Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
-
C1318: Chương 1318
Sau đó, mợ cả nhảy tưng tưng dọc đường đi, may sao động tác của mợ cả không quá cứng đờ như cương thi mà giống vừa nhảy vừa chạy hơn.
Sau khi rời khỏi hang, Diêu Linh Nguyệt khá hơn một chút, hoặc có thể cô đã thích nghi với ‘phương pháp giao tiếp’ nên rất nghe lời.
Túc Bảo kêu cô đi thì cô đi.
Túc Bảo kêu cô quay người thì cô cũng quay người lại (chỉ vặn cổ nhảy sang một bên).
Túc Bảo kêu cô dừng lại, cô liền phanh gấp, đứng thẳng tại chỗ.
Khi gió thổi, nhìn từ xa Diêu Linh Nguyệt không khác gì một cái xác, nếu có người vô tình nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.
“Mợ cả gầy quá, về nhà nhất định phải ăn uống đầy đủ.” Túc Bảo nói: “Tướng Quân có kinh nghiệm trong việc này đúng không?”
“Bà ngoại có thể nuôi Tướng Quân mập mạp thì chắc chắn có thể chăm mợ cả mập lên nhỉ?” Túc Bảo nhìn Tướng Quân.
Tướng Quân như nghĩ đến chuyện gì không tốt, cái lưỡi đang lè lập tức thu lại.
Hai anh em Tô Tử Du đi trước dẫn đường, Túc Bảo đi sau mợ cả, lặng lẽ hỏi sư phụ liệu linh trí của mợ cả còn có thể phục hồi được không.
Kết quả lúc bé ngẩng đầu liền trông thấy mợ cả đang để mông trần…
“Á…”
Nhìn xem, bé đã nói không thể ngồi trên đất và dùng mông di chuyển rồi mà.
Lúc này, Tô Tử Chiến bình tĩnh cởi áo khoác ra, im lặng đưa cho Túc Bảo.
Cậu không quay lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Túc Bảo thấy lòng ấm áp: “Cảm ơn anh cả!”
Sau đó bé vụng về lấy quần áo quấn quanh eo mợ cả, che đi cái mông lạnh buốt của cô.
“Hai kẻ xấu xa kia chưa rời đi ạ?” Túc Bảo hỏi.
Tô Tử Du: “Chưa”
Chỉ là….
Trong rừng tối, nữ quỷ tân nương hưng phấn siết cổ Diêu Kinh Vân, nói: “Bảy ống! Vừa rồi nô gia nói bảy ống! Quan viên thật ngu ngốc!”
Miệng nó mắng ngu ngốc, tay nó lắc lư đầu Diêu Kinh Vân.
Tóc của Diêu Kinh Vân chẳng biết từ lúc nào đã bị hói.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cái đầu với mái tóc hói ở giữa trông rất bắt mắt.
Diêu Thi Duyệt cũng không khá hơn là bao
Quỷ đào hoa tựa người sang bên cạnh, không kiên nhẫn đá Diêu Thi Duyệt một cái: “Mau lên! Nếu không thắng được ván này, ta sẽ bắt đầu nhổ răng cửa của ngươi!”
Dưới ảnh hưởng của Túc Bảo, nhổ răng cửa là trò chơi được đám quỷ cực kỳ ưa chuộng.
Cứ mở miệng ra là đám quỷ hồn nhắc tới chuyện nhổ răng.
Diêu Thi Duyệt sợ hãi vội đánh bài…
Cô ta và Diêu Kinh Vân chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó họ sẽ cầm xương trong tay, chơi mạt chược với một đám quỷ nơi hoang vu hẻo lánh.
Sau khi rời khỏi hang, Diêu Linh Nguyệt khá hơn một chút, hoặc có thể cô đã thích nghi với ‘phương pháp giao tiếp’ nên rất nghe lời.
Túc Bảo kêu cô đi thì cô đi.
Túc Bảo kêu cô quay người thì cô cũng quay người lại (chỉ vặn cổ nhảy sang một bên).
Túc Bảo kêu cô dừng lại, cô liền phanh gấp, đứng thẳng tại chỗ.
Khi gió thổi, nhìn từ xa Diêu Linh Nguyệt không khác gì một cái xác, nếu có người vô tình nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.
“Mợ cả gầy quá, về nhà nhất định phải ăn uống đầy đủ.” Túc Bảo nói: “Tướng Quân có kinh nghiệm trong việc này đúng không?”
“Bà ngoại có thể nuôi Tướng Quân mập mạp thì chắc chắn có thể chăm mợ cả mập lên nhỉ?” Túc Bảo nhìn Tướng Quân.
Tướng Quân như nghĩ đến chuyện gì không tốt, cái lưỡi đang lè lập tức thu lại.
Hai anh em Tô Tử Du đi trước dẫn đường, Túc Bảo đi sau mợ cả, lặng lẽ hỏi sư phụ liệu linh trí của mợ cả còn có thể phục hồi được không.
Kết quả lúc bé ngẩng đầu liền trông thấy mợ cả đang để mông trần…
“Á…”
Nhìn xem, bé đã nói không thể ngồi trên đất và dùng mông di chuyển rồi mà.
Lúc này, Tô Tử Chiến bình tĩnh cởi áo khoác ra, im lặng đưa cho Túc Bảo.
Cậu không quay lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Túc Bảo thấy lòng ấm áp: “Cảm ơn anh cả!”
Sau đó bé vụng về lấy quần áo quấn quanh eo mợ cả, che đi cái mông lạnh buốt của cô.
“Hai kẻ xấu xa kia chưa rời đi ạ?” Túc Bảo hỏi.
Tô Tử Du: “Chưa”
Chỉ là….
Trong rừng tối, nữ quỷ tân nương hưng phấn siết cổ Diêu Kinh Vân, nói: “Bảy ống! Vừa rồi nô gia nói bảy ống! Quan viên thật ngu ngốc!”
Miệng nó mắng ngu ngốc, tay nó lắc lư đầu Diêu Kinh Vân.
Tóc của Diêu Kinh Vân chẳng biết từ lúc nào đã bị hói.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cái đầu với mái tóc hói ở giữa trông rất bắt mắt.
Diêu Thi Duyệt cũng không khá hơn là bao
Quỷ đào hoa tựa người sang bên cạnh, không kiên nhẫn đá Diêu Thi Duyệt một cái: “Mau lên! Nếu không thắng được ván này, ta sẽ bắt đầu nhổ răng cửa của ngươi!”
Dưới ảnh hưởng của Túc Bảo, nhổ răng cửa là trò chơi được đám quỷ cực kỳ ưa chuộng.
Cứ mở miệng ra là đám quỷ hồn nhắc tới chuyện nhổ răng.
Diêu Thi Duyệt sợ hãi vội đánh bài…
Cô ta và Diêu Kinh Vân chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó họ sẽ cầm xương trong tay, chơi mạt chược với một đám quỷ nơi hoang vu hẻo lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook