Tiểu Tứ, Tiến Công Đi
-
Chương 4: Vào trường nam
Sau khi Lâm Tiên Đậu thay thế Viên Tiên Đậu, việc đầu tiên cô làm là tìm cách trà trộn vào trường nam sinh của Lương Hồng Tuấn, cũng may cô đến vừa đúng lúc, nói chính xác hơn là hệ thống đã sắp xếp cho cô thời cơ rất hợp lý, lúc Viên Thiên Duy hỏi Tiên Đậu muốn học ở đâu, cô lúng túng mở miệng nói muốn học cùng anh trai.
Hết cách rồi, vì Viên Tiên Đậu vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh từ cái chết của mẹ nên tính cách vẫn còn hơi tự bế, bây giờ Tiên Đậu chỉ có thể giả làm tiểu bạch hoa, tuy đa số nữ sinh đều không ưa kiểu hình tiểu bạch hoa lúc nào cũng nhát gan đến mức chỉ kém viết trên mặt mấy chữ “Tôi sợ hãi, anh đừng lại đây!”, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, đại đa số nam sinh đều rất yêu thích loại nữ sinh này, nữ sinh như thế rất dễ kích thích ý muốn che chở của bọn họ, cũng giống chuyện một tiểu chính thái hay thẹn thùng thường rất dễ có được sự cưng chiều của các chị gái và tình thương của các bà mẹ.
Hơn nữa Viên Tiên Đậu thuộc loại có duyên tự nhiên, vì thế dạng tiểu bạch hoa của cô sẽ không khiến người ta phản cảm.
Nhìn vẻ sợ hãi của con gái, Viên Thiên Duy suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy con gái được con trai chăm sóc có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng thả con gái nhỏ tươi non vào giữa bầy sói đực đã lâu chưa ăn thịt liệu có ổn không? Viên Thiên Duy vô cùng lo lắng về vấn đề này. Cuối cùng, lấy tiền đề của bạn gái Lương Hồng Tuấn là Hạ Tiểu Tiểu, Viên Hạo dứt khoát đề nghị em gái nhà mình học nữ giả nam trang theo Hạ Tiểu Tiểu, đến lúc đó cứ để Tiên Đậu ở chung một phòng với hắn, có sự giúp đỡ che giấu của anh trai, Đậu Đậu sẽ không bị vạch trần.
Về phần vẻ ngoài thì, nam sinh thời nay đang càng ngày càng non, khuôn mặt em gái hắn rất non, giả trang làm nam sinh cũng chỉ trông nhỏ tuổi hơn một chút mà thôi, vả lại có hắn che giấu, sẽ không ai nghĩ Đậu Đậu là con gái.
Viên Thiên Duy thấy ý kiến của con trai khá khả thi, ông liên lạc với hiệu trưởng trường cao trung Dương Cương, đương nhiên, Viên Thiên Duy không để lộ giới tính thật của con gái mà chỉ đơn giản đề cập một chút vấn đề nhập học và xếp phòng, ông là cổ đông lớn của trường cao trung Dương Cương, đi cửa sau chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi đã xác nhận không còn sơ hở, Viên Thiên Duy và Viên Hạo mới dẫn tiểu công chúa nhà mình đi giải quyết bộ tóc dài của cô.
Nhưng phải cắt mái tóc đen dài bóng mượt thành tóc ngắn giống con trai, đừng nói là Lâm Tiên Đậu, đến cả cha con Viên Thiên Duy và thợ cắt tóc cũng đau lòng thay cô! Vì thế, kế hoạch nhập học gặp trở ngại vì mái tóc dài của Tiên Đậu.
Viên Thiên Duy ngồi xổm trước mặt con gái, mềm giọng thăm dò, “Đậu Đậu, hay là bố sắp xếp cho con một trường học khác nhé, chúng ta không cắt tóc nữa được không?”
“Đúng đấy cô bé à, mái tóc dài đẹp như vậy mà cắt đi thì đáng tiếc lắm!” Thợ cắt tóc cũng nhân cơ hội chen vào một câu, hắn không suy nghĩ nhiều về lời nói của Viên Thiên Duy, dẫu sao thời nay cũng không thiếu trường học yêu cầu nữ sinh nhập học phải cắt tóc ngắn. Làm một nhà tạo hình có thâm niên, hắn chỉ cảm thấy khó mà gặp được một mái tóc đen dài bóng mượt như của Tiên Đậu, nếu mái tóc này bị hủy trên tay mình thì đau lòng lắm!
Tiên Đậu suýt nữa thì đã bị Viên Thiên Duy thuyết phục rồi, cô, cũng như mọi nữ sinh yêu cái đẹp khác, đều vô cùng yêu quý mái tóc của mình, nhưng cô phải ngoan tâm, để có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thử luyện, cô nhất định phải liều mạng. Tiên Đậu mở to mắt nhìn Viên Thiên Duy, biểu hiện cho ông thấy sự quật cường của mình, trong đôi mắt từ từ hiện lên vẻ ủy khuất, bàn tay nhỏ ỷ lại nắm lấy tay áo của Viên Hạo đang đứng bên cạnh, cái miệng mềm mại mở ra, nói nhỏ nhẹ mà kiên định, “Con muốn đi theo anh trai.”
Viên Thiên Duy nhìn Viên Hạo, không hiểu sao con gái bé bỏng lại ỷ lại anh trai như thế, người làm cha như ông hơi ghen tị rồi đấy. Tất cả đều do sự tuyệt tình của mẹ tụi nhỏ, bị cắt đứt liên lạc với con gái, ông rất nhớ cô công chúa mà mình đã nâng niu trong lòng bàn tay từ lúc mới chào đời, mỗi khi đến sinh nhật Tiên Đậu là Viên Thiên Duy lại chuẩn bị một phần quà cho cô, dù biết không thể nào gửi tặng nhưng mười mấy năm qua ông vẫn giữ thói quen này, đây là cách mà ông nhớ đến con gái.
Có lẽ là vì con trai lớn lên bên cạnh nên Viên Thiên Duy ra chiều thiên vị đứa con gái tưởng như đã mất mà lại trở về này hơn. Bản thân Viên Hạo cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại của em gái mình, từ tiểu học đến cao trung hắn đều học ở trường nam sinh, phần lớn thời gian chỉ tiếp xúc với con trai, hắn thật sự rất muốn có một cô em gái ngoan ngoãn để che chở trong vòng tay. Trên thực tế thì hắn quả thật có một cô em gái, ngặt nỗi đã mất đi rồi, vì vậy hắn thường tưởng tượng, nếu em gái còn ở bên cạnh thì hắn sẽ chăm sóc con bé như thế nào, sẽ bảo vệ con bé ra sao. Hiện tại, em gái đã quay lại bên cạnh bố con hắn, nhưng con bé lại yếu ớt đến thế, lệ thuộc đến thế, điều này làm cho ý muốn che chở của hắn bùng phát mạnh mẽ.
“Bố, bố cứ để Đậu Đậu đi theo con đi, con bảo đảm sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, thiếu một sợi tóc bố cứ tìm con tính sổ.” Viên Hạo máu nóng lên não, tư duy có hơi chạy trật, kết quả là rước lấy ánh mắt xem thường của Viên Thiên Duy, “Tiểu tử thúi! Bây giờ đâu phải là vấn đề bố không cho Đậu Đậu đi theo con! Bây giờ là vấn đề Đậu Đậu cắt tóc, cắt một cái là bao nhiêu tóc đi đời! Tìm con tính sổ? Bố tính thế nào đây?!”
Bị cha già nhà mình giáo huấn một trận, Viên Hạo mất hứng sờ sờ mũi. Viên Thiên Duy háy con trai một cái, sau đó dịu dàng dỗ dành Tiên Đậu, “Đậu Đậu nói cái gì thì là cái đó, chúng ta đều theo lời Đậu Đậu!”
Tiên Đậu ngoan ngoãn gật đầu, phối hợp với khuôn mặt trẻ con phúng phính kia, trông cô ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Viên Thiên Duy không nhịn được muốn đưa tay xoa đầu cô, mấy lần xoa đầu trước ông đều bị Tiên Đậu phát hiện nên lần này ông làm rất chậm, rất cẩn thận, cứ như sợ kinh động đến một con vật nhỏ đầy cảnh giác.
Lần này Tiên Đậu không né tránh, dù sao cô cũng không thể mãi mãi đóng giả người mắc chứng tự bế, nhưng thay đổi thì cũng phải theo trình tự đàng hoàng, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất.
Cuối cùng, tay Viên Thiên Duy chạm lên đầu Tiên Đậu, ông cố gắng khắc chế cảm xúc kích động của người làm cha, nhẹ tay xoa xoa đầu cô, xoa đến khi tóc của Tiên Đậu rối bù, khiến cô giờ phút này càng thêm yếu mềm như một con thú non.
Thấy vậy, Viên Hạo cũng không chịu thua thiệt, hắn cọ cọ mặt mình lên gò má của Tiên Đậu, cọ xong còn ném cho Viên Thiên Duy một ánh mắt khiêu khích. Viên Thiên Duy dở khóc dở cười, bàn tay đang xoa đầu Tiên Đậu chuyển sang véo má Viên Hạo, véo đau đến mức Viên Hạo nhe răng trợn mắt, thế nhưng vẫn không chịu mở miệng xin tha. Tiên Đậu cũng lựa thời mà nở nụ cười nhẹ nhàng, làm cảnh tượng này tràn ngập tình cảm gia đình ấm áp.
Hết cách rồi, vì Viên Tiên Đậu vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh từ cái chết của mẹ nên tính cách vẫn còn hơi tự bế, bây giờ Tiên Đậu chỉ có thể giả làm tiểu bạch hoa, tuy đa số nữ sinh đều không ưa kiểu hình tiểu bạch hoa lúc nào cũng nhát gan đến mức chỉ kém viết trên mặt mấy chữ “Tôi sợ hãi, anh đừng lại đây!”, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, đại đa số nam sinh đều rất yêu thích loại nữ sinh này, nữ sinh như thế rất dễ kích thích ý muốn che chở của bọn họ, cũng giống chuyện một tiểu chính thái hay thẹn thùng thường rất dễ có được sự cưng chiều của các chị gái và tình thương của các bà mẹ.
Hơn nữa Viên Tiên Đậu thuộc loại có duyên tự nhiên, vì thế dạng tiểu bạch hoa của cô sẽ không khiến người ta phản cảm.
Nhìn vẻ sợ hãi của con gái, Viên Thiên Duy suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy con gái được con trai chăm sóc có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng thả con gái nhỏ tươi non vào giữa bầy sói đực đã lâu chưa ăn thịt liệu có ổn không? Viên Thiên Duy vô cùng lo lắng về vấn đề này. Cuối cùng, lấy tiền đề của bạn gái Lương Hồng Tuấn là Hạ Tiểu Tiểu, Viên Hạo dứt khoát đề nghị em gái nhà mình học nữ giả nam trang theo Hạ Tiểu Tiểu, đến lúc đó cứ để Tiên Đậu ở chung một phòng với hắn, có sự giúp đỡ che giấu của anh trai, Đậu Đậu sẽ không bị vạch trần.
Về phần vẻ ngoài thì, nam sinh thời nay đang càng ngày càng non, khuôn mặt em gái hắn rất non, giả trang làm nam sinh cũng chỉ trông nhỏ tuổi hơn một chút mà thôi, vả lại có hắn che giấu, sẽ không ai nghĩ Đậu Đậu là con gái.
Viên Thiên Duy thấy ý kiến của con trai khá khả thi, ông liên lạc với hiệu trưởng trường cao trung Dương Cương, đương nhiên, Viên Thiên Duy không để lộ giới tính thật của con gái mà chỉ đơn giản đề cập một chút vấn đề nhập học và xếp phòng, ông là cổ đông lớn của trường cao trung Dương Cương, đi cửa sau chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi đã xác nhận không còn sơ hở, Viên Thiên Duy và Viên Hạo mới dẫn tiểu công chúa nhà mình đi giải quyết bộ tóc dài của cô.
Nhưng phải cắt mái tóc đen dài bóng mượt thành tóc ngắn giống con trai, đừng nói là Lâm Tiên Đậu, đến cả cha con Viên Thiên Duy và thợ cắt tóc cũng đau lòng thay cô! Vì thế, kế hoạch nhập học gặp trở ngại vì mái tóc dài của Tiên Đậu.
Viên Thiên Duy ngồi xổm trước mặt con gái, mềm giọng thăm dò, “Đậu Đậu, hay là bố sắp xếp cho con một trường học khác nhé, chúng ta không cắt tóc nữa được không?”
“Đúng đấy cô bé à, mái tóc dài đẹp như vậy mà cắt đi thì đáng tiếc lắm!” Thợ cắt tóc cũng nhân cơ hội chen vào một câu, hắn không suy nghĩ nhiều về lời nói của Viên Thiên Duy, dẫu sao thời nay cũng không thiếu trường học yêu cầu nữ sinh nhập học phải cắt tóc ngắn. Làm một nhà tạo hình có thâm niên, hắn chỉ cảm thấy khó mà gặp được một mái tóc đen dài bóng mượt như của Tiên Đậu, nếu mái tóc này bị hủy trên tay mình thì đau lòng lắm!
Tiên Đậu suýt nữa thì đã bị Viên Thiên Duy thuyết phục rồi, cô, cũng như mọi nữ sinh yêu cái đẹp khác, đều vô cùng yêu quý mái tóc của mình, nhưng cô phải ngoan tâm, để có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thử luyện, cô nhất định phải liều mạng. Tiên Đậu mở to mắt nhìn Viên Thiên Duy, biểu hiện cho ông thấy sự quật cường của mình, trong đôi mắt từ từ hiện lên vẻ ủy khuất, bàn tay nhỏ ỷ lại nắm lấy tay áo của Viên Hạo đang đứng bên cạnh, cái miệng mềm mại mở ra, nói nhỏ nhẹ mà kiên định, “Con muốn đi theo anh trai.”
Viên Thiên Duy nhìn Viên Hạo, không hiểu sao con gái bé bỏng lại ỷ lại anh trai như thế, người làm cha như ông hơi ghen tị rồi đấy. Tất cả đều do sự tuyệt tình của mẹ tụi nhỏ, bị cắt đứt liên lạc với con gái, ông rất nhớ cô công chúa mà mình đã nâng niu trong lòng bàn tay từ lúc mới chào đời, mỗi khi đến sinh nhật Tiên Đậu là Viên Thiên Duy lại chuẩn bị một phần quà cho cô, dù biết không thể nào gửi tặng nhưng mười mấy năm qua ông vẫn giữ thói quen này, đây là cách mà ông nhớ đến con gái.
Có lẽ là vì con trai lớn lên bên cạnh nên Viên Thiên Duy ra chiều thiên vị đứa con gái tưởng như đã mất mà lại trở về này hơn. Bản thân Viên Hạo cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại của em gái mình, từ tiểu học đến cao trung hắn đều học ở trường nam sinh, phần lớn thời gian chỉ tiếp xúc với con trai, hắn thật sự rất muốn có một cô em gái ngoan ngoãn để che chở trong vòng tay. Trên thực tế thì hắn quả thật có một cô em gái, ngặt nỗi đã mất đi rồi, vì vậy hắn thường tưởng tượng, nếu em gái còn ở bên cạnh thì hắn sẽ chăm sóc con bé như thế nào, sẽ bảo vệ con bé ra sao. Hiện tại, em gái đã quay lại bên cạnh bố con hắn, nhưng con bé lại yếu ớt đến thế, lệ thuộc đến thế, điều này làm cho ý muốn che chở của hắn bùng phát mạnh mẽ.
“Bố, bố cứ để Đậu Đậu đi theo con đi, con bảo đảm sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, thiếu một sợi tóc bố cứ tìm con tính sổ.” Viên Hạo máu nóng lên não, tư duy có hơi chạy trật, kết quả là rước lấy ánh mắt xem thường của Viên Thiên Duy, “Tiểu tử thúi! Bây giờ đâu phải là vấn đề bố không cho Đậu Đậu đi theo con! Bây giờ là vấn đề Đậu Đậu cắt tóc, cắt một cái là bao nhiêu tóc đi đời! Tìm con tính sổ? Bố tính thế nào đây?!”
Bị cha già nhà mình giáo huấn một trận, Viên Hạo mất hứng sờ sờ mũi. Viên Thiên Duy háy con trai một cái, sau đó dịu dàng dỗ dành Tiên Đậu, “Đậu Đậu nói cái gì thì là cái đó, chúng ta đều theo lời Đậu Đậu!”
Tiên Đậu ngoan ngoãn gật đầu, phối hợp với khuôn mặt trẻ con phúng phính kia, trông cô ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Viên Thiên Duy không nhịn được muốn đưa tay xoa đầu cô, mấy lần xoa đầu trước ông đều bị Tiên Đậu phát hiện nên lần này ông làm rất chậm, rất cẩn thận, cứ như sợ kinh động đến một con vật nhỏ đầy cảnh giác.
Lần này Tiên Đậu không né tránh, dù sao cô cũng không thể mãi mãi đóng giả người mắc chứng tự bế, nhưng thay đổi thì cũng phải theo trình tự đàng hoàng, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất.
Cuối cùng, tay Viên Thiên Duy chạm lên đầu Tiên Đậu, ông cố gắng khắc chế cảm xúc kích động của người làm cha, nhẹ tay xoa xoa đầu cô, xoa đến khi tóc của Tiên Đậu rối bù, khiến cô giờ phút này càng thêm yếu mềm như một con thú non.
Thấy vậy, Viên Hạo cũng không chịu thua thiệt, hắn cọ cọ mặt mình lên gò má của Tiên Đậu, cọ xong còn ném cho Viên Thiên Duy một ánh mắt khiêu khích. Viên Thiên Duy dở khóc dở cười, bàn tay đang xoa đầu Tiên Đậu chuyển sang véo má Viên Hạo, véo đau đến mức Viên Hạo nhe răng trợn mắt, thế nhưng vẫn không chịu mở miệng xin tha. Tiên Đậu cũng lựa thời mà nở nụ cười nhẹ nhàng, làm cảnh tượng này tràn ngập tình cảm gia đình ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook