Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
-
Chương 79: Phu Phu Đồng Tâm Phát Huy Sức Mạnh
Qua hai ngày, chờ thương tích của Quan Hành Tam đỡ hơn, có thể đi đứng dễ dàng, đám người lại tụ họp ở tòa nhà thành Bắc chuẩn bị kế sách đối phó với Trương Thiên Hổ.
Nói là đám người nhưng thật ra cũng chỉ có bốn người, à nhân tiện tính luôn Lý Tiểu Phúc sống chết đòi theo là năm người.
Lục Trường An ngồi trên ghế phủ nệm êm cựa quậy mất tự nhiên, tối qua Lương Tuyển dùng ngọc thế giúp y bôi thuốc cao, mặc dù lúc đó không thấy khó chịu nhưng chỉ sau một đêm thì phía dưới lại bắt đầu có cảm giác tê dại.
Lục Trường An nghĩ thầm xem ra đầu gỗ lo lắng rất có lý, nếu bọn họ chưa hề chuẩn bị gì mà đã làm thật thì e là bây giờ y chỉ có thể nằm trên giường ôm mông khóc rống!
Lý Mộng Ngư liếc nhìn Lục Trường An, bất mãn nói: "Sao ghế của ngươi lại có đệm?"
Quan Hành Tam nín cười nói: "Đương nhiên là y có chỗ cần dùng rồi, Tiểu Ngư Nhi ngươi bây giờ không cần đâu."
Lục Trường An: "......"
Lý Tiểu Phúc luôn nhìn chằm chằm Quan Hành Tam lập tức xắn tay áo lên nói: "Sao thiếu gia nhà ta lại không cần? Hắn nhất định là cần!"
Lục Trường An đỡ trán: "............"
"Thôi chúng ta bàn chính sự đi." Lục Trường An thấy Lương Tuyển vào cửa thì lập tức đổi chủ đề: "Hôm nay mời mọi người đến đây là để bàn cách giúp Lương Tuyển báo thù, lấy lại công bằng cho mười người Lý gia vô tội chết thảm mười năm trước, nghiêm trị hung thủ!"
Lương Tuyển ôm quyền nói: "Nhiều năm nay Tam ca luôn giúp đỡ ta, đại ân đại đức lớn như thế đệ sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Giờ còn có Mộng Ngư công tử và Tiểu Phúc tương trợ, dù kết quả ra sao thì ân tình của các vị ta đều trân trọng, vạn phần cảm kích!"
Lý Mộng Ngư vội khoát tay ngượng ngùng nói: "Cần gì khách khí, nên làm cả mà."
Quan Hành Tam nghiêm nghị nói: "Lần này tập kích ban đêm đã bứt dây động rừng, Trương Thiên Hổ sợ chết như vậy chắc chắn sẽ càng đề phòng cẩn mật hơn, e là chúng ta không có cơ hội tiếp cận.
Hiện giờ chúng ta đã không thể tự tay đâm kẻ thù, chứng cứ trước đây thu thập được cũng bị hủy, nếu muốn trả nợ máu......!rất khó đấy!"
Lục Trường An lại nói: "Đúng là trong tay chúng ta không có chứng cứ nhưng Trương Thiên Hổ thì có."
Trong lòng Lương Tuyển hơi động: "Ý ngươi là......!để hắn tự chui đầu vào lưới sao?"
Quan Hành Tam nhướn mày: "Nhưng mồi nhử này......"
Lý Mộng Ngư hiểu ý cười một tiếng: "À! Ta biết rồi!"
Lý Tiểu Phúc mờ mịt: "???"
Lục Trường An và Lý Mộng Ngư nhìn nhau cười, y nói: "Bên cạnh Trương Thiên Hổ có rất nhiều thủ vệ, bây giờ chỉ sợ con muỗi cũng khó bay lọt, nhưng hắn đề phòng nghiêm mật bao nhiêu thì trong lòng cũng sợ hãi bấy nhiêu."
Lý Mộng Ngư nói tiếp: "Ngày thường hay làm việc trái lương tâm, nửa đêm sợ nhất là quỷ gõ cửa!"
Lương Tuyển và Quan Hành Tam đồng thanh hỏi: "Vậy cửa này phải gõ thế nào?"
Lý Tiểu Phúc sốt ruột đến giậm chân: "???"
Lục Trường An nhìn Lý Mộng Ngư nói: "E là còn phải nhờ ngươi dựng sân khấu kịch đấy."
Lý Mộng Ngư gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay: "Ừm......!Mười lăm tháng Tám cũng sắp đến, thư viện đã thông báo đêm đó sẽ triệu tập học sinh tổ chức thi hội."
Quan Hành Tam tặc lưỡi nói xen vào: "Đúng là chẳng biết lãng mạn gì cả, đêm Trung thu các nương tử đều đi chơi, các ngươi không ngắm mỹ nhân mà cứ muốn thi hội làm gì cơ chứ."
Lý Mộng Ngư liếc hắn rồi nói tiếp: "Ta sẽ tìm cách đưa "Phán quan" đến."
Lục Trường An hài lòng gật đầu rồi bảo Quan Hành Tam: "Vậy quỷ này......!Tam ca nghĩ ra ai chưa?"
Lương Tuyển nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian, chỉ sợ phải tìm bên cạnh Trương Thiên Hổ."
Lý Mộng Ngư "a" một tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh: "Đúng lúc có người rất thích hợp đây."
Quan Hành Tam nghe hắn nói xong thì liên tục gật đầu: "Ồ, có lẽ chúng ta không cần quan tâm điểm đó, tên Vương Tứ Hải kia muốn giành hết mối áp tải hàng hóa của Trương gia, nhưng tuy hắn có dã tâm lớn cũng chỉ là áp hàng, phải dựa vào Trương gia kiếm cơm, nếu có thể lật đổ Trương Thiên Hổ giành lấy mối làm ăn của Trương gia, hừ, chỉ sợ hắn còn quan tâm hơn chúng ta nữa."
Lương Tuyển gật đầu: "Vậy thì quá tốt rồi, hắn có nhiều lợi thế hơn chúng ta, hắn còn qua lại với Trương Gia Bảo nên càng dễ thành công."
Lục Trường An vỗ bàn: "Vậy cứ quyết định như thế đi!"
Lý Tiểu Phúc: "......"
Mấy người tiếp tục bàn công việc cụ thể hơn nửa ngày mới lên kế hoạch kỹ càng.
Quan Hành Tam cảm thán: "Hai tú tài lão gia các ngươi thật thông minh, mấy cách chúng ta có thể nghĩ ra đều dùng sức lực còn các ngươi lại dùng mưu trí, quả nhiên là mạnh hơn chúng ta!"
Lục Trường An: "Chưa chắc, Huyện lão gia kia tham ô mười vạn lượng bạc trắng e là chúng ta vẫn phải dùng nắm đấm nói chuyện thôi." Y hừ lạnh: "Hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay cả trời cao cũng muốn chúng ta đòi lại công bằng trừng phạt kẻ gian."
Lương Tuyển nắm chặt tay Lục Trường An dưới bàn, Lục Trường An nghiêng đầu ăn ý nhìn hắn.
Lý Mộng Ngư mở quạt ra che trước mặt mình rồi lầm bầm: "Thật là ớn lạnh."
Lục Trường An ho một tiếng: "Được rồi, nói tới đây thôi, mọi người chia ra làm việc đi."
Mấy người hẹn nhau hôm sau lại tụ họp, Quan Hành Tam và Lương Tuyển ra ngoài tìm Vương Tứ Hải bàn chuyện còn Lý Mộng Ngư ở lại, hắn kéo Lục Trường An sang một bên thì thầm: "Trường An, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"???" Lục Trường An đẩy hắn một cái: "Còn ra vẻ thần bí cái gì chứ, nói mau!"
Lý Mộng Ngư bày ra vẻ mặt như bị đau răng: "Dương Quan Văn ly hôn rồi."
"!!!" Lục Trường An mở to mắt, thất thanh nói: "Cái gì?!"
"Ta cũng chỉ vô tình biết được thôi, sáng nay cha ta để quên một con dấu quan trọng ở thư phòng nên mẫu thân bảo ta đem đến nha môn, không ngờ lại nghe được......!Dương Quan Văn và Dương phu nhân......!tức là Vương thị tới ký "Thỏa thuận bỏ vợ", lúc đó là sáng sớm chưa tới giờ làm việc chính thức, là Huyện lão gia chủ trì ly hôn, sau đó cha ta, cha ta!" Lý Mộng Ngư cường điệu nói: "Cha ta tự mình ghi chép văn thư, ở đó cũng không có người ngoài."
Lục Trường An cũng nghe ra ẩn tình bên trong, y do dự nói: "Tuy Dương gia cũng xem như nhà giàu có máu mặt trong thành nhưng......!có thể khiến Huyện lệnh, Huyện thừa đích thân chủ trì cho bọn họ thì......"
Lý Mộng Ngư hạ giọng nói: "Ai bảo không phải đâu! Cho nên sau đó ta lại lén lút.....!khụ!" Trên mặt hắn lộ vẻ ngượng ngùng: "Chờ sau khi Dương Quan Văn về, ta thấy Vương thị kia bị Huyện lệnh đưa vào thư phòng."
Lục Trường An sửng sốt: "!!!"
Lý Mộng Ngư vội nói: "Sự thật cũng không phải như ngươi nghĩ đâu!" Hắn mở quạt ra che miệng thì thào: "Chưa đầy một khắc sau Vương thị và một nam tử đi ra, sau đó hai người ngồi chung xe ngựa rời đi."
"Vậy chắc chắn không phải cha nàng rồi, ai thế?"
"Là......!Tri phủ lão gia."
"!!!" Lục Trường An hoàn toàn ngây người: "Đây, đây là chuyện gì?"
"Chẳng phải Dương phu nhân, à, Vương thị chỉ là con gái của một thương nhân nhỏ thôi à? Sao đột nhiên lại xuất hiện Tri phủ lão gia nữa?"
Lý Mộng Ngư lắc đầu: "Ta cũng không rõ."
Lục Trường An và Lý Mộng Ngư nhìn nhau lặng thinh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook