Tiểu Tuyết Chi Lương
-
Chương 2: Vườn trẻ
Vạn tiểu Tuyết không thể nhớ nổi chuyện ở nhà trẻ trong kiếp trước của cô,
cô cảm thấy nhà trẻ căn bản chỉ là nhà trẻ, chính là nơi giúp đỡ các bậc cha mẹ trông nom con cái. Bất quá nhà trẻ cũng chỉ là nhà trẻ, con nít ở đây ngoài chơi ra thì cũng không học gì cả. Ít nhất là như vậy .
Tiết thứ nhất vẽ tranh, Tiểu Tuyết vẽ chuồn chuồn lớn được cô giáo khen ngợi, được tất cả các bạn vỗ tay tán tưởng và dán bức tranh lên tường lớp học. Trái tim Tiểu Tuyết thầm kêu gào, cô rõ ràng là vẽ ong mật có được hay không.
Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương ngồi bên cạnh, thấy trên mặt giấy trắng tinh của cậu chỉ có vài điểm đen, nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy, mặt của Chi Lương như đưa đám, nhìn “đại tác phẩm” của Tiểu Tuyết một chút, lại nhìn mấy điểm đen nhỏ của mình một chút, lại nhìn các bức tranh xinh đẹp của các bạn khác một chút, cuối cùng cậu đỏ bừng mặt. Lặng lẽ dùng cánh tay nhỏ che bức tranh của cậu lại.
Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương, không khỏi bị manh lật. Cô kéo tay nhỏ bé của Chi Lương ra, đoạt lấy tờ giấy, cường ngạnh đem các điểm đen nối lại, tạo thành một đóa hoa xấu xí, Tiểu Tuyết nhìn một chút, cũng cảm thấy không rất đẹp mắt, vì vậy cô dùng màu hồng, xanh dương,… đại khái là bảy màu sắc tô lên cánh hoa, sau đó vẽ một khuôn mặt cười ở nhị hoa.
Chi Lương nhìn bức tranh được vẽ “rất rất đẹp”, trong tâm linh nhỏ bé dâng lên một cỗ xúc động, chẳng qua là Chi Lương chỉ lộ ra vẻ thẹn thùng, lâý hết dũng khí nói với Tiểu Tuyết một câu “cám ơn”. Nhưng lúc này Tiểu Tuyết đang trò chuyện với nữ sinh bên cạnh nên không nghe thấy.
Trong lòng nho nhỏ của Chi Lương cảm thấy hôm nay Tiểu Tuyết khác xa trước kia.
Bình thường trên đường đi học cô sẽ không đuổi bắt cậu như vậy, càng không thể dắt tay cậu đi, hơn nữa sẽ không chủ động ngồi chung với cậu. Nhưng vấn đề của vườn trẻ là Chi Lương thật sự rất sầu lo một chuyện đại sự, bởi vì hơn 2 tuổi cậu mới có thể nói chuyện, tất cả người lớn, thậm chí cả cha mẹ cậu đều cảm thấy cậu không được bình thường, mặc dù không nói ra, nhưng Chi Lương cũng cảm giác được hành động của cậu không giống với các bạn khác, hơn nữa cậu biết khác người như thế là không tốt, ít nhất trong nhà trẻ không có ai muốn tự nguyện đến gần cậu. Chi nên Tiểu Tuyết vinh quang được trở thành người đầu tiên ngồi cạnh Chi Lương.
Lớp thứ hai - tự do hoạt động.
Bởi vì Tiểu Tuyết học lớp lớn nhất của nhà trẻ nên giáo viên không quấy rầy thời gian tự học của các bạn, cả vườn trẻ đều là không gian riêng, Tiểu Tuyết chơi cầu trượt một lúc mới nhớ ra cô tuy chỉ mới 5 tuổi, nhưng mà bên trong linh hồn đã 25 tuổi, cho nên cô quyết định trở lại phòng học nặn đất sét.
Phòng học trống rỗng chỉ có một mình Chi Lương, cậu đang cầm bút máy viết viết vẽ vẽ, nhớ tới mấy chấm đen nhỏ, Tiểu Tuyết quyết định len lén đi vòng qua sau lưng Chi Lương xem cậu đang làm gì. Thật ra thì Tiểu Tuyết không cần phải len lén, bởi vì lúc này Chi Luơng đang rất tập trung. Tiểu Tuyết đi tới, thấy Chi Lương không phải là đang vẽ, mà là đang cầm một quyển sách luyện tập toán, Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, đây là bảng cửu chương nha, cô dám cam đoan, năm lớp 6 cô cũng không thể nhân chia nhẹ nhàng như vậy được, trên bài toán đã biến hóa thành 5 con số. Huống chi Chi Lương làm nhanh như vậy, huống chi Chi Lương chỉ tính nhẩm không viết nháp, huống chi Chi Lương chỉ có 5 tuổi.
Cô đột nhiên nhớ đến sau khi Chi Lương tự sát, có một hôm cô phụ mẹ dọn dẹp giúp cậu đồ đạc, phát hiện trên giá sách của cậu có rất nhiều sách vật lí học, trên mỗi quyển sách rậm rạp những ghi chú. Sau đó còn phát hiện một đống máy vi tính xách tay, không thể tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ, nhưng lúc đó không ai có tâm tình nghiên cứu những thứ này, chỉ đem di vật của cậu đốt sạch.
Chi Lương hoàn thành xong bài tập, chuẩn bị nhét vào cặp, xoay người lại nhìn thấy Tiểu Tuyết đứng sau lưng cậu trợn mắt há mồm. Chi Lượng bị doạ sợ giật mình, rất nhanh sau đó, Chi Lương làm ra vẻ bình thường, nhanh chóng trấn định lại, Vạn Tiểu Tuyết cũng hồi hồn.
Hình tượng Chi Lương trong mắt Tiểu Tuyết nhất thời tỏa sáng, cô dứt khoát đặt mông ngồi cạnh Chi Lương, chỉ chỉ vào cuốn sách: “Cái này là mẹ mua cho cậu sao?”
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, chẳng lẽ cha mẹ cậu đã phát hiện ra Chi Lương là thiên tài, muốn nuôi dường từ từ?
“Ba.” Chi Lương trả lời, ý nói là ba mua, không phải mẹ mua.
Ba Chi Lương là một người đàn ông rất hoàn hảo, tuy nhiên sinh Chi Lương ra hơn 2 tuổi mới có thể nói chuyện. Tiểu Tuyết biết cha Chi Lương là một tên khốn, bởi vì cảm thấy Chi Lương không ổn nên mới tìm người sinh con riêng. Ông ta làm sao có thể như vậy? Theo lời của mẹ nói với cô, từ nhỏ Chi Lương đã bị cha ghẻ lạnh, quyển sách này có phải là do ông ta thuận tay mua hay không?
Để chắc chắn, Tiểu Tuyết tiếp tục hỏi: “Ba cậu muốn cậu luyện tập sao?”
Chi Lương gật đầu một cái.
“Ông ấy sẽ kiểm tra cậu à?”
Chi Lương lắc đầu một cái.
Tiểu Tuyết trên căn bản đã hiểu, tên khốn kia chỉ tiện tay mua cho cậu, sau đó dĩ nhiên sẽ quên béng đi chuyện này. Tiểu Tuyết nhìn giá tiền cuốn sách: hai nghìn tư, cô có thể chắc chắn suy đoán của mình .
Cô xác định đây chính là thiên tài, Newton là thá cái gì? Einstein là cái quỷ gì? Bọn họ lúc năm tuổi có thể làm toán nhân chia sao?
Sau khi ăn cơm trưa ở vườn trẻ, các bạn nhỏ đều bị dụ lên giường ngủ, Tiểu Tuyết nằm trên giường, một lần nữa không nhịn được mà cảm thán, cuộc sống của một đứa con nít thật tốt, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy thì chơi, chơi mệt sẽ ăn, sau đó lại ngủ, Tiểu Tuyết chỉ sợ đời này cô hưởng an nhàn thành thói quen, sau đó lại nghĩ đến công việc giáo dục người bạn nhỏ Chi Lương, sau khi lập ra kế hoạch, Tiểu Tuyết an tâm nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
——— ——————— ngủ trưa ——— ————————
Đồng hồ sinh học của trẻ con luôn rất đúng, hai giờ chiều, Tiểu Tuyết thức dậy. Sau đó mặc quần áo, xếp hàng đi vệ sinh. Bắt đầu tiết học buổi chiều – âm nhạc. Cô giáo đánh đàn Piano dạy một bài hát, nhưng Tiểu Tuyết đối với bài hát không hề có ấn tượng, nhớ lại kiếp trước hình như cô không được học, bất quá các bạn nhỏ đều không biết chữ.
Vì vậy Tiểu Tuyết trở thành người duy nhất có thể hát xong bài hát thiếu nhi, bị cô giáo yêu cầu đơn ca lần thứ nhất, giọng của con nít tuy không cao nhưng nghe vô cùng cảm động, huống chi Tiểu Tuyết ngũ âm đầy đủ, vì vậy cô giáo tiếp tục yêu cầu đơn ca lần thứ 2, thứ 3. . . . . .
Sau đó là một tiết hoạt động ngoại khóa, Tiểu Tuyết biết điều không thèm ra khỏi lớp, tuy nhiên bị một đám bạn nữ vây xung quanh, suy nghĩ của trẻ con rất phong phú, cô cũng không biết là mình nên nói cái gì, Tiểu Tuyết cảm thấy rất đau đầu, đột nhiên cảm thấy người bạn nhỏ Chi Lương im lặng như vậy là rất ngoan, vì vậy cô đi tìm Chi Lương chơi. Các bạn nữ nói chỉ có “ngu ngốc” mới chơi cùng Chi Lương, đưa ra vô vàn những lí do bất mãn, ví dụ như “mẹ nói không thể chơi chung với cậu ta.” Hoặc là ”mẹ nói chơi cùng Chi Lương sẽ ngu đần.” hoặc có thể nói trực tiếp hơn ”Tớ không thích chơi với cậu ta.” Thế nên đợi đám bạn nữ vẫy khăn đi mất thì thế giới mới có thể yên tĩnh.
Tiểu Tuyết cảm thấy những lời nói vừa rồi rất quá đáng, mặc ai cũng có quyền được vô tâm, nhưng đây là sự vô tâm làm tổn thương người khác, nhớ lại kiếp trước cô cũng giống như những bạn gái kia, nội tâm đột nhiên trở nên rối rắm. Lấy ra đồ chơi xếp hình mẹ mang theo cho cô, cô muốn chơi đùa với Chi Lương, người bạn nhỏ này vẫn nói ít như cũ, không đồng ý cũng chẳng thèm cự tuyệt.
Tiểu Tuyết đảo lộn tất cả các mảnh ghép hình gà trống lớn, cô biết cho dù có đơn giản thế nào, đối với một đứa trẻ cũng là chuyện khó khăn, vì vậy cô giả bộ không thể giải được. Chi Lương nhìn thấy Tiểu Tuyết xếp mãi cũng không ra, cũng lao vào liều mạng cùng cô lắp ráp, chốc lát sau, một con gà lớn xuất hiện. Trong lúc lắp ghép, Tiểu Tuyết phát hiện Chi Lương không phải thông minh bình thường, tốc độ của cậu gần bằng với tốc độ trưởng thành của cô, trừ chuyện tay chân không được linh hoạt, cô chắc chắn Chi Lương chính là thiên tài.
Ai đó nói cho cô biết, đứa trẻ thông minh như thế này tại sao lại không ai phát hiện?
Hai người cùng nhau hợp lực, ghép thành gà trống lớn, nhà cửa, chim cánh cụt, chuột túi. . . . . . Tiểu Tuyết cảm thấy việc giáo dục người bạn nhỏ Chi Lương sẽ nhanh chóng có tiến triển tốt.
Tiết thứ nhất vẽ tranh, Tiểu Tuyết vẽ chuồn chuồn lớn được cô giáo khen ngợi, được tất cả các bạn vỗ tay tán tưởng và dán bức tranh lên tường lớp học. Trái tim Tiểu Tuyết thầm kêu gào, cô rõ ràng là vẽ ong mật có được hay không.
Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương ngồi bên cạnh, thấy trên mặt giấy trắng tinh của cậu chỉ có vài điểm đen, nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy, mặt của Chi Lương như đưa đám, nhìn “đại tác phẩm” của Tiểu Tuyết một chút, lại nhìn mấy điểm đen nhỏ của mình một chút, lại nhìn các bức tranh xinh đẹp của các bạn khác một chút, cuối cùng cậu đỏ bừng mặt. Lặng lẽ dùng cánh tay nhỏ che bức tranh của cậu lại.
Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương, không khỏi bị manh lật. Cô kéo tay nhỏ bé của Chi Lương ra, đoạt lấy tờ giấy, cường ngạnh đem các điểm đen nối lại, tạo thành một đóa hoa xấu xí, Tiểu Tuyết nhìn một chút, cũng cảm thấy không rất đẹp mắt, vì vậy cô dùng màu hồng, xanh dương,… đại khái là bảy màu sắc tô lên cánh hoa, sau đó vẽ một khuôn mặt cười ở nhị hoa.
Chi Lương nhìn bức tranh được vẽ “rất rất đẹp”, trong tâm linh nhỏ bé dâng lên một cỗ xúc động, chẳng qua là Chi Lương chỉ lộ ra vẻ thẹn thùng, lâý hết dũng khí nói với Tiểu Tuyết một câu “cám ơn”. Nhưng lúc này Tiểu Tuyết đang trò chuyện với nữ sinh bên cạnh nên không nghe thấy.
Trong lòng nho nhỏ của Chi Lương cảm thấy hôm nay Tiểu Tuyết khác xa trước kia.
Bình thường trên đường đi học cô sẽ không đuổi bắt cậu như vậy, càng không thể dắt tay cậu đi, hơn nữa sẽ không chủ động ngồi chung với cậu. Nhưng vấn đề của vườn trẻ là Chi Lương thật sự rất sầu lo một chuyện đại sự, bởi vì hơn 2 tuổi cậu mới có thể nói chuyện, tất cả người lớn, thậm chí cả cha mẹ cậu đều cảm thấy cậu không được bình thường, mặc dù không nói ra, nhưng Chi Lương cũng cảm giác được hành động của cậu không giống với các bạn khác, hơn nữa cậu biết khác người như thế là không tốt, ít nhất trong nhà trẻ không có ai muốn tự nguyện đến gần cậu. Chi nên Tiểu Tuyết vinh quang được trở thành người đầu tiên ngồi cạnh Chi Lương.
Lớp thứ hai - tự do hoạt động.
Bởi vì Tiểu Tuyết học lớp lớn nhất của nhà trẻ nên giáo viên không quấy rầy thời gian tự học của các bạn, cả vườn trẻ đều là không gian riêng, Tiểu Tuyết chơi cầu trượt một lúc mới nhớ ra cô tuy chỉ mới 5 tuổi, nhưng mà bên trong linh hồn đã 25 tuổi, cho nên cô quyết định trở lại phòng học nặn đất sét.
Phòng học trống rỗng chỉ có một mình Chi Lương, cậu đang cầm bút máy viết viết vẽ vẽ, nhớ tới mấy chấm đen nhỏ, Tiểu Tuyết quyết định len lén đi vòng qua sau lưng Chi Lương xem cậu đang làm gì. Thật ra thì Tiểu Tuyết không cần phải len lén, bởi vì lúc này Chi Luơng đang rất tập trung. Tiểu Tuyết đi tới, thấy Chi Lương không phải là đang vẽ, mà là đang cầm một quyển sách luyện tập toán, Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, đây là bảng cửu chương nha, cô dám cam đoan, năm lớp 6 cô cũng không thể nhân chia nhẹ nhàng như vậy được, trên bài toán đã biến hóa thành 5 con số. Huống chi Chi Lương làm nhanh như vậy, huống chi Chi Lương chỉ tính nhẩm không viết nháp, huống chi Chi Lương chỉ có 5 tuổi.
Cô đột nhiên nhớ đến sau khi Chi Lương tự sát, có một hôm cô phụ mẹ dọn dẹp giúp cậu đồ đạc, phát hiện trên giá sách của cậu có rất nhiều sách vật lí học, trên mỗi quyển sách rậm rạp những ghi chú. Sau đó còn phát hiện một đống máy vi tính xách tay, không thể tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ, nhưng lúc đó không ai có tâm tình nghiên cứu những thứ này, chỉ đem di vật của cậu đốt sạch.
Chi Lương hoàn thành xong bài tập, chuẩn bị nhét vào cặp, xoay người lại nhìn thấy Tiểu Tuyết đứng sau lưng cậu trợn mắt há mồm. Chi Lượng bị doạ sợ giật mình, rất nhanh sau đó, Chi Lương làm ra vẻ bình thường, nhanh chóng trấn định lại, Vạn Tiểu Tuyết cũng hồi hồn.
Hình tượng Chi Lương trong mắt Tiểu Tuyết nhất thời tỏa sáng, cô dứt khoát đặt mông ngồi cạnh Chi Lương, chỉ chỉ vào cuốn sách: “Cái này là mẹ mua cho cậu sao?”
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, chẳng lẽ cha mẹ cậu đã phát hiện ra Chi Lương là thiên tài, muốn nuôi dường từ từ?
“Ba.” Chi Lương trả lời, ý nói là ba mua, không phải mẹ mua.
Ba Chi Lương là một người đàn ông rất hoàn hảo, tuy nhiên sinh Chi Lương ra hơn 2 tuổi mới có thể nói chuyện. Tiểu Tuyết biết cha Chi Lương là một tên khốn, bởi vì cảm thấy Chi Lương không ổn nên mới tìm người sinh con riêng. Ông ta làm sao có thể như vậy? Theo lời của mẹ nói với cô, từ nhỏ Chi Lương đã bị cha ghẻ lạnh, quyển sách này có phải là do ông ta thuận tay mua hay không?
Để chắc chắn, Tiểu Tuyết tiếp tục hỏi: “Ba cậu muốn cậu luyện tập sao?”
Chi Lương gật đầu một cái.
“Ông ấy sẽ kiểm tra cậu à?”
Chi Lương lắc đầu một cái.
Tiểu Tuyết trên căn bản đã hiểu, tên khốn kia chỉ tiện tay mua cho cậu, sau đó dĩ nhiên sẽ quên béng đi chuyện này. Tiểu Tuyết nhìn giá tiền cuốn sách: hai nghìn tư, cô có thể chắc chắn suy đoán của mình .
Cô xác định đây chính là thiên tài, Newton là thá cái gì? Einstein là cái quỷ gì? Bọn họ lúc năm tuổi có thể làm toán nhân chia sao?
Sau khi ăn cơm trưa ở vườn trẻ, các bạn nhỏ đều bị dụ lên giường ngủ, Tiểu Tuyết nằm trên giường, một lần nữa không nhịn được mà cảm thán, cuộc sống của một đứa con nít thật tốt, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy thì chơi, chơi mệt sẽ ăn, sau đó lại ngủ, Tiểu Tuyết chỉ sợ đời này cô hưởng an nhàn thành thói quen, sau đó lại nghĩ đến công việc giáo dục người bạn nhỏ Chi Lương, sau khi lập ra kế hoạch, Tiểu Tuyết an tâm nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
——— ——————— ngủ trưa ——— ————————
Đồng hồ sinh học của trẻ con luôn rất đúng, hai giờ chiều, Tiểu Tuyết thức dậy. Sau đó mặc quần áo, xếp hàng đi vệ sinh. Bắt đầu tiết học buổi chiều – âm nhạc. Cô giáo đánh đàn Piano dạy một bài hát, nhưng Tiểu Tuyết đối với bài hát không hề có ấn tượng, nhớ lại kiếp trước hình như cô không được học, bất quá các bạn nhỏ đều không biết chữ.
Vì vậy Tiểu Tuyết trở thành người duy nhất có thể hát xong bài hát thiếu nhi, bị cô giáo yêu cầu đơn ca lần thứ nhất, giọng của con nít tuy không cao nhưng nghe vô cùng cảm động, huống chi Tiểu Tuyết ngũ âm đầy đủ, vì vậy cô giáo tiếp tục yêu cầu đơn ca lần thứ 2, thứ 3. . . . . .
Sau đó là một tiết hoạt động ngoại khóa, Tiểu Tuyết biết điều không thèm ra khỏi lớp, tuy nhiên bị một đám bạn nữ vây xung quanh, suy nghĩ của trẻ con rất phong phú, cô cũng không biết là mình nên nói cái gì, Tiểu Tuyết cảm thấy rất đau đầu, đột nhiên cảm thấy người bạn nhỏ Chi Lương im lặng như vậy là rất ngoan, vì vậy cô đi tìm Chi Lương chơi. Các bạn nữ nói chỉ có “ngu ngốc” mới chơi cùng Chi Lương, đưa ra vô vàn những lí do bất mãn, ví dụ như “mẹ nói không thể chơi chung với cậu ta.” Hoặc là ”mẹ nói chơi cùng Chi Lương sẽ ngu đần.” hoặc có thể nói trực tiếp hơn ”Tớ không thích chơi với cậu ta.” Thế nên đợi đám bạn nữ vẫy khăn đi mất thì thế giới mới có thể yên tĩnh.
Tiểu Tuyết cảm thấy những lời nói vừa rồi rất quá đáng, mặc ai cũng có quyền được vô tâm, nhưng đây là sự vô tâm làm tổn thương người khác, nhớ lại kiếp trước cô cũng giống như những bạn gái kia, nội tâm đột nhiên trở nên rối rắm. Lấy ra đồ chơi xếp hình mẹ mang theo cho cô, cô muốn chơi đùa với Chi Lương, người bạn nhỏ này vẫn nói ít như cũ, không đồng ý cũng chẳng thèm cự tuyệt.
Tiểu Tuyết đảo lộn tất cả các mảnh ghép hình gà trống lớn, cô biết cho dù có đơn giản thế nào, đối với một đứa trẻ cũng là chuyện khó khăn, vì vậy cô giả bộ không thể giải được. Chi Lương nhìn thấy Tiểu Tuyết xếp mãi cũng không ra, cũng lao vào liều mạng cùng cô lắp ráp, chốc lát sau, một con gà lớn xuất hiện. Trong lúc lắp ghép, Tiểu Tuyết phát hiện Chi Lương không phải thông minh bình thường, tốc độ của cậu gần bằng với tốc độ trưởng thành của cô, trừ chuyện tay chân không được linh hoạt, cô chắc chắn Chi Lương chính là thiên tài.
Ai đó nói cho cô biết, đứa trẻ thông minh như thế này tại sao lại không ai phát hiện?
Hai người cùng nhau hợp lực, ghép thành gà trống lớn, nhà cửa, chim cánh cụt, chuột túi. . . . . . Tiểu Tuyết cảm thấy việc giáo dục người bạn nhỏ Chi Lương sẽ nhanh chóng có tiến triển tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook