ căn bản không thích cô gái này chút nào cả.
Nhưng khi xoay người rời khỏi đám đông, hắn lập tức gọi thuộc hạ và lệnh cho đội quân dưới đáy biển chuẩn bị, hắn muốn đánh sập toà vương cung này.
Hiện giờ Ngũ điện hạ đang ngủ bên cạnh hắn.
Sẽ không bao giờ có Ngũ vương phi nào nữa.
Cá mập bệ hạ hôn nhẹ lên vầng trán Ngũ điện hạ, bờ môi của hắn lạnh lẽo, mà trán Ngũ điện hạ lại ấm áp.
Nếu ngươi không thích thiếu nữ giành được vòng hoa trước đó, vậy người ngươi thích, rốt cuộc là ai đây?
Hắn rất muốn hỏi một câu như vậy, song lại không dám thật sự để Ngũ điện hạ dùng âm thanh mình nói với hắn.
Ngũ điện hạ ngủ một giấc thật sự rất sâu.
Mà chờ khi y tỉnh lại, bên cạnh trống không, trên chiếc giường to lớn rộng rãi chỉ còn một mình y đang nằm.
Y ngồi trên giường, cau mày, nghiêm túc tự hỏi —— đây chẳng lẽ là ăn xong chuồn luôn trong truyền thuyết?
Bốn năm không gặp, Cá mập nhỏ ngươi thật sự học hư rồi.
Nhưng hiện giờ là ở trong vương cung dưới đáy biển, nếu Cá mập đã không muốn thấy y, Ngũ điện hạ cũng chỉ có thể chán chết mà bị nhốt trong cung điện.
Một loạt binh lính hải tộc gác trước cửa cung, toàn thân trên dưới đều tràn ngập khí thế không dễ chọc.
Ngũ điện hạ đảo đảo bội kiếm trong tay. Cho y một chọi mười hải tộc cũng không thành vấn đề, nhưng một chọi trăm, lại còn là ở biển sâu, y chịu thôi.
Cho nên y thức thời ngồi về.
An tĩnh, ngoan ngoãn, ăn uống tử tế, nghiêm túc chờ bệ hạ lâm hạnh.
Kết quả là, Cá mập bệ hạ mãi tận đêm khuya mới đến lâm hạnh, hơn nữa lại lâm hạnh xong thì chuồn luôn.
Ngũ điện hạ đã ngủ rồi lại bị người lăn lộn mà tỉnh khỏi giấc mộng, không nói nên lời rên rỉ trong miệng, tay vẫn luôn nắm lấy khăn trải giường, nước mắt lưng tròng.
Mà lúc Cá mập bệ hạ ăn y rõ ràng ra sức kinh khủng, ăn xong lại lập tức chuồn đi, không chút lưu luyến, vô cùng khốn nạn.
Cũng không biết một con cá như hắn học từ chỗ nào nữa.
Sau năm ngày liên tiếp như thế…
Ngũ điện hạ rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Hôm nay Cá mập bệ hạ lại đến vào đêm khuya.
Ngũ điện hạ kiên cường không ngủ. Y đã sớm phát hiện, đồ ăn hàng ngày ăn của y khéo là có thành phần an thần, cứ đến buổi tối là y lại bắt đầu mệt rã rời.
Cho nên hôm nay y đã đổ thức ăn đi.
Cá mập bệ hạ thấy Ngũ điện hạ còn tỉnh táo, bước chân hơi khựng lại.
Nhưng hắn chỉ chần chừ vài giây, lại đúng lý hợp tình mà nghĩ đây là vương hậu của hắn, hắn muốn làm gì thì làm.
Sau đó hắn chạm phải ánh mắt Ngũ điện hạ, cởi nút quần áo Ngũ điện hạ.
Ngũ điện hạ lại nắm lấy tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Ngũ điện hạ, chỉ thấy Ngũ điện hạ cầm tay hắn, đưa tay hắn dịch lên trên cổ y.
Cổ Ngũ điện hạ rất nhỏ, rất trắng, yết hầu nho nhỏ khẽ chuyển động.
“Có thể trả lại giọng nói cho ta được không?”
Ngũ điện hạ dùng khẩu hình “nói”.
Cá mập không nhúc nhích.
Hắn im lặng nhìn Ngũ điện hạ.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Ngũ điện hạ mấp máy môi, y làm khẩu hình vô cùng chậm, để cho Cá mập có thể thấy rõ ràng.
“Ngươi muốn nói gì với ta nào?” Trên mặt Cá mập hiện ra nét cười không hề dịu dàng, đôi mắt lạnh lẽo, “Lên án ta xâm lăng quốc gia ngươi, hay là muốn lừa ta thả ngươi đi.”
Hắn khẽ siết chặt tay, không nhẹ không nặng bóp cổ Ngũ điện hạ.
“Ngươi nghĩ cũng đừng hòng.”
Trên mặt Ngũ điện hạ có hơi bất đắc dĩ.
Y nhìn Cá mập bệ hạ như nhìn một đứa nhóc đang cáu kỉnh. Những lúc thế này y lại nhớ về Cá mập nhỏ khi mới quen cũng cứ khó ở như này.
“Ta sẽ không chạy trốn đâu mà.” Ngũ điện hạ tiếp tục không tiếng động mà nói chuyện. Y nắm tay Cá mập bệ hạ, ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay hắn, “Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngươi. Ta muốn dùng thanh âm của bản thân để nói.”
Cá mập buông lỏng bàn tay bóp cổ Ngũ điện hạ.
Hắn ở trên cao nhìn xuống Ngũ điện hạ.
Chia ly bốn năm trước, Ngũ điện hạ đội vòng hoa cho những người khác, ánh mắt Ngũ điện hạ khi binh lính hắn vào thành, tất cả đều dần hiện lên ở trong lòng hắn.
Hắn một lần lại một lần, cực kỳ hận con người này.
Nhưng hắn lại vì con người này, đi học rất nhiều điều về loài người. Hắn đã biết loài người rất đặt nặng trách nhiệm gia tộc, cũng biết rằng làm một vương tử, muốn cưới một ngoại tộc làm vương phi là phải trải qua nhiều khó khăn đến mức nào.
Hắn rất ghét Ngũ điện hạ.
Rồi lại thích y đến vậy.
Cơ mà hắn không biết, bốn năm trôi qua, liệu nhân loại nhỏ bé này có còn tồn tại chút tình yêu nào đối với hắn hay không.
Hắn tước đoạt giọng nói của y.
Đánh các anh trai y bị thương.
Đoạt lấy vương quốc của y.
Mọi thứ Tiểu vương tử coi trọng, hắn đều phá hủy hết.
Nhưng hắn lại vẫn muốn Ngũ điện hạ yêu hắn.
Như năm đó lần đầu gặp mặt nơi bờ biển vậy, vươn tay với hắn.
“Ngươi muốn thanh âm cũng được thôi,” Cá mập lạnh lùng nhìn Ngũ điện hạ, ngón tay hắn chạm lên yết hầu Ngũ điện hạ, “Chỉ cần ngươi yêu ta là được.”
Ngũ điện hạ lộ ra vẻ mặt hơi hoang mang.
Ngón tay Cá mập bệ hạ hiện ra một chút vầng sáng, biến mất trong cổ họng Tiểu vương tử.
“Ta tại đây lập lời nguyền với ngươi, chỉ cần khi ngươi hôn ta là thật lòng, ngươi sẽ có thể tìm về giọng nói của mình. Nhưng nếu ngươi không thể yêu ta, vậy dứt khoát cả đời đừng nói chuyện đi.”
Cạch một tiếng.
Trên yết hầu Tiểu vương tử có thêm một tầng gông xiềng vô hình màu trắng, lời nguyền đã thành lập.
Cá mập khẽ cười lạnh với Ngũ điện hạ, “Ngươi tốt nhất nỗ lực một tí, sớm yêu ta chút. Bằng không ngươi coi như câm luôn đi.”
Hắn nói những lời tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng có điều hắn không nói ra, hắn không cần Tiểu vương tử phải yêu hắn như năm ấy, chỉ cần có một chút chân thành nào đó đã tốt lắm rồi.
Song hắn vừa dứt lời.
Trên môi hắn lại đột nhiên nóng lên.
Ngũ điện hạ ôm cổ hắn, không hề kết cấu mà hôn lên bờ môi của hắn.
Một lát sau, hai người tách ra. Tay Ngũ điện hạ vẫn còn quàng trên cổ hắn không buông.
Cá mập bị hôn đến cơ mặt có hơi mất khống chế.
Nhưng ngay sau đó hắn hung tợn mà nhìn Ngũ điện hạ, “Ngươi cho rằng hôn bừa một cái cũng được à? Vô dụng, nếu ngươi không thật lòng thích ta…”
Hắn còn chưa nói xong.
Ngũ điện hạ nhìn mặt hắn ho khan một tiếng.
“Hình như có thể nói được rồi.” Ngũ điện hạ vô tội nhìn hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ điện hạ: Ta không cần nỗ lực đã rất yêu ngươi rồi
Nhưng y không nói gì được, chỉ có thể bị Cá mập lớn lăn qua lộn lại lăn qua lộn lại lại lăn qua lộn lại, cuối cùng mệt đến nỗi đôi mắt vừa nhắm đã ngủ say sưa.
Ngũ điện hạ ngủ say, Cá mập ngồi ở mép giường nhìn y lâu thật lâu.
Bốn năm nay, thật ra hắn đã sớm đi nhìn Tiểu vương tử không biết bao lần. Hắn nhớ rõ có một năm Ngũ điện hạ đại diện cho hoàng gia, tặng vòng hoa cho thiếu nữ được chọn trong lễ hội.
Đứng trong đám đông, hắn nghe mọi người khe khẽ xì xào bàn tán, nói thiếu nữ nhận được vòng hoa ấy là con gái đại thần nội vụ, có lẽ sẽ là Ngũ vương phi tương lai.
Hắn mặc áo choàng đen, nhìn Ngũ điện hạ cười với cô gái kia, nụ cười rất dịu dàng song lại vô cùng khách sáo. Hắn thấy nụ cười này là biết Ngũ điện hạ căn bản không thích cô gái này chút nào cả.
Nhưng khi xoay người rời khỏi đám đông, hắn lập tức gọi thuộc hạ và lệnh cho đội quân dưới đáy biển chuẩn bị, hắn muốn đánh sập toà vương cung này.
Hiện giờ Ngũ điện hạ đang ngủ bên cạnh hắn.
Sẽ không bao giờ có Ngũ vương phi nào nữa.
Cá mập bệ hạ hôn nhẹ lên vầng trán Ngũ điện hạ, bờ môi của hắn lạnh lẽo, mà trán Ngũ điện hạ lại ấm áp.
Nếu ngươi không thích thiếu nữ giành được vòng hoa trước đó, vậy người ngươi thích, rốt cuộc là ai đây?
Hắn rất muốn hỏi một câu như vậy, song lại không dám thật sự để Ngũ điện hạ dùng âm thanh mình nói với hắn.
Ngũ điện hạ ngủ một giấc thật sự rất sâu.
Mà chờ khi y tỉnh lại, bên cạnh trống không, trên chiếc giường to lớn rộng rãi chỉ còn một mình y đang nằm.
Y ngồi trên giường, cau mày, nghiêm túc tự hỏi —— đây chẳng lẽ là ăn xong chuồn luôn trong truyền thuyết?
Bốn năm không gặp, Cá mập nhỏ ngươi thật sự học hư rồi.
Nhưng hiện giờ là ở trong vương cung dưới đáy biển, nếu Cá mập đã không muốn thấy y, Ngũ điện hạ cũng chỉ có thể chán chết mà bị nhốt trong cung điện.
Một loạt binh lính hải tộc gác trước cửa cung, toàn thân trên dưới đều tràn ngập khí thế không dễ chọc.
Ngũ điện hạ đảo đảo bội kiếm trong tay. Cho y một chọi mười hải tộc cũng không thành vấn đề, nhưng một chọi trăm, lại còn là ở biển sâu, y chịu thôi.
Cho nên y thức thời ngồi về.
An tĩnh, ngoan ngoãn, ăn uống tử tế, nghiêm túc chờ bệ hạ lâm hạnh.
Kết quả là, Cá mập bệ hạ mãi tận đêm khuya mới đến lâm hạnh, hơn nữa lại lâm hạnh xong thì chuồn luôn.
Ngũ điện hạ đã ngủ rồi lại bị người lăn lộn mà tỉnh khỏi giấc mộng, không nói nên lời rên rỉ trong miệng, tay vẫn luôn nắm lấy khăn trải giường, nước mắt lưng tròng.
Mà lúc Cá mập bệ hạ ăn y rõ ràng ra sức kinh khủng, ăn xong lại lập tức chuồn đi, không chút lưu luyến, vô cùng khốn nạn.
Cũng không biết một con cá như hắn học từ chỗ nào nữa.
Sau năm ngày liên tiếp như thế…
Ngũ điện hạ rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Hôm nay Cá mập bệ hạ lại đến vào đêm khuya.
Ngũ điện hạ kiên cường không ngủ. Y đã sớm phát hiện, đồ ăn hàng ngày ăn của y khéo là có thành phần an thần, cứ đến buổi tối là y lại bắt đầu mệt rã rời.
Cho nên hôm nay y đã đổ thức ăn đi.
Cá mập bệ hạ thấy Ngũ điện hạ còn tỉnh táo, bước chân hơi khựng lại.
Nhưng hắn chỉ chần chừ vài giây, lại đúng lý hợp tình mà nghĩ đây là vương hậu của hắn, hắn muốn làm gì thì làm.
Sau đó hắn chạm phải ánh mắt Ngũ điện hạ, cởi nút quần áo Ngũ điện hạ.
Ngũ điện hạ lại nắm lấy tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Ngũ điện hạ, chỉ thấy Ngũ điện hạ cầm tay hắn, đưa tay hắn dịch lên trên cổ y.
Cổ Ngũ điện hạ rất nhỏ, rất trắng, yết hầu nho nhỏ khẽ chuyển động.
“Có thể trả lại giọng nói cho ta được không?”
Ngũ điện hạ dùng khẩu hình “nói”.
Cá mập không nhúc nhích.
Hắn im lặng nhìn Ngũ điện hạ.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Ngũ điện hạ mấp máy môi, y làm khẩu hình vô cùng chậm, để cho Cá mập có thể thấy rõ ràng.
“Ngươi muốn nói gì với ta nào?” Trên mặt Cá mập hiện ra nét cười không hề dịu dàng, đôi mắt lạnh lẽo, “Lên án ta xâm lăng quốc gia ngươi, hay là muốn lừa ta thả ngươi đi.”
Hắn khẽ siết chặt tay, không nhẹ không nặng bóp cổ Ngũ điện hạ.
“Ngươi nghĩ cũng đừng hòng.”
Trên mặt Ngũ điện hạ có hơi bất đắc dĩ.
Y nhìn Cá mập bệ hạ như nhìn một đứa nhóc đang cáu kỉnh. Những lúc thế này y lại nhớ về Cá mập nhỏ khi mới quen cũng cứ khó ở như này.
“Ta sẽ không chạy trốn đâu mà.” Ngũ điện hạ tiếp tục không tiếng động mà nói chuyện. Y nắm tay Cá mập bệ hạ, ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay hắn, “Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngươi. Ta muốn dùng thanh âm của bản thân để nói.”
Cá mập buông lỏng bàn tay bóp cổ Ngũ điện hạ.
Hắn ở trên cao nhìn xuống Ngũ điện hạ.
Chia ly bốn năm trước, Ngũ điện hạ đội vòng hoa cho những người khác, ánh mắt Ngũ điện hạ khi binh lính hắn vào thành, tất cả đều dần hiện lên ở trong lòng hắn.
Hắn một lần lại một lần, cực kỳ hận con người này.
Nhưng hắn lại vì con người này, đi học rất nhiều điều về loài người. Hắn đã biết loài người rất đặt nặng trách nhiệm gia tộc, cũng biết rằng làm một vương tử, muốn cưới một ngoại tộc làm vương phi là phải trải qua nhiều khó khăn đến mức nào.
Hắn rất ghét Ngũ điện hạ.
Rồi lại thích y đến vậy.
Cơ mà hắn không biết, bốn năm trôi qua, liệu nhân loại nhỏ bé này có còn tồn tại chút tình yêu nào đối với hắn hay không.
Hắn tước đoạt giọng nói của y.
Đánh các anh trai y bị thương.
Đoạt lấy vương quốc của y.
Mọi thứ Tiểu vương tử coi trọng, hắn đều phá hủy hết.
Nhưng hắn lại vẫn muốn Ngũ điện hạ yêu hắn.
Như năm đó lần đầu gặp mặt nơi bờ biển vậy, vươn tay với hắn.
“Ngươi muốn thanh âm cũng được thôi,” Cá mập lạnh lùng nhìn Ngũ điện hạ, ngón tay hắn chạm lên yết hầu Ngũ điện hạ, “Chỉ cần ngươi yêu ta là được.”
Ngũ điện hạ lộ ra vẻ mặt hơi hoang mang.
Ngón tay Cá mập bệ hạ hiện ra một chút vầng sáng, biến mất trong cổ họng Tiểu vương tử.
“Ta tại đây lập lời nguyền với ngươi, chỉ cần khi ngươi hôn ta là thật lòng, ngươi sẽ có thể tìm về giọng nói của mình. Nhưng nếu ngươi không thể yêu ta, vậy dứt khoát cả đời đừng nói chuyện đi.”
Cạch một tiếng.
Trên yết hầu Tiểu vương tử có thêm một tầng gông xiềng vô hình màu trắng, lời nguyền đã thành lập.
Cá mập khẽ cười lạnh với Ngũ điện hạ, “Ngươi tốt nhất nỗ lực một tí, sớm yêu ta chút. Bằng không ngươi coi như câm luôn đi.”
Hắn nói những lời tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng có điều hắn không nói ra, hắn không cần Tiểu vương tử phải yêu hắn như năm ấy, chỉ cần có một chút chân thành nào đó đã tốt lắm rồi.
Song hắn vừa dứt lời.
Trên môi hắn lại đột nhiên nóng lên.
Ngũ điện hạ ôm cổ hắn, không hề kết cấu mà hôn lên bờ môi của hắn.
Một lát sau, hai người tách ra. Tay Ngũ điện hạ vẫn còn quàng trên cổ hắn không buông.
Cá mập bị hôn đến cơ mặt có hơi mất khống chế.
Nhưng ngay sau đó hắn hung tợn mà nhìn Ngũ điện hạ, “Ngươi cho rằng hôn bừa một cái cũng được à? Vô dụng, nếu ngươi không thật lòng thích ta…”
Hắn còn chưa nói xong.
Ngũ điện hạ nhìn mặt hắn ho khan một tiếng.
“Hình như có thể nói được rồi.” Ngũ điện hạ vô tội nhìn hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ điện hạ: Ta không cần nỗ lực đã rất yêu ngươi rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook