Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
-
Chương 132: Trước hỏa hoạn sau rơi xuống nước
Nàng nghe vậy, quay đầu lại nhìn thì thấy bức họa hắn chỉ.
Nàng chậm rãi đi tới bức họa, không dám tin nhìn người trong bức họa, một người là Hàn Hạo Thần, một người khác giống như nàng đang kéo cánh tay hắn, tựa đầu trên vai hắn, khóe miệng khẽ giơ lên, cười rất hạnh phúc.
Chỉ là một bức họa mà nàng thấy hai người có rất nhiều chuyện xưa, mà nhìn vẻ mặt của hắn, nàng có thể nhận thấy hắn rất thích phi tử của mình.
Lòng của nàng lại như bị vật nặng đè xuống, hít thở không thông.
Tiểu Đông lui qua một bên, ba người lẳng lặng nhìn nàng, rồi mong mỏi nàng nhớ lại gia của bọn họ.
''Người này là.....''
''Đó là Thần vương phi.'' Ba người trăm miệng một lời.
''Thật sự rất giống...., nhưng sao nàng lại ngủ?'' Âm thanh nàng khàn khàn.
''Khi đó Vương phi bị hạ cổ, mất trí nhớ có tính gián đoạn và lại thích ngủ nên khi vẽ tranh thì Vương phi lại ngủ thiếp đi.'' Giọng Liên Vân nói có chút nghẹn ngào.
''Đúng vậy, Vương gia sợ lúc Vương phi mất hoàn toàn trí nhớ, nên sai người vẽ bức họa này, Vương gia muốn lưu lại tất cả của Vương phi, chờ lúc Vương phi quên thì có thể thông qua những thứ này mà nhớ lại từng chút một.''
"Mất trí nhớ. . . . . , giống với ta sao?''
Nàng không biết vì sao mình nghe ba chữ ''Mất trí nhớ'' lại thấy khổ sở, là vì có dáng dấp giống nhau sao? Có lẽ đây chỉ là ''Đồng bệnh tương liên'' thôi.
''Vậy....vương phi đã chữa khỏi bệnh chưa?''
Tiểu Đông lắc đầu nói: "Không có."
Nàng nhẹ nhàng vuốt bức họa, trí nhớ lẻ tẻ thoáng qua trong đầu.
"Không xong không xong, cháy rồi! Phòng ngủ của Vương gia bị cháy rồi!'' Có hộ vệ vội vàng chạy tới thông báo.
Tần quản gia nghe vậy mặt liền biến sắc, bốn người lập tức xông ra ngoài.
Nàng đi theo bọn họ nhìn khói mù cách đó không xa, hình như lửa cũng không lớn nhưng vẫn khiến lòng người hoảng, Tần quản gia xoay người muốn nói với nàng, nàng biết hắn không yên lòng.
''Ta ở bên này không có chuyện gì, ngươi đi xem tình hình một chút, nếu để lửa lan ra thì sẽ nghiêm trọng.'' Nàng nói.
Tần quản gia gật đầu một cái, nhưng vẫn là bảo Liên Vân lưu lại.
Nhưng không biết như thế nào, mồi lửa không phải một chỗ, bọn họ mới hạ hỏa một chỗ thì chỗ khác lại bốc cháy, các hộ vệ và nô tài đều không ngừng xách theo thùng nước.
''Sao lại cháy rồi?''
''May mà Tầm Mộng cư không cháy, nếu không Vương gia sẽ lo lắng.'' Liên Vân cố ý nói.
''Chẳng lẽ phòng ngủ của hắn không quan trọng sao?''
Liên Vân cười nhạt: "Ở trong lòng Vương Gia, chỉ có vương phi mới là quan trọng nhất."
Nàng đột nhiên chấn động trong lòng.
Thúy nhi vội vàng đã chạy tới nói: "Liên Vân tỷ, sao người còn ở đây, trước mắt không đủ người, nhanh đi giúp một tay.''
Trong lòng Liên Vân quýnh lên nhưng thủy chung không cất bước nổi.
''Đi giúp đi.'' Nàng đẩy Liên Vân một cái, trước khi đi Liên Vân quay đầu nói: ''Quận chúa đừng chạy loạn, nô tỳ sẽ nhanh trở lại.''
Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, nhưng thấy Liên Vân cùng Thúy nhi chạy đi tắt lửa, lòng nàng lại sinh nghi, Thần vương phủ có mấy trăm người, sao lại cố ý gọi Liên Vân đi tắt lửa?
Nàng quay đầu nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng biết người này không lương thiện.
''Quận chúa! Có nhớ rõ ta không?''
"Không nhớ rõ." Nàng xoay người chuẩn bị trở về thư phòng, hình như cũng không cảm thấy xa lạ, nơi này giống như là chỗ nàng thường xuyên đến.
"Ngươi cũng không muốn biết ta là ai?"
''Sao ta phải biết ngươi là ai? Ngươi là ai có quan hệ gì đến ta?''
Nàng trầm tĩnh khiến nàng ta có chút hoảng hốt, nhìn nàng cất bước bề thư phòng thì liền vội vã cản lại bước đi của nàng, mặc kệ nàng là ai, mình phải ngăn nàng tiếp tục mê hoặc Hàn Hạo Thần.
''Ngươi làm cái gì?''
''Lập tức rời đi Thần vương phủ, vĩnh viễn không tới nước Hàn Vũ.''
Lạc Tử Mộng bất mãn hừ lạnh một tiếng nói: "Có một số việc ngươi nghĩ sai rồi, đầu tiên, nếu không phải Đại hoàng tử tới đây thì ta cũng không tới đây, tiếp theo, nếu ta muốn tới, ai ngăn được ta. Cuối cùng ngươi dùng thân phận gì cảnh cáo ta? Ngươi là Vương phi hay là thị thiếp của hắn?''
Thấy mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh, nàng nói tiếp: ''Nghe nói hắn không có trắc phi và thị thiếp, mà ta mới thấy qua bức họa của Vương phi, dáng dấp của ngươi.....quá tệ đi.''
Nàng ta tức giận, nắm quyền khẽ run.
''Ngươi đã thích đứng như vậy thì kệ ngươi.''
Bên kia, nàng nghe thấy liên tiếp âm thanh cứu hỏa nhưng nàng lại lạnh nhạt đi chỗ khác, cảm giác khác thường trong lòng bị nàng hung hăng đè xuống.
Không biết vì sao, rõ ràng nàng thích Hô Duyên Phong nhưng giờ phút này toàn tròng mắt của ai kia ở trong đầu.
Bất tri bất giác đi tới hồ sen, đứng nhìn sen trôi lững lờ trong hồ, lòng nàng không thể bình tĩnh, nhưng cản bản nàng không biết mình sợ cái gì, lúc này sau lưng nàng là Hoa Thiên Nhụy đầy sát khí.
Lạc Tử Mộng! Tại sao ngươi muốn trở về? Ngươi ở kia là hoàng tử phi không tốt sao? Nhưng chính ngươi đã trở lại.
Nàng ta biết, chỉ cần Lạc Tử Mộng không biến mất thì mình không có cơ hội.
Lạc Tử Mộng! Là ngươi buộc ta , mặc kệ ngươi có phải Thần vương phi hay không, ngươi đều phải chết!
"Đi chết đi!" Một tiếng tàn nhẫn rơi xuống, chỉ nghe nàng ''A'' một tiếng, đã rơi xuống hồ sen.
Kể từ sau khi mất trí, nàng chưa từng bơi lội qua, nàng chỉ đành không ngừng đạp nước, khi ngửa đầu thì kêu ''Cứu!'', nhưng mọi người bận cứu hỏa nên không nghe thấy âm thanh này.
Khi nàng nổi trên mặt nước thì nàng ta cắn răng một cái, cầm hòn đá đánh vào trán nàng. Choáng váng trước mắt, nàng vô lực trầm xuống hồ.
Nhắm mắt, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bên tai như có người gọi nàng, ''Mộng nhi!''
Là ai? Là Hô Diên Phong sao?
Không đúng, âm thanh của hắn không phải như thế. Âm thanh của hắn trầm thấp khiến người ta an tâm, khiến nàng đau lòng, trong đầu toàn hình ảnh của Hàn Hạo Thần, khi thì cầm tay nàng, khi thì cười với nàng, khi thì làm vẻ mặt xa cách....
Đột nhiên một cái ánh mắt chớp động, nàng thấy mình rơi xuống từ chỗ cao, lại nằm trên người hắn, tư thế khó coi.
Nàng nhìn thấy nàng rơi vào Ôn Tuyền thì hắn nhảy xuống cứu nàng.
Nàng lại nhìn thấy mình bị người xấu bắt đi thanh lâu, vừa hắn kịp thời xuất hiện cứu nàng ra, mà nàng bị hạ thuốc, thế nhưng hắn lại thành . . . . . thuốc giải.
Nàng còn nhìn thấy hắn đang ở trước mặt, nàng không dùng quy củ, cho dù mình không phân rõ phải trái thì hắn cũng chỉ cười yếu ớt.
Là lưng ai rộng như vậy? Là ai cõng nàng chạy khắp nơi?
Trái tim quặn đau, đến tột cùng là nước lạnh hay nước mắt? Nàng không rõ, chỉ biết mình sắp chết, nhưng lại luyến tiếc, nàng không muốn chết....
Đột nhiên thân thể bị người nào ôm lấy thoát khỏi nước băng lạnh, nàng muốn mở mắt ra nhìn rõ nhưng không được.
"Vương phi, mau tỉnh lại! Làm thế nào? Là thuộc hạ thất trách, người vạn lần đừng có chuyện!'' Thiệu Tần đặt nàng lên bờ, gọi bao lần nhưng không gọi tỉnh nàng được.
Tiểu Đông vội vã chạy đi tiền thính, thấy rất nhiều người đã uống say, nhưng chỉ có ba người tỉnh táo, Hàn Hạo Thần, Hô Duyên Phong và Hoa Thiên Sóc.
Hắn chạy tới bên cạnh Hàn Hạo Thần, nói nhỏ cái gì đó, sắc mặt hắn thay đổi, bỏ lại mọi người liền xông ra ngoài.
Hắn phi tới trước mặt nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của nàng, trái tim hắn luống cuống.
"Mộng nhi! Tỉnh, mau tỉnh lại." Hắn thô lỗ vuốt mặt nàng, gấp đến độ mất hồn, ''Mông nhi của ta, Ngàn vạn lần không được có chuyện. Thái y! Chết đâu rồi?"
"Vương Gia, hạ quan đến chậm." Liên Vân gọi hắn cứu người, hắn mau chóng chạy tới, nghe được tiếng hô của Hàn Hạo Thần, trái tim nhất thời nhảy đến cổ họng.
Thái y run rẩy kiểm tra thân thể, bắt mạch cho nàng, mà Thiệu Tần ở một bên nghĩ muốn chết.
"Thật xin lỗi Vương Gia, là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ không nên mất hồn, nếu không cũng sẽ không khiến Tam Tiểu Thư hại vương phi, thuộc hạ. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì? Hoa Thiên Nhụy?''
Hoa Thiên Nhụy vốn là muốn chạy trốn, lại bị Thiệu Tần sai người cho áp giải về.
"Không! Ta không có, Thần ca ca, không nên nghe hắn nói hưu nói vượn, ta chỉ là thấy nàng trượt chân ngã xuống nước, ta không làm cái gì cả.'' Nàng ta cực lực giải thích.
"Vương Gia, hạ quan cần Vương Gia giúp một tay, muốn đem nước trong phổi của Vương phi đè ra ngoài mới có thể sống được.'' Thái y vốn muốn nói ''Quận chúa'' nhưng nghe Liên Vân nói ''Vương phi'' nên hắn có chút sáng tỏ.
Hắn tạm thời không có thời gian coi Hoa Thiên Nhụy, toàn tâm toàn ý nghe theo thái y.
"Mộng nhi, đây là chuyện gì?'' Hô Duyên Phong nhìn thấy cảnh tượng này, mới êm đẹp, sao lại hôn mê trên mặt đất?
Hắn nghĩ muốn xông tới, lại bị Thiệu Tần ngăn lại.
"Thiệu hộ vệ, ngươi nghĩ làm cái gì?" Hô Duyên Phong tức giận không dứt.
Thiệu Tần cũng là mấp máy môi nói: "Nếu là Đại hoàng tử không muốn Quận chúa có chuyện, xin mời bình tĩnh chớ nóng, nếu không. . . . . ."
Hắn nhìn lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt mà thái y và Hàn Hạo Thần bên cạnh đang không ngừng cứu người.
"Ca! Cứu ta!" Hoa Thiên Nhụy thấy ca ca tới lập tức hô lên như bắt được cỏ cứu mạng.
Hắn nhìn thấy muội muội bị hộ vệ áp giữ, mi tâm nhăn lại đi tới chất vấn: ''Các người muốn tạo phản? Dám đối đãi với nữ nhi của Thừa tướng như vậy?''
Hắn đang làm chuyện cứu người nên không có thời gian để ý, Thiệu Tần không nhịn được nên lên tiếng nói: ''Không phải là bọn chúng muốn tạo phản, mà nữ nhi của Thừa tướng làm cái chuyện giết người.''
Nàng chậm rãi đi tới bức họa, không dám tin nhìn người trong bức họa, một người là Hàn Hạo Thần, một người khác giống như nàng đang kéo cánh tay hắn, tựa đầu trên vai hắn, khóe miệng khẽ giơ lên, cười rất hạnh phúc.
Chỉ là một bức họa mà nàng thấy hai người có rất nhiều chuyện xưa, mà nhìn vẻ mặt của hắn, nàng có thể nhận thấy hắn rất thích phi tử của mình.
Lòng của nàng lại như bị vật nặng đè xuống, hít thở không thông.
Tiểu Đông lui qua một bên, ba người lẳng lặng nhìn nàng, rồi mong mỏi nàng nhớ lại gia của bọn họ.
''Người này là.....''
''Đó là Thần vương phi.'' Ba người trăm miệng một lời.
''Thật sự rất giống...., nhưng sao nàng lại ngủ?'' Âm thanh nàng khàn khàn.
''Khi đó Vương phi bị hạ cổ, mất trí nhớ có tính gián đoạn và lại thích ngủ nên khi vẽ tranh thì Vương phi lại ngủ thiếp đi.'' Giọng Liên Vân nói có chút nghẹn ngào.
''Đúng vậy, Vương gia sợ lúc Vương phi mất hoàn toàn trí nhớ, nên sai người vẽ bức họa này, Vương gia muốn lưu lại tất cả của Vương phi, chờ lúc Vương phi quên thì có thể thông qua những thứ này mà nhớ lại từng chút một.''
"Mất trí nhớ. . . . . , giống với ta sao?''
Nàng không biết vì sao mình nghe ba chữ ''Mất trí nhớ'' lại thấy khổ sở, là vì có dáng dấp giống nhau sao? Có lẽ đây chỉ là ''Đồng bệnh tương liên'' thôi.
''Vậy....vương phi đã chữa khỏi bệnh chưa?''
Tiểu Đông lắc đầu nói: "Không có."
Nàng nhẹ nhàng vuốt bức họa, trí nhớ lẻ tẻ thoáng qua trong đầu.
"Không xong không xong, cháy rồi! Phòng ngủ của Vương gia bị cháy rồi!'' Có hộ vệ vội vàng chạy tới thông báo.
Tần quản gia nghe vậy mặt liền biến sắc, bốn người lập tức xông ra ngoài.
Nàng đi theo bọn họ nhìn khói mù cách đó không xa, hình như lửa cũng không lớn nhưng vẫn khiến lòng người hoảng, Tần quản gia xoay người muốn nói với nàng, nàng biết hắn không yên lòng.
''Ta ở bên này không có chuyện gì, ngươi đi xem tình hình một chút, nếu để lửa lan ra thì sẽ nghiêm trọng.'' Nàng nói.
Tần quản gia gật đầu một cái, nhưng vẫn là bảo Liên Vân lưu lại.
Nhưng không biết như thế nào, mồi lửa không phải một chỗ, bọn họ mới hạ hỏa một chỗ thì chỗ khác lại bốc cháy, các hộ vệ và nô tài đều không ngừng xách theo thùng nước.
''Sao lại cháy rồi?''
''May mà Tầm Mộng cư không cháy, nếu không Vương gia sẽ lo lắng.'' Liên Vân cố ý nói.
''Chẳng lẽ phòng ngủ của hắn không quan trọng sao?''
Liên Vân cười nhạt: "Ở trong lòng Vương Gia, chỉ có vương phi mới là quan trọng nhất."
Nàng đột nhiên chấn động trong lòng.
Thúy nhi vội vàng đã chạy tới nói: "Liên Vân tỷ, sao người còn ở đây, trước mắt không đủ người, nhanh đi giúp một tay.''
Trong lòng Liên Vân quýnh lên nhưng thủy chung không cất bước nổi.
''Đi giúp đi.'' Nàng đẩy Liên Vân một cái, trước khi đi Liên Vân quay đầu nói: ''Quận chúa đừng chạy loạn, nô tỳ sẽ nhanh trở lại.''
Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, nhưng thấy Liên Vân cùng Thúy nhi chạy đi tắt lửa, lòng nàng lại sinh nghi, Thần vương phủ có mấy trăm người, sao lại cố ý gọi Liên Vân đi tắt lửa?
Nàng quay đầu nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng biết người này không lương thiện.
''Quận chúa! Có nhớ rõ ta không?''
"Không nhớ rõ." Nàng xoay người chuẩn bị trở về thư phòng, hình như cũng không cảm thấy xa lạ, nơi này giống như là chỗ nàng thường xuyên đến.
"Ngươi cũng không muốn biết ta là ai?"
''Sao ta phải biết ngươi là ai? Ngươi là ai có quan hệ gì đến ta?''
Nàng trầm tĩnh khiến nàng ta có chút hoảng hốt, nhìn nàng cất bước bề thư phòng thì liền vội vã cản lại bước đi của nàng, mặc kệ nàng là ai, mình phải ngăn nàng tiếp tục mê hoặc Hàn Hạo Thần.
''Ngươi làm cái gì?''
''Lập tức rời đi Thần vương phủ, vĩnh viễn không tới nước Hàn Vũ.''
Lạc Tử Mộng bất mãn hừ lạnh một tiếng nói: "Có một số việc ngươi nghĩ sai rồi, đầu tiên, nếu không phải Đại hoàng tử tới đây thì ta cũng không tới đây, tiếp theo, nếu ta muốn tới, ai ngăn được ta. Cuối cùng ngươi dùng thân phận gì cảnh cáo ta? Ngươi là Vương phi hay là thị thiếp của hắn?''
Thấy mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh, nàng nói tiếp: ''Nghe nói hắn không có trắc phi và thị thiếp, mà ta mới thấy qua bức họa của Vương phi, dáng dấp của ngươi.....quá tệ đi.''
Nàng ta tức giận, nắm quyền khẽ run.
''Ngươi đã thích đứng như vậy thì kệ ngươi.''
Bên kia, nàng nghe thấy liên tiếp âm thanh cứu hỏa nhưng nàng lại lạnh nhạt đi chỗ khác, cảm giác khác thường trong lòng bị nàng hung hăng đè xuống.
Không biết vì sao, rõ ràng nàng thích Hô Duyên Phong nhưng giờ phút này toàn tròng mắt của ai kia ở trong đầu.
Bất tri bất giác đi tới hồ sen, đứng nhìn sen trôi lững lờ trong hồ, lòng nàng không thể bình tĩnh, nhưng cản bản nàng không biết mình sợ cái gì, lúc này sau lưng nàng là Hoa Thiên Nhụy đầy sát khí.
Lạc Tử Mộng! Tại sao ngươi muốn trở về? Ngươi ở kia là hoàng tử phi không tốt sao? Nhưng chính ngươi đã trở lại.
Nàng ta biết, chỉ cần Lạc Tử Mộng không biến mất thì mình không có cơ hội.
Lạc Tử Mộng! Là ngươi buộc ta , mặc kệ ngươi có phải Thần vương phi hay không, ngươi đều phải chết!
"Đi chết đi!" Một tiếng tàn nhẫn rơi xuống, chỉ nghe nàng ''A'' một tiếng, đã rơi xuống hồ sen.
Kể từ sau khi mất trí, nàng chưa từng bơi lội qua, nàng chỉ đành không ngừng đạp nước, khi ngửa đầu thì kêu ''Cứu!'', nhưng mọi người bận cứu hỏa nên không nghe thấy âm thanh này.
Khi nàng nổi trên mặt nước thì nàng ta cắn răng một cái, cầm hòn đá đánh vào trán nàng. Choáng váng trước mắt, nàng vô lực trầm xuống hồ.
Nhắm mắt, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bên tai như có người gọi nàng, ''Mộng nhi!''
Là ai? Là Hô Diên Phong sao?
Không đúng, âm thanh của hắn không phải như thế. Âm thanh của hắn trầm thấp khiến người ta an tâm, khiến nàng đau lòng, trong đầu toàn hình ảnh của Hàn Hạo Thần, khi thì cầm tay nàng, khi thì cười với nàng, khi thì làm vẻ mặt xa cách....
Đột nhiên một cái ánh mắt chớp động, nàng thấy mình rơi xuống từ chỗ cao, lại nằm trên người hắn, tư thế khó coi.
Nàng nhìn thấy nàng rơi vào Ôn Tuyền thì hắn nhảy xuống cứu nàng.
Nàng lại nhìn thấy mình bị người xấu bắt đi thanh lâu, vừa hắn kịp thời xuất hiện cứu nàng ra, mà nàng bị hạ thuốc, thế nhưng hắn lại thành . . . . . thuốc giải.
Nàng còn nhìn thấy hắn đang ở trước mặt, nàng không dùng quy củ, cho dù mình không phân rõ phải trái thì hắn cũng chỉ cười yếu ớt.
Là lưng ai rộng như vậy? Là ai cõng nàng chạy khắp nơi?
Trái tim quặn đau, đến tột cùng là nước lạnh hay nước mắt? Nàng không rõ, chỉ biết mình sắp chết, nhưng lại luyến tiếc, nàng không muốn chết....
Đột nhiên thân thể bị người nào ôm lấy thoát khỏi nước băng lạnh, nàng muốn mở mắt ra nhìn rõ nhưng không được.
"Vương phi, mau tỉnh lại! Làm thế nào? Là thuộc hạ thất trách, người vạn lần đừng có chuyện!'' Thiệu Tần đặt nàng lên bờ, gọi bao lần nhưng không gọi tỉnh nàng được.
Tiểu Đông vội vã chạy đi tiền thính, thấy rất nhiều người đã uống say, nhưng chỉ có ba người tỉnh táo, Hàn Hạo Thần, Hô Duyên Phong và Hoa Thiên Sóc.
Hắn chạy tới bên cạnh Hàn Hạo Thần, nói nhỏ cái gì đó, sắc mặt hắn thay đổi, bỏ lại mọi người liền xông ra ngoài.
Hắn phi tới trước mặt nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của nàng, trái tim hắn luống cuống.
"Mộng nhi! Tỉnh, mau tỉnh lại." Hắn thô lỗ vuốt mặt nàng, gấp đến độ mất hồn, ''Mông nhi của ta, Ngàn vạn lần không được có chuyện. Thái y! Chết đâu rồi?"
"Vương Gia, hạ quan đến chậm." Liên Vân gọi hắn cứu người, hắn mau chóng chạy tới, nghe được tiếng hô của Hàn Hạo Thần, trái tim nhất thời nhảy đến cổ họng.
Thái y run rẩy kiểm tra thân thể, bắt mạch cho nàng, mà Thiệu Tần ở một bên nghĩ muốn chết.
"Thật xin lỗi Vương Gia, là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ không nên mất hồn, nếu không cũng sẽ không khiến Tam Tiểu Thư hại vương phi, thuộc hạ. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì? Hoa Thiên Nhụy?''
Hoa Thiên Nhụy vốn là muốn chạy trốn, lại bị Thiệu Tần sai người cho áp giải về.
"Không! Ta không có, Thần ca ca, không nên nghe hắn nói hưu nói vượn, ta chỉ là thấy nàng trượt chân ngã xuống nước, ta không làm cái gì cả.'' Nàng ta cực lực giải thích.
"Vương Gia, hạ quan cần Vương Gia giúp một tay, muốn đem nước trong phổi của Vương phi đè ra ngoài mới có thể sống được.'' Thái y vốn muốn nói ''Quận chúa'' nhưng nghe Liên Vân nói ''Vương phi'' nên hắn có chút sáng tỏ.
Hắn tạm thời không có thời gian coi Hoa Thiên Nhụy, toàn tâm toàn ý nghe theo thái y.
"Mộng nhi, đây là chuyện gì?'' Hô Duyên Phong nhìn thấy cảnh tượng này, mới êm đẹp, sao lại hôn mê trên mặt đất?
Hắn nghĩ muốn xông tới, lại bị Thiệu Tần ngăn lại.
"Thiệu hộ vệ, ngươi nghĩ làm cái gì?" Hô Duyên Phong tức giận không dứt.
Thiệu Tần cũng là mấp máy môi nói: "Nếu là Đại hoàng tử không muốn Quận chúa có chuyện, xin mời bình tĩnh chớ nóng, nếu không. . . . . ."
Hắn nhìn lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt mà thái y và Hàn Hạo Thần bên cạnh đang không ngừng cứu người.
"Ca! Cứu ta!" Hoa Thiên Nhụy thấy ca ca tới lập tức hô lên như bắt được cỏ cứu mạng.
Hắn nhìn thấy muội muội bị hộ vệ áp giữ, mi tâm nhăn lại đi tới chất vấn: ''Các người muốn tạo phản? Dám đối đãi với nữ nhi của Thừa tướng như vậy?''
Hắn đang làm chuyện cứu người nên không có thời gian để ý, Thiệu Tần không nhịn được nên lên tiếng nói: ''Không phải là bọn chúng muốn tạo phản, mà nữ nhi của Thừa tướng làm cái chuyện giết người.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook