Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
-
Chương 126: Để lộ tin tức
Trong lòng Thiệu Tần hốt hoảng, dừng một chút sau đó khuyên can nói: "Vương Gia, tin tức còn không biết có phải là thật hay không, nếu tùy tiện đi trước sợ rằng quan hệ giữa hai nước Hàn Vũ và Ngân Nguyệt sẽ không còn được bình ổn nữa."
"Bổn vương tại sao phải sợ bọn hắn chứ?" Vừa nghĩ tới chuyện Hô Diên Phong có thể đoạt Lạc Tử Mộng của hắn, tức giận trong lòng Hàn Hạo Thần bỗng chốc theo ngực chạy thẳng lên ót.
"Vương Gia, thuộc hạ không phải có ý này, nhưng nếu như vương phi không có nước Ngân Nguyệt, mà Vương lại điều động đến mười vạn binh mã, không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích nước Ngân Nguyệt, hiện tại trong triều người bên phái của hoàng thượng còn đang lo lắng không tìm thấy cách nào để lấy cớ thu lại binh quyền của Vương gia, nếu vì chuyện này mà dẫn đến chiến loạn, thì sau chuyện này chắc chắn hoàng thượng sẽ có cớ."
Cũng không phải tâm tư của Thiệu Tần sâu sắc hơn so với Hàn Hạo Thần, mà hiện tại Hàn Hạo Thần chứ đụng chạm tới việc có liên quan đến Lạc Tử Mộng lại bắt đầu loạn lên, cho nên bây giờ hắn cần phải tỉnh táo hơn so với Hàn Hạo Thần để tránh khỏi việc chiến loạn không cần thiết.
Hàn Hạo Thần bình tĩnh suy nghĩ một chút, Thiệu Tần nói cũng có đạo lý, nhưng nếu như vậy thì chuyện bắt đầu khó giải quyết rồi.
Trước mắt tâm tình của hắn có chút mâu thuẫn, hắn lại sợ ngày đó thật sự là Hô Diên Phong đã mang Lạc Tử Mộng đi, nhưng lại vừa hy vọng là Hô Diên Phong mang nàng đi. Bởi vì, nếu là Hô Diên Phong mang Lạc Tử Mộng đi, ít nhất chứng minh Lạc Tử Mộng vẫn an toàn, nhưng hắn lại sợ Lạc Tử Mộng thật sự bị Hô Diên Phong tìm được, như vậy cho dù hắn có đem nàng đoạt trở lại, lòng của nàng cũng không thuộc về Hàn Hạo Thần hắn nữa rồi.
"Vương Gia, trước mắt chúng ta nên làm gì?" Thiệu Tần ở một bên đợi lệnh.
Hàn Hạo Thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cúi người nói với Thiệu Tần: "Nếu ta không thể đi đến nước Ngân Nguyệt được, thì chúng ta hãy mời Hô Diên Phong đến nước Hàn Vũ ."
"Chuyện này. . . . . . Hắn sẽ tới sao?" Chuyện dê vào miệng cọp như thế này chắc chắn đối phương sẽ biết được, làm sao lại đến đây để tìm cái chết cơ chứ.
"Mấy ngày nữa không phải là sinh thần của bổn vương sao?"
Thiệu Tần ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hàn Hạo Thần: "Nhưng Vương Gia từ trước đến nay đều không chuẩn bị yến tiệc sinh thần, lần này đột nhiên làm Hô Diên Phong có nghi ngờ hay không?"
Hàn Hạo Thần mấp máy môi nhìn về phương xa, trên mặt mang theo đau thương: "Cũng là ngày sinh của Vương phi." Hắn dừng một chút, cơ hồ nghẹn ngào nói ra tiếng, một lúc lâu hắn mới nói, "Nói Bổn vương muốn cử hành thọ yến, cho dù vương phi mất tích, thọ yến cũng không thể không làm. Đặc biệt xin đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt đến tham dự, để giải khai những hiểm khích trước kia."
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."
-* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *-
Ở trong Diên Hi cung, Lạc Tử Mộng đang học Hinh Lan cắt giấy, nàng đang chuẩn bị cho hôn sự của nàng và Hô Diên Phong, đến lúc đó tất cả các cánh cửa trên Diên Hi cung sẽ dán đủ loại kiểu dáng chữ hỉ và uyên ương. nhưng mà những thứ này quá da dạng lại rất phức tạp, Hinh Lan cắt rất dễ dàng, nhưng nàng mất sức của chín trâu hai hổ cũng không cách nào cắt được một cái, chuyện này khiến nàng buồn rầu không thôi.
Khi Tử Linh Quận chúa đi tới Diên Hi cung thì vừa đúng lúc Lạc Tử Mộng đang thở phì phì đem một chữ hỉ vừa mới cắt hư quăng trên mặt đất, vừa vặn dừng ở trước chân nàng.
"Mộng nhi, làm sao lại mất hứng như vậy?" Nàng nhìn một bàn chữ hỉ cười khổ đi đến trước mặt nàng.
Lạc Tử Mộng vừa nhìn thấy Tử Linh, lập tức lôi kéo nàng kể khổ: "Tử Linh tỷ, ngươi đã tới rồi, những chữ hỉ này thật sự rất khó cắt, ta cắt mãi vẫn không có cái nào đẹp cả"
"Làm sao lại như vậy? Trước kia Mộng nhi không phải cắt những thứ này rất đẹp sao, tay nghề của Hinh Lan còn là do Mộng nhi dạy nữa mà ." Nàng cầm "Thành quả" của Lạc Tử Mộng đặt trên bàn lên, quả nhiên so với trước kia khác xa nhau.
Nghe thấy lời của Tử Linh, nàng rơi vào trầm tư: "Thật sao?"
Nàng thật sự có thể làm được sao? Có sở trường về chuyện nữ công gia chánh này? Nhưng tại sao bây giờ nàng hoàn toàn không biết, giống như cho đến bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy. Theo lý thuyết, cho dù mất trí nhớ, cũng không thể mất hết kỹ năng mới đúng chứ.
Không biết vì sao, trong lòng nàng bắt đầu khủng hoảng .
Lúc xế chiều, Hô Diên Phong đi tới Diên Hi cung, nhìn thấy Lạc Tử Mộng có chút buồn buồn không vui, trái tim nhất thời căng thẳng: "Làm sao vậy? Mệt mỏi thì đừng cắt, để cung nữ làm đi."
"Nhưng Mà, ở đây không phải có quy tắc, tân nương nhất định phải tự mình cắt được một đôi ' uyên ương nghịch nước ' dính vào đầu giường sao?" Nàng buồn buồn bắt đầu thất vọng chính với bản thân mình nhìn đôi vịt ở trên bàn có chỗ nào giống uyên ương đâu chứ.
Hô Diên Phong bật cười nói: "Quy củ là chế , người là sống, ta sửa quy củ đi là được?"
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, biết hắn chưa bao giờ nói suông, hắn đối với nàng rất tốt, nhưng trong lòng của nàng lại luôn cảm thấy trống trải, giống như thiếu mất cái gì đó.
"Trước kia có phải ta rất giỏi nữ công không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Hô Diên Phong do dự một chút, sau đó cười nói: "Ai nói với nàng chuyện này chứ? Sẽ không có việc gì đâu." Hắn vuốt vuốt tóc trên đầu nàng, nhìn vẻ mặt mất mát của nàng cảm giác có chút lo lắng.
Lạc Tử Mộng thở dài nói: "Có lúc ta hoài nghi, ta có thật sự là người mà chàng muốn tìm hay không, tại sao không giống một chút nào với trước kia cả? Rõ ràng khi học phương pháp chế độc với Tam ca thì chỉ nhìn qua là đã nhớ, nhưng lúc học nữ công lại không có cách nào nhớ nổi, giống như đây hoàn toàn không phải là sở trường của ta vậy"
Trong lòng Hô Diên Phong hốt hoảng, tay đặt trên trên người nàng cũng khẽ run lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất sợ hãi.
Diên Phúc cung
Tử Linh Quận chúa nhìn hai ly trà trước mắt mà trong lòng cảm thấy chua xót, rất nhanh thôi, hắn sẽ thuộc về Lạc Tử Mộng rồi, về sau nàng sẽ không có hi vọng gì nữa, bởi vì nàng biết, Hô Diên Phong tuyệt đối sẽ không nạp trắc phi, cho nên ngay cả một góc trong lòng hắn nàng cũng không có khả năng.
"Lạc Tử Linh!" Một âm thanh còn bao gồm cả tức giận vang lên ở cửa Diên Phúc cung.
Trong lòng Tử Linh Quận chúa run lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hô Diên Phong trợn mắt trừng trừng nhìn nàng tức giận nói: "Ngươi đã nói với Mộng nhi cái gì?"
"Ta. . . . . . Ta chưa nói cái gì cả. . . . . ." Nàng có chút sợ hãi, bởi vì Hô Diên Phong rất ít phát giận, nhưng cứ dính đến Lạc Tử Mộng, thì thái độ của hắn sẽ trở nên khác thường, thậm chí giết người cũng không nháy mắt.
Hô Diên Phong nắm lấy bả vai của nàng, dùng sức đến mức Tử Linh không ngừng kêu đau, nhưng Hô Diên Phong lại giống như không nghe thấy .
"Ngươi không có nói gì? Hừ! Nếu như ngươi không có nói gì, thì tại sao Mộng nhi lại nghi ngờ thân phận của bản thân cơ chứ?" Không đợi Tử Linh giải thích, Hô Diên Phong đã đẩy ra nàng cảnh cáo, "Ta cho ngươi biết, nàng chính là Mộng nhi mà ta muốn tìm, ngươi không nên nói lung tung với nàng ấy , nếu có lần thứ hai, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội bước vào trong cung nữa."
Cho đến khi Hô Diên Phong rời khỏi Diên Phúc cung, nước mắt của Tử Linh bắt đầu giống như châu đứt dây rơi càng lúc càng nhiều hơn. Nàng ở trong lòng hắn bây giờ không còn là gì nữa, cái gì cũng không còn! Ngay cả một góc xó xỉnh cũng không có.
Lạc Tử Mộng đã chiếm trọn trái tim hắn, tràn đầy, hoàn toàn không có một chút khe hở nào để chứa thêm người khác, nàng còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ ?
Hiện tại không phải là Lạc Tử Mộng không để cho hắn nạp trắc phi, mà chính bản thân Hô Diên Phong không thể dung nạp bất cứ một người nào khác. Nếu một nam nhân trong lòng chỉ yêu một nữ nhân, như vậy nữ nhân thứ hai bất kể có si tình đến đâu, bất kể có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng, chẳng có tác dụng gì cả!
Tàng Thư Các
Hô Diên Sơn vừa nghiên cứu chế tạo độc dược, vừa nhìn ra cửa, cũng vì hắn phân tâm như vậy, nên thiếu chút nữa phạm sai lầm dẫn đến sự cố phát nổ.
"Nha đầu chết tiệt ! Đã ba ngày rồi không đến!" Hắn cúi đầu cầm một cái tượng gỗ nói thầm, "Sắp thành thân với đại ca rồi, vui vẻ là đúng thôi?"
Nhưng trên mặt của hắn lại không có một chút vui mừng nào, buồn buồn đem tượng gỗ ném ở một bên tiếp tục làm thí nghiệm.
"Đông đông đông!"
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hô Diên Sơn kinh ngạc nhìn về phía cửa.
"Tam ca, ta có thể vào trong không?" Lạc Tử Mộng kêu lên, Hô Diên Sơn lúc làm thí nghiệm đều có thói quen khép chặt của Tàng Thư Các.
Trong lòng Hô Diên Sơn rất vui vẻ, há miệng, sau đó lại vội vàng ho một tiếng mấp máy môi nặng nề nói vọng ra: "Vào đi."
Lúc nàng đẩy cửa ra thấy Hô Diên Sơn lườm nàng một cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu chế tạo, coi nàng như không khí.
"Hôm nay lại nghiên cứu được cái gì mới hả ?" Nàng nhìn thấy Hô Diên Sơn nhìn bản thảo rất vui vẻ.
"Hừ!" Hô Diên Sơn hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Ngươi còn biết tới đây học? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhất thời hứng thú mà thôi."
Lạc Tử Mộng giải thích: " Mấy ngày hôm nay ta rất bận!"
"Bận cái gì chứ? Không phải là chuẩn bị cho hôn sự của ngươi và đại ca thôi ư." Lời nói của hắn chua xót.
Nghe lời của hắn..., Lạc Tử Mộng uất ức nói: "Nói gì vậy? Không phải huynh nói mỗi ngày ta đều đến quấy rầy khiến huynh không nghiên cứu được gì sao, ta ba ngày nay không đến ngược lại huynh lại bắt đầu oán giận, thiệt là, Tam ca huynh đừng trẻ con như vậy được không?"
Hô Diên Sơn bị nàng nói đến mức không biết trả lời như thế nào.
Ai biết lúc hắn vừa định giải thích thì lại nghe thấy Lạc Tử Mộng hét lên: "Oa. . . . . . con rối gỗ này đâu ra vậy?" Nàng cầm con rối lên vui vẻ hỏi, "Tam ca, ở đâu ra vậy?"
Hô Diên Sơn cong khóe môi nói: "Vừa rồi còn nói ta trẻ con, hiện tại là ai ngây thơ?"
"Đương nhiên là huynh rồi!" Lạc Tử Mộng vừa chơi đùa tay chân có thể cử động được của rối gỗ vừa trách mắng, "Thứ này tìm được từ chỗ của huynh mà."
Hô Diên Sơn đoạt lấy rối gỗ trong nàng nói: "Được, ta ngây thơ được chưa, vậy ngươi đừng đụng đến nó nữa!"
Lạc Tử Mộng không hiểu trừng mắt nhìn: "Huynh muốn tặng ta con rối này?"
Hô Diên Sơn xấu hổ ho khan một tiếng, ba ngày hôm nay hắn đã ngồi làm con rối này, bởi vì lúc trước nàng nói, tượng gỗ không thể cử động được thì có gì hay mà chơi, nếu tay chân có thể cử động như người thật thì hay quá, vì vậy hắn đã tốn mất ba buổi tối để làm ra con rối này.
Cho đến sau khi làm xong hắn mới bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, nàng là đại tẩu của hắn, hắn làm như vậy hình như hơi quá mức, nhưng kể từ khi nàng nghĩ cách làm cho Hô Diên La cho phép hắn được tiếp tục làm thí nghiệm, hơn nữa trong quá trình cũng nhau thí nghiệm thấy nàng rất thông minh, hắn dường như đã thích nàng từ lúc nào không hay. Cho dù hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được có ý nghĩ này, nhưng vẫn không ngăn cản được trái tim của mình nhảy loạn khi nhìn thấy nàng.
Lạc Tử Mộng thấy hắn không nói gì, nên khẳng định hắn ngầm thừa nhận, hưng phấn thỉnh thoảng lại cầm lấy tay chân chú rối quay quay, rồi lại quay người lại kéo cánh tay của hắn nói: "Cám ơn Tam ca, huynh thật lợi hại, làm sao làm được cái này vậy? Hơn nữa còn tô màu lên nữa, nhìn rất giống người thật."
Hô Diên Sơn bị nàng tâng đến tận trời, khóe miệng không nhịn khẽ cong lên, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi "Vậy ta và đại ca ai có bản lĩnh hơn?"
"Ách. . . . . ." Lạc Tử Mộng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cắn cắn môi nói: "Bản lĩnh của hai người không giống nhau, không thể nào so sánh được, phải nói là mỗi người mỗi vẻ."
Tâm trạng Hô Diên Sơn bỗng nhiên tốt hơn nhiều, ít nhất nàng không nói hắn sai cái gì.
"Đúng rồi Tam ca!" Lạc Tử Mộng để con rối xuống hỏi, "Trước đây ta học dùng thuốc điểm huyệt, làm cho người ta mất đi ý thức, hơn nữa lại xuất hiện ảo giác, vậy có có thuốc làm cho người ta khôi phục trí nhớ không?"
Tay Hô Diên Sơn cứng đờ, thuốc bột cầm trên tay xuýt chút nữa đổ hết.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Trong lòng hắn chột dạ không dám nhìn nàng.
Lạc Tử Mộng thở dài nói: "Ta cũng không biết mình lúc nào thì có thể khôi phục trí nhớ, hiện tại cảm giác mình rất vô dụng, cái gì cũng không biết, nghe nói trước kia ta biết nữ công, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng bây giờ cái gì cũng không biết. . . . . ."
"Ai nói ngươi vô dụng!" Hô Diên Sơn đột nhiên mở miệng, sau đó phát hiện bản thân hơi thất lễ, lập tức hòa hoãn nói: " Trước kia không giống hiện tại, nhưng hiện tại cũng đâu phải cần giống trước kia mới tốt chứ? Hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa bây giờ không phải rất tốt sao?" giọng của hắn càng ngày càng nhẹ.
Lạc Tử Mộng hơi mệt mỏi.
"Hơn nữa đâu có thuốc nào có thể hồi phục trí nhớ được, nếu, nếu thật sự có, ta tại sao không cho ngươi chứ." Hắn đối với chuyện này vẫn có cảm giác áy náy, thật ra thì hắn biết cách giải, nhưng nếu giải độc xong, nàng nhất định sẽ trở về nước Hàn Vũ, nhưng tuy là bây giờ nàng thuộc về Hô Diên Phong không thuộc về hắn nhưng ít nhất mỗi ngày hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Lạc Tử Mộng cũng không hỏi tiếp nữa, đối với Hô Diên Sơn, nàng chưa từng có nghi ngờ gì, có thể đem những phương pháp bí mật của mình dạy cho nàng, nàng làm sao có thể nghi ngờ hắn được cơ chứ?
Ba ngày sau
Hô Diên Phong được Hô Diên La truyền đến Huyền Thiên điện, trong điện còn có một người quen đang ngồi, khi hắn nhìn thấy người nọ thì trong lòng cảm thấy hốt hoảng.
"Thiệu hộ vệ?" Tuy Hô Diên Phong lên tiếng nhưng trái tim lại đập rất nhanh, cảm giác lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. Hắn hít một hơi thật sâu đưa tay ra sau lưng nắm chặt lại cố tỏ vẻ trấn định.
Thiệu Tần nhìn thấy Hô Diên Phong xuất hiện đứng lên hành lễ: "Tham kiến Đại hoàng tử."
"Thiệu hộ vệ sao có việc gì sao lại đến nước Ngân Nguyệt thế này?"
Hô Diên La nói: "Phong nhi chắc hẳn cùng Thiệu hộ vệ rất quen thân, Thiệu hộ vệ hôm nay đến đây là vì sắp đến sinh thần của Thần vương gia và vương phi của nước Hàn Vũ, năm ngày sau cử hành thọ yến, cho nên muốn mời Phong nhi đến tham gia cùng Thần vương gia, cũng muốn nhờ vào việc này làm tiêu tan hiềm khích trước đây."
"Thọ yến Thần vương phi? Nàng không phải. . . . . ." Hô Diên Phong ngồi xuống cầm lấy ly trà uống một ngụm, chỉ có bản thân hắn biết rõ, bàn tay đang cầm ly trà của hắn khẽ run lên, mà lúc nghe được ba từ "Thần vương phi" lại càng thêm hốt hoảng.
Nói được một nửa, hắn lập tức thu hồi lại, sau đó nói: "A! Cảm ơn ý tốt của Thần vương gia, nhưng gần đây bổn vương bận rất nhiều việc, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên sợ không có cách nào đến tham dự thọ yến của Thần vương gia và Thần vương phi."
"Chuẩn bị?" Vẻ mặt Thiệu Tần nghi ngờ.
Hô Diên La không biết nguyên nhân chuyện này vì vậy giải thích: "Đúng vậy , trẫm đang chuẩn bị hôn sự cho đại hoàng nhi, hôn lễ giữa hắn và thanh mai trúc mã."
"Hả? Thanh mai trúc mã sắp thành thân với Đại hoàng tử có phải là "Lạc Tử Mộng" cô nương không?" Thiệu Tần hỏi.
Hô Diên La vẻ mặt ngưng trệ một chút sau đó cười nói: "Thiệu hộ vệ làm sao có thể. . . . . ."
"Biết được" hai chữ chưa kịp nói ra, Hô Diên Phong đã lập tức ngăn cản lời hắn định nói: "Thiệu hộ vệ muốn ở nước Ngân Nguyệt một thời gian hay muốn khởi hành ngay lập tức?"
Những biến hóa trên mặt hắn đều bị Thiệu Tần thu vào trong đáy mắt, hắn có thể kết luận được tung tích của Thần vương phi, hoặc có thể nói, thần vương phi chắc chắn đang ở trong cung này.
Thiệu Tần cũng không hỏi tiếp gì nữa, chỉ nói: "Tại hạ còn phải trở về báo cáo lại cho vương gia, cho nên hôm nay lập tức lên đường."
"Bổn vương tại sao phải sợ bọn hắn chứ?" Vừa nghĩ tới chuyện Hô Diên Phong có thể đoạt Lạc Tử Mộng của hắn, tức giận trong lòng Hàn Hạo Thần bỗng chốc theo ngực chạy thẳng lên ót.
"Vương Gia, thuộc hạ không phải có ý này, nhưng nếu như vương phi không có nước Ngân Nguyệt, mà Vương lại điều động đến mười vạn binh mã, không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích nước Ngân Nguyệt, hiện tại trong triều người bên phái của hoàng thượng còn đang lo lắng không tìm thấy cách nào để lấy cớ thu lại binh quyền của Vương gia, nếu vì chuyện này mà dẫn đến chiến loạn, thì sau chuyện này chắc chắn hoàng thượng sẽ có cớ."
Cũng không phải tâm tư của Thiệu Tần sâu sắc hơn so với Hàn Hạo Thần, mà hiện tại Hàn Hạo Thần chứ đụng chạm tới việc có liên quan đến Lạc Tử Mộng lại bắt đầu loạn lên, cho nên bây giờ hắn cần phải tỉnh táo hơn so với Hàn Hạo Thần để tránh khỏi việc chiến loạn không cần thiết.
Hàn Hạo Thần bình tĩnh suy nghĩ một chút, Thiệu Tần nói cũng có đạo lý, nhưng nếu như vậy thì chuyện bắt đầu khó giải quyết rồi.
Trước mắt tâm tình của hắn có chút mâu thuẫn, hắn lại sợ ngày đó thật sự là Hô Diên Phong đã mang Lạc Tử Mộng đi, nhưng lại vừa hy vọng là Hô Diên Phong mang nàng đi. Bởi vì, nếu là Hô Diên Phong mang Lạc Tử Mộng đi, ít nhất chứng minh Lạc Tử Mộng vẫn an toàn, nhưng hắn lại sợ Lạc Tử Mộng thật sự bị Hô Diên Phong tìm được, như vậy cho dù hắn có đem nàng đoạt trở lại, lòng của nàng cũng không thuộc về Hàn Hạo Thần hắn nữa rồi.
"Vương Gia, trước mắt chúng ta nên làm gì?" Thiệu Tần ở một bên đợi lệnh.
Hàn Hạo Thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cúi người nói với Thiệu Tần: "Nếu ta không thể đi đến nước Ngân Nguyệt được, thì chúng ta hãy mời Hô Diên Phong đến nước Hàn Vũ ."
"Chuyện này. . . . . . Hắn sẽ tới sao?" Chuyện dê vào miệng cọp như thế này chắc chắn đối phương sẽ biết được, làm sao lại đến đây để tìm cái chết cơ chứ.
"Mấy ngày nữa không phải là sinh thần của bổn vương sao?"
Thiệu Tần ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hàn Hạo Thần: "Nhưng Vương Gia từ trước đến nay đều không chuẩn bị yến tiệc sinh thần, lần này đột nhiên làm Hô Diên Phong có nghi ngờ hay không?"
Hàn Hạo Thần mấp máy môi nhìn về phương xa, trên mặt mang theo đau thương: "Cũng là ngày sinh của Vương phi." Hắn dừng một chút, cơ hồ nghẹn ngào nói ra tiếng, một lúc lâu hắn mới nói, "Nói Bổn vương muốn cử hành thọ yến, cho dù vương phi mất tích, thọ yến cũng không thể không làm. Đặc biệt xin đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt đến tham dự, để giải khai những hiểm khích trước kia."
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."
-* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *-
Ở trong Diên Hi cung, Lạc Tử Mộng đang học Hinh Lan cắt giấy, nàng đang chuẩn bị cho hôn sự của nàng và Hô Diên Phong, đến lúc đó tất cả các cánh cửa trên Diên Hi cung sẽ dán đủ loại kiểu dáng chữ hỉ và uyên ương. nhưng mà những thứ này quá da dạng lại rất phức tạp, Hinh Lan cắt rất dễ dàng, nhưng nàng mất sức của chín trâu hai hổ cũng không cách nào cắt được một cái, chuyện này khiến nàng buồn rầu không thôi.
Khi Tử Linh Quận chúa đi tới Diên Hi cung thì vừa đúng lúc Lạc Tử Mộng đang thở phì phì đem một chữ hỉ vừa mới cắt hư quăng trên mặt đất, vừa vặn dừng ở trước chân nàng.
"Mộng nhi, làm sao lại mất hứng như vậy?" Nàng nhìn một bàn chữ hỉ cười khổ đi đến trước mặt nàng.
Lạc Tử Mộng vừa nhìn thấy Tử Linh, lập tức lôi kéo nàng kể khổ: "Tử Linh tỷ, ngươi đã tới rồi, những chữ hỉ này thật sự rất khó cắt, ta cắt mãi vẫn không có cái nào đẹp cả"
"Làm sao lại như vậy? Trước kia Mộng nhi không phải cắt những thứ này rất đẹp sao, tay nghề của Hinh Lan còn là do Mộng nhi dạy nữa mà ." Nàng cầm "Thành quả" của Lạc Tử Mộng đặt trên bàn lên, quả nhiên so với trước kia khác xa nhau.
Nghe thấy lời của Tử Linh, nàng rơi vào trầm tư: "Thật sao?"
Nàng thật sự có thể làm được sao? Có sở trường về chuyện nữ công gia chánh này? Nhưng tại sao bây giờ nàng hoàn toàn không biết, giống như cho đến bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy. Theo lý thuyết, cho dù mất trí nhớ, cũng không thể mất hết kỹ năng mới đúng chứ.
Không biết vì sao, trong lòng nàng bắt đầu khủng hoảng .
Lúc xế chiều, Hô Diên Phong đi tới Diên Hi cung, nhìn thấy Lạc Tử Mộng có chút buồn buồn không vui, trái tim nhất thời căng thẳng: "Làm sao vậy? Mệt mỏi thì đừng cắt, để cung nữ làm đi."
"Nhưng Mà, ở đây không phải có quy tắc, tân nương nhất định phải tự mình cắt được một đôi ' uyên ương nghịch nước ' dính vào đầu giường sao?" Nàng buồn buồn bắt đầu thất vọng chính với bản thân mình nhìn đôi vịt ở trên bàn có chỗ nào giống uyên ương đâu chứ.
Hô Diên Phong bật cười nói: "Quy củ là chế , người là sống, ta sửa quy củ đi là được?"
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, biết hắn chưa bao giờ nói suông, hắn đối với nàng rất tốt, nhưng trong lòng của nàng lại luôn cảm thấy trống trải, giống như thiếu mất cái gì đó.
"Trước kia có phải ta rất giỏi nữ công không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Hô Diên Phong do dự một chút, sau đó cười nói: "Ai nói với nàng chuyện này chứ? Sẽ không có việc gì đâu." Hắn vuốt vuốt tóc trên đầu nàng, nhìn vẻ mặt mất mát của nàng cảm giác có chút lo lắng.
Lạc Tử Mộng thở dài nói: "Có lúc ta hoài nghi, ta có thật sự là người mà chàng muốn tìm hay không, tại sao không giống một chút nào với trước kia cả? Rõ ràng khi học phương pháp chế độc với Tam ca thì chỉ nhìn qua là đã nhớ, nhưng lúc học nữ công lại không có cách nào nhớ nổi, giống như đây hoàn toàn không phải là sở trường của ta vậy"
Trong lòng Hô Diên Phong hốt hoảng, tay đặt trên trên người nàng cũng khẽ run lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác rất sợ hãi.
Diên Phúc cung
Tử Linh Quận chúa nhìn hai ly trà trước mắt mà trong lòng cảm thấy chua xót, rất nhanh thôi, hắn sẽ thuộc về Lạc Tử Mộng rồi, về sau nàng sẽ không có hi vọng gì nữa, bởi vì nàng biết, Hô Diên Phong tuyệt đối sẽ không nạp trắc phi, cho nên ngay cả một góc trong lòng hắn nàng cũng không có khả năng.
"Lạc Tử Linh!" Một âm thanh còn bao gồm cả tức giận vang lên ở cửa Diên Phúc cung.
Trong lòng Tử Linh Quận chúa run lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hô Diên Phong trợn mắt trừng trừng nhìn nàng tức giận nói: "Ngươi đã nói với Mộng nhi cái gì?"
"Ta. . . . . . Ta chưa nói cái gì cả. . . . . ." Nàng có chút sợ hãi, bởi vì Hô Diên Phong rất ít phát giận, nhưng cứ dính đến Lạc Tử Mộng, thì thái độ của hắn sẽ trở nên khác thường, thậm chí giết người cũng không nháy mắt.
Hô Diên Phong nắm lấy bả vai của nàng, dùng sức đến mức Tử Linh không ngừng kêu đau, nhưng Hô Diên Phong lại giống như không nghe thấy .
"Ngươi không có nói gì? Hừ! Nếu như ngươi không có nói gì, thì tại sao Mộng nhi lại nghi ngờ thân phận của bản thân cơ chứ?" Không đợi Tử Linh giải thích, Hô Diên Phong đã đẩy ra nàng cảnh cáo, "Ta cho ngươi biết, nàng chính là Mộng nhi mà ta muốn tìm, ngươi không nên nói lung tung với nàng ấy , nếu có lần thứ hai, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội bước vào trong cung nữa."
Cho đến khi Hô Diên Phong rời khỏi Diên Phúc cung, nước mắt của Tử Linh bắt đầu giống như châu đứt dây rơi càng lúc càng nhiều hơn. Nàng ở trong lòng hắn bây giờ không còn là gì nữa, cái gì cũng không còn! Ngay cả một góc xó xỉnh cũng không có.
Lạc Tử Mộng đã chiếm trọn trái tim hắn, tràn đầy, hoàn toàn không có một chút khe hở nào để chứa thêm người khác, nàng còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ ?
Hiện tại không phải là Lạc Tử Mộng không để cho hắn nạp trắc phi, mà chính bản thân Hô Diên Phong không thể dung nạp bất cứ một người nào khác. Nếu một nam nhân trong lòng chỉ yêu một nữ nhân, như vậy nữ nhân thứ hai bất kể có si tình đến đâu, bất kể có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng, chẳng có tác dụng gì cả!
Tàng Thư Các
Hô Diên Sơn vừa nghiên cứu chế tạo độc dược, vừa nhìn ra cửa, cũng vì hắn phân tâm như vậy, nên thiếu chút nữa phạm sai lầm dẫn đến sự cố phát nổ.
"Nha đầu chết tiệt ! Đã ba ngày rồi không đến!" Hắn cúi đầu cầm một cái tượng gỗ nói thầm, "Sắp thành thân với đại ca rồi, vui vẻ là đúng thôi?"
Nhưng trên mặt của hắn lại không có một chút vui mừng nào, buồn buồn đem tượng gỗ ném ở một bên tiếp tục làm thí nghiệm.
"Đông đông đông!"
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hô Diên Sơn kinh ngạc nhìn về phía cửa.
"Tam ca, ta có thể vào trong không?" Lạc Tử Mộng kêu lên, Hô Diên Sơn lúc làm thí nghiệm đều có thói quen khép chặt của Tàng Thư Các.
Trong lòng Hô Diên Sơn rất vui vẻ, há miệng, sau đó lại vội vàng ho một tiếng mấp máy môi nặng nề nói vọng ra: "Vào đi."
Lúc nàng đẩy cửa ra thấy Hô Diên Sơn lườm nàng một cái, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu chế tạo, coi nàng như không khí.
"Hôm nay lại nghiên cứu được cái gì mới hả ?" Nàng nhìn thấy Hô Diên Sơn nhìn bản thảo rất vui vẻ.
"Hừ!" Hô Diên Sơn hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Ngươi còn biết tới đây học? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhất thời hứng thú mà thôi."
Lạc Tử Mộng giải thích: " Mấy ngày hôm nay ta rất bận!"
"Bận cái gì chứ? Không phải là chuẩn bị cho hôn sự của ngươi và đại ca thôi ư." Lời nói của hắn chua xót.
Nghe lời của hắn..., Lạc Tử Mộng uất ức nói: "Nói gì vậy? Không phải huynh nói mỗi ngày ta đều đến quấy rầy khiến huynh không nghiên cứu được gì sao, ta ba ngày nay không đến ngược lại huynh lại bắt đầu oán giận, thiệt là, Tam ca huynh đừng trẻ con như vậy được không?"
Hô Diên Sơn bị nàng nói đến mức không biết trả lời như thế nào.
Ai biết lúc hắn vừa định giải thích thì lại nghe thấy Lạc Tử Mộng hét lên: "Oa. . . . . . con rối gỗ này đâu ra vậy?" Nàng cầm con rối lên vui vẻ hỏi, "Tam ca, ở đâu ra vậy?"
Hô Diên Sơn cong khóe môi nói: "Vừa rồi còn nói ta trẻ con, hiện tại là ai ngây thơ?"
"Đương nhiên là huynh rồi!" Lạc Tử Mộng vừa chơi đùa tay chân có thể cử động được của rối gỗ vừa trách mắng, "Thứ này tìm được từ chỗ của huynh mà."
Hô Diên Sơn đoạt lấy rối gỗ trong nàng nói: "Được, ta ngây thơ được chưa, vậy ngươi đừng đụng đến nó nữa!"
Lạc Tử Mộng không hiểu trừng mắt nhìn: "Huynh muốn tặng ta con rối này?"
Hô Diên Sơn xấu hổ ho khan một tiếng, ba ngày hôm nay hắn đã ngồi làm con rối này, bởi vì lúc trước nàng nói, tượng gỗ không thể cử động được thì có gì hay mà chơi, nếu tay chân có thể cử động như người thật thì hay quá, vì vậy hắn đã tốn mất ba buổi tối để làm ra con rối này.
Cho đến sau khi làm xong hắn mới bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, nàng là đại tẩu của hắn, hắn làm như vậy hình như hơi quá mức, nhưng kể từ khi nàng nghĩ cách làm cho Hô Diên La cho phép hắn được tiếp tục làm thí nghiệm, hơn nữa trong quá trình cũng nhau thí nghiệm thấy nàng rất thông minh, hắn dường như đã thích nàng từ lúc nào không hay. Cho dù hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được có ý nghĩ này, nhưng vẫn không ngăn cản được trái tim của mình nhảy loạn khi nhìn thấy nàng.
Lạc Tử Mộng thấy hắn không nói gì, nên khẳng định hắn ngầm thừa nhận, hưng phấn thỉnh thoảng lại cầm lấy tay chân chú rối quay quay, rồi lại quay người lại kéo cánh tay của hắn nói: "Cám ơn Tam ca, huynh thật lợi hại, làm sao làm được cái này vậy? Hơn nữa còn tô màu lên nữa, nhìn rất giống người thật."
Hô Diên Sơn bị nàng tâng đến tận trời, khóe miệng không nhịn khẽ cong lên, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi "Vậy ta và đại ca ai có bản lĩnh hơn?"
"Ách. . . . . ." Lạc Tử Mộng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cắn cắn môi nói: "Bản lĩnh của hai người không giống nhau, không thể nào so sánh được, phải nói là mỗi người mỗi vẻ."
Tâm trạng Hô Diên Sơn bỗng nhiên tốt hơn nhiều, ít nhất nàng không nói hắn sai cái gì.
"Đúng rồi Tam ca!" Lạc Tử Mộng để con rối xuống hỏi, "Trước đây ta học dùng thuốc điểm huyệt, làm cho người ta mất đi ý thức, hơn nữa lại xuất hiện ảo giác, vậy có có thuốc làm cho người ta khôi phục trí nhớ không?"
Tay Hô Diên Sơn cứng đờ, thuốc bột cầm trên tay xuýt chút nữa đổ hết.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Trong lòng hắn chột dạ không dám nhìn nàng.
Lạc Tử Mộng thở dài nói: "Ta cũng không biết mình lúc nào thì có thể khôi phục trí nhớ, hiện tại cảm giác mình rất vô dụng, cái gì cũng không biết, nghe nói trước kia ta biết nữ công, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng bây giờ cái gì cũng không biết. . . . . ."
"Ai nói ngươi vô dụng!" Hô Diên Sơn đột nhiên mở miệng, sau đó phát hiện bản thân hơi thất lễ, lập tức hòa hoãn nói: " Trước kia không giống hiện tại, nhưng hiện tại cũng đâu phải cần giống trước kia mới tốt chứ? Hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa bây giờ không phải rất tốt sao?" giọng của hắn càng ngày càng nhẹ.
Lạc Tử Mộng hơi mệt mỏi.
"Hơn nữa đâu có thuốc nào có thể hồi phục trí nhớ được, nếu, nếu thật sự có, ta tại sao không cho ngươi chứ." Hắn đối với chuyện này vẫn có cảm giác áy náy, thật ra thì hắn biết cách giải, nhưng nếu giải độc xong, nàng nhất định sẽ trở về nước Hàn Vũ, nhưng tuy là bây giờ nàng thuộc về Hô Diên Phong không thuộc về hắn nhưng ít nhất mỗi ngày hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Lạc Tử Mộng cũng không hỏi tiếp nữa, đối với Hô Diên Sơn, nàng chưa từng có nghi ngờ gì, có thể đem những phương pháp bí mật của mình dạy cho nàng, nàng làm sao có thể nghi ngờ hắn được cơ chứ?
Ba ngày sau
Hô Diên Phong được Hô Diên La truyền đến Huyền Thiên điện, trong điện còn có một người quen đang ngồi, khi hắn nhìn thấy người nọ thì trong lòng cảm thấy hốt hoảng.
"Thiệu hộ vệ?" Tuy Hô Diên Phong lên tiếng nhưng trái tim lại đập rất nhanh, cảm giác lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. Hắn hít một hơi thật sâu đưa tay ra sau lưng nắm chặt lại cố tỏ vẻ trấn định.
Thiệu Tần nhìn thấy Hô Diên Phong xuất hiện đứng lên hành lễ: "Tham kiến Đại hoàng tử."
"Thiệu hộ vệ sao có việc gì sao lại đến nước Ngân Nguyệt thế này?"
Hô Diên La nói: "Phong nhi chắc hẳn cùng Thiệu hộ vệ rất quen thân, Thiệu hộ vệ hôm nay đến đây là vì sắp đến sinh thần của Thần vương gia và vương phi của nước Hàn Vũ, năm ngày sau cử hành thọ yến, cho nên muốn mời Phong nhi đến tham gia cùng Thần vương gia, cũng muốn nhờ vào việc này làm tiêu tan hiềm khích trước đây."
"Thọ yến Thần vương phi? Nàng không phải. . . . . ." Hô Diên Phong ngồi xuống cầm lấy ly trà uống một ngụm, chỉ có bản thân hắn biết rõ, bàn tay đang cầm ly trà của hắn khẽ run lên, mà lúc nghe được ba từ "Thần vương phi" lại càng thêm hốt hoảng.
Nói được một nửa, hắn lập tức thu hồi lại, sau đó nói: "A! Cảm ơn ý tốt của Thần vương gia, nhưng gần đây bổn vương bận rất nhiều việc, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên sợ không có cách nào đến tham dự thọ yến của Thần vương gia và Thần vương phi."
"Chuẩn bị?" Vẻ mặt Thiệu Tần nghi ngờ.
Hô Diên La không biết nguyên nhân chuyện này vì vậy giải thích: "Đúng vậy , trẫm đang chuẩn bị hôn sự cho đại hoàng nhi, hôn lễ giữa hắn và thanh mai trúc mã."
"Hả? Thanh mai trúc mã sắp thành thân với Đại hoàng tử có phải là "Lạc Tử Mộng" cô nương không?" Thiệu Tần hỏi.
Hô Diên La vẻ mặt ngưng trệ một chút sau đó cười nói: "Thiệu hộ vệ làm sao có thể. . . . . ."
"Biết được" hai chữ chưa kịp nói ra, Hô Diên Phong đã lập tức ngăn cản lời hắn định nói: "Thiệu hộ vệ muốn ở nước Ngân Nguyệt một thời gian hay muốn khởi hành ngay lập tức?"
Những biến hóa trên mặt hắn đều bị Thiệu Tần thu vào trong đáy mắt, hắn có thể kết luận được tung tích của Thần vương phi, hoặc có thể nói, thần vương phi chắc chắn đang ở trong cung này.
Thiệu Tần cũng không hỏi tiếp gì nữa, chỉ nói: "Tại hạ còn phải trở về báo cáo lại cho vương gia, cho nên hôm nay lập tức lên đường."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook