Tiểu Trượng Phu
-
Chương 18
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Liễu Dật Hiên căn bản không thèm để ý đến hắn, nhưng nghĩ tới bản thân mình nếu không tĩnh dưỡng thật tốt sẽ còn phải ở lại nơi khỉ ho cò gáy này để dưỡng bệnh dài dài. Y vẫn chưa trừ hết toàn bộ dược tính của loại thuốc này, sau khi trở về còn phải đối phó với mấy tên gian tế của nước Liêu còn đang mai phục ở gần mình nữa, không thể không làm việc cẩn thận được.
Nghĩ ngợi một chút, liền mở miệng nói: “Liễu Khương Quân.”
Nói ra tên họ bản thân nhưng vẫn cố tình giấu đi ba phần danh tính thật, Khương Quân đồng âm với Tướng Quân, y tự hào về địa vị của mình như vậy cũng không có gì là không ổn.
Liễu Dật Hiên đột nhiên mở miệng khiến cho Thích Đại Dũng ngẩn người ngượng ngùng không biết nên đem ánh mắt của mình di chuyển đến chỗ nào, ngẩn ra một lúc mới phát hiện thì ra lúc nãy là y trả lời tên của y, Thích Đại Dũng đọc lại theo y một lần, từng chữ từng chữ một cẩn thận ghi tạc vào trong tim.
Thấy y ăn no xong lại mơ màng nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, hắn nhanh chân mà lại nhẹ nhàng ân cần đỡ y nằm xuống giường, giúp y đắp chăn thật cẩn thận.
Vốn là bình thường lúc này hắn đều đã đi nấu đồ ăn sáng rồi, nhưng hiện tại hắn lại quyến luyến không muốn rời khỏi căn phòng này một chút nào cả. Một là hắn sợ người này không quen ở một mình tại nơi này, sau khi mình đi rồi y sẽ cảm thấy rất tịch mịch, thứ hai là bản thân mình cũng thật sự không muốn rời xa y, thì ra cảm giác ở trong nhà có một người cùng làm bạn với mình chính là hân hoan như thế?
Thích Đại Dũng sau khi nhìn trộm y vài lần, xuất phát từ trực giác của một đại phu, vẫn là nhịn không được lại chủ động mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng ở trong phòng.
“Thương thế phía sau của ngươi…..Có phải rất đau hay không?”
“…….”
Nào có người nào vừa mới mở miệng lại nói trắng ra như vậy chứ!
Liễu Dật Hiên đỏ mặt một cái, quay lưng đi không thèm để ý tới hắn.Ở trong lòng còn thầm mắng tên nam nhân này như thế nào lại còn chưa chịu đi ra ngoà, chẳng lẽ nhìn thấy y ngủ rất thú vị hay sao?
Kỳ thật cũng không phải là y thích nằm ì trên giường, chỉ là sáng sớm hôm nay khi đứng dậy đã cảm thấy hơi chóng mặt một chút, lúc đầu thì tưởng là do bị đói, chính là sau khi ăn no xong rồi mà vẫn không đỡ chút nào, y biết chắc là mình đã phát sốt rồi, nhưng mà lại cậy mạnh không muốn nói ra.
“Liễu…Khương Quân, ngươi thật sự không được khỏe rồi, người ngươi rất nóng đó nha.”
Hắn thật sự không phải là gà mẹ, hắn bình thường rất thức thời biết khi nào người khác không thèm để ý tới hắn thì hắn sẽ bỏ đi ngay, nhưng đối với nam nhân thân thể yếu ớt nhưng tính tình lại ngang ngược này, hắn thế nào cũng cảm thấy không yên lòng bỏ mặc y như thế được.
Thích Đại Dũng như biến thành một con trung khuyển to lớn đi theo sau, y vừa xoay người thì hắn đã nhanh tay giúp y đắp chăn lại, nhưng vừa chạm vào da thịt y hắn lại cảm thấy không bình thường.
Trong lòng hắn thầm nghĩ có phải thương thế trên lưng của y vì không được chữa trị cẩn thận lại phải ngân nước liền mưng mủ, thế là nhanh tay cởi bớt y phục của y ra.
“Ngươi….làm cái gì vậy!”
Tuy rằng y không thể không thừa nhận đã cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật, nhưng điều đó không có nghĩa là thân thể của y có thể để cho người ta coi thường mà có thể tùy tiện động vào.
Liễu Dật Hiên cảnh giác nhìn Thích Đại Dũng đang tiến tới gần, lạnh giọng hỏi.
“Để ta xem xét thương thế của ngươi.”
Thích Đại Dũng lấy kinh nghiệm của đại phu ra biết chắc là do miệng vết thương nhiễm trùng cho nên mới phát sốt, nhưng hắn nói như vậy lại làm cho Liễu Dật Hiên hiểu lầm cho là hắn muốn nhìn đến miệng vết thương ở chỗ xấu hổ ngày hôm qua kia, nhân cơ hội này lăng nhục bản thân mình.
“Hạ lưu!”
Không khách khí chút nào quát một tiếng thật lớn vào tai Thích Đại Dũng rồi đánh hắn một phát khiến hắn choáng váng mặt mày, nhưng do dùng quá sức khiến cho thân thể Liễu Dật Hiên không ngừng run rẩy.
“Sao tự dưng ngươi lại đánh ta?”
Thật hung dữ!
Thích Đại Dũng ủy khuất thừa dịp y vẫn không thể cử động nhanh tay nhanh chân cởi sạch quần áo của y xuống, đem thân y vắt nằm trên chân của mình, một tay thì sờ tới túi thuốc ở bên cạnh.
Bởi vì hiện tại Liễu Dật Hiên trên người chỉ khoác tùy tiện một cái áo mỏng, dây lưng bị tháo bỏ, quả nhiên là nhìn không bỏ sót một cái gì, nhìn qua chỗ kia quả nhiên là thấy chỗ bị trúng tên sau lưng có mủ, ánh mắt của Thích Đại Dũng hơi hơi di chuyển xuống bên dưới một chút, lúc này mới hiểu được người kia vì cái gì mà cứ thẹn thùng nhất quyết không chịu để cho hắn xem qua thương thế, tiểu huyệt cùng cánh mông ngày hôm qua tiếp nhận nhiệt tình hơi quá đáng của hắn bây giờ đang bị thương không còn gì để nói, các vết rạn xuất hiện khắp nơi, vết máu đã khô dính lại trên bờ mông trắng nõn như cánh hoa của y thấy được rất rõ ràng, có thể là do y vừa rồi giãy dụa cùng vặn vẹo, mà chất dịch trắng đục chưa được rửa sạch từ bên trong nội bích cũng thuận đà theo đó mà chảy xuống dưới, đỏ và trắng hòa cùng nhau tạo thành một cảnh tượng cực kỳ dâm mỹ.
“Chỗ đó…..Vết thương phía dưới cũng cần phải được rửa sạch mới được….”
Thật không biết con người ngang ngược kia thế nào mà lại có thể chịu đựng được cho tới bây giờ. Cư nhiên không thèm kêu rên lấy một tiếng.
Thích Đại Dũng có điểm kính nể nhìn người đang bị ấn úp mặt ở trên đùi mình, không biết là do bởi vì sinh khí hay là vẫn còn thẹn thùng mà gương mặt tuấn tú của Liễu Dật Hiên cứ thể mà đỏ dần lên, sau khi gãi đầu, tuy biết rõ y sẽ mất hứng, nhưng mà vẫn không ngại nguy hiểm chậm rãi chạm vào nơi kia.
Liễu Dật Hiên căn bản không thèm để ý đến hắn, nhưng nghĩ tới bản thân mình nếu không tĩnh dưỡng thật tốt sẽ còn phải ở lại nơi khỉ ho cò gáy này để dưỡng bệnh dài dài. Y vẫn chưa trừ hết toàn bộ dược tính của loại thuốc này, sau khi trở về còn phải đối phó với mấy tên gian tế của nước Liêu còn đang mai phục ở gần mình nữa, không thể không làm việc cẩn thận được.
Nghĩ ngợi một chút, liền mở miệng nói: “Liễu Khương Quân.”
Nói ra tên họ bản thân nhưng vẫn cố tình giấu đi ba phần danh tính thật, Khương Quân đồng âm với Tướng Quân, y tự hào về địa vị của mình như vậy cũng không có gì là không ổn.
Liễu Dật Hiên đột nhiên mở miệng khiến cho Thích Đại Dũng ngẩn người ngượng ngùng không biết nên đem ánh mắt của mình di chuyển đến chỗ nào, ngẩn ra một lúc mới phát hiện thì ra lúc nãy là y trả lời tên của y, Thích Đại Dũng đọc lại theo y một lần, từng chữ từng chữ một cẩn thận ghi tạc vào trong tim.
Thấy y ăn no xong lại mơ màng nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, hắn nhanh chân mà lại nhẹ nhàng ân cần đỡ y nằm xuống giường, giúp y đắp chăn thật cẩn thận.
Vốn là bình thường lúc này hắn đều đã đi nấu đồ ăn sáng rồi, nhưng hiện tại hắn lại quyến luyến không muốn rời khỏi căn phòng này một chút nào cả. Một là hắn sợ người này không quen ở một mình tại nơi này, sau khi mình đi rồi y sẽ cảm thấy rất tịch mịch, thứ hai là bản thân mình cũng thật sự không muốn rời xa y, thì ra cảm giác ở trong nhà có một người cùng làm bạn với mình chính là hân hoan như thế?
Thích Đại Dũng sau khi nhìn trộm y vài lần, xuất phát từ trực giác của một đại phu, vẫn là nhịn không được lại chủ động mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng ở trong phòng.
“Thương thế phía sau của ngươi…..Có phải rất đau hay không?”
“…….”
Nào có người nào vừa mới mở miệng lại nói trắng ra như vậy chứ!
Liễu Dật Hiên đỏ mặt một cái, quay lưng đi không thèm để ý tới hắn.Ở trong lòng còn thầm mắng tên nam nhân này như thế nào lại còn chưa chịu đi ra ngoà, chẳng lẽ nhìn thấy y ngủ rất thú vị hay sao?
Kỳ thật cũng không phải là y thích nằm ì trên giường, chỉ là sáng sớm hôm nay khi đứng dậy đã cảm thấy hơi chóng mặt một chút, lúc đầu thì tưởng là do bị đói, chính là sau khi ăn no xong rồi mà vẫn không đỡ chút nào, y biết chắc là mình đã phát sốt rồi, nhưng mà lại cậy mạnh không muốn nói ra.
“Liễu…Khương Quân, ngươi thật sự không được khỏe rồi, người ngươi rất nóng đó nha.”
Hắn thật sự không phải là gà mẹ, hắn bình thường rất thức thời biết khi nào người khác không thèm để ý tới hắn thì hắn sẽ bỏ đi ngay, nhưng đối với nam nhân thân thể yếu ớt nhưng tính tình lại ngang ngược này, hắn thế nào cũng cảm thấy không yên lòng bỏ mặc y như thế được.
Thích Đại Dũng như biến thành một con trung khuyển to lớn đi theo sau, y vừa xoay người thì hắn đã nhanh tay giúp y đắp chăn lại, nhưng vừa chạm vào da thịt y hắn lại cảm thấy không bình thường.
Trong lòng hắn thầm nghĩ có phải thương thế trên lưng của y vì không được chữa trị cẩn thận lại phải ngân nước liền mưng mủ, thế là nhanh tay cởi bớt y phục của y ra.
“Ngươi….làm cái gì vậy!”
Tuy rằng y không thể không thừa nhận đã cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật, nhưng điều đó không có nghĩa là thân thể của y có thể để cho người ta coi thường mà có thể tùy tiện động vào.
Liễu Dật Hiên cảnh giác nhìn Thích Đại Dũng đang tiến tới gần, lạnh giọng hỏi.
“Để ta xem xét thương thế của ngươi.”
Thích Đại Dũng lấy kinh nghiệm của đại phu ra biết chắc là do miệng vết thương nhiễm trùng cho nên mới phát sốt, nhưng hắn nói như vậy lại làm cho Liễu Dật Hiên hiểu lầm cho là hắn muốn nhìn đến miệng vết thương ở chỗ xấu hổ ngày hôm qua kia, nhân cơ hội này lăng nhục bản thân mình.
“Hạ lưu!”
Không khách khí chút nào quát một tiếng thật lớn vào tai Thích Đại Dũng rồi đánh hắn một phát khiến hắn choáng váng mặt mày, nhưng do dùng quá sức khiến cho thân thể Liễu Dật Hiên không ngừng run rẩy.
“Sao tự dưng ngươi lại đánh ta?”
Thật hung dữ!
Thích Đại Dũng ủy khuất thừa dịp y vẫn không thể cử động nhanh tay nhanh chân cởi sạch quần áo của y xuống, đem thân y vắt nằm trên chân của mình, một tay thì sờ tới túi thuốc ở bên cạnh.
Bởi vì hiện tại Liễu Dật Hiên trên người chỉ khoác tùy tiện một cái áo mỏng, dây lưng bị tháo bỏ, quả nhiên là nhìn không bỏ sót một cái gì, nhìn qua chỗ kia quả nhiên là thấy chỗ bị trúng tên sau lưng có mủ, ánh mắt của Thích Đại Dũng hơi hơi di chuyển xuống bên dưới một chút, lúc này mới hiểu được người kia vì cái gì mà cứ thẹn thùng nhất quyết không chịu để cho hắn xem qua thương thế, tiểu huyệt cùng cánh mông ngày hôm qua tiếp nhận nhiệt tình hơi quá đáng của hắn bây giờ đang bị thương không còn gì để nói, các vết rạn xuất hiện khắp nơi, vết máu đã khô dính lại trên bờ mông trắng nõn như cánh hoa của y thấy được rất rõ ràng, có thể là do y vừa rồi giãy dụa cùng vặn vẹo, mà chất dịch trắng đục chưa được rửa sạch từ bên trong nội bích cũng thuận đà theo đó mà chảy xuống dưới, đỏ và trắng hòa cùng nhau tạo thành một cảnh tượng cực kỳ dâm mỹ.
“Chỗ đó…..Vết thương phía dưới cũng cần phải được rửa sạch mới được….”
Thật không biết con người ngang ngược kia thế nào mà lại có thể chịu đựng được cho tới bây giờ. Cư nhiên không thèm kêu rên lấy một tiếng.
Thích Đại Dũng có điểm kính nể nhìn người đang bị ấn úp mặt ở trên đùi mình, không biết là do bởi vì sinh khí hay là vẫn còn thẹn thùng mà gương mặt tuấn tú của Liễu Dật Hiên cứ thể mà đỏ dần lên, sau khi gãi đầu, tuy biết rõ y sẽ mất hứng, nhưng mà vẫn không ngại nguy hiểm chậm rãi chạm vào nơi kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook