Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo
-
Chương 9: Tranh giành cá nướng
Chương 9 :
"Nhị ca, huynh cũng tới rồi!" Lúc Băng Tịch để chân vào giữa hồ nước chơi đùa đến vui vẻ cùng Bảo Lam lại nhìn thấy người phía sau, không khỏi chấn động!
"Ừm, bọn Trảm Sát không rảnh, ta liền đến bắt mấy con cá." Băng Phong không được tự nhiên giải thích, không ngờ giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật nha!
Bảo Lam nhìn thấy Băng Phong như vậy cảm thấy đặc biệt thích đùa, không khỏi nổi lên ý nghĩ trêu chọc Băng Phong.
"Phong lão đại, ngươi mau nhìn, con cá này thật lớn a! Ngươi nhanh bắt lấy nó a a a!" Bảo Lam khoa trương thét chói tai !
Băng Phong vừa nghe liền tập trung tinh thần, xăn tay áo lên, cúi người xuống, lù lù bất động vững như Thái Sơn. Chỉ thấy một con ‘cá lớn’ bơi qua bơi lại bên chân Băng Phong, mỗi khi tiếp sát, "A a a! Nhanh bắt lấy nó a!" sẽ nghênh đón một tiếng thét chói tai của Bảo Lam, Ngư Nhi hoảng sợ liền bỏ chạy thật xa! Lúc bắt đầu Băng Tịch còn hổn hển muốn Bảo Lam gây sự ồn ào ngậm miệng lại, sau khi tới tới lui lui vài lần, Băng Tịch thông minh liền biết Bảo Lam cố ý cũng nổi lên ý nghĩ náo loạn trêu đùa, lại càng bởi vì thật sự muốn nhìn một chút nhị ca vẫn luôn áp chế mình sẽ làm sao để đối mặt với tình huống quẫn bách này, cho nên cũng lui ra cùng hét với Bảo Lam.
Vì thế bên cạnh dòng suối nhỏ hiện ra tình huống : ‘hai người gây sự’ ngươi một tiếng ta một tiếng làm cho Ngư Nhi vừa mới tiếp sát liền bị dọa chạy xa. Sự thật là cá lớn cá nhỏ xung quanh đều trốn nha!
Thông minh như Băng Phong làm sao có thể không nhìn ra Bảo Lam và Băng Tịch cố ý, nhưng nhìn thấy hai người vui vẻ, nhất là đệ đệ mình yêu thương từ nhỏ nhưng vẫn cô độc, cười đến chân thành như vậy, cười đến vui vẻ như vậy, chính mình cũng rất vui vẻ ! Lúc này không khỏi lại nhìn Bảo Lam đứng một bên cười đến không tim không phổi, nữ tử này, để cho nàng đi theo quả nhiên là đúng đắn! Chỉ cần nàng không tạo thành nguy hại với đoàn người bọn họ, tùy hứng như vậy hắn là có thể cho phép !
Đối với người ngoài đó là một nam nhân lạnh lùng thậm chí là hung ác, nhưng trong lòng cũng có rất dung túng người hắn yêu thương, ngoài lạnh trong nóng! Chính là như vậy, mới làm cho đám người Trảm Sát sống chết đi theo!
Ba người cứ chơi đùa như vậy một lúc sau, trên cơ bản là không thu hoạch được gì!
"Buổi tối chúng ta liền ăn màn thầu cứng đi!" Hiếm thấy Băng Phong cũng mở miệng vui đùa, vẻ mặt vô tội!
Để cho nam tử luôn luôn lãnh khốc lộ ra vẻ mặt đau khổ khó xử như vậy, làm cho trong long của Bảo Lam và Băng Tịch cảm thấy tội lỗi thật lớn, giống như mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó! Tốt, nhìn bọn họ nổi lên cảm giác tội lỗi, mục đích Băng Phong đạt được, khóe miệng thoáng cong gần như là không nhận ra được. Không thể không nói, Bảo Lam và Băng Tịch tuyệt đối không ý thức được Băng Phong phúc hắc gian xảo.
"Phong lão đại, ngươi bắt cá nhanh đi, chúng ta bảo đảm không ‘nhắc nhở’ ngươi nửa ! Phong lão đại, ngươi đang nắm giữ quyền sống chết của nhiều người như vậy a! Chúng ta đều giao mạng cho ngươi a! Ta tuyệt đối tin tưởng thực lực của ngươi a! Lão đại ngươi nhất định không thể để cho chúng ta đói bụng a a a a a!" Bảo Lam phát huy co được dãn được đến mức tận cùng rồi ! Khẩn trương ra sức lấy lòng!
Băng Tịch vừa thấy tình huống này, cũng bắt đầu học bộ dáng của Bảo Lam, nhỏ giọng mà phụ họa còn cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của Băng Phong, chỉ cần sắc mặt Băng Phong vừa có biến đổi liền chuẩn bị ngậm miệng.
Băng Phong thu toàn bộ biểu tình này vào mắt thì trong lòng hơi hơi rung động: chẳng lẽ mình thật sự quá nghiêm khắc với đệ đê rồi sao? Không biết từ lúc nào mà tiểu đệ đệ thân cận yêu thương từ nhỏ lại không dám làm càn trước mặt mình? Không biết bắt đầu từ lúc nào mà tiểu đệ đệ bị té ngã một chút liền khóc nhè kia đã không còn tìm mình an ủi nửa rồi? Không biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ ghét nhất là một mình kia lại ăn cơm một mình rồi hả Không biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ không ngừng che giấu tâm sự đã học được nhíu mày rồi?
Ài! Tự thấy mình làm ca ca có chút không tròn bổn phận a!
Băng Phong ý thức được điểm ấy , không nói một lời mà dung túng Băng Tịch ồn ào, rốt cục tiếng ồn ào của Băng Tịch cũng càng lúc càng lớn."Nhị ca, đệ muốn ăn một con cá thật lớn!" , "Nhị ca, huynh phải nướng cá cho đệ a!" , "Nhị ca, đệ thích nhất là huynh bắt cá!" Càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng tiến sát lại trước mặt Băng Phong, chỉ còn thiếu đong đưa cái đuôi lên để cầu thương cảm a!
Băng Phong ngầm đồng ý tất cả chuyện này, cảm giác được tin tưởng làm cho hắn cũng cực kỳ vui vẻ, vì thế nâng tay hạ xuống, mấy con cá lớn liền nằm trong tay, qua một lúc sau trong giỏ trúc nho nhỏ liền tràn đầy, Bảo Lam đứng bên cạnh nhìn hắn bằng hai mắt lấp lánh sùng bái!
Rất nhanh, ba người liền mang theo chiến lợi phẩm trở về !
Trảm Sát vừa thấy điệu bộ này, vội vã giương giọng: "Đêm nay có lộc ăn rồi! Nhanh chóng nhóm lửa, nhanh chuẩn bị nguyên liệu xử lý!" Mấy người này vừa nghe, thì dừng công việc trong tay lại phối hợp với ba vị chủ nhân xử lý mấy con cá này.
"Chủ tử, các ngài nghỉ ngơi, một lát liền có ngay!" Đây là người lạnh lùng nhất thông minh nhất Trảm Bạch mở miệng.
"Không cần, tự ta làm! Tịch, đệ chờ một lát thì có ngay" Băng Phong còn nhớ phải tự tay nướng cá đưa cho đệ đệ mình!
"Ách? Nhị ca, huynh thật là nướng cá cho đệ sao?" Ánh mắt Băng Tịch mở thật to, phía sau con ngươi cũng không giấu được sung sướng , ca ca còn nhớ rõ nha, thật tốt!
"Phong lão đại, ta cũng muốn, ta muốn ăn ba con cá lớn! Bỏ vào cho ta thêm chút muối, cuối cùng là thêm một ít ớt!" Bảo Lam nhanh chóng tranh thủ phúc lợi cho mình.
"Mặc kệ, tự mình nàng nướng!"
"Ta liền không tự mình nướng, ta liền ăn của ngươi!"
"Liền không cho!"
"Ngươi phải cho, nhất định phải cho!"
"Dựa vào cái gì?"
"Nếu ta không đốc thúc ngươi, ngươi bắt được nhiều như vậy sao?" Đương nhiên năng lực đổi trắng thay đen của người nào đó là không có thể khinh thường a!
Nghe xong, hai huynh đệ Băng Phong và Băng Tịch đồng thời nổi lên ba đường hắc tuyến, đứa nhỏ này cũng không biết chữ 'ăn ngay nói thật ’ viết như thế nào sao? !
Bảo Lam dùng ánh mắt tiểu bạch thỏ trợn to, thật không biết!
"Chờ!" Băng Phong rất bực tức nói.
"A... Vậy!"
Được rồi, hiệp thứ nhất, Bảo Lam toàn thắng!
Mấy người tùy tùng lại ngổn ngang trong gió, đây là thế nào vậy ? Từ trước tới giờ chủ tử ở trước mặt bọn họ chưa từng động tay a? Hơn nửa, nướng cá cho Băng Tịch chủ tử liền thôi đi, lại còn nướng cá cho Bảo Lam mới quen biết một ngày, mới một ngày a! Bọn hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy cũng chưa nếm qua a! Thật sự là không công bằng a! Chủ tử quả nhiên bị hấp dẫn rồi !
Bất quá, bọn hắn chỉ dám ngẫm nghĩ ở trong lòng thôi, tuyệt đối không có can đảm nói ra, bọn hắn còn muốn nhìn thấy mắt trời ngày mai!
Một lúc sau, mùi thơm cá nướng liền tràn ngập xung quanh sông nhỏ, mắt thấy Phong lão đại đã nướng xong con cá thử nhất, con sâu thèm ăn Bảo Lam và Băng Tịch sớm là nóng lòng muốn thử, chỉ chờ Băng Phong ra lệnh một tiếng liền tranh đoạt!
Băng Phong đa mưu túc trí trực tiếp đưa cá vào trong tay Băng Tịch, Bảo Lam trơ mắt nhìn cá rơi ngay vào tay Băng Tịch thì miệng đặc biệt mở to, giật mình một cái rốt cục phục hồi tinh thần lại, lúc này không cướp đoạt thì đợi lúc nào!
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai liền đoạt lấy cá nướng vẫn còn mùi thơm, lăn lộn một cái liền bỏ chạy vài bước.
"A a a a a! Lam Lam, ngươi bại hoại! Đưa cá cho ta!" Nói xong cũng chạy tới hướng Bảo lam.
Bảo Lam vội vã nhét cá vào miệng, mặn mặn , cay cay, thơm thơm, thỏa mãn mà nhấp nhấp miệng!
Vài người bên cạnh lửa trại nhìn hai người truy đuổi đùa giỡn, cũng đều cười đến thỏa mãn.
Băng Phong nhìn thấy cá mình nướng được hoan nghênh như vậy, lại càng bành trướng kịch liệt chủ nghĩa đại nam tử!
Chỉ là, con cá mặn mặn này, con cá cay cay này là vì ai mà nướng đây? Là cố ý hay là ngẫu nhiên, chỉ sợ đương sự cũng không thể biết!
"Nhị ca, huynh cũng tới rồi!" Lúc Băng Tịch để chân vào giữa hồ nước chơi đùa đến vui vẻ cùng Bảo Lam lại nhìn thấy người phía sau, không khỏi chấn động!
"Ừm, bọn Trảm Sát không rảnh, ta liền đến bắt mấy con cá." Băng Phong không được tự nhiên giải thích, không ngờ giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật nha!
Bảo Lam nhìn thấy Băng Phong như vậy cảm thấy đặc biệt thích đùa, không khỏi nổi lên ý nghĩ trêu chọc Băng Phong.
"Phong lão đại, ngươi mau nhìn, con cá này thật lớn a! Ngươi nhanh bắt lấy nó a a a!" Bảo Lam khoa trương thét chói tai !
Băng Phong vừa nghe liền tập trung tinh thần, xăn tay áo lên, cúi người xuống, lù lù bất động vững như Thái Sơn. Chỉ thấy một con ‘cá lớn’ bơi qua bơi lại bên chân Băng Phong, mỗi khi tiếp sát, "A a a! Nhanh bắt lấy nó a!" sẽ nghênh đón một tiếng thét chói tai của Bảo Lam, Ngư Nhi hoảng sợ liền bỏ chạy thật xa! Lúc bắt đầu Băng Tịch còn hổn hển muốn Bảo Lam gây sự ồn ào ngậm miệng lại, sau khi tới tới lui lui vài lần, Băng Tịch thông minh liền biết Bảo Lam cố ý cũng nổi lên ý nghĩ náo loạn trêu đùa, lại càng bởi vì thật sự muốn nhìn một chút nhị ca vẫn luôn áp chế mình sẽ làm sao để đối mặt với tình huống quẫn bách này, cho nên cũng lui ra cùng hét với Bảo Lam.
Vì thế bên cạnh dòng suối nhỏ hiện ra tình huống : ‘hai người gây sự’ ngươi một tiếng ta một tiếng làm cho Ngư Nhi vừa mới tiếp sát liền bị dọa chạy xa. Sự thật là cá lớn cá nhỏ xung quanh đều trốn nha!
Thông minh như Băng Phong làm sao có thể không nhìn ra Bảo Lam và Băng Tịch cố ý, nhưng nhìn thấy hai người vui vẻ, nhất là đệ đệ mình yêu thương từ nhỏ nhưng vẫn cô độc, cười đến chân thành như vậy, cười đến vui vẻ như vậy, chính mình cũng rất vui vẻ ! Lúc này không khỏi lại nhìn Bảo Lam đứng một bên cười đến không tim không phổi, nữ tử này, để cho nàng đi theo quả nhiên là đúng đắn! Chỉ cần nàng không tạo thành nguy hại với đoàn người bọn họ, tùy hứng như vậy hắn là có thể cho phép !
Đối với người ngoài đó là một nam nhân lạnh lùng thậm chí là hung ác, nhưng trong lòng cũng có rất dung túng người hắn yêu thương, ngoài lạnh trong nóng! Chính là như vậy, mới làm cho đám người Trảm Sát sống chết đi theo!
Ba người cứ chơi đùa như vậy một lúc sau, trên cơ bản là không thu hoạch được gì!
"Buổi tối chúng ta liền ăn màn thầu cứng đi!" Hiếm thấy Băng Phong cũng mở miệng vui đùa, vẻ mặt vô tội!
Để cho nam tử luôn luôn lãnh khốc lộ ra vẻ mặt đau khổ khó xử như vậy, làm cho trong long của Bảo Lam và Băng Tịch cảm thấy tội lỗi thật lớn, giống như mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó! Tốt, nhìn bọn họ nổi lên cảm giác tội lỗi, mục đích Băng Phong đạt được, khóe miệng thoáng cong gần như là không nhận ra được. Không thể không nói, Bảo Lam và Băng Tịch tuyệt đối không ý thức được Băng Phong phúc hắc gian xảo.
"Phong lão đại, ngươi bắt cá nhanh đi, chúng ta bảo đảm không ‘nhắc nhở’ ngươi nửa ! Phong lão đại, ngươi đang nắm giữ quyền sống chết của nhiều người như vậy a! Chúng ta đều giao mạng cho ngươi a! Ta tuyệt đối tin tưởng thực lực của ngươi a! Lão đại ngươi nhất định không thể để cho chúng ta đói bụng a a a a a!" Bảo Lam phát huy co được dãn được đến mức tận cùng rồi ! Khẩn trương ra sức lấy lòng!
Băng Tịch vừa thấy tình huống này, cũng bắt đầu học bộ dáng của Bảo Lam, nhỏ giọng mà phụ họa còn cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của Băng Phong, chỉ cần sắc mặt Băng Phong vừa có biến đổi liền chuẩn bị ngậm miệng.
Băng Phong thu toàn bộ biểu tình này vào mắt thì trong lòng hơi hơi rung động: chẳng lẽ mình thật sự quá nghiêm khắc với đệ đê rồi sao? Không biết từ lúc nào mà tiểu đệ đệ thân cận yêu thương từ nhỏ lại không dám làm càn trước mặt mình? Không biết bắt đầu từ lúc nào mà tiểu đệ đệ bị té ngã một chút liền khóc nhè kia đã không còn tìm mình an ủi nửa rồi? Không biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ ghét nhất là một mình kia lại ăn cơm một mình rồi hả Không biết bắt đầu từ lúc nào tiểu đệ đệ không ngừng che giấu tâm sự đã học được nhíu mày rồi?
Ài! Tự thấy mình làm ca ca có chút không tròn bổn phận a!
Băng Phong ý thức được điểm ấy , không nói một lời mà dung túng Băng Tịch ồn ào, rốt cục tiếng ồn ào của Băng Tịch cũng càng lúc càng lớn."Nhị ca, đệ muốn ăn một con cá thật lớn!" , "Nhị ca, huynh phải nướng cá cho đệ a!" , "Nhị ca, đệ thích nhất là huynh bắt cá!" Càng nói càng hưng phấn, đến cuối cùng tiến sát lại trước mặt Băng Phong, chỉ còn thiếu đong đưa cái đuôi lên để cầu thương cảm a!
Băng Phong ngầm đồng ý tất cả chuyện này, cảm giác được tin tưởng làm cho hắn cũng cực kỳ vui vẻ, vì thế nâng tay hạ xuống, mấy con cá lớn liền nằm trong tay, qua một lúc sau trong giỏ trúc nho nhỏ liền tràn đầy, Bảo Lam đứng bên cạnh nhìn hắn bằng hai mắt lấp lánh sùng bái!
Rất nhanh, ba người liền mang theo chiến lợi phẩm trở về !
Trảm Sát vừa thấy điệu bộ này, vội vã giương giọng: "Đêm nay có lộc ăn rồi! Nhanh chóng nhóm lửa, nhanh chuẩn bị nguyên liệu xử lý!" Mấy người này vừa nghe, thì dừng công việc trong tay lại phối hợp với ba vị chủ nhân xử lý mấy con cá này.
"Chủ tử, các ngài nghỉ ngơi, một lát liền có ngay!" Đây là người lạnh lùng nhất thông minh nhất Trảm Bạch mở miệng.
"Không cần, tự ta làm! Tịch, đệ chờ một lát thì có ngay" Băng Phong còn nhớ phải tự tay nướng cá đưa cho đệ đệ mình!
"Ách? Nhị ca, huynh thật là nướng cá cho đệ sao?" Ánh mắt Băng Tịch mở thật to, phía sau con ngươi cũng không giấu được sung sướng , ca ca còn nhớ rõ nha, thật tốt!
"Phong lão đại, ta cũng muốn, ta muốn ăn ba con cá lớn! Bỏ vào cho ta thêm chút muối, cuối cùng là thêm một ít ớt!" Bảo Lam nhanh chóng tranh thủ phúc lợi cho mình.
"Mặc kệ, tự mình nàng nướng!"
"Ta liền không tự mình nướng, ta liền ăn của ngươi!"
"Liền không cho!"
"Ngươi phải cho, nhất định phải cho!"
"Dựa vào cái gì?"
"Nếu ta không đốc thúc ngươi, ngươi bắt được nhiều như vậy sao?" Đương nhiên năng lực đổi trắng thay đen của người nào đó là không có thể khinh thường a!
Nghe xong, hai huynh đệ Băng Phong và Băng Tịch đồng thời nổi lên ba đường hắc tuyến, đứa nhỏ này cũng không biết chữ 'ăn ngay nói thật ’ viết như thế nào sao? !
Bảo Lam dùng ánh mắt tiểu bạch thỏ trợn to, thật không biết!
"Chờ!" Băng Phong rất bực tức nói.
"A... Vậy!"
Được rồi, hiệp thứ nhất, Bảo Lam toàn thắng!
Mấy người tùy tùng lại ngổn ngang trong gió, đây là thế nào vậy ? Từ trước tới giờ chủ tử ở trước mặt bọn họ chưa từng động tay a? Hơn nửa, nướng cá cho Băng Tịch chủ tử liền thôi đi, lại còn nướng cá cho Bảo Lam mới quen biết một ngày, mới một ngày a! Bọn hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy cũng chưa nếm qua a! Thật sự là không công bằng a! Chủ tử quả nhiên bị hấp dẫn rồi !
Bất quá, bọn hắn chỉ dám ngẫm nghĩ ở trong lòng thôi, tuyệt đối không có can đảm nói ra, bọn hắn còn muốn nhìn thấy mắt trời ngày mai!
Một lúc sau, mùi thơm cá nướng liền tràn ngập xung quanh sông nhỏ, mắt thấy Phong lão đại đã nướng xong con cá thử nhất, con sâu thèm ăn Bảo Lam và Băng Tịch sớm là nóng lòng muốn thử, chỉ chờ Băng Phong ra lệnh một tiếng liền tranh đoạt!
Băng Phong đa mưu túc trí trực tiếp đưa cá vào trong tay Băng Tịch, Bảo Lam trơ mắt nhìn cá rơi ngay vào tay Băng Tịch thì miệng đặc biệt mở to, giật mình một cái rốt cục phục hồi tinh thần lại, lúc này không cướp đoạt thì đợi lúc nào!
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai liền đoạt lấy cá nướng vẫn còn mùi thơm, lăn lộn một cái liền bỏ chạy vài bước.
"A a a a a! Lam Lam, ngươi bại hoại! Đưa cá cho ta!" Nói xong cũng chạy tới hướng Bảo lam.
Bảo Lam vội vã nhét cá vào miệng, mặn mặn , cay cay, thơm thơm, thỏa mãn mà nhấp nhấp miệng!
Vài người bên cạnh lửa trại nhìn hai người truy đuổi đùa giỡn, cũng đều cười đến thỏa mãn.
Băng Phong nhìn thấy cá mình nướng được hoan nghênh như vậy, lại càng bành trướng kịch liệt chủ nghĩa đại nam tử!
Chỉ là, con cá mặn mặn này, con cá cay cay này là vì ai mà nướng đây? Là cố ý hay là ngẫu nhiên, chỉ sợ đương sự cũng không thể biết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook