Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan
Chương 13: Hoành Thánh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng cúi người hành lễ, mặt mày cúi thấp tới mức chỉ nhìn thấy phần chân cùng hoa văn tường vân thêu trên giày gấm màu đen, vạt áo dùng chất vải bóng loáng may ra, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, ám văn rườm rà phía trên dưới ánh đèn như ẩn ẩn phát sáng.

"Hỏa Đầu doanh giờ này vẫn còn mở?"
Khương Ngôn Ý nghe thấy đối phương tra hỏi.

Âm sắc trầm thấp thuần túy lạnh lẽo, phảng phất như là tuyết lạnh ở phương Bắc.

Khương Ngôn Ý trong lúc nhất thời cũng không phân rõ hắn là đang chất vấn hay là đơn thuần hỏi thăm, nhưng đối phương tìm tới đây vào thời gian này, tất nhiên là đã biết sự tình của bếp tư rồi, không có khả năng giấu giếm cho qua được.

Nàng nhắm mắt nói: "Mở, không biết quân sư muốn ăn chút gì không?"
Nàng cúi đầu, không có nhìn thấy lúc đối phương lại một lần nghe thấy nàng gọi mình là "Quân sư" thì lông mày hơi nhăn lại.

Sau khi trầm mặc một lúc thì Khương Ngôn Ý mới nghe được tiếng nói lạnh lẽo kia vang lên lần nữa: "Một bát hoành thánh."
Nàng như được đại xá, vội vàng nói: "Xin ngài đợi một lát, hoành thánh lập tức sẽ lên ngay."
Khương Ngôn Ý ban đầu chỉ lo lắng chuyện hắn xử tội bếp tư, nhưng bây giờ thấy qua khí tràng của hắn cường đại bức người, chỉ đứng ở chỗ này thôi đã làm nàng có chút không thở nổi, phía sau đã đổ mồ hôi lạnh.

Thật vất vả nghe hắn nói xong Khương Ngôn ý liền lập tức chạy về bếp làm mì hoành thánh, lúc quay người ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt vị quân sư này, nhịp tim lập tức hụt một nhịp.

Vị quân sư này ngày thường cũng quá...!đẹp rồi!

Không sai, chính là đẹp!
Khương Ngôn Ý lần đầu tiên trong đời nghĩ đến dùng từ "Đẹp" để hình dung một người nam tử, chỉ bất quá loại đẹp này còn mang theo sắc nhọn lạnh lẽo, phảng phất giống như mũi kiếm.

Hắn cứ như vậy đứng ở đó, một đôi mắt phượng có chút hất lên, thần sắc băng lãnh mà tản mạn, y phục đen bên trên dùng chỉ màu đỏ sẫm cùng vàng ròng thêu thành ám văn ở dưới đèn lóe sáng, tự phụ lại thanh lãnh.

Khương Ngôn Ý liền trước khi để hắn nhìn sang đã thu lại tầm mắt, tranh thủ thời gian che lấy trái tim nhỏ đập bịch bịch chạy vào trong bếp.

Hiện tại nếu có thể xuyên về thì tốt biết mấy, sau này nam chính cũng sẽ có mặt a!
Phong Sóc nhìn qua cửa phòng bếp, nhẹ nhàng nhướng lông mày.

Hắn chán ghét người khác dò xét dung mạo của mình, nhưng cái tiểu trù nương này phản ứng ngược lại cũng thật nhạy bén, cảnh giác giống như thỏ.

Hắn tùy tiện tìm bàn lớn, đi qua hất vạt áo lên ngồi xuống.

Mấy cái phụ bếp bó tay bó chân tiến lên hầu hạ, lúc châm trà tay còn run dữ dội hơn, làm vẩy ra mấy giọt.

Bọn họ thầm than người bên cạnh Đại tướng quân quả nhiên là tàng long ngọa hổ, một quân sư lại có khí độ không thua gì vương hầu tướng lĩnh.

Nhưng bọn họ không hề biết giờ phút này người ngồi ở đây chính là Đại tướng quân trong lời đồn kia.

Phong Sóc từ chỗ đại phu biết được phối phương mình cầm là viết bậy liền tìm đầu bếp trong phủ nghiệm chứng, xác thực như đại phu lời nói, lập tức giận không kiềm được.

Hắn đêm hôm khuya khoắt chạy về quân doanh vốn là muốn đem cái đầu bếp can đảm dám lừa gạt hắn bắt trói, nhưng trên đường cưỡi ngựa đến đại doanh Tây Châu thì hắn đã bình tĩnh lại.

Đầu bếp trong Hỏa Đầu doanh tuyệt đối không có lá gan lừa gạt hắn, việc này có lẽ có huyền cơ khác.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Trên đường thì gặp mấy cái binh lính của đại doanh Tây Châu vừa ăn uống xong, trong lời nói còn đề cập tới cái gì bếp tư của Hỏa Đầu doanh, Phong Sóc nghĩ đến mình vừa tiếp nhận đại doanh Tây Châu xong, còn chưa kịp quản lý cơm nước trong quân nên lúc này mới thuận đường tới xem một chút.

Ai ngờ vừa đến nơi đây, mấy tên lính quèn thấy hắn liền mở miệng gọi một tiếng "Quân sư".

Người của Hỏa Đầu doanh chưa từng thấy qua hắn, không nhận ra hắn cũng không kỳ quái.

Nhưng tại sao lại coi hắn là thành Trì Thanh?
Phong Sóc dứt khoát cũng không nói rõ với bọn họ, dự định quay đầu sẽ hỏi lại Trì Thanh sau.

Hắn bất động thanh sắc đánh giá Hỏa Đầu doanh, ánh mắt lạnh thấu xương.

Ở trong quân doanh dám mở bếp tư, thật không ra thể thống gì! Từ ngày mai, người của Hỏa Đầu doanh toàn bộ đều phải đổi!
Lúc hắn đang suy tư thì cửa bếp đã có người bước ra.


Tiểu trù nương mới đi vào mang theo một dĩa hạt dẻ rang đường màu nâu nhạt ra tới, đem dĩa để lên bàn: "Vỏ cũng nhân hoành thánh đều đang làm, ngài ăn trước một ít hạt dẻ rang đường giết thời gian."
Nói xong lại khẽ chào rồi lui xuống.

Dung mạo xu lệ, cử chỉ tự nhiên hào phóng.

Phong Sóc nhìn xem bóng lưng của nàng thì rơi vào trầm tư, tác phong quy củ, sợ là chỉ có đại hộ nhân gia mới có thể dạy dỗ ra, tại sao lại đến quân doanh làm đầu bếp nữ?
Tròng mắt hắn đảo qua dĩa hạt dẻ rang đường trước mắt, hạt dẻ bóng láng sáng loáng, vỏ đã nổ tung lộ ra thịt quả vàng óng bên trong, nhìn rất mê người, trong không khí đều tràn ngập vị ngọt.

Phong Sóc cuối cùng cũng không chạm vào dĩa hạt dẻ rang đường này, hắn không thích ăn mấy món ăn vặt của nữ nhân, còn bóc vỏ phiền phức, huống hồ hắn cũng nếm không ra mùi vị gì.

_______________
Trong bếp Khương Ngôn Ý đang bận nhào bột mì.

Ở cổ đại muốn ăn sủi cảo, hoành thánh gì đó thì từ vỏ đến nhân bánh đều phải tự mình tự thân đi làm, dù sao thời đại này còn chưa có ai bán sẵn lá hoành thánh.

Nàng đè lên bột đã nhào tốt rồi đắp lên một tầng vải trắng để bột nở một lần.

Đều nói hoành thánh ăn vỏ còn sủi cảo ăn nhân, hoành thánh muốn làm ăn ngon thì vỏ là mấu chốt.

Sau đó nàng đi tìm miếng thịt heo ba phần mỡ bảy phần nạc ra để chặt làm nhân bánh, cho một chút gừng vào, để cân bằng vị lại băm chút rau xanh, đánh lên một cái trứng gà để tăng độ sệt, rồi cho muối và gia vị, cuối cùng mới đổ dầu vừng vào trộn đều lên để qua một bên.

Đợi một lúc khối bột nở rồi thì Khương Ngôn Ý cắt ra từng viên nhỏ, dùng chày cán thành từng lá mỏng như cánh ve.

Thu Quỳ nhìn mà trợn mắt hốc mồm, hô to thần kỳ.

Khương Ngôn Ý bắt đầu lấy lá hoành thánh bọc nhân rồi cười nói: "Ngươi nếu là muốn học, ta hôm nào dạy ngươi."
Thu Quỳ dùng sức gật đầu, một mặt khát vọng.

Khương Ngôn Ý gói hoành thánh với tốc độ cực nhanh, trên cơ bản là múc một muỗng thịt đầy, ngón tay bóp qua mấy cái liền đã gói xong.

Hoành thánh gói xong thì phình lại, nhìn cơ hồ như muốn xé rách lớp vỏ mỏng, nhìn có chút đáng yêu chân thành.

Mấy ngày nay Khương Ngôn Ý cũng biết được lượng ăn cơm trung bình của người trong quân doanh là khá nhiều, nàng sợ vị quân sư này ăn không đủ no nên làm khẩu phần cho hai người.

Lúc nước trong nồi đã sôi thì Khương Ngôn Ý nhanh chóng đem hoành thánh bỏ vào.

Nàng lật hoành thánh trong nồi một lần rồi đậy hờ nắp nồi che một chút rồi để Thu Quỳ tranh thủ tắt lửa.

Trước đó còn dư chút nước sốt thịt, nàng vốn định giữ lại sáng mai nấu mì cho các tướng quân, không nghĩ tới lúc này liền có đất dụng võ.


Nàng thêm gia vị vào bát, múc hoành thánh cùng nước sốt thịt đổ vào, rải lên một nắm hành thái, chỉ mới nghe mùi thôi đã khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Bát quá nóng nên Khương Ngôn Ý dùng khăn đệm lên rồi mới bỏ vào khay bưng ra ngoài.

Nàng thấy dĩa hạt dẻ rang đường vẫn còn nguyên thì thầm nghĩ xem ra vị quân sư đại nhân này không thích ăn đồ ngọt nha, hoặc là ngại bóc vỏ hạt dẻ làm mất hình tượng.

Có kinh nghiệm đưa hạt dẻ trước đó, Khương Ngôn Ý nhìn ra được vị quân sư này là người không thích ồn ào, bởi vậy lần này mang hoành thánh ra nàng cũng chỉ vùi đầu nhẹ chân nhẹ tay, không nói nhảm câu nào.

Phong Sóc buông mắt nhìn nữ đầu bếp bày ra bát đũa, trong mắt hắn thấy cái tay kia nhìn rất đẹp, năm ngón tay tinh tế trắng nõn, yếu đuối không xương.

Dời ánh mắt đi lên là một cánh tay bị vén lên ống tay áo, nửa trần trụi lộ ra màu da trắng bạch như sương, bởi vì quá mức mảnh mai nên đều có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt phía trên.

"Quân sư, mời dùng hoành thánh."
Giọng nói kiều nhuyễn lộ ra cung kính cùng xa cách bên trong truyền vào màng nhĩ khiến Phong Sóc lấy lại tinh thần.

Hắn thản nhiên nhấc mắt, ánh mắt tản mạn rơi xuống một gương mặt nhỏ nhắn mộc mạc mà thanh lệ, ở tại vết sẹo trên thái dương nàng mà dừng lại vài giây, ánh mắt tĩnh mịch.

Hoành thánh
????????????????????????????
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm sau, khắp nơi trong quân doanh đều đồn quân sư vô cùng tuấn tú đẹp trai.

Trì Thanh: (sờ cằm cảm thán) Thế nhân cuối cùng cũng nhận ra giá trị nhan sắc của ta.

Phong Sóc: (nhìn công văn) Nha.

Khương Ngôn Ý: Quân sư dáng dấp thật đẹp!
Phong Sóc:...!
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương