Tiểu Trượng Phu
-
Chương 23
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Sau khi ngây người một lúc lâu, Liễu Dật Hiên mới nhớ tới mình phải nhanh chóng giúp hắn xử lý vết thương thật tốt, cắn răng chịu đau đẩy hắn nằm sấp xuống giường, mới đang nghĩ muốn nhảy xuống để tìm dược bôi cho hắn thì đột nhiên người kia lại kéo tay y lại, miệng nói hưu nói vượn thì thào than thở điều gì đó.
“Nàng là nương tử của ta… các ngươi… các ngươi không được phép động vào nàng….”
Nghĩ rằng hắn ở trong mộng vẫn không nghĩ tới vết thương đang đau đớn của mình mà chỉ kiên trì trước sau muốn bảo vệ y, nam nhân này, dường như……không phải là không có nghĩa khí như mình đã tưởng tượng.
Sau khi thở dài liền không buồn giằng cánh tay của hắn ra nữa, Liễu Dật Hiên vừa tìm thuốc trị thương, vừa cẩn thận cởi bỏ y phục trên người hắn vừa không ngừng ca cẩm: “Ngươi đó, đúng là đồ ngốc mà, cho dù là đánh không lại người ta thì cũng phải biết đường mà chạy trốn chứ, bị đánh cho thành thương tích như thế này, cố ý muốn làm ta đau lòng hay sao.”
Cúi đầu cẩn thận xoa dược cho hắn, đã thấy hắn mở to hai mắt ra để nhìn y, thì ra sau khi được bôi dược, dược hiệu phát tác hắn đã sớm tỉnh rồi, chỉ là còn cố tình giả ngu tay không chịu buông ra mà thôi.
“Ngươi… ngươi đồ đáng chết!”
Lúc này đột nhiên phát hiện còn người thật thà này đôi lúc cũng có những thời điểm rất tinh quái, không khéo những gì mà mình lẩm bẩm vừa rồi hắn đã nghe hết cả đi, Liễu Dật Hiên quẫn trí tới mặt mày đều ửng đỏ, tức giận mắng hắn một câu, đang muốn đánh người này thêm mấy cái lại có chút do dự người kia vì mình mà mới bị thương nặng đến như thế.
“Lúc ngươi không hung dữ…trông rất xinh đẹp.”
Thấy mặt y đỏ bừng, xấu hổ không muốn cho hắn nhìn thấy mặt y, chỉ là lại lo lắng là đụng tới vết thương của mình nên cũng không có giãy giụa nhiều nữa, Thích Đại Dũng to gan tiến lên, đem cánh tay còn đang bị mình nắm chặt đưa lên hôn nhẹ một cái, thật sự không biết nên mở miệng thế nào để nói rằng hắn rất thích y.
“Chuyện đó…..nếu ngươi đồng ý ở lại nơi này, ta….ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, không có hài tử cũng không sao cả, chỉ cần ta có thứ gì nhất định cũng sẽ chia cho ngươi một nửa…..Không, phần của ngươi còn nhiều hơn ta một nửa, chỉ cần không đói bụng là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Ta….Ta thật sự rất thích ngươi….”
Thích Đại Dũng nói năng lộn xộn để bày tỏ tâm ý của mình. Theo như tình hình vừa rồi, hắn ít nhiều cũng hiểu được chút ít, nam nhân này tám phần mười là một khâm phạm quan trọng đang bị truy nã. Bất đắc dĩ lắm mới trốn tới vùng khe suối này.
Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì đâu? Hắn nguyện ý mà? Hắn tình nguyện gánh vác trọng trách mạo hiểm này, khiến cho y có một gia đình an toàn bình thường nhất.
“Ngươi điên rồi.”
Liễu Dật Hiên ngẩn ngơ, người thông minh như y tất nhiên biết được đằng sau sự chở che ân cần đủ loại của hắn là có hàm ý gì, chỉ là không nghĩ tới hắn lại thật thà tới mức mà nói hết ra như vậy.
Bị nam nhân chỉ chú ý tới vẻ bề ngoài của y thổ lộ khiến cho y nổi trận lôi đình, chỉ là vừa rồi còn cảm thấy cảm động khi hắn ở trước mặt người khác nhận y là người trong nhà cùng sự bảo vệ ân cần lại không biết điều lại ngay lập tức trở mặt, hơn nữa lại biết hắn vốn rất thật thà, nói thích như thế này chắc chắn là không có nói dối, Liễu Dật Hiên cảm thấy tâm loạn như ma, cuối cùng lạnh lùng rút tay ra, thản nhiên nói: “Ta là nam nhân đó. Nếu ngươi muốn thê tử… tương lai ta hứa sẽ tìm cho ngươi một người.”
Chờ cho đến khi y trở lại lãnh thổ của Đại Tống, muốn cái gì mà không được? Tìm cho ân nhân của mình một nương tử mỹ mạo tự nhiên là điều không phải nói đùa, đương nhiên là điều kiện tiên quyết chính là y có thể tránh được nanh vuốt của quân Liêu cùng đám gian tế đang trà trộn trong quân doanh càng ngày càng nhiều không kể xiết. Bây giờ cố gắng đừng nói lớn quá đã tốt lắm rồi, hơn nữa y có thể hoàn toàn bình phục để rời khỏi thôn này còn cần phải nhờ vào sự trợ giúp của hắn.
Cách nói lập lờ của Liễu Dật Hiên khiến cho Thích Đại Dũng có được hy vọng thật lớn, hồn nhiên không hề biết rằng lời tỏ tình của mình đã bị người ta khéo léo cự tuyệt, chỉ thấy y ngượng ngùng khi trực tiếp đồng ý với mình, cho nên mới dùng những lời nói ám chỉ tương lai không rõ ràng này trả lời cho hắn.
Bất quá không có quan hệ, hắn tin rằng chỉ cần hắn kiên trì chờ đợi thì nhất định đến một ngày nào đó sẽ có được cái gật đầu của y.
Ngây ngô cười nhìn sắc mặt lạnh lùng của Liễu Dật Hiên, Thích Đại Dũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Huống hồ, cho dù họn họ có không thành thân, nhưng trên cơ bản không phải đã làm phu thê thực thụ rồi hay sao? Trước kia, hắn chưa bao giờ biết là nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm loại chuyện này, mặc dù đáng tiếc là không thể có hài tử, nhưng chỉ cần được ở bên y chút chuyện vặt đó hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Vậy… ta có thể trực tiếp gọi ngươi là Khương Quân không?”
Có thể gọi tên thân mật của nhau là bước đầu tiên trong quan hệ yêu đương, Thích Đại Dũng cực kỳ cẩn thận về mặt này, lại nhíu mày trầm tư không biết là người bình thường thì hay gọi nhau là gì, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị từ chối.
“Được”
Quân Liêu nếu đã muốn bày ra đại quân thiên la địa võng để điều tra tung tích của y, lưu lạc bên ngoài một ngày hiển nhiên là sẽ nguy hiểm một ngày, chính là phải làm thế nào mới có thể đột phá vòng vây đi một mạch thật nhanh quay trở về phòng thủ ở thành Biện Kinh?
Trong đầu đang nghĩ cách làm thể nào để có thể trở về nhà, Liễu Dật Hiên nghe được có người hỏi có thể gọi mình là “tướng quân” hay không đương nhiên là thoải mái gật đầu ừ một tiếng, không gọi y là tướng quân thì gọi là cái gì, vì thế chút hiểu lầm đó đã khiến cho Thích Đại Dũng mừng rỡ như điên khi nhận thấy rằng mối quan hệ giữa hai người đã từng bước tiến gần nhau hơn một chút.
Chỉ là y không biết rằng sau này tướng sĩ trong quân đội Đại Tống có người nghe được danh hiệu “tướng quân” anh hùng khí khái nam nhi biểu trưng cho sự trung thành và ý chí hơn người lại bị một tên tiểu tử nhà quê gọi bằng một âm thanh tràn ngập nhu tình như thê liệu có thể sẽ không hộc máu mà thăng thiên không đây?
(chú thích: từ “tướng quân” và “Khương Quân” phát âm gần giống nhau, do lúc đầu em Hiên giấu tên nhưng lại muốn anh Thích gọi mình đàng hoàng 1 chút nên lấy từ Khương Quân na ná như đang gọi tướng quân luôn ^^)
Sau khi ngây người một lúc lâu, Liễu Dật Hiên mới nhớ tới mình phải nhanh chóng giúp hắn xử lý vết thương thật tốt, cắn răng chịu đau đẩy hắn nằm sấp xuống giường, mới đang nghĩ muốn nhảy xuống để tìm dược bôi cho hắn thì đột nhiên người kia lại kéo tay y lại, miệng nói hưu nói vượn thì thào than thở điều gì đó.
“Nàng là nương tử của ta… các ngươi… các ngươi không được phép động vào nàng….”
Nghĩ rằng hắn ở trong mộng vẫn không nghĩ tới vết thương đang đau đớn của mình mà chỉ kiên trì trước sau muốn bảo vệ y, nam nhân này, dường như……không phải là không có nghĩa khí như mình đã tưởng tượng.
Sau khi thở dài liền không buồn giằng cánh tay của hắn ra nữa, Liễu Dật Hiên vừa tìm thuốc trị thương, vừa cẩn thận cởi bỏ y phục trên người hắn vừa không ngừng ca cẩm: “Ngươi đó, đúng là đồ ngốc mà, cho dù là đánh không lại người ta thì cũng phải biết đường mà chạy trốn chứ, bị đánh cho thành thương tích như thế này, cố ý muốn làm ta đau lòng hay sao.”
Cúi đầu cẩn thận xoa dược cho hắn, đã thấy hắn mở to hai mắt ra để nhìn y, thì ra sau khi được bôi dược, dược hiệu phát tác hắn đã sớm tỉnh rồi, chỉ là còn cố tình giả ngu tay không chịu buông ra mà thôi.
“Ngươi… ngươi đồ đáng chết!”
Lúc này đột nhiên phát hiện còn người thật thà này đôi lúc cũng có những thời điểm rất tinh quái, không khéo những gì mà mình lẩm bẩm vừa rồi hắn đã nghe hết cả đi, Liễu Dật Hiên quẫn trí tới mặt mày đều ửng đỏ, tức giận mắng hắn một câu, đang muốn đánh người này thêm mấy cái lại có chút do dự người kia vì mình mà mới bị thương nặng đến như thế.
“Lúc ngươi không hung dữ…trông rất xinh đẹp.”
Thấy mặt y đỏ bừng, xấu hổ không muốn cho hắn nhìn thấy mặt y, chỉ là lại lo lắng là đụng tới vết thương của mình nên cũng không có giãy giụa nhiều nữa, Thích Đại Dũng to gan tiến lên, đem cánh tay còn đang bị mình nắm chặt đưa lên hôn nhẹ một cái, thật sự không biết nên mở miệng thế nào để nói rằng hắn rất thích y.
“Chuyện đó…..nếu ngươi đồng ý ở lại nơi này, ta….ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, không có hài tử cũng không sao cả, chỉ cần ta có thứ gì nhất định cũng sẽ chia cho ngươi một nửa…..Không, phần của ngươi còn nhiều hơn ta một nửa, chỉ cần không đói bụng là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Ta….Ta thật sự rất thích ngươi….”
Thích Đại Dũng nói năng lộn xộn để bày tỏ tâm ý của mình. Theo như tình hình vừa rồi, hắn ít nhiều cũng hiểu được chút ít, nam nhân này tám phần mười là một khâm phạm quan trọng đang bị truy nã. Bất đắc dĩ lắm mới trốn tới vùng khe suối này.
Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì đâu? Hắn nguyện ý mà? Hắn tình nguyện gánh vác trọng trách mạo hiểm này, khiến cho y có một gia đình an toàn bình thường nhất.
“Ngươi điên rồi.”
Liễu Dật Hiên ngẩn ngơ, người thông minh như y tất nhiên biết được đằng sau sự chở che ân cần đủ loại của hắn là có hàm ý gì, chỉ là không nghĩ tới hắn lại thật thà tới mức mà nói hết ra như vậy.
Bị nam nhân chỉ chú ý tới vẻ bề ngoài của y thổ lộ khiến cho y nổi trận lôi đình, chỉ là vừa rồi còn cảm thấy cảm động khi hắn ở trước mặt người khác nhận y là người trong nhà cùng sự bảo vệ ân cần lại không biết điều lại ngay lập tức trở mặt, hơn nữa lại biết hắn vốn rất thật thà, nói thích như thế này chắc chắn là không có nói dối, Liễu Dật Hiên cảm thấy tâm loạn như ma, cuối cùng lạnh lùng rút tay ra, thản nhiên nói: “Ta là nam nhân đó. Nếu ngươi muốn thê tử… tương lai ta hứa sẽ tìm cho ngươi một người.”
Chờ cho đến khi y trở lại lãnh thổ của Đại Tống, muốn cái gì mà không được? Tìm cho ân nhân của mình một nương tử mỹ mạo tự nhiên là điều không phải nói đùa, đương nhiên là điều kiện tiên quyết chính là y có thể tránh được nanh vuốt của quân Liêu cùng đám gian tế đang trà trộn trong quân doanh càng ngày càng nhiều không kể xiết. Bây giờ cố gắng đừng nói lớn quá đã tốt lắm rồi, hơn nữa y có thể hoàn toàn bình phục để rời khỏi thôn này còn cần phải nhờ vào sự trợ giúp của hắn.
Cách nói lập lờ của Liễu Dật Hiên khiến cho Thích Đại Dũng có được hy vọng thật lớn, hồn nhiên không hề biết rằng lời tỏ tình của mình đã bị người ta khéo léo cự tuyệt, chỉ thấy y ngượng ngùng khi trực tiếp đồng ý với mình, cho nên mới dùng những lời nói ám chỉ tương lai không rõ ràng này trả lời cho hắn.
Bất quá không có quan hệ, hắn tin rằng chỉ cần hắn kiên trì chờ đợi thì nhất định đến một ngày nào đó sẽ có được cái gật đầu của y.
Ngây ngô cười nhìn sắc mặt lạnh lùng của Liễu Dật Hiên, Thích Đại Dũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Huống hồ, cho dù họn họ có không thành thân, nhưng trên cơ bản không phải đã làm phu thê thực thụ rồi hay sao? Trước kia, hắn chưa bao giờ biết là nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm loại chuyện này, mặc dù đáng tiếc là không thể có hài tử, nhưng chỉ cần được ở bên y chút chuyện vặt đó hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Vậy… ta có thể trực tiếp gọi ngươi là Khương Quân không?”
Có thể gọi tên thân mật của nhau là bước đầu tiên trong quan hệ yêu đương, Thích Đại Dũng cực kỳ cẩn thận về mặt này, lại nhíu mày trầm tư không biết là người bình thường thì hay gọi nhau là gì, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị từ chối.
“Được”
Quân Liêu nếu đã muốn bày ra đại quân thiên la địa võng để điều tra tung tích của y, lưu lạc bên ngoài một ngày hiển nhiên là sẽ nguy hiểm một ngày, chính là phải làm thế nào mới có thể đột phá vòng vây đi một mạch thật nhanh quay trở về phòng thủ ở thành Biện Kinh?
Trong đầu đang nghĩ cách làm thể nào để có thể trở về nhà, Liễu Dật Hiên nghe được có người hỏi có thể gọi mình là “tướng quân” hay không đương nhiên là thoải mái gật đầu ừ một tiếng, không gọi y là tướng quân thì gọi là cái gì, vì thế chút hiểu lầm đó đã khiến cho Thích Đại Dũng mừng rỡ như điên khi nhận thấy rằng mối quan hệ giữa hai người đã từng bước tiến gần nhau hơn một chút.
Chỉ là y không biết rằng sau này tướng sĩ trong quân đội Đại Tống có người nghe được danh hiệu “tướng quân” anh hùng khí khái nam nhi biểu trưng cho sự trung thành và ý chí hơn người lại bị một tên tiểu tử nhà quê gọi bằng một âm thanh tràn ngập nhu tình như thê liệu có thể sẽ không hộc máu mà thăng thiên không đây?
(chú thích: từ “tướng quân” và “Khương Quân” phát âm gần giống nhau, do lúc đầu em Hiên giấu tên nhưng lại muốn anh Thích gọi mình đàng hoàng 1 chút nên lấy từ Khương Quân na ná như đang gọi tướng quân luôn ^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook