Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
-
C1348: Chương 1348
“Gừ… gừ!” Miệng cô ấy nói gì đó không nghe rõ, cô ấy cắn đứt một miếng thịt trên bả vai Diêu Kính Vân, ông ta gào thét thảm thiết.
Diêu Linh Nguyệt không sợ đau nhức, cho dù bị Diêu Kính Vân dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người cũng không nhả ra.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát vội vàng đi cứu Diêu Kính Vân.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, anh tiến lên ngăn Diêu Linh Nguyệt: “Được rồi, há mồm.”
Diêu Linh Nguyệt: “Gừ gừ gừ!”
Tô Nhất Trần: “…”
Khó khăn lắm mới kéo cô ấy ra được, Diêu Kính Vân lại bị mất một miếng thịt.
Người bên ngoài nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Lần ồn ào này có thể gọi là gà bay chó chạy, cuối cùng mấy người Diêu Kính Vân bị còng lại mới kết thúc câu chuyện.
Lúc bên pháp y chạy đến thì thấy Diêu Linh Nguyệt đang cố chấp mắng cmn, còn cắn cả người.
Cái này cần gì kiểm tra nữa, giống thi thể ở chỗ nào chứ?
Cho nên nhà họ Diêu lên án nói nhà họ Tô giết người căn bản chính là vu oan.
Diêu Thi Duyệt chưa từ bỏ ý định, yêu cầu pháp y lên kiểm tra nhịp tim của Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Du ngăn ở phía trước, hai mắt đỏ bừng: “Ai dám đụng đến mẹ tôi!”
“Mẹ tôi chính là bị bọn họ nhốt ở dưới mặt đất tám năm nên mới bị thành như vậy!”
“Bây giờ bà ấy vừa thấy người đã sợ hãi, không cho phép mấy người đến gần bà ấy!”
Tô Tử Du cố chấp, Túc Bảo cũng gia nhập đội ngũ ngăn lại trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không chút chần chừ cũng bước ra phía trước.
Cảnh sát muốn nói, cô ấy có chút gì gọi là sợ người sao?
Vừa thả chó cắn người, tự mình ra trận cắn người, lại còn dùng đầu mình đập người khác.
Cái này gọi là sợ người sao…?
Tô Nhất Trần đứng trước mặt ba đứa nhỏ.
“Nhà họ Diêu vu oan cho nhà họ Tô chúng tôi, chuyện này không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có chứng cứ nhà họ Diêu giam giữ bất hợp pháp, giết người để trả thù!”
Tối hôm Mộc Quy Phàm ra ngoài cùng ba đứa nhỏ.
Sáng nay lúc quay về anh lại ra ngoài một chuyến nữa, chỉ mấy tiếng đã tra được hết thông tin của nhà họ Diêu, chứng cứ cũng lấy được.
Nhà họ Diêu, một thế gia Vu thần xuống dốc, cũng được xem là “nhà giàu nhỏ”, có một căn biệt thự, chín phòng ba sảnh, to nhỏ gì đó cũng có 15 người, được xem là một “gia tộc” tương đối nhiều người.
Căn nhà không đủ lớn, họ lại luôn cố chấp muốn duy trì môi trường kiểu gia tộc, con cháu trong nhà sớm tối phải “vấn an”, hai trưởng lão này của nhà họ Diêu không khác gì vua một cõi.
Vì tình hình quá khó khăn, trong tay lại có chút bản lĩnh nên khó tránh khỏi việc giết người tiêu tai để lấy tiền, mà những điều này đều chính là gạch lót đường cho nhà họ Diêu vào tù!
Nghe Tô Nhất Trần nói vậy, trong lòng nhị trưởng lão họ Diêu xiết lại, cảm giác ngày càng không ổn.
Đến bây giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ không ổn ở chỗ nào.
Ông ta nhìn về phía Tô Tử Du, nếu đứa nhỏ này thật sự như lời nói thì sao vừa rồi lại không có hành động gì?
Diêu Linh Nguyệt không sợ đau nhức, cho dù bị Diêu Kính Vân dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người cũng không nhả ra.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát vội vàng đi cứu Diêu Kính Vân.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, anh tiến lên ngăn Diêu Linh Nguyệt: “Được rồi, há mồm.”
Diêu Linh Nguyệt: “Gừ gừ gừ!”
Tô Nhất Trần: “…”
Khó khăn lắm mới kéo cô ấy ra được, Diêu Kính Vân lại bị mất một miếng thịt.
Người bên ngoài nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Lần ồn ào này có thể gọi là gà bay chó chạy, cuối cùng mấy người Diêu Kính Vân bị còng lại mới kết thúc câu chuyện.
Lúc bên pháp y chạy đến thì thấy Diêu Linh Nguyệt đang cố chấp mắng cmn, còn cắn cả người.
Cái này cần gì kiểm tra nữa, giống thi thể ở chỗ nào chứ?
Cho nên nhà họ Diêu lên án nói nhà họ Tô giết người căn bản chính là vu oan.
Diêu Thi Duyệt chưa từ bỏ ý định, yêu cầu pháp y lên kiểm tra nhịp tim của Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Du ngăn ở phía trước, hai mắt đỏ bừng: “Ai dám đụng đến mẹ tôi!”
“Mẹ tôi chính là bị bọn họ nhốt ở dưới mặt đất tám năm nên mới bị thành như vậy!”
“Bây giờ bà ấy vừa thấy người đã sợ hãi, không cho phép mấy người đến gần bà ấy!”
Tô Tử Du cố chấp, Túc Bảo cũng gia nhập đội ngũ ngăn lại trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không chút chần chừ cũng bước ra phía trước.
Cảnh sát muốn nói, cô ấy có chút gì gọi là sợ người sao?
Vừa thả chó cắn người, tự mình ra trận cắn người, lại còn dùng đầu mình đập người khác.
Cái này gọi là sợ người sao…?
Tô Nhất Trần đứng trước mặt ba đứa nhỏ.
“Nhà họ Diêu vu oan cho nhà họ Tô chúng tôi, chuyện này không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có chứng cứ nhà họ Diêu giam giữ bất hợp pháp, giết người để trả thù!”
Tối hôm Mộc Quy Phàm ra ngoài cùng ba đứa nhỏ.
Sáng nay lúc quay về anh lại ra ngoài một chuyến nữa, chỉ mấy tiếng đã tra được hết thông tin của nhà họ Diêu, chứng cứ cũng lấy được.
Nhà họ Diêu, một thế gia Vu thần xuống dốc, cũng được xem là “nhà giàu nhỏ”, có một căn biệt thự, chín phòng ba sảnh, to nhỏ gì đó cũng có 15 người, được xem là một “gia tộc” tương đối nhiều người.
Căn nhà không đủ lớn, họ lại luôn cố chấp muốn duy trì môi trường kiểu gia tộc, con cháu trong nhà sớm tối phải “vấn an”, hai trưởng lão này của nhà họ Diêu không khác gì vua một cõi.
Vì tình hình quá khó khăn, trong tay lại có chút bản lĩnh nên khó tránh khỏi việc giết người tiêu tai để lấy tiền, mà những điều này đều chính là gạch lót đường cho nhà họ Diêu vào tù!
Nghe Tô Nhất Trần nói vậy, trong lòng nhị trưởng lão họ Diêu xiết lại, cảm giác ngày càng không ổn.
Đến bây giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ không ổn ở chỗ nào.
Ông ta nhìn về phía Tô Tử Du, nếu đứa nhỏ này thật sự như lời nói thì sao vừa rồi lại không có hành động gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook