Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
2: Đưa Nó Ra Ngoài Cho Tôi


Tô lão gia có quy định là không được bật điện thoại trong cuộc họp buổi sáng.
Tô Ý Thâm vội vàng cầm lấy điện thoại định cúp máy ngay lập tức.
Tô lão gia lạnh lùng mắng: "Nghe máy!"
Tô Ý Thâm ho khan một tiếng: "Ba, là số lạ, con..."
Tô lão gia đặt chén trà qua một bên, lạnh lùng nói: "Nghe máy, mở loa ngoài cho tôi!"
Chú ba nhìn Tô Ý Thâm đầy đồng cảm.
Tô Ý Thâm không còn cách nào khác ngoài việc trả lời điện thoại và bật loa ngoài.
Một giọng nói nhỏ bất ngờ lọt vào tai họ như thế này:
"Xin chào ...!đó có phải là cậu út không?"
"Con là Túc Bảo...!mẹ con là Tô Cẩm Ngọc ...!người có phải là cậu út Tô Ý Thâm của con không?”
Thanh âm của cô gái nhỏ yếu ớt và tê liệt đến khó tả, giống như một người máy nhỏ, không thể nghe thấy cảm xúc trong giọng nói của cô bé.
Biểu cảm của mọi người trong nhà họ Tô đột nhiên thay đổi!
Bang...
Nắp bút trong tay Tô lão gia rơi xuống.
Cổ họng mọi người giống như bị bóp chặt, nhất thời không phát ra được thanh âm gì.
Bên kia điện thoại, giọng nói trẻ con tiếp tục:
"Cậu út...!Túc Bảo vừa lạnh vừa đói...”

"Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng bọn họ không tin..."
"Ba kêu Túc Bảo quỳ ở cửa...!Nhưng Túc Bảo lạnh quá...!Cậu út, cậu tới đón con được không.."
Cuối cùng, giọng nói của cô bé càng lúc càng yếu ớt.
Vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít và tuyết rơi qua điện thoại, nhưng giọng nói non nớt đột ngột dừng lại.
Tô Ý Thâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cầm lấy điện thoại, gần như mất kiểm soát hét lên:
"Này,...!Túc Bảo? Con ở đâu, nói cho cậu út biết con đang ở đâu!"
Không có bất cứ phản hồi nào.
Tô lão gia hoảng hốt đứng lên, bộ dáng nghiêm túc vừa rồi lập tức biến mất, giống như thoáng cái đã già đi mười tuổi.
"Mau! Nhanh! Tra cho tôi, tra dãy số này, kiểm tra vị trí!"
**
Tiểu Túc Bảo trước khi kết thúc cuộc gọi đã bất tỉnh, điện thoại bị đánh rơi trên trong lớp tuyết dày đặc.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phong đi ra tìm điện thoại di động, thấy Túc Bảo không nhúc nhích, anh ta nhấc chân đá đá vào người bé.
“Chết cũng được!” Anh ta tức giận nói.
Bốn năm trước, anh ta nhặt được một người phụ nữ quần áo tả tơi, anh ta ân cần đưa cô về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho người phụ nữ, anh ta ngỡ ngàng cảm thấy rằng cô ấy thật xinh đẹp.
Một bộ dáng ngây ngốc không nhớ được gì của cô làm anh ta mê mẩn, còn thấy cô dễ thương nên dỗ dành cô rất lâu.
Giống như một kẻ ngốc có bộ não si tình, nuông chiều cô, không ép buộc cô, quan tâm cô đến từng chi tiết...
Lâm Phong bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy buồn nôn.
Một phụ nữ ăn xin lang thang, có khi còn bị ai đó chơi qua.
Bằng không tại sao Túc Bảo lại không có điểm nào giống anh ta?
Mặc dù hoài nghi, nhưng Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra quan hệ ba con.
Bởi vì một khi phát hiện anh ta không phải ba của cô bé, vậy anh ta sẽ trở thành trò cười của Nam Thành.
Lâm Phong nhặt điện thoại lên và rời đi ngay lập tức, anh ta liên tục gọi điện thoại trong căn phòng làm việc ấm áp:
...
"Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là Lão Lâm đây! Tôi muốn hỏi anh có biết ai trong nhà họ Tô ở Kinh thành không? "
"Xin chào, ông Ngô, năm mới vui vẻ! Ông có biết nhà họ Tô ở Kinh Thành không? Công ty đang gặp chút rắc rối..."
**
Bên ngoài thư phòng gió tuyết rất lớn, Túc Bảo nằm ở trên tuyết, thời gian từng chút một trôi qua, trời lại sắp tối.
Trong đầu bé vẫn còn có chút ý thức, nhưng dùng nhiều sức đến đâu cũng không thể mở mắt nổi.
Sau khi mẹ mất, bé không khóc, cho dù bị ba đánh bé cũng không khóc.
Nhưng bây giờ bé cảm thấy có chút muốn khóc.
Sau khi bé gọi cậu út của mình, không có âm thanh đáp lại nào cả, có phải họ không muốn nhận bé không?

Trên thế giới này, không ai thích bé cả.
Còn mẹ thì sao? Sau khi bé chết, nếu mẹ nhìn thấy bé như vậy, thì có thích bé không?
Đôi môi tím tái của Túc Bảo mím lại, trong lòng không ngừng lặp lại: Mẹ...!Túc Bảo không khóc, Túc Bảo rất ngoan...
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm ầm ầm.
Bảy tám chiếc xe màu đen từ bên ngoài biệt thự của nhà họ Lâm lao tới, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, đá tung cửa lớn nhà họ Lâm!
Gió tuyết rất lớn, đem thân ảnh nho nhỏ của Túc Bảo đều bao phủ.
Tô Ý Thâm lo lắng nhìn xung quanh ---- trên điện thoại, Túc Bảo nói rằng bé đang quỳ ở cửa!
Đột nhiên, vẻ mặt của anh biến sắc, anh nhìn thấy một đống tuyết nhỏ ở cửa!
Tô Ý Thâm chạy vội tới, dùng hai bàn tay lạnh cóng hốt hoảng bới đống tuyết lên, cuối cùng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé dưới đống tuyết!
“Túc Bảo!?”
Tô Ý Thâm vội vàng bế bé lên, khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nanh ta của Túc Bảo anh đã khẳng định đây chính là Túc Bảo nhà bọn họ.
Bởi vì khuôn mặt của bé giống như đúc với khuôn mặt của Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.
Đứa con của người em gái yêu quý và đáng yêu nhất của họ-- Túc Bảo!
Túc Bảo chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, người đó còn cởi áo ra, quấn lấy bé.

Bởi vì đóng băng quá lâu, Túc Bảo cả người tê dại, sau một hồi ấm áp vẫn là lạnh thấu xương khiến bé
không tự chủ được rùng mình một cái.
Tiểu Túc Bảo cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt mình – khuôn mặt của anh ta có phần giống mẹ, nhưng lại lại có chút không giống nhau.
Tiểu Túc Bảo mấp máy khóe môi, yếu ớt hỏi: "Cậu là...!Cậu út sao..."
"Cậu út...!Túc Bảo không có đẩy dì..."
Túc Bảo gần như theo bản năng lẩm bẩm, không có bất kỳ ý thức nào.
So với sự phấn khích của Tô Ý thâm, cô bé giống như một người máy nhỏ không có hơi ấm và cảm xúc.

Nước mắt của Tô Ý Thâm sắp chảy xuống.
Đứa nhỏ trong lòng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, loại quần áo mùa thu bằng vải bông mềm, thậm chí còn không có lông cừu.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé đã tím tái vì lạnh, đôi môi khô nứt nẻ, thâm đen lại.
Cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không thể di chuyển, giống như một người làm bằng băng, khiến Tô Ý Thâm không khỏi sợ hãi -- sợ anh ta vừa chạm vào liền vỡ...
"Túc Bảo ...!cậu ở đây, cậu sẽ đưa con về nhà."
Tô Ý Thâm nghẹn ngào, anh không dám tưởng tượng Túc Bảo một mình đã phải chịu đựng như thế nào.
Lại càng không dám tưởng tượng nếu bọn họ tới chậm một chút, Túc Bảo có phải sẽ chết hay không?
Tô Ý Thâm cẩn thận ôm lấy Túc Bảo, bước chân loạng choạng chạy về phía chiếc xe.
“Túc Bảo, cố một chút.” Tô Ý Thâm trầm giọng nói: “Đừng ngủ.”
“Túc Bảo, con có thể trả lời cậu không?”
“Túc Bảo..”
Túc Bảo đã bất tỉnh.
Tô lão gia có chút run rẩy tiến lên, nhìn Tô Ý Thâm quần áo phồng lên, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Ý Thâm lo lắng hét lên: "Mau! Đi bệnh viện, đi bệnh viện!"
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều thót tim, lập tức lên xe đi đến bệnh viện.
Lúc này, Lâm Phong sau khi nhận được tin tức liền vội vàng đi xuống lầu, trên mặt vẫn còn đè nén một tia mừng rỡ hưng phấn.
Hóa ra vừa rồi lúc Tô Ý Thâm đi vào đã báo tục danh cho bảo vệ canh cổng, cho nên bảo vệ đã đi báo cho Lâm Phong biết..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương