Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo
Chương 15: Nhảy múa cùng ma nữ

Chương 15 :

Một khi Bảo Lam có thể làm việc liền siêng năng cần cù làm những việc vặt ở phủ thái phó, nào là nấu nước a, nào là chẻ củi a, nào là nấu cơm a, đúng là làm không ít đâu!

Lại một ngày, Bảo Lam đang ở sau vườn hoa cho cá trong ao ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non cùng tiếng chửi rủa của một thiếu nữ.

Oa? Đây là chuyện gì a? Sao lại có người khóc chứ? Bảo Lam không đè nén được tò mò liền đi theo tiếng khóc, tới gần mới thấy, thì ra là tam tiểu thư được sủng ái duy nhất trong phủ thái phó này a.

Phu thê Trương thái phó có hai đứa con trai và một nữ nhi Kim Ngọc, tiểu nữ nhi này nhận được 3000 sủng ái trên toàn thân, cha mẹ che chở, các ca ca nâng niu, từ nhỏ đến lớn gần như là chưa từng tức giận cái gì, hơn nữa tam tiểu thư này thông minh đáng yêu, tấm lòng thiện lương, trong phủ ngoài phủ đều có nhiều người thích nàng.

"Vị tiểu thư này, ngươi làm sao vậy? Là ai khi dễ ngươi sao?" Bảo Lam thật cẩn thận hỏi.

Nghe được tiếng nói huyện thì Trương Kim Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy là một gương mặt xa lạ, liền phòng bị hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao ta chưa bao giờ gặp ngươi ở trong phủ!"

"Tiểu nữ Bảo Lam, là mấy ngày trước đây theo phu nhân trở về, bởi vì rất ít ra ngoài, tiểu thư chưa từng gặp cũng không có gì lạ!"

"A...! Ngươi chính là Bảo Lam đã cứu mẹ ta sao? Sau khi ta trở về thường nghe mẹ nhắc tới ngươi đấy!" Kim Ngọc liền thả lỏng lòng phòng bị.

"Ta vừa rồi nghe ngươi. . . Không biết là có chuyện gì xảy ra?" Bảo Lam lấy khăn tay của mình nhẹ nhàng đưa tới.

Sau khi Kim Ngọc nhận lấy, xoa xoa nước mắt, liền nói ra ủy khuất của mình, "Chính là nữ nhi của Lý thừa tướng Lý Như Yên kia a! Từ nhỏ thì chúng ta có chút không hợp, ta cũng không biết vì sao nàng luôn tìm ta gây sự!

Lẽ ra hôm nay ta và mấy bằng hữu cùng đi ăn cơm, ai ngờ lúc ở Nhất Phẩm Lâu lại gặp phải ba người Lý Như Yên, lúc chúng ta vừa ăn, tiểu nhị bưng vịt Nhất Phẩm lên, ai ngờ Lý Như Yên lại dạy dỗ tiểu nhị, nguyên nhân thực ra là không đưa thức ăn của nàng lên trước!

Rõ ràng chính là chúng ta gọi thức ăn trước, dựa vào cái gì mà đem lên cho nàng trước?

Sau khi tiểu nhị nói liền nhận một cái tát của nàng, nói cái gì mà không để thừa tướng vào mắt a, nói cái gì mà khi dễ thừa tướng a!

Tiểu nhị vừa nghe cũng không có cách nào, chỉ có thể đưa vịt Nhất Phẩm trong tay đưa cho Lý Như Yên trước, cuối cùng thức ăn trên bàn chúng ta đều bưng lên trên bàng của nàng, ngươi nói xem không phải là nàng đã khinh người quá đáng rồi sao?"

Kim Ngọc càng nói càng đau lòng, liền không nhịn được mà khóc lên!

Bảo Lam vừa nghe cũng bốc lửa, sao lại có nhân vật không biết xấu hổ như vậy a!

"Tiểu thư không nên đau lòng, sau này ngươi ra ngoài thì gọi ta, lần sau gặp mặt ta nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời cho ngươi a!"

"Thật sao? Bảo Lam tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể sao?"

"Đó là đương nhiên rồi ! Ta mới không sợ nha đầu xấu xa kia! Ở trong lòng ta ai cũng kém ngươi! Sao, ngươi không tin ta sao?" Vừa căm phẫn, vừa vuốt mông ngựa không dấu vết!

"Không phải không phải, Tiểu Ngọc nhi đương nhiên tin tưởng tỷ a! Ta nghe kiệu phu và mẹ nói tỷ rất lợi hại a! Một mình tỷ liền đánh một đám cướp bỏ chạy a!" Nói xong còn làm một tư thế rất lớn rất lớn, giống như sợ Bảo Lam không tin vậy.

Bảo Lam nhìn thấy Kim Ngọc đáng yêu như vậy cũng không nhịn được cùng tiểu Ngọc nhi cười lăn cười lộn rồi !

Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì tiểu Ngọc nhi đã không nhịn được đi gọi Bảo Lam rồi.

"Bảo Lam tỷ tỷ, tỷ mau thức dậya!" Tiểu Ngọc nhi ra sức lung lay Bảo Lam ngủ như heo, nhưng mà Bảo Lam ghét nhất bị người khác quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, phủi tay một cái, liền vứt tiểu Ngọc nhi qua một bên, chuyển người lại tiếp tục ngủ.

Tiểu Ngọc nhi chưa từ bỏ ý định nhảy lên trên người Bảo Lam, hét lớn vào lỗ tai của nàng: "Ngày hôm qua tỷ đồng ý báo thù cho ta a a a! Hôm nay nàng ta muốn đi cưỡi ngựa ở ngoài thành! Chúng ta đi báo thù đi a a a a!"

"A a! Trước tiên ngươi cho ta ngủ được không? Trời còn chưa sáng, đi cũng không có ai a! Tránh ra, ngươi nặng chết đi được, sắp đè chết ta a!" Bảo Lam tiểu thư rời giường chính là một chuyện to lớn!

"A a a a! Ta liền không a! Con heo lười ngươi mau rời giường a a a!" Tiểu Ngọc nhi tăng thêm sức lực lăn lộn trên người Bảo Lam , chơi rất thoải mái a!

Bảo Lam bị tiểu tổ tông này hành hạ không có cách nào khác, cũng không muốn nói chuyện! Người làm thế nào thì làm thế đó đi, ta ngủ của ta!

Tiểu Ngọc nhi gào khóc rất lâu, chờ Bảo Lam phản kích lại không thấy động tĩnh, nhìn bộ dáng Bảo Lam ngủ đến thỏa mãn, tiểu Ngọc nhi đen mặt!

Má, ngươi con heo này! Như vậy ngươi cũng ngủ được sao!

Tiểu Ngọc nhi phát huy tinh thần đánh không chết, liền túm ngang chăn kéo dưới giường, sau đó liền bắt đầu quấy nhiều gãi ngứa!

Trời ạ, đây là tiểu ma nữ nào a, mau thu nàng đi!

Đây là ý nghĩ duy nhất của Bảo Lam!

Vì thế, Bảo Lam sợ ngứa nhất cũng ngủ không nổi nữa, cứ như vậy bắt đầu cùng tiểu Ngọc nhi đùa giỡn trên giường!

Chỉ nghe trong phòng này ngươi một kêu, nàng một tiếng thét chói tai, làm cho đám tỳ nữ không bình tĩnh cùng chạy tới chỗ Trương phu nhân báo cáo "Tin tức kỳ lạ" này!

Trương phu nhân còn tưởng rằng đầu của Bảo Lam có vấn đề gì, vừa nghe tin tức liền khẩn trương dẫn theo đại phu tới chỗ của Bảo Lam!

Chỉ là tiếng kêu này sao nghe quen tai như thế?

Trương phu nhân dưới sự bảo vệ của năm tỳ nữ mới dám đi vào, vào mới thấy trong phòng một mãnh hỗn loạn còn có bộ dáng tóc tai bù xù của Bảo Lam và nữ nhi của mình ở trên giường, lập tức hiểu rõ sao lại thế này rồi !

"Ngươi tiểu nha đầu nghịch ngợm này, sao mới sáng sớm lại tới đây lăn qua lăn lại rồi !" Tuy nghe lời nói hơi có chút nghiêm khắc, nhưng mà vẻ mặt Trương phu nhân này chính là cưng chiều, không có chút ý trách mắng nào.

Tiểu Ngọc nhi này có khả năng miệng ngọt như mật, nếu không cũng sẽ không làm cho mọi người yêu thích!

"Mẹ! Người cũng không biết Bảo Lam tỷ tỷ chơi rất vui đâu! Người ta và nàng có quan hệ rất tốt a!" Tiểu Ngọc nhi khẩn trương chạy tới ôm lấy cánh tay Trương phu nhân lắc lư lắc lư, chính là tiểu nha đầu làm người ta thương a!

"Được rồi được rồi, nhìn xem các ngươi còn ra thể thống gì a, còn không mau mau chỉnh đốn rồi đi ăn cơm! Ngươi nha, để cho cha ngươi nhìn thấy bộ dạng này xem ngươi thế nào!" Nói xong câu đó, Trương phu nhân lại xoay người nói với Bảo Lam chât vật không kém, "Đứa nhỏ tiểu Ngọc nhi này từ nhỏ đã bị chúng ta nuông chiều hư, thật sự là rất nghịch ngợm! Ngươi nha, không cần giận nàng nha!"

"Không có không có, tiểu thư hồn nhiên đáng yêu, rất hợp với ta đấy!" Vẻ mặt của Bảo Lam chính là ủy khuất không cách nào phát tiết a!

"Tốt, tốt, ngươi cũng chỉnh đốn một chút, cùng ra ngoài ăn cơm đi!" Nói xong, Trương phu nhân liền thỏa mãn đi ra ngoài, đúng là ai cũng thích nghe người khác khen ngợi con của mình tốt nhất!

"Này!" Bảo Lam khẩn trương hét tiểu Ngọc nhi muốn tới gần, "Ngươi cách xa ta một chút a! Ngươi, đi rửa mặt, sau đó chải đầu, không nghe lời ta sẽ đánh ngươi a...!"

Nói xong còn làm bộ quơ quơ nắm tay nhỏ!

Tiểu Ngọc nhi cũng nháo đủ rồi, về mặt khác, hôm nay vẫn trông cậy vào Bảo Lam đi báo thù cho nàng, liền không trêu chọc Bảo Lam nửa, ngoan ngoãn đi rửa mặt!

Bảo Lam nhìn căn phòng lộn xộn, trên mặt hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ a! Nàng đường đường là đại tiểu thư Thiên Địa tiêu, ghét nhất chính là -- dọn dẹp phòng!

Ai! Thôi, nhận mệnh thôi! Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu a!

Ở đại sảnh, rốt cục Bảo Lam cũng gặp được hai đứa con trai trong truyền thuyết của Trương thái phó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương